Cấm Ăn Vạ, Không Được Làm Nũng

Chương 5




Diệp Quyết ngồi sau bàn làm việc, khoanh tay nhìn Bùi Diễn Thu đang ngồi ở trên ghế sofa tư vấn.

Vẻ mặt của Bùi Diễn Thu tràn đầy thoải mái và tự nhiên, sau khi trao đổi ngắn gọn nguyên nhân và kết quả với Diệp Quyết, thì tự tay bóc ăn luôn chiếc bánh pho mát anh đào dành cho học sinh đã hẹn trước vào buổi chiều.

Diệp Quyết nhéo nhéo ấn đường(*), không buồn uốn nắn dần từng bước hành vi vốn là quen thuộc của đối phương, sau khi phân tích rõ ràng tình hình hiện tại trong đầu, mới hỏi ra: "Có thể thay đổi người không......"

* 眉心 (mi tâm):



Nghe vậy, động tác Bùi Diễn Thu đang cầm chiếc cốc sứ nhỏ uống trà thơm dừng lại, song lập tức trở lại như thường, hắn có chút ngoan ngoãn gật đầu: "Được ạ, nhưng học kỳ này em chắc là sẽ tạm biệt, bởi vì tất cả các đơn xin môn tín chỉ phụ đều đã hết thời gian vào ngày hôm qua."

Giọng điệu của hắn bình thản, điều này khiến cho Diệp Quyết miễn cưỡng nảy sinh cảm giác dường như lời tạm biệt mà hắn nói không có gì to tát, nhưng rõ ràng Bùi Diễn Thu không có mục đích này.

Chỉ thấy hắn hơi nghiêng đầu, nhìn xuống tờ đơn cần con dấu của Diệp Quyết trong tay, giọng nói hết sức mềm mỏng: "Không sao ạ, nhà trường sẽ bố trí lại trợ lý mới cho thầy, thầy không cần phải lo lắng cho em, trường hợp xấu nhất cũng cùng lắm chỉ là trì hoãn tốt nghiệp mà thôi..."

Diệp Quyết:....

Anh đã nhìn thấy cái này ở trên mạng, hình như nó được gọi là trà xanh??

Diệp Quyết có chút bất lực nhìn Bùi Diễn Thu đang cố diễn vẻ mặt mất mát.

Có chuyện gì với đứa nhóc họ Bùi này vậy, thời điểm có việc cầu người lại có thể bày ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu như thế, cho dù trong lòng rõ ràng đây không phải là tính cách hiểu chuyện ngoài mặt của đối phương, nhưng vẫn không hiểu sao lại thả lỏng với đối phương ở mức độ tiêu chuẩn nhất định.

Bùi Diễn Thu nắm bắt rất rõ cảm xúc cùng lễ phép có chừng mực, khiến cho người ngoài tình nguyện bị hắn dắt mũi, đồng thời họ cũng sẽ không bị khó xử trước sự tương phản giữa trước và sau của hắn.

Tạm thời không có cách nào để xác minh cái này có tác dụng với các giáo viên khác, dù sao thì đối với Diệp Quyết phần lớn dưới tình huống không dám nói lời ngang ngược đều rất dễ nói chuyện, cũng không biết bạn học nhỏ này có cái phẩm chất gì đặc biệt hấp dẫn, có lẽ là gương mặt không xấu mang đến thêm ấn tượng tốt.

Nói về điều này, Bùi Diễn Thu xem như là học sinh đầu tiên Diệp Quyết nói chuyện trực tiếp kể từ khi anh đến Cẩn Thành, hơn nữa thật ra đối phương cũng không có làm chuyện gì quá đáng, cùng lắm là hắn không có nề nếp cũng không có thành thật lắm sau khi bị bắt quả tang đánh nhau, đều là bệnh chung của những cậu bé tới tuổi dậy thì, anh sẽ không đến mức khiến cho Bùi Diễn Thu rước lấy phiền toái mà thật sự ảnh hưởng đến sự tốt nghiệp của đối phương.

