Cái Máy Nhại Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 20




Không chờ Thư ʍôиɠ đáp lại Tiểu Bạch, Hoét đen đã mệt mỏi cắt ngang: “Ta nói là trong thời gian dài nó sẽ chết, không phải bây giờ. Ngươi nhân lúc còn sớm đưa nó về đi, tốt nhất đừng để con người phát hiện là mọi chuyện chẳng sao hết!”

“Ta, không, về, bây giờ.” Thư ʍôиɠ nghe ra ý nó đuổi khách, đoán rằng có thể không phải tất cả chim hoang đều thân thiện với chim nuôi như Tiểu Bạch. Nhưng đã tới đây mà không trao đổi được gì, cô thật không cam lòng. Đáng tiếc cô chỉ miễn cưỡng chắp vá được dăm ba từ đối phương nói để nhại lại, hy vọng nó hiểu.

Lần đầu nghe Thư ʍôиɠ mở miệng, Hoét đen ngược lại ngẩn ra, hướng tròng mắt nâu về phía cô: “Vậy ngươi ở đây làm gì? Thật muốn chơi như Tiểu Bạch bảo hả? Ấy mà nói thật nhé, lúc này ta cũng chả có gì để chơi.”

Thư ʍôиɠ vắt não nghĩ phải truyền đạt ý mình thế nào cho đối phương. Cô còn vấn đề muốn hỏi, thế nhưng chỉ có thể lặp từ, căn bản là không cách nào nắm quyền chủ động. Trừ phi…

Cô mở miệng: “Ấy mà nói thật nhé, lúc này ta cũng chả có gì để chơi.”

Tiểu Bạch bên cạnh không hiểu đầu cua tai nheo gì, dứt khoát im lặng. Song Hoét đen nghe cô nhại những lời vừa rồi của mình thì hơi khó hiểu: “Ý ngươi là gì? Sao lại bắt chước ta?”

Thư ʍôиɠ tiếp tục: “Sao lại bắt chước ta?”

Lần này đến Tiểu Bạch ngây ngô cũng thấy kì quặc, nghi hoặc hỏi: “Anh vũ, sao ngươi nói y hệt Hoét Đen thế?”

Hoét đen nhạy bén phát hiện gì đó, cặp mắt nâu lần nữa đánh giá Thư ʍôиɠ một phen: “Nhại? Ngươi chỉ biết nhại lại?”

Mắt Thư ʍôиɠ sáng ngời: “Chỉ biết nhại lại!” Cô không ngờ chỉ số thông minh của Hoét đen cao đến vậy, mới một lát đã hiểu ý mình.

“Không tự mình nói được?” Hoét đen nghiêng đầu hỏi.

Thư ʍôиɠ gật gật đầu, nhại lại: “Không nói được.”

“Ha.” Hoét đen bật cười: “Vậy ngươi quả thực là cái máy nhại rồi!”

Thư ʍôиɠ chẳng ngờ nó còn biết “máy nhại”, có hơi giật mình nhưng không phản bác.

Tiểu Bạch bên cạnh nghe hai chim ngươi một câu ta một câu nửa ngày mà chả hiểu gì sất, không nhịn được chen lời: “Gà bụng độc là gà gì thế? Ta chỉ biết gà trống, gà mái với gà lôi thôi!”

[*Cái máy nhại: phục độc cơ.

Gà bụng độc: phúc độc kê.]

“Ha ha ha ha ha!”

“Ha ha.”

Hoét đen, Thư ʍôиɠ trước sau nở nụ cười.

Hoét đen phật phật cánh, giải thích: “Máy nhại là đồ con người tạo ra, không phải gà. Nó có thể lặp lại lời nói.”

“Vậy sao ngươi bảo anh vũ là máy nhại?” Tiểu Bạch vẫn không hiểu: “Nó là chim, không phải đồ con người làm ra mà!”

