Cái Mong Muốn Sống Chó Chết Này

Chương 6: Khách Mặt Người




Thư đường [18/12/21]

Bà chủ đã không thể gọi là người được nữa rồi, bà giống như một khối thịt bị nhai nát nhừ, tự mình gắng sức dùng kim chỉ khâu lại bản thân, sau khi lột bỏ lớp trang điểm ban ngày ra, trong đêm khuya âm khí dày đặc, bà triệt để lộ ra gương mặt đáng sợ nhất.

Không ai biết vì sao bà chủ lại biến thành như vậy. Ước chừng là cảm nhận được uy hiếp từ trên ba người Giang Lạc, vẻ mặt bà chủ đột nhiên trở nên dữ tợn, nhưng bà lại không tập kích ba người Giang Lạc, mà hung hăng nhào tới một già một trẻ đang ngủ trên giường.

Diệp Tầm theo bản năng cắn ngón tay nhét vào trong miệng con thỏ bông, máu tươi nhỏ ra, trong đôi mắt đen bóng của con thỏ bông loé lên tối tăm, Diệp Tầm vẻ mặt nghiêm trọng, cậu đặt thú bông trên mặt đất, “Tiểu Phấn, đi nuốt bà ta.”

Tiểu Phấn cứng nhắc mà đi về phía bà chủ.

Thú bông, thế mà, cử động.

Vẻ mặt Giang Lạc hiếm thấy mà đờ đẫn, thất thần mà nhìn Tiểu Phấn.

Diệp Tầm nhọc lòng mà ném hạng nhất đếm ngược với hạng nhì đếm ngược ra ngoài cửa, “Hai cậu đi ra ngoài, đừng có đứng chỗ này vướn chân tớ.”

Cửa phòng đóng lại thật mạnh trước mắt Giang Lạc và Lục Hữu Nhất, Giang Lạc phải mất một lúc mới load được, đi với Lục Hữu Nhất đến trên ban công, ngồi xổm hút thuốc bên cạnh ông chủ.

Tư thế giống nhau như đúc, cậu và ông chủ nhìn như là sự khác biệt giữa phim thần tượng và hiện thực vậy. Ông chủ lại không thèm để ý, trong lòng ông hốt hoảng, tay cầm thuốc lá cũng run theo, bản thân cũng không biết đang nói cái gì, lải nhải tỏ rõ khẩn trương, “Sao cô ấy lại biến thành như vậy chứ? Có phải tôi nhìn lầm rồi không?”

Làn khói nhàn nhạt bay về phía Giang Lạc, làm mờ đi mặt mày cậu.

Giang Lạc như là chỉ tùy tiện hỏi: “Ông chủ, ông và vợ ông cầm tinh con gì?”

Lão bản nói: “Tôi là chuột, vợ của tôi là ngựa.”

Giang Lạc như có như không gật gật đầu.

Ông chủ thở dài một bên, buồn khổ nói: “Từ khi làm ăn thất bại, mỗi ngày tôi đều không vực dậy tinh thần nổi, tất cả đều là lỗi của tôi, đều là bởi vì tôi không kịp thời chú ý tới vợ của tôi,” ông dần dần nghẹn ngào, lau nước mắt, “Vợ của tôi đã thành như vậy cả rồi…… Tôi thế mà không phát hiện ra…… Tôi thật mẹ nó đéo phải người nữa!”

Ông khóc thật sự khó nghe, bộ dáng rất chật vật, mắt Lục Hữu Nhất cũng đỏ theo. Giang Lạc cúi đầu trầm mặc, vẻ mặt ở trong sương khói có chút lạnh nhạt. Đợi ông chủ hút hết điếu thuốc, Giang Lạc đứng lên từ trên cao nhìn xuống ông chủ, nói: “Ông thật sự không phát hiện sao?”

Ông chủ còn đang khóc lóc ngẩn người ra.

Giang Lạc: “Một mảnh phong thuỷ bảo địa như này cũng không dễ tìm, ông dám mở khách sạn ở chỗ này, đủ để chứng minh chuyện ông rất chú trọng phong thuỷ. Ông cầm tinh con chuột, tương ứng với tý trong mười hai nhánh trần gian, là cung Khảm mệnh Thủy*, mà vợ ông cầm tinh con ngựa, tương ứng với ngọ trong mười hai nhánh trần gian, là cung Ly mệnh Hỏa*, hai người xung khắc. Căn nhà này tọa bắc hướng nam*, hình dáng căn nhà có lợi cho nam chủ nhà, lại bất lợi cho nữ chủ nhà, ông thật sự không biết sao?”