Mặc dù có vẻ như khó đối phó, nhưng suy cho cùng không phải là một đứa nhỏ phá phách.

Bút máy màu vàng đen trong tay Diệp Quyết xoay hai vòng, anh hơi thở dài, thái độ hòa hoãn, thỏa hiệp nói: "Đem đồ tới đây."



Bùi Diễn Thu cố ý dùng sườn mặt bên trái càng đẹp hơn đối với Diệp Quyết, khóe môi không kìm được mà cong lên khi nghe xong lời này, vội vàng nói cảm ơn và đưa vài tờ giấy ủy quyền qua bằng hai tay.

Sau khi Diệp Quyết ký xong, Bùi Diễn Thu đã chính thức "làm việc", ngoại trừ thời gian lên lớp mỗi ngày do nhà trường quy định, hắn đều có thể cùng Diệp Quyết thảo luận, lên kế hoạch về thời gian và nội dung công việc.

Mặc dù tín chỉ cho mỗi dự án là cố định, nhưng căn cứ theo mức độ hoàn thành và độ khó khác nhau, nhiều giáo viên sẽ cấp cho trợ lý sinh viên một khoản trợ cấp tiền mặt hoặc quà nhỏ nhất định, nhưng hầu hết sinh viên khoa Quốc tế đều không quan tâm lắm đến những thứ vật chất này.

"Bùi Diễn Thu, học kỳ này cậu tốt nhất nên ổn định hơn, nếu cậu làm loạn tôi sẽ không bảo vệ cậu." Diệp Quyết trả lại tờ đơn cho đối phương, đồng thời không quên nhắc nhở.

Thứ vừa ký là văn bản chuyển giao trách nhiệm giám sát.

Việc nộp đơn vào các trường đại học nước ngoài đòi hỏi học sinh phải có hồ sơ phong phú đa dạng hơn, mà Cẩn Thành là một trường tư thục có tiềm lực tài chính mạnh, đương nhiên có thể đáp ứng được nhu cầu này.

Tuy nhiên, nhiều phòng thí nghiệm của giáo viên được thành lập bên ngoài trường học, thường có cơ hội đi nghiên cứu ở nơi khác, tham gia các cuộc thi, hoạt động quy mô lớn nên khi gặp tình huống này, nhiệm vụ giám hộ học sinh chưa đủ tuổi được giao cho các giáo viên liên quan.

Mặc dù Diệp Quyết không được coi là một giáo viên, nhưng anh vẫn phải tuân theo các thủ tục nên tuân theo.

Bùi Diễn Thu từ hồi trung học cơ sở đã học tập ở Cẩn Thành, đã cực kỳ quen thuộc với bộ thủ tục này, vì vậy có thể hiểu ý của Diệp Quyết một cách tự nhiên.

Hắn ngẩng đầu lên mỉm cười với Diệp Quyết bằng đôi mắt cong, lời nói hoàn toàn nghe lời nhưng vẫn không thể nếm(*) được sự chân thành: "Em đã rõ thầy Diệp, em sẽ ngoan mà."

* ở đây dùng từ 品(vật phẩm, phẩm) nhưng lại đi với 不出(không thể), mình tra ra là một cụm thành 'không thể nếm' => không thể cảm nhận được sự chân thành.

Thấy Bùi Diễn Thu hồi lâu không trả lời, Diệp Quyết còn tưởng rằng đối phương sẽ lật bàn ngay tại chỗ, cho anh xem cảnh một thiếu niên ngỗ ngược trở mặt từ chối anh sau khi có được kim bài miễn tử(*), nhưng anh không ngờ rằng câu trả lời của người ta không hề có chút thù địch nào, thậm chí còn có chút ngoan ngoãn nhẹ nhàng.

