Cái Máy Nhại

Chương 48




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác giả: Thời Diệp Chi Bình

Edit: Bánh Bao/Beta: Padu

Bang bang, tiếng cờ lê đập vào tường thủy tinh rõ mạnh nhưng chẳng xi nhê gì. Thư Mông nháy mắt hiểu ngay, cái này chắc chắn là kính cường lực.

Kẻ đột nhập cũng sửng sốt mất mấy giây —— Gã không phải không có thường thức, thế nên sau khi thử lại lần nữa thì đưa ra kết luận y hệt Thư Mông.

Gã nhìn dụng cụ trong tay rồi đưa mắt ngó quanh, song không phát hiện thứ gì tiện tay. Thư Mông nhanh chóng rụt cổ khi gã quay đầu, cố gắng giấu mình sau bình hoa.

Kẻ đó không thấy ở đây có gì hữu dụng bèn xoay người đi xuống. Cô đoán gã đi tìm dụng cụ liền nhân cơ hội này bay vụt về phòng lấy máy tính bảng.

Tên trộm tạm thời đặt hết sự chú ý vào phòng làm việc lầu hai nên Thư Mông chuyển đến chỗ ngoặt cầu thang lầu ba.

Cô bật máy tính bảng thì giao diện tin nhắn vẫn nằm đó, chẳng qua tin mới nhất là từ bản thân.

Chỉ mới qua nhiều nhất một phút rưỡi tính từ lúc cô gửi tin, nhưng Thư Mông có lý do tin rằng anh đang mở họp, hoặc có việc quan trọng nên mới không xem điện thoại. Bởi vì bình thường dù có tập trung làm việc, anh cũng sẽ không hoàn toàn lơ cô, chớ đừng nói chi chuyện khẩn cấp nhường này!

Trong lúc Thư Mông nôn nóng cầu cho Nguyên Triết mau mau xem điện thoại, tên đàn ông lạ đã tìm được thứ mình cần, đang lên lầu lại.

Gã nhắm đầu nhọn búa vào một góc kính, ra sức đập xuống —— Cả cánh cửa tức khắc rạn ra những vết nứt trông như mạng nhện dày đặc, kế đó dễ dàng bị phá nát. Gã sải bước vào phòng làm việc.

Hôm qua Nguyên Triết có làm việc trong này, nhưng nhờ thói quen tốt mỗi lần làm xong đều dọn dẹp ngăn nắp của anh nên đối phương không thể tìm được bất cứ thứ gì trên mặt bàn.

Thư Mông lén tỉ mỉ quan sát người nọ từ kẽ hở tay vịn và lập tức phát hiện điều bất thường. Nếu vì tiền bạc, gã chắc hẳn phải nhắm vào thẻ ngân hàng, đồ điện tử, hay tủ sắt này kia, nhưng lúc này, đối phương lại đang cạy ngăn bàn lục giấy.

Thư Mông cách đó khá xa, chỉ có thấy được rất nhiều bản phác thảo, còn cụ thể vẽ gì thì không rõ.

Sao gã này trông chẳng hứng thú gì với mấy món đồ giá trị nhỉ? Bỗng nhiên, đầu cô lóe lên một ý nghĩ, tuy nhiên, vẫn chưa thể xác định.

...

Tên đột nhập lục tủ một lúc lâu rốt cuộc không nhịn được nhíu mày.

Gã được người ta thuê tới, tuy không rành về lĩnh vực này nhưng cũng đã nghe đối phương miêu tả sơ sơ. Ấy vậy đống bản vẽ gã tìm được thoạt nhìn không mấy liên quan tới thứ đó.

Có lẽ không phải. Thế thì nó ở đâu?

Mắt gã dừng trên máy tính đang đóng nguồn, sau đó nhanh chóng cắm điện mở máy, xong xuôi hết lại bị mật khẩu đăng nhập làm khó.

Gã không phải hacker, thậm chí chẳng dính dáng đến ngành máy tính, thật sự không giải nổi. Nhưng gã có cách riêng —— Rút dây cắm bê cả máy đi, tuyệt không trượt phát nào. Nhỡ đối phương về báo án cũng có thể khiến công an coi vụ này như đột nhập trộm cắp bình thường.