(*) Cung Khảm mệnh Thủy/坎水: Cung Khảm thuộc hành Thủy, mang ý nghĩa: mưa, mặt trăng, tuyết rơi, sương mù, rượu. Trong Dịch Lý, cung Khảm là Thủy, có nghĩa hay lý sự, mưu gian, hoạn nạn.

(*) Cung Ly mệnh Hỏa/离火: Cung Ly thuộc hành Hỏa, mang ý nghĩa: lửa, mặt trời, tia chớp, cái bóng, cây khô, ấn tín. Trong Dịch lý: Ly có nghĩa là Hỏa, là sự sáng suốt, trí tuệ, văn minh và hào nhoáng.

(*) Toạ bắc hướng nam/坐北朝南: hiểu nôm na mặt chữ là mặt sau căn nhà là hướng bắc, hướng cửa chính là hướng nam. Nhà ở tọa bắc hướng nam là một trong những nguyên tắc trong lý luận phong thủy truyền thống. Trong “Dịch chiêm học” nói, phương nam thảo mộc sinh sôi nhiều, dương khí đầy đủ, hướng nam được xem là hướng thịnh vượng nhất.

Ông chủ ngơ ngác mà ngẩng đầu từ trong bàn tay nhìn về phía cậu.

Giang Lạc cười cười, khóe môi cong lên, lời nói lại sắc bén lạnh căm, “Bất quá là vì ông ngại phiền phức, lười quan tâm, không để trong lòng, mới gây thành đại họa như vậy.”

Cậu xoay người về lại trong phòng.

Lục Hữu Nhất đi bên cạnh cậu, tâm tình phức tạp nói: “Giang Lạc, cậu nói là thiệt như vậy hả?”

Giang Lạc ừ một cái.

Lục Hữu Nhất héo quắt héo queo mà ngậm miệng lại.

Giang Lạc dư quang liếc nhìn Lục Hữu Nhất.

Tinh thần trọng nghĩa của Lục Hữu Nhất rất mạnh, cậu sẽ vì một câu chuyện giả dối mà khóc đến rối tinh rối mù, cũng sẽ vì ba nữ sinh chết thảm mà phẫn nộ bất bình, người như vậy giống như một đóm lửa, lửa của cậu, liệu rằng một lúc nào đó nó sẽ bị dập tắt vì sự tối tăm và bất lực của thực tại chăng?

Giang Lạc suy nghĩ miên man, đứng chờ ở của phòng với Lục Hữu Nhất, sau khi chờ mười lăm phút, Diệp Tầm mồ hôi đầy đầu mà mở cửa ra, “Xong rồi.”

Bên trong cánh cửa đã không còn bóng dáng bà chủ nữa, con thỏ bông hồng nhạt Diệp Tầm ôm trong lòng ngực vẫn là dáng vẻ như lúc ban đầu. Bà nội trên giường đã tỉnh, đang ôm cháu trai bị dọa sợ run bần bật.

Ông chủ vọt vào từ phía sau, đứa bé nhìn thấy ba ba lập tức khóc thét lên, nức nở nói: “Ba ba, ôm ôm!”

Ông chủ vội vàng ôm lấy con trai, rồi trấn an mẹ mình, vẻ mặt phức tạp mà đi tới trước mặt Diệp Tầm, “Bạn học Diệp, vợ của tôi……”

“Bà ấy đã thành tà vật, chúng tôi sẽ nghĩ cách siêu độ cho bà,” Diệp Tầm dừng một chút, nói, “Trên người bà trộn lẫn ít nhất da thịt ba người, ủy thác của ông chúng tôi đã hoàn thành.”

Đôi mắt ông chủ đỏ lên, còn muốn hỏi lại thêm một chút, nhưng đứa bé lại ôm đầu ông kêu buồn ngủ, ông muốn nói lại thôi, đành phải ôm con trai lại dỗ thằng bé ngủ, “Xin các cậu hãy chờ đến ngày mai, tôi còn có vài việc muốn hỏi một chút.”

Diệp Tầm gật đầu.

Sau khi ông chủ ôm đứa bé trở về phòng, bà nội cũng kinh hồn bạt vía mà đi phòng khác nghỉ ngơi.

