Cam Lai

Chương 14: Lại gặp “tình địch”




Người đến cũng chẳng phải ai xa lạ gì, mấy tháng trước tôi đã từng gặp một lần rồi. Đó là bạn gái của Hải Minh. Ngày hôm đó tôi không nhìn cô nàng quá kỹ nhưng vẫn nhớ rõ bộ dạng rụt rè kia ở trong đầu. Hai chúng tôi nhìn nhau, trái ngược với vẻ bình tĩnh của tôi thì hình như cô có hơi sợ thì phải.

Tôi nhìn qua cô trưởng khoa một chút, phát hiện cô chẳng để ý gì đến việc có người bước vào văn phòng khoa. Cảnh tượng này tính ra thì cũng bình thường thôi, sinh viên lên văn phòng vốn dĩ là chuyện còn bình thường hơn cả bình thường, tự nhiên sẽ có người tiếp đón. Đáng tiếc là hôm nay người chịu trách nhiệm đó lại không ở đây. Tôi từ tốn tiến lại gần bàn tiếp tân lấy một tờ giấy trắng có ghi danh sách sinh viên ghé thăm văn phòng rồi đưa về phía trước.

“Hôm nay văn phòng không có người tiếp đón, nếu em muốn hỏi gì thì có thể lưu tên cùng số điện thoại vào tờ giấy này, hôm sau sẽ có người gọi cho em”, tôi nhẹ giọng mỉm cười.

Lên văn phòng khoa tôi thì tự nhiên là sinh viên cùng khoa, hiện nay tôi đã cuối năm ba nên đại khái cũng biết được những người năm tư bây giờ không có thời gian để lên văn phòng đâu, cho nên cô bạn gái của Hải Minh có khả năng là đàn em cùng khoa hơn, tôi gọi “em” cũng xem như bình thường.

Cô nàng nghe tôi nói vậy liền có chút giật mình, hai con mắt cô cấp tốc nhìn tôi từ trên xuống dưới như thể đang xem thử tôi có phải là tôi trong tưởng tượng không vậy. Bởi vì tôi đã xem qua group Nhu Vân giới thiệu cho rồi nên cũng biết được bình thường tôi trong mắt những người khác là như thế nào. Cô nàng biểu hiện ra như thế này cũng không phải lạ.

Dường như phát hiện hành động của mình có phần thái quá, sắc mặt cô nàng liền đỏ ửng lên có chút xấu hổ rồi cúi gằm xuống. Tôi thật sự không biết nên làm sao để cô mới hết ngượng đây, nhưng may mắn là cô nàng cũng không để tình huống này lúng túng quá lâu, chỉ trong chốc lát là đã lấy lại bình tĩnh rồi ngẩng đầu lên nói:

“Dạ, em vô tình thấy thông báo khoa đang tuyển cộng tác viên viết bài đăng mạng xã hội nên em muốn lên ứng tuyển ạ”.

Giọng của cô nàng rất hay, nghe rất nhẹ, lại còn rất êm tai. Nếu giọng của Hải Minh là vừa trầm vừa ấm thì của bạn gái cậu ấy lại thánh thót như chim sơn ca, nghe qua thôi cũng thấy thích rồi.

Nghe cô nàng nói, tôi bất chợt nhớ đến ảnh tuyển dụng cộng tác viên tôi làm cách đây một tuần. Mặc dù trong khoa vốn có một ban chuyên phụ trách truyền thông ở mảng này nhưng vì sắp tới sẽ bước vào mùa hè rồi nên cái ban đó tự động giải tán ra một thời gian, đến khi nào vào năm học mới thì sẽ tập hợp lại như cũ. Đây cũng là lý do tại sao khoa phải tuyển thêm cộng tác viên làm thêm vào mùa hè, nếu đặt vào mọi năm thì thường chẳng ai nhìn đến đâu vì không mấy ai nguyện ý hi sinh mùa hè của mình để “lăn lộn” trên văn phòng khoa này cả. Cô bạn gái của Hải Minh trực tiếp đề cập đến chuyện này làm tôi cảm thấy có hơi ngạc nhiên.

Thế là tôi liền gật đầu rồi quay lại nói với cô trưởng khoa một tiếng, chuyện này do cô làm chủ nên tôi cũng không thể trả lời thay cái gì được. Ngay khi nghe được có người muốn ứng tuyển, sắc mặt của cô trưởng khoa liền tươi tỉnh hơn hẳn, tôi giúp cô chuẩn bị bàn nước đầy đủ rồi xin phép ra về, bữa ăn kia thì tôi xin lùi lại một bữa khác vậy.

“Tử Duy, khoan đã, cô còn thứ muốn đưa cho em”, vừa ra đến cửa, thanh âm của cô trưởng khoa đột nhiên vang lên.

Nghe vậy, tôi liền có chút hiếu kỳ rồi lại chỗ bàn cô xem thử là thứ gì mà cần phải đưa cho tôi. Lúc thấy được thì tôi khẽ “à” một tiếng hiểu ý, thì ra là tài liệu nghiên cứu dành cho luận văn cuối cấp. Tuy rằng còn tận một năm nữa tôi mới động đến cái thứ ám ảnh này nhưng vì nó được xưng là ám ảnh nên tôi mới cần chuẩn bị kỹ từ trước.

Cách đây mấy hôm tôi có nhắn tin nhờ cô một phen, đổi lại người khác sẽ không dám nhắn như thế với cô đâu nhưng vì tôi đã giúp khoa khá nhiều nên cô đại khái cũng vui vẻ chấp nhận. Huống hồ, luận văn càng hay thì các giảng viên mới có hứng thú để đọc chứ. Cô cho tôi một vài tài liệu tham khảo cũng chẳng có gì khó khăn cả.

Số lượng tài liệu có khá nhiều, đòi hỏi tôi phải tự mình lọc ra một một vài chủ đề tôi muốn nghiên cứu, cũng đồng nghĩa tôi phải ngồi lại văn phòng khoa thêm một đoạn thời gian nữa. Nhưng thôi không sao, ngồi trong này có điều hòa, còn hơn là chạy ra bên ngoài kia đội trời nắng oi bức.

Cùng lúc này, cuộc phỏng vấn giữa cô với cô bạn gái của Hải Minh cũng bắt đầu. Tôi vốn chẳng để ý lắm đến nội dung như thế nào đâu, chỉ nghe qua loa thôi nhưng đột nhiên cô trưởng khoa lại đề cập đến Hải Minh nên tôi bèn cố tình dỏng tai hướng về phía trước một chút để nghe cho kỹ.

“Không biết có làm phiền không nhưng cô thấy em hơi quen quen, hình như hay đi cùng với Hải Minh phải không?”, cô hỏi.

Ra là câu này, tôi có hơi thất vọng, cứ nghĩ cô sẽ nói đến chuyện gì khác liên quan đến cậu ấy chứ.

“Dạ vâng, anh ấy là anh họ em ạ”, cô nàng mỉm cười đáp.

Đúng rồi, vốn là anh họ mà … Khoan đã, anh họ–!?

Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng về phía cô nàng, ánh mắt có phần hoang mang, hình như tôi nghe nhầm rồi thì phải, sao lại là anh họ được cơ chứ?

“À, đúng rồi, em là Vân Anh mà, lần trước Hải Minh có nói một lần mà cô quên mất”, cô trưởng khoa đưa tay vỗ nhẹ trán rồi cười nói như thể vừa mới nhớ ra