Ngay khi Thư Mông sắp nhịn không nổi nữa chuẩn bị lao ra thì Nguyên Triết đầu kia rốt cuộc trả lời: [Em trốn cho kỹ! Anh báo cảnh sát rồi về ngay đây!] Từ dòng chữ anh gửi có thể nhận ra sự lo lắng, sốt ruột khó nén.

Thư Mông thoáng yên tâm, cho đến khi thấy gã trộm dọn cả CPU máy tính đi.

Nếu cô đoán không nhầm, kẻ này rất có khả năng do đối thủ cạnh tranh phi pháp phái tới trộm tác phẩm của Nguyên Triết trước hạn nộp mấy ngày, để khiến anh mất cơ hội đi tiếp. Như vậy dù bên này báo án, kẻ cắp cũng có thể sống chết khai vì tiền, bản thảo gì đó chỉ tiện tay ném, nào hay nó quan trọng.

Cô không biết trong máy tính có bài Nguyên Triết dự thi hay không, nhưng cô biết mấy ngày nay anh đã phải thường xuyên tăng ca. Mà dẫu không có đi nữa thì trong đấy cũng toàn là tâm huyết bao năm của anh. Máy bị đem đi rồi, cô và Nguyên Triết tìm đâu cho được?

Thế nhưng cô chỉ là một con vẹt nhỏ, có lao ra cũng đánh không lại gã trộm chắc khỏe, cũng ngăn không được những chuyện này!

Trừ khi...

Cô nhìn máy tính bảng trong tay.

***

Nguyên Triết giải thích xong công việc cho nhân viên liền mở điện thoại, bấy giờ mới thấy tin nhắn Thư Mông.

[Có trộm vào nhà!!!]

Chỉ bốn chữ, lại thành công làm người anh lạnh dần.

"Sếp ơi?" Cậu nhân viên còn chưa rời đi tự dưng gặp vẻ mặt đáng sợ của sếp, chần chờ gọi.

"Tôi có việc, đi trước." Bỏ lại một câu, rồi Nguyên Triết cầm di động bước nhanh ra ngoài.

Anh vừa tức tốc đánh chữ nhắc Thư Mông đừng hành động thiếu suy nghĩ, vừa gọi điện cho cảnh sát tường thuật sơ lược vụ việc trộm đột nhập nhà, mà tên trộm vẫn còn đó.

Nguyên Triết cũng không chờ nổi thang máy, lập tức vọt xuống lầu bằng cầu thang phòng cháy.

So với những thứ trong nhà, anh càng lo cho Thư Mông.

Dám vào trộm giữa ban ngày ban mặt, chắc chắn không phải bọn chuột nhắt nhát gan. Một khi đối phương phát hiện có thú nuôi trong nhà, để tránh cành mẹ đẻ cành con, khả năng cao sẽ làm hại nó.

Những mẩu tin chó trông cửa bị trộm giết đã quá quen thuộc, huống chi vẹt còn nhận diện được người và biết kêu to. Vả lại, đối phương cũng chẳng biết tình hình Thư Mông đặc thù.

Ngồi vào xe, anh xem điện thoại lần nữa, phát hiện có tin gửi qua một giây trước.

Thư Mông: [Gã sắp mang đồ đi rồi!]

Nguyên Triết đang định bảo cô bảo vệ bản thân là quan trọng nhất thì tin thứ hai tới ngay sau đó.

Thư Mông: [Đuổi theo định vị!]

Bốn chữ này làm Nguyên Triết sửng sốt. Đến khi nghĩ ra gì, sắc mặt anh lại càng khó coi.

Không trì hoãn một giây nào nữa, anh cấp tốc lái xe ra ngoài.

***

Tên đàn ông lạ đảo lộn lung tung phòng làm việc xong mới chính thức ôm máy tính đã bị dỡ xuống lầu. Khi ngang qua phòng khách, gã bỗng chú ý máy tính bảng mới toanh trên bàn trà.

Hử? Để ở đây đấy à, nãy vào không để ý...

Tuy máy tính bảng khẳng định không phải thứ chủ thuê cần, nhưng nếu đã giả dạng trộm đột nhập nhà thì không thể buông tha em này. Gã do dự một chốc, cuối cùng vẫn cầm máy tính bảng lên kiểm tra. Đã tắt nguồn.

Không dùng thì bán cũng được.

Trong lòng hiện lên suy nghĩ ấy, gã cũng không do dự nữa, để máy tính bảng lên trên máy tính rồi ôm cả thảy ra ngoài.