Ba người từ trên lầu đi xuống, Diệp Tầm nói: “Giang Lạc, cậu đã nói gì hả, ông chủ hình như không dám nhìn cậu.”

Giang Lạc quơ tay, “Ai biết được.”

Lục Hữu Nhất lấy lại tinh thần, xa xăm nói: “Đúng vậy, ai biết được.”

Sau khi xuống lầu, Diệp Tầm và Lục Hữu Nhất muốn về phòng ngủ, nhưng Giang Lạc lại đứng không đi tiếp, hai người quay đầu lại nhìn cậu, khó hiểu nói: “Không về hả?”

Giang Lạc nhìn trái ngó phải, dứt khoát vô tư ngồi trên bậc thang, “Đợi một chút.”

“Đợi cái gì?”

Giang Lạc nhìn trên lầu, “Đợi một tiếng thét chói tai, hoặc là nước tiểu đồng tử.”

Diệp Tầm nghiêng nghiêng đầu: “Tiếng thét chói tai?”

Lục Hữu Nhất: “Nước tiểu đồng tử?”

Giang Lạc chậm rãi hỏi: “Chẳng lẽ hai cậu thật sự cho rằng bà chủ là hung thủ à?”

Diệp Tầm trình bày sự thật nói: “Trong cơ thể của bà có thịt của ba người, Tiểu Phấn ăn cảm nhận được.”

Giang Lạc chống cằm, nghiêm túc hỏi: “Nhưng không có ai tự nhiên vô cớ mà từ người biến thành quỷ, rõ ràng lúc trước bà là người, bộ dạng hiện tại lại biến thành một khối thịt nát như bây giờ, các cậu có tự hỏi xem tại sao lại như vậy chứ?”

Lục Hữu Nhất với Diệp Tầm mờ mịt mà nhìn cậu.

Hai người này cái gì cũng đều rất tốt, nhưng lại quá mức đơn thuần. Có điều nếu bọn họ không đơn thuần, thì cũng sẽ không tin câu chuyện với Trì Vưu mà Giang Lạc nói bừa từa lưa tạo ra.

Giang Lạc kiên nhẫn nói: “Có thể bà cũng chỉ là một người bị hại mà thôi?”

Tạm dừng một lát, cậu nói: “Ăn ngay nói thật, bà ấy cho tôi cảm giác, giống như là đã từng bị người từng ngụm từng ngụm mà nuốt vào bụng, sau đó bà ấy mổ bụng chạy ra ngoài, mang theo thịt nát của những người bị hại khác, lung tung vá bản thân lại thành hình người.”

Lục Hữu Nhất sợ hãi các thứ, không nhịn được tiến lên một bước, “Cái gì?!”

“Liệu có một loại quỷ, nó có thể biến thành bộ dáng của con người, lẻn vào trong nhà con người, nhân lúc con người không chú ý thì nuốt người vào bụng không?” Giang Lạc trầm tư, chậm rãi nói, “Nó có khuôn mặt giống như đúc con người, lúc biến thành quỷ thì mắt thường chúng ta không cách nào phát hiện cả. Nhưng nó rất thích ăn thịt người, sẽ nuốt từ đầu đến chân, từ da đến xương vào trong bụng, chỉ để lại mấy sợi tóc dính trên gối —— Diệp Tầm, Lục Hữu Nhất, có loại quỷ như vậy không?”

Lục Hữu Nhất nói: “Sao có thể ——”

Cậu ta đột nhiên im bặt, kinh ngạc mà quay đầu đối diện Diệp Tầm, hai người trăm miệng một lời nói: “Khách Mặt Người*!”

(*) Khách Mặt Người/人面客/Nhân Diện Khách: có thể hiểu nôm na là khách mượn mặt người.

Khách Mặt Người, một loại quỷ sau khi mặc quần áo người sống vứt bỏ sẽ biến thành bộ dạng người sống đó. Nó sẽ thừa dịp người sống không có ở nhà, lẻn vào trong nhà con người, ban ngày nói nói cười cười với người nhà, tới buổi tối, Khách Mặt Người sẽ bại lộ bản tính, đi từng căn phòng một mà ăn người.

Ăn sạch sành sanh còn đúng cái nịt thôi.