* Thời phong kiến xa xưa, để tưởng nhớ các đại quốc công thần đã tận trung báo quốc, các nhà vua thưởng cho họ KIM BÀI MIỄN TỬ. Nghĩa là các vị nầy nếu chẳng may phạm tội chết, trình ra cái Kim bài nầy thì khỏi chết

Bản thân Diệp Quyết chỉ là một sinh viên đại học chưa tốt nghiệp, tức là mấy ngày nay anh bị gọi rất nhiều, vừa mới bắt đầu hình thành lòng khoan dung đối với danh xưng "Thầy Diệp".

Và "Ngoan" là một từ bạn nhỏ thường dùng luôn mang theo ý tứ làm nũng, nó được sử dụng thành thạo bởi người cao không kém so với mình Bùi Diễn Thu, mặc dù không đến mức được mô tả là kỳ lạ, nhưng vẫn cảm thấy không được tự nhiên trong một thời gian.

Diệp Quyết vội vàng ngăn lại: "Dừng, nếu có thời gian rảnh để nói thì không bằng làm thêm việc."

"Đi, cất hộp hồ sơ trên giá sách vào ngăn tủ theo năm, làm không xong thì không được đi."

Phong thái áp bức và ngoại hình của trợ lý nhỏ tương đối không hợp, Diệp - nhập gia tùy tục - Quyết, không giống như một người máu lai, mà hoàn toàn giống như một người bản địa tự nhiên.

Có điều là loại bộ dạng trông đẹp hơn.

Chỉ thấy Bùi Diễn Thu cười cười trông tâm tình có vẻ tốt, không nói thêm gì mà trực tiếp đi "xắn tay áo lên làm việc chăm chỉ".

Hai người cứ như thế không quấy rầy nhau một lúc lâu, Diệp Quyết đã viết xong báo cáo công việc tuần trước ngẩng đầu nhìn hướng đối phương bên kia.

Ánh nắng chiều uể oải chiếu vào người Bùi Diễn Thu, mái tóc sẫm màu màu hạt dẻ được bao phủ bởi một tầng ánh sáng dịu nhẹ, khiến cho đường nét khuôn mặt vốn có sắc sảo của hắn trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, trông không giống một tên ngốc có thể đạt được 250(*) trong kỳ thi khiến tổ tiên cũng phải chấn động.

* 250 bên Trung còn có nghĩa là ngu ngốc, ý ở đây không phải là được 250 điểm mà là được thành tích ngu ngốc:vvv

Mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn Diệp Quyết một lần nữa mở trang web chính thức của Cẩn Thành có thể so với một bảng xử phạt công khai, hỏi một cách dứt khoát sau khi xác nhận nghi ngờ của mình: "Này, Bùi Diễn Thu, tại sao cậu lại có tên trong danh sách của bộ phận phổ thông?"

Dù sao Khoa Quốc tế cũng chỉ yêu cầu tín chỉ, Bùi Diễn Thu sắp bị trì hoãn ở đây, hắn còn giành vị trí cuối cùng trong thi cuối kỳ đó, loại này kỹ năng cần phải nắm vững, kỹ năng đều nát như vậy, Diệp Quyết thực sự không hiểu được con đường của hành vi này.

Bùi Diễn Thu rõ ràng là đã rất ngạc nhiên khi nghe câu hỏi của Diệp Quyết, khi liếc thấy bảng báo cáo trên màn hình máy tính của bên kia - mới nhận ra hoàn toàn không sợ làm tổn thương tình cảm với bảng điểm hạng nhất từ dưới đếm lên.



"Ồ, cuối học kỳ, em đã làm một bài kiểm tra trình độ, chỉ có học bù tín chỉ trong học kỳ này, em mới thực sự có thể chuyển qua." Bùi Diễn Thu nói ngắn gọn.

Diệp Quyết kiểm tra cẩn thận nhiều lần để chắc chắn rằng mình không đảo ngược các con số ở hàng trăm và hàng chục, càng nhìn lại càng không thể hiểu.