Gã ra theo đường lúc vào, sau khi cẩn thận quan sát chung quanh một hồi mới nhảy khỏi tường rào, đi đến một chiếc hatchback* cũ.

[*Xe hatchback: Kiểu thân xe thông thường với 3 hoặc 5 cửa, gồm hai khoang: khoang động cơ phía trước và khoang hành khách (gộp chung với cốp hành lý) phía sau. Người Việt thường gọi nó với cái tên thân thương là "xe đuôi cụt".]

chapter content



Gã mở cốp xe ném hết đồ vào, lúc đang định đóng cốp thì sau gáy đột nhiên bị viên đá đập trúng. Gã đau đớn bưng kín đầu, nghi ngờ quay lại tìm điểm đáng nghi, thế nhưng chẳng thấy bóng dáng ai cả nên gã lại cúi đầu quan sát viên đá nhỏ vừa chọi tới. Rất bình thường, lực ném cũng không lớn.

Xung quanh đây không có con nít, người lớn càng không, chẳng lẽ chó mèo nào chọi gã?

"Thật là gặp ma mà!" Gã rủa thầm. Bất kể thế nào cũng không thể nán lại đây nữa.

Gã nhanh tay đóng cốp, ngồi vào ghế lái chở đồ đi giao. Đương nhiên gã không biết rằng, trong xe mình vừa có thêm một hành khách.

***

Tầm nhìn phút chốc tối sầm, Thư Mông chẳng những không sợ mà ngược lại còn an tâm hơn. Bởi vì điều này chứng tỏ, kế hoạch của cô đã thành công.

Lúc đó nghĩ không cách nào biết được máy tính bàn sẽ đi đâu về đâu, cô liền nhớ ngay đến máy tính bảng có hệ thống định vị GPS, chỉ cần bật lên là điện thoại Nguyên Triết có thể cập nhật vị trí.

Nếu đối phương mang cả nó theo thì tốt...

Xác suất gã mang theo tính ra rất cao, nhưng chắc chắn sẽ bị tắt nguồn. Vậy thì GPS còn nghĩa lý gì nữa đâu, trừ phi máy tính bảng được mở lại sau khi đối phương đóng cốp...

Tới đây, Thư Mông cúi đầu tự nhìn thân hình mình, quyết định đảm nhiệm vai chính.

Cảm nhận ô tô brừm brừm phát rung, cô ló ra từ sau lưng máy tính bàn, sờ soạng tìm máy tính bảng.

Khởi động máy, lại mở mạng di động. Thế là bước đầu đã xong.

Ban nãy cô đã gửi mấy từ mấu chốt cho Nguyên Triết, đoán chắc anh sẽ hiểu. Có định vị ở đây, cảnh sát hay Nguyên Triết đều có thể nhanh chóng tìm đến.

Chỉ cần bắt được tại trận đối phương mang đồ đi tìm chủ thuê là một lưới bắt trọn.

Nghĩ vậy, Thư Mông liền gửi tin nhắn cho Nguyên Triết: [Em không sao! Đuổi theo định vị này đi, có khả năng gã đang đi gặp người thuê!]

Nguyên Triết không trả lời ngay, cô đoán anh có lẽ đang lái xe nên không tiện. Tình hình lúc này cũng không hợp nhắn tin thoại hay gọi điện, Nguyên Triết tất nhiên hiểu rõ mới không tùy tiện trả lời.

Có điều chưa tới hai phút, bên kia đã gửi tin tới.

Nguyên Triết: [Bảo vệ tốt bản thân! Chờ anh.]

Thư Mông: [OK!]

Trả lời xong, Thư Mông lập tức tắt màn hình, cẩn thận duỗi cánh lần mò cốp xe rồi trốn ra sau bình chữa cháy.

Chút nữa Nguyên Triết mà đuổi tới trước thì không sao, chứ lỡ nhóm người xấu gặp nhau trước thì cô vẫn trốn ở đây được.

Bản thân Thư Mông cũng biết hành động lần này của mình hơi lỗ mãng, nhưng nếu bắt cô trơ mắt nhìn tâm huyết Nguyên Triết bị đám người này hủy, cô không làm được. Đã bao lần nhìn anh chuyên chú dưới ánh đèn, cô không cho phép những tâm huyết đó bị phá hư.