Hai người nghĩ tới khả năng nào đó, Diệp Tầm hiếm thấy mà có chút luống cuống tay chân, Lục Hữu Nhất còn không nói nên lời hơn, bọn họ như con nai vàng ngơ ngác mà nhìn Giang Lạc, như là bị doạ sợ.

Giang Lạc chỉ chỉ nóc nhà, “Cho nên tôi đang đợi một tiếng thét chói tai, hoặc là nước tiểu đồng tử.”

Con trai đã bị hoảng sợ, ông chủ thật vất vả dỗ con trai ngủ, trong lòng lại nặng nề phức tạp, thật lâu sau, ông cũng chậm rãi ngủ theo.

Đang lúc ông ngủ đến mơ mơ màng màng, nửa đêm đột nhiên giật mình một cái, chưa hoàn hồn mà mở mắt.

Ai biết vừa mở mắt, ông đã nhìn thấy có một bóng dáng âm trầm đứng ở một bên đầu giường.

Ông chủ hoảng sợ, trái tim “thịch” một cái muốn bay lên tận cổ họng, ông nhanh chóng mở đèn lên, sau khi thấy rõ là ai mới thở phào một hơi, mồ hôi lạnh đầy đầu nói: “Mẹ, sao mẹ lại lại đây.”

Bà cười, trên khuôn mặt vô hồn, nụ cười này âm u quỷ dị, bà hiền từ nói: “Con trai à, con ngủ tiếp đi.”

Trong miệng bà còn đang nhấm nháp thứ gì đó, lời nói của bà cũng vụng về. Ông chủ theo bản năng cảm thấy có chút không thoải mái, “Mẹ, mẹ đang ăn cái gì?”

Ông chăm chú nhìn kỹ, lại nhìn thấy tơ máu đỏ tươi trên răng trắng tinh của bà, ông chủ đột nhiên dâng lên một loại bất an, ông nhìn xuống dưới, nhìn thấy đôi tay bà đang nắm lấy cánh tay mình, mà trên cánh tay của ông, đã bị gặm một cục máu thịt lẫn lộn.

Đôi mắt ông chủ bỗng chốc mở to, một luồng khí lạnh làm ớn lạnh sống lưng, cực độ sợ hãi làm cổ họng ông phát ra tiếng “ú ớ”, ngay cả thét chói tai cũng thét không được.

Bà tiếp tục cười tủm tỉm, cúi đầu từng ngụm từng ngụm mà gặm cánh tay, máu tươi được bà quý trọng mà hút vào trong miệng, tham lam như uống nước trái cây mỹ vị vậy.

Tiếng nhai nuốt đồ ăn càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn. Trên nửa gương mặt đầy nếp nhăn của bà bị dính máu đỏ tươi, ông chủ sợ hãi đến nỗi trợn ngược cả mắt, cả người ông run rẩy, cánh tay khác run rẩy mãi đè trên thịt bụng nhỏ phồng lên của con trai, trong lúc ngủ mơ đứa bé vô tri vô giác, nước tiểu đồng tử nhịn một ngày không một tiếng động mà dính một mảng lớn trên khăn trải giường.

Bà ăn rồi lại ăn, vẻ mặt đột biến, mãnh liệt lùi về phía sau tránh nước tiểu đồng tử, hai mắt oán hận mà nhìn chằm chằm ông chủ và đứa bé.

Ông chủ cuối cũng cũng có thể kêu thành tiếng, “A ——!”

Ba người dưới lầu lập tức phi lên.

Lúc bọn họ đến nơi, ông chủ đang ôm con trai trốn ở góc giường, phát run mà bảo vệ con trai của mình. Khách Mặt Người mặt đầy máu tươi thấy bọn họ, ánh mắt trở nên càng oán độc hơn, xoay người sắp nhảy khỏi cửa sổ chạy trốn.

Lục Hữu Nhất tốc độ rất nhanh, cậu kéo áo Khách Mặt Người muốn túm người về lại, nhưng áo lại bị xé rách mất tiêu, trong nháy mắt áo bị rách đó, tương tự như da của khách mặt người cũng bị hủy hoại, nó lập tức biến thành một cục thịt nát nhừ đẫm máu.

Như là một người không có da.

Ông chủ còn chưa kịp thở một hơi nữa đã trực tiếp trợn trắng mắt hôn mê bất tỉnh.