Đây có phải là kiểm tra trình độ không?

Anh cố gắng hết sức để kiềm chế sự bối rối trong giọng điệu, thấp giọng hỏi: "Cậu... định thi đại học à?"

"Nhà em nghèo quá không thể ra nước ngoài."

Bùi nhỏ điềm tĩnh và vui vẻ.

Diệp Quyết chợt nhận ra.

So với lời nói tàu chạy đầy miệng(*) của đối phương trước đó, độ tin cậy của câu trả lời này một đường thẳng tăng lên trong lòng Diệp Quyết.

* 满嘴跑火车 (tàu chạy đầy miệng): Lý giải và miêu tả một người có kiến ​​thức và kỹ năng diễn thuyết đặc biệt, nói rõ ràng và hùng hồn, tức là có vững chắc, lời lẽ có lý, nói năng hùng hồn; có thể biến đen thành trắng, biến chết thành sống, vô lý thành có lý, giỏi mị dân. => chém gió rất giỏi.

Sở dĩ Cẩn Thành có thể trở thành một trong những trường trung học tốt nhất trong thành phố, chính là điều hành tốt mảng du học thôi nhất định là chưa đủ.

Hàng năm, nhà trường sẽ chủ động tặng cành ô liu cho 200 học sinh đứng đầu thành phố sau kỳ thi tuyển sinh cấp ba, đồng thời sẽ có học bổng cho những người nhập học phổ thông Cẩn Thành, số tiền lớn đến mức không khác mấy so với tiền lương hàng năm của một công nhân tri thức bình thường.

Cho nên sau nhiều lần sử dụng nguồn tài chính mạnh mẽ để đào tạo ra một đội ngũ giáo viên và những học sinh giỏi nhất với điểm số xuất sắc từ khắp nơi, Cẩn Thành cuối cùng đã được xếp hạng nhất trong số các trường trung học hàng đầu ở Ninh Thành.

Để nuôi dưỡng những sinh viên đạt điểm cao trong khoa tổng hợp bằng cách thu thập lông(*) của các thiếu gia và tiểu thư của khoa quốc tế, để nâng cao danh tiếng của trường, đồng thời đạt được mục tiêu thay thế và tái sử dụng tài nguyên của trường.

* giống như câu "muỗi dù nhỏ cũng là thịt" vậy

Vì vậy, điểm số thê thảm và kém may mắn của Bùi Diễn Thu khó có thể giải thích cho việc Cẩn Thành đã mắc sai lầm lớn như thế nào trong việc tuyển chọn học sinh, đến mức vô tình tuyển luôn người ngốc để hạ tỷ lệ nhập học.

Gia đình sa sút sẽ thay đổi kế hoạch cuộc sống, cái này có lý hơn nhiều.

Sau khi hiểu được tình hình chung, Diệp Quyết không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào nữa, tốt hơn hết là đừng làm những việc có thể làm lở loét thêm vết thương.

Diệp Quyết hắng giọng, rồi nói: "Tôi không có nhiều việc ở đây, không có việc gì sẽ cố gắng không quấy rầy cậu, tôi sẽ để cho cậu có đủ thời gian học tập."

Vốn dĩ Bùi Diễn Thu theo thói quen thuận miệng trả lời, trong lòng thầm nghĩ không cần phải ân cần như vậy, dù sao hắn cũng là một tên khốn có vẻ toàn nói nhảm.

Nhưng sau khi nghe Diệp Quyết nói rằng hắn chỉ cần đến đây hai lần một tuần, hắn vẫn mím môi không nói.

Chết tiệt, thằng khốn, cứ làm màu rồi sẽ có thói quen thôi.

Về phần phía sau đối phương nói những gì, Bùi Diễn Thu sớm đã thất thần suy nghĩ xem phải làm gì với khoảng thời gian rãnh rỗi có thêm hoàn toàn không để tâm.