“Ai u Tiểu Bạch của ta ơi, phải giải thích thế nào cho ngươi đây?” Hoét đen không nhịn được dùng cánh vỗ vỗ đầu mình: “Đây là một cách nói của loài người. Dạng như ta nói cái gì, ngươi nói y theo, ta sẽ gọi ngươi là máy nhại. Là một kiểu hình dung.”

Tiểu Bạch vẫn cái hiểu cái không, song nó không thèm rối rắm vấn đề này nữa. Bởi vì nó cảm giác bụng đang réo lên: “Ta đói bụng, các ngươi đói không?”

Thư ʍôиɠ ngước mắt nhìn bầu trời qua ngọn cây, hẳn là còn chưa đến giữa trưa. Có điều cô vừa bay xa, thực ra cũng tiêu hao rất nhiều năng lượng.

“Ta còn no.” Hoét đen trả lời.

Thư ʍôиɠ liền học nó: “Ta còn no.”

“Vậy các ngươi nói chuyện trước đi. Ta đi tìm đồ ăn, chờ ta ha!” Tiểu Bạch thấy mình ở đây cũng chẳng hiểu gì, không bằng dứt khoát ra ngoài tìm đồ ngon về cho mọi người. Nói rồi vẫy cánh, nhẹ nhàng thoăn thoắt bay đi.



Nhìn Tiểu Bạch bay xa, Thư ʍôиɠ nghe Hoét đen kế bên hỏi cô: “Được rồi, bây giờ có thể nói mục đích ngươi theo Tiểu Bạch tới đây rồi chứ?”

Cô ngoẹo đầu qua, đôi mắt nâu của Hoét đen tràn đầy trí tuệ… Chợt, nó nhớ ra: “Aida, ngươi không thể tự phát biểu! Thiếu chút quên mất.”

Thư ʍôиɠ buồn cười nhìn nó. Nếu có thể tùy ý mở miệng, cô đã trực tiếp hỏi từ lâu rồi.

“Thế này nhé.” Hoét đen không hổ là mưa dầm thấm đất lâu năm tại thành phố, cực kỳ hiểu biết chuyện loài người. Nó nói như một người có tư duy thực thụ: “Ta đưa vài lựa chọn, ngươi chọn câu trả lời nhé?”

Thư ʍôиɠ nghe vậy gật gật đầu.

“Tuy ta không cảm thấy ngươi thật sự chỉ muốn kết bạn với ta và Tiểu Bạch, nhưng vẫn không bài trừ điểm này. Tiếp theo, có thể ngươi muốn rời khỏi người nuôi ngươi, cho nên kiếm chúng ta giúp đỡ. Cuối cùng, ngươi nghe Tiểu Bạch nói, muốn đến hỏi thăm ta gì đó. Nói đi, cái nào?” Hoét đen tính sẵn trong lòng.

Thư ʍôиɠ vô cùng ngạc nhiên lặp lại đáp án: “Nghe Tiểu Bạch nói, muốn đến hỏi thăm!”

Hoét đen gật gật đầu, không biết sao Thư ʍôиɠ cứ cảm giác cái mặt nó như toát lên vẻ mình phục mình quá: “Ta biết ngay là trước khi kéo ngươi tới đây Tiểu Bạch đã nói linh tinh gì mà. Như là khoác lác ta là con chim thông thái nhất quanh đây, hoặc khen ta ty tỷ điều tương tự. Nhưng phải nói cho ngươi, thật ra ta cũng không khác mấy những gì nó khen…”

Phụt. Thư ʍôиɠ không thể nhịn cười trong lòng. Cô thật đúng là không nhìn ra, thì ra con Hoét đen này khá tự luyến: “Không khác mấy!” Cho ổn thỏa, cô vẫn nên nịnh nó chút.

“Khụ khụ, nói vấn đề chính đi.” Hoét đen khoe khoang xong liền hắng hắng giọng, hỏi: “Ngươi muốn hỏi thăm cái gì? Ta tới thành phố ba này năm trước, nơi nào thảm thực vật sum suê ta đều biết rõ, cũng quen rất nhiều chim sống ở đây, hiểu biết kha khá.”