Lục Hữu Nhất thiếu chút nữa hét thành tiếng, chẳng qua là tẩu thi không đầu còn giành kêu "A a" trước cậu nữa, “Sợ quá sợ quá sợ sợ quá!”

Tiếng thét của Lục Hữu Nhất bị chặn ngang ở cổ họng, khinh thường mà ném cái đầu cố ý muốn đi theo lại đây cho Giang Lạc, “Tui đi thu thập Khách Mặt Người! Khách Mặt Người sợ lửa, cho xin xíu lửa đê!”

Giang Lạc lấy hột quẹt trên người ông chủ ra ném cho cậu, Lục Hữu Nhất tháo khăn trải giường ra, định quăng lên trên khách mặt người.

Trên khăn trải giường còn mùi nước tiểu đồng tử, Khách Mặt Người gào thét trong sợ hãi, tiếng của nó nghe chói tai như tiếng chuột vậy, Diệp Tầm hiểu rõ, cười thoáng nhìn đứa bé ngủ ngon lành một cái, nói: “Còn may là nước tiểu đồng tử, không thì khách mặt người này đã sớm ăn hết cả người ông chủ rồi.”

Giang Lạc nhún nhún vai, làm việc tốt không để lại tên, “Phải đó.”

Diệp Tầm lo lắng Lục Hữu Nhất không khống chế được Khách Mặt Người, lại cắn ngón tay để Tiểu Phấn đi hỗ trợ Lục Hữu Nhất. Tay của con thỏ bông run run, đứng dậy đi về phía Khách Mặt Người.

Giang Lạc nhích kế bên người Diệp Tầm, nhìn không chớp mắt, “Diệp Tầm, thứ này thật sự là thú bông sao?”

Diệp Tầm liếc mắt nhìn cậu, nói: “Thú bông oán linh.”

Giang Lạc: “……” những lời lúc trước cậu lừa dối ông chủ, hình như trở thành sự thật.

Dính hai chữ “oán linh” đều không dễ chọc, Diệp Tầm chủ động hỏi: “Cậu cũng muốn một con?”

Giang Lạc thụ sủng nhược kinh: “Tôi được hả?”

Diệp Tầm cười: “Không được, tớ chỉ làm cậu thèm thôi.”

Giang Lạc: “……”

Lục Hữu Nhất còn đang vật lộn với Khách Mặt Người gian nan nói: “Vãi, hai cậu nhìn tui một chút được không?”

Cậu vừa dứt lời, con thỏ bông đã sắp chạy tới trước mặt Khách Mặt Người, thú bông chỉ lớn bằng một nửa người trưởng thành lại vô cùng kiên cường, bàn tay lông xù của nó đặt trên người Khách Mặt Người, “Xẹt” một tiếng, cào ngay thịt nát trên người Khách Mặt Người.

Cơ thể của Khách Mặt Người, đều được tạo thành từ đủ kiểu con người bị nó ăn. Trong một cục thịt nát có thể là tính mạng của vài người, dạ dày Lục Hữu Nhất buồn nôn, cậu lùi sang một bên, để con thỏ bông đánh với Khách Mặt Người. Khách Mặt Người phẫn nộ gào to về phía con thỏ bông, như là con chuột bị dẫm trúng cái đuôi.

Lục Hữu Nhất che miệng lùi đến bên cạnh Giang Lạc, “Thật ghê tởm……”

Giang Lạc nghĩ nghĩ, sờ tóc của quỷ chặt đầu trong lòng ngực, đột nhiên lộ ra một nụ cười, “Ninh Tu lão ca, giúp một chút thế nào?”

Quỷ chặt đầu bị nụ cười của cậu làm đến ngẩn ngơ, hoá ngu nói: "Được chứ được chứ.”

Giang Lạc nói: “Cảm ơn, Ninh Tu lão ca.”

Nói xong, Giang Lạc giơ thẳng cánh tay, nhờ lực xoay tròn cái đầu nửa vòng, coi quỷ chặt đầu như bóng cao su, tàn nhẫn mà đập về phía Khách Mặt Người.

Quỷ chặt đầu ở không trung phát ra một tiếng hét thảm, chuẩn không cần chỉnh mà đập trúng cái gáy của Khách Mặt Người.

Khách Mặt Người hét lên một tiếng ngã xuống đất, Lục Hữu Nhất nhân cơ hội cầm khăn trải giường bao trùm Khách Mặt Người, dùng hột quẹt đốt chăn.