Chỉ đến khi Diệp Quyết cuối cùng cũng nói xong và hỏi hắn: "Vậy thì bắt đầu từ ngày mai?" Liền sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh đã đồng ý, dù sao thì cố vấn tâm lý mới này đã bị Bùi Diễn Thu gán cho cái mác "tốt bụng và dễ lừa".

Những người bạn nước ngoài đơn thuần và quan tâm sẽ không chơi hố người khác, còn bạn nhỏ Bùi miệng toàn lời chém gió và hiếm khi cảm thấy tội lỗi vẫn chưa nhận ra mình sẽ phải trả cái giá như thế nào cho việc này.

Bùi Diễn Thu sắp xếp tài liệu rất nhanh, vì vậy Diệp Quyết đã nhắm mắt làm ngơ trước hành vi lén lút chơi điện thoại di động thỉnh thoảng lười biếng của bọn trẻ, bây giờ anh quan tâm nhiều hơn đến luận án tốt nghiệp sẽ được khai giảng vào tuần tới của mình.



Tuân thủ nguyên tắc "dựa núi ăn núi"(*), Diệp Quyết vừa nhận ra bản chất của dự án thực hành xã hội của mình, đã khai thác chủ đề thăm dò.

* 靠山吃山 (dựa núi ăn núi): nói đến việc một số người sử dụng quyền lực hành chính và nguồn lực trong tay làm công cụ để trục lợi. Cán bộ lãnh đạo can thiệp vào việc chuyển đổi doanh nghiệp nhà nước, chuyển nhượng khai khoáng, thủy điện và tài nguyên đất đai, xây dựng công trình, mua sắm của chính phủ. Các vụ việc tham nhũng trong giáo dục, y tế, chính trị pháp luật, giao thông, đất đai, tài nguyên... diễn ra thường xuyên.

Anh nhìn dòng chữ được đóng khung bởi tên sách trên màn hình, rồi nhìn Bùi Diễn Thu đang bước trên một chiếc thang sắt thấp và lướt điện thoại bằng một tay, cuối cùng anh không nhịn được lại nói: "Bạn nhỏ Bùi, mấy ngày nữa phiền cậu và các bạn tốt của cậu giúp tôi điền một bảng câu hỏi, tôi cảm thấy phương hướng chung của luận án của tôi hẳn rất phù hợp với em."

Bùi Diễn Thu nghe những lời này khẽ nhướng mày, rõ ràng đã ngửi thấy mùi khác thường từ việc thay đổi xưng hô của đối phương, nhưng hắn vẫn sẵn lòng giúp đỡ với một việc nhỏ như vậy: "Luận văn của thầy là về giáo dục phải không ạ?"

Bạn nhỏ Bùi lễ phép tò mò.

Diệp Quyết mỉm cười và đọc từ cuốn sách: "Gần giống như vậy, "Nguyên nhân và phân tích các vấn đề về tâm lý và hành vi nổi loạn ở tuổi vị thành niên."

Vẻ mặt của Bùi Diễn Thu cứng đờ trong giây lát, nhưng hắn lập tức nhẹ nhõm khi nhớ ra rằng Diệp Quyết dường như thực sự đối với hắn không có ấn tượng gì tốt đẹp, nhưng mà phối hợp là không có khả năng.

Sau vài giây im lặng, chỉ thấy Bùi Diễn Thu trở lại bình thường, giọng điệu tha thiết nói: "Thật xin lỗi, thưa thầy, hình như em không có bạn bè."

Lời vừa dứt, cửa phòng làm việc đột nhiên từ bên ngoài mở ra, giọng nói tràn đầy năng lượng của Dư Tử Châu xông vào:

"Bùi ca! Bọn em tới đón anh!"

Diệp - nhìn thấy Bùi Diễn Thu bị một cú vả với vận tốc ánh sáng vào mặt - Quyết:...

Ngay lúc này Bùi Diễn Thu thực sự mong muốn mình không có bạn bè:......

Mọi người đều không nói nên lời.