Nói xong, nó không cho Thư ʍôиɠ thời gian suy nghĩ đã đưa ra lựa chọn: “Chuyện người? Chuyện chim? Hay chuyện khác?”

Thư ʍôиɠ ngẫm lại vấn đề của mình. Kỳ thật vừa tính chuyện người vừa tính chuyện chim. Nhưng bất kể là tại sao biến thành chim hay làm sao để biến về thân người, không phải cứ hỏi một con Hoét đen là có đáp án. Hiện tại cô nhất định phải hỏi xem ngày cô xuyên sách đó có xảy ra chuyện gì đặc biệt hay không, mới dẫn đến loạt chuyện sau này.

Nhưng làm sao biểu đạt ngày tháng cho nó đây?

Thư ʍôиɠ thoáng nhìn đám lá rụng nơi thảm cỏ dưới tàng cây, cúi người bay xuống, ngậm bốn chiếc bay về.

Hoét đen trông hết thảy hành động của cô, trong lòng khó hiểu, nhưng vẫn yên tĩnh xem động tác kế tiếp. Chỉ thấy Thư ʍôиɠ lui lại vài bước trêи nhánh cây, sắp xếp đống lá theo thứ tự rồi cho Hoét đen nhìn.

Hoét đen ngắm trong chốc lát cũng chẳng xem ra được gì từ bốn chiếc lá. Song thấy Thư ʍôиɠ chờ mong nhìn mình, bèn chần chờ hỏi: “Bốn chiếc lá này nghĩa là gì? Có liên quan đến cây?”

“Bốn, có liên quan!” Thư ʍôиɠ đang chờ nó chủ động nhắc tới. Thấy Hoét đen đối diện có vẻ đã hiểu, cô chợt cắn mỗi chiếc ra thành hai nửa, rồi sắp theo thứ tự, lại cho nó xem.

Hoét đen giờ đã hiểu sương sương ý đối phương: “Tám?”

“Tám!” Thư ʍôиɠ gật đầu lia lịa.

“Bốn, tám? Chết đi*?” Thấy Thư ʍôиɠ lắc đầu phủ định, Hoét đen tiếp tục đoán: “Bốn mươi tám? Bốn… tháng tám?” Nó bất ngờ nhắc trúng.

[*Tứ bát phiên âm /si ba/ giống chết đi]

Thư ʍôиɠ theo bản năng thở phào: “Tám tháng bốn!”

Quét đống lá về trêи cỏ, để chúng lẳng lặng trở thành chất dinh dưỡng cho cây.

“Ngươi muốn hỏi những chuyện xảy ra ở thành phố này vào ngày tám tháng tư?” Hoét đen xâu chuỗi từng việc lại, rất nhanh đã hiểu rõ ý Thư ʍôиɠ. Thấy Thư ʍôиɠ gật đầu, Hoét đen lâm vào suy tư.

Thư ʍôиɠ không giục nó, yên lặng mặc gió xuyên qua kẽ lá thổi lên người mình.

“Tám tháng tư, đó hẳn là ngày ta dọn đến công viên này. Theo ta được biết thì gần đây khu này không xảy ra chuyện gì cả.” Hoét đen nghĩ ngợi trong chốc lại đưa ra đáp án như vậy, làm Thư ʍôиɠ cực kỳ thất vọng.

“Cơ mà.” Giọng nó chợt đổi: “Mấy hôm trước ta chán chán bay ra xa, lúc ngang qua phía bắc thành phố, có nghe một con Vành khuyên nói tào lao nhắc tới mấy chuyện xảy ra đầu tháng tư. Ngoài tiểu khu nó xảy ra chuyện gì thì ta không hỏi chi tiết.”

“Phía bắc thành phố?” Thư ʍôиɠ nghĩ ngay tới nhà ông nội Nguyên Triết cũng ở đấy. Nếu có vị trí cụ thể…

Hoét đen đập đập cánh nói: “Đúng vậy, nó vẫn luôn ở đó, chưa từng chuyển tổ. Hình là tiểu khu Tử Kim Uyển ở phía bắc, ta chỉ mới qua đó hai lần.”

Tử Kim Uyển đúng là tiểu khu nhà cụ ông! Thư ʍôиɠ cảm thấy manh mối này không chừng hữu dụng, vì thế nhanh chóng lặp lại: “Tử Kim Uyển!”

Thế nhưng Hoét đen lại lắc đầu với cô: “Hai ngày trước ta gặp Vành khuyên ven đường, nên cụ thể ở đâu thì ta không biết.”

Nói vậy, chẳng lẽ cô phải tìm từng cây trong Tử Kim Uyển? Hoặc hỏi từng con chim cô gặp? Nếu cô nhớ không lầm thì số lượng cây ở Tử Kim Uyển cũng không kém công viên này là bao, diện tích còn rất rộng.

Thấy cô có chút ủ rũ, mắt Hoét đen đảo quanh, chợt nhớ tới chuyện khác: “Nhưng mà ngày kia đừng đi tìm nó. Chắc nó sẽ đến buổi tụ họp ở chỗ bùng binh có trồng cây, chia giao thông thành hai luồng đó.”

“Tụ họp?” Thư ʍôиɠ bị từ này hấp dẫn sự chú ý.

Hoét đen thế mà biết cô muốn hỏi gì, trực tiếp đáp: “Ngày kia vừa đúng cốc vũ* đó. Chẳng phải con người có câu ngạn ngữ gì mà ‘Đỗ quyên vẫy rung cánh, đầu rìu đậu lên tằm’ sao? Câu trước là chim quyên, chẳng thèm để ý ai đâu. Câu sau là chim đầu rìu thế hệ trước của thành phố, tính tình cổ quái, y như đồ cổ, mà mỗi năm đều phải tổ chức tụ họp vào ngày cốc vũ.”

“Thật ra cũng không có gì hay. Chỉ là nhiều con vốn cũng chẳng có gì làm, nên ham vui tham gia ấy mà. Ta nhớ ngày đó năm ngoái nhiều con người đến chụp lén lắm! Mấy đứa nhát gan ở không được bay đi mất. Có điều Vành khuyên gan lớn, ta đoán nó sẽ đi.” Hoét đen cúi đầu dụi dụi cánh, nói.

[*Cốc vũ = mưa thung lũng: Là khoảng thời gian tốt nhất để trồng và cấy cây non.]

Xem ra cuộc tụ họp chỗ bùng binh cô nhất định phải đi. Tốt nhất là đi cùng Hoét đen hoặc Tiểu Bạch, vậy mới có thể thuận lợi tìm được Vành khuyên hỏi chuyện.

Ngay khi chuẩn bị mở miệng thì tiếng chim hót quen thuộc truyền đến từ đỉnh đầu, Tiểu Bạch đi kiếm ăn đã trở về. Chỉ thấy trong miệng nó ngậm một con bọ ngựa xanh cực lớn, móng vuốt còn bắt được hai con côn trùng khác, cứ thế đậu ngay cạnh Thư ʍôиɠ.

Thư ʍôиɠ sợ tới mức ba hồn bay hết bảy phách, thoắt cái đã chui ra sau Hoét đen trốn, không dám nhìn.

“Anh vũ, Hoét đen!” Tiểu Bạch nuốt con bọ ngựa trong miệng, lúc này mới vui vẻ kêu: “Ta bắt được đồ ăn ngon cho các ngươi nè!”

Hoét đen thấy động tác của Thư ʍôиɠ thì sửng sốt một giây, giờ phút này quay đầu ngó con anh vũ run bần bật sau lưng, nhịn không được phá lên cười: “Ha ha ha ha! Ta chưa từng gặp con chim nào sợ sâu!”