Cậu và con thỏ bông chặt chẽ đè hai cạnh của khăn trải giường, cho đến khi ánh lửa lan đến bên cạnh khăn trải giường, Lục Hữu Nhất mới bế con thỏ bông trở về, trơ mắt nhìn ngọn lửa hừng hực hoàn toàn vây quanh Khách Mặt Người.

Ánh lửa càng lúc càng lớn, Giang Lạc lấy lại tinh thần, hỏi: “Tiếp làm sao bây giờ?”

Lục Hữu Nhất xoa cánh tay mỏi mệt nói: “Chẳng trách tín chỉ của cậu mới ba điểm…… Đương nhiên là gọi điện thoại báo cảnh sát rồi gọi xe cứu thương, à đúng rồi, nhân tiện báo cháy nữa.”

Giang Lạc: “……” đã học được, hoá ra có thể khoa học như vậy.

Giang Lạc không có kinh nghiệm, cậu ngoan ngoãn nghe theo chỉ huy của Lục Hữu Nhất và Diệp Tầm. Nửa tiếng sau, cảnh sát và xe cứu thương tới khách sạn 129, ngoài dự đoán của Giang Lạc là, phản ứng của những cảnh sát và bác sĩ cứu hộ đối với hiện trường quái dị vô cùng bình tĩnh, sau khi bọn họ dập lửa xong, bỏ Khách Mặt Người cháy đen như con chó thui vào trong túi vải màu vàng, dẫn ba người Giang Lạc rời đi.

Nhưng mà trước khi rời khỏi, Giang Lạc nhớ tới cái gì, cậu xoay người đi đến bên cánh tay đứa bé, giơ tay đụng vào đám sương mù đen trên đó.

Vô số mảnh ký ức mãnh liệt đánh úp về phía cậu.

Cậu “nhìn” thấy được ký ức của bà chủ.

Bà chủ mở mắt ra trong đêm khuya, nhìn thấy người bà ban ngày còn nói đùa bàn chuyện phiếm với mình đứng trước cửa sổ, từng ngụm từng ngụm mà ăn hết cả người mình.

Cậu thấy được sự tuyệt vọng cùng sợ hãi của bà chủ, thấy được hận ý cùng phẫn nộ của bà chủ khi Khách Mặt Người mơ ước con trai của mình.

Tình thương vĩ đại của mẹ vĩnh viễn đều sẽ làm người ta cảm thấy khiếp sợ, bà chủ lết cơ thể thịt nát của mình, bò từ trong bụng Khách Mặt Người ra, dùng kim chỉ vá mình thành hình người.

Bà đã mất tư duy con người, nhưng vẫn theo bản năng muốn bảo vệ con trai. Trong đêm đợi sau khi con trai đã ngủ, bà cứng đờ mà đứng ở đuôi giường, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của con trai và Khách Mặt Người.

Đứa nhỏ này, thật đáng yêu.

Bà nghĩ.

Bà không thể dọa sợ thằng bé được.

Cho nên bà mới nghĩ tới trang điểm.

Khách Mặt Người cũng bởi vậy mà sau khi giết hại ba nữ sinh và bà chủ, cũng chưa ăn thêm được người nào nữa.

Chấp niệm phải bảo vệ con trai của bà chủ mạnh mẽ tiến vào tâm trí Giang Lạc.

Giang Lạc bị tình cảm mãnh liệt này ảnh hưởng đến không khống chế được mà rơi nước mắt, cậu cắn răng, từng giọt nước mắt nặng nề rơi trên mặt đất.

Giang Lạc khó khăn mà hô hấp, ngồi xổm xuống đất muốn làm dịu lại cảm xúc của bản thân.

Tình thân hoá ra có thể vĩ đại như thế sao?

Đây cũng không phải câu chuyện trong TV diễn ra, cũng không phải sự tích cảm động mà tin thời sự đưa tin, nó xảy ra ngay trước mắt Giang Lạc, hết cảnh này đến màn khác, ngay cả tâm trạng tuyệt vọng mà phẫn nộ của bà chủ, đều chân thật đến không thể tưởng tượng nổi.

Hoá ra tình thương của mẹ có thể như thế này.

Giang Lạc cúi đầu, giơ tay ngăn cản quan tâm của người khác với cậu, cậu tận lực dùng âm thanh vững vàng nói: “Tôi không sao hết.”

Qua thật lâu, cậu ngẩng đầu, quay đầu lại phức tạp mà nhìn thoáng qua đứa nhỏ mập mạp, đi theo bạn của mình ra ngoài.

Trên xe, chú cảnh sát đưa các cậu một ly nước ấm, nhẹ nhàng nói: “Yên tâm đi, chuyện kế tiếp tụi chú sẽ xử lý. Các cậu hôm nay quá mệt rồi, cường độ của án tử này cũng vượt tầm dự kiến của tụi chú, tụi chú sẽ bàn bạc với trường học, cho các cậu điểm tín chỉ nhiều hơn.”

Lục Hữu Nhất hiện tại đã không để bụng tới tín chỉ nữa, cậu gật đầu, đôi mắt thường nhìn về phía Giang Lạc, chần chờ nói: “Giang Lạc, cậu không sao chứ.”

Giang Lạc lắc đầu, không muốn để bọn họ hỏi nhiều, vì thế chủ động mở miệng nói sang chuyện khác nói: “Chuyện giới huyền học có thể bị cảnh sát biết không?”

Diệp Tầm nói: “Quốc gia biết giới huyền học tồn tại, một bộ phận cảnh sát chuyên môn phụ trách chúng ta này đương nhiên cũng sẽ biết.”

Nhìn ra Giang Lạc thất thần, cậu giải thích kỹ càng tỉ mỉ hơn, “Giới huyền học hợp tác với quốc gia, trong phạm vi mười hai trường cao đẳng toàn quốc lập nên chuyên ngành ‘Khoa học tự nhiên và Nghiên cứu xã hội’, mỗi chuyên ngành chỉ có một lớp, trong một lớp học sinh không đến mười người.”

“Giới huyền học dần suy thoái, người có thiên phú dấn thân vào ngành này càng ngày càng ít, tổng cộng tất cả người trong trường cao đẳng cả nước, cũng chỉ khoảng một trăm người,” Diệp Tầm trầm mặc trong chốc lát, “Sau khi quốc gia gặp sự kiện thần quái, coi sự kiện thần quái như nhiệm vụ dựa vào khu vực mà phân bố cho mười hai trường cao đẳng. Ngoại trừ trường học, giới huyền học còn có sáu đại môn phái.”

Diệp Tầm nhìn về phía Giang Lạc, đôi mắt đen thẫm lạnh như ngọc, “Trì gia nơi Trì Vưu, chính là phái Con rối luyện hồn.”

“Con rối luyện hồn?” Giang Lạc lặp lại.

Diệp Tầm nói: “Đó là môn phái có thể thao túng người, cũng có thể thao túng quỷ. Có thể luyện hồn người sống, cũng có thể luyện hồn người chết, đó chính là điều đáng sợ của Trì gia. Nhưng môn công pháp này quá mức nghịch thiên, người chân chính có thể làm chủ được Con rối luyện hồn này ở Trì gia, cũng chỉ có một người Trì Vưu.”

Đó chính là nói, khi Trì Vưu tồn tại, cho dù là người hay là quỷ, đều có thể trở thành con rối của hắn, trở thành con rối gỗ giật dây trong tay hắn.

Đôi mắt của hắn, có thể ở khắp mọi nơi.

Giang Lạc như có cảm giác mà ngẩng đầu, nhìn về những người bên cạnh. Mỗi người đều đang vội vã bận rộn với công việc trong tay mình, ngẫu nhiên có người đối diện với Giang Lạc, sẽ lộ ra một nụ cười khách khí lễ phép.

Ở trong mắt Giang Lạc, nụ cười như vậy lại bị bao phủ bóng dáng của quỷ, âm trầm đáng sợ, dần dần vặn vẹo thành bộ dáng của Trì Vưu.

Giang Lạc hoàn hồn, cười tự giễu, hoài nghi bản thân nghĩ nhiều.

Trong nguyên văn, hiện tại Trì Vưu đang ở trong thời kỳ suy yếu vì linh hồn không được đầy đủ, còn cần có sự trợ giúp của vai chính công Phùng Lệ, mới có thể tu luyện để báo thù.

Lúc trước ở trong phòng vệ sinh hắn có thể hiện thân, cũng là vì đúng thời cơ đúng chỗ mà thôi.

Làm sao có thể hồi phục đến trình độ có thể thao túng người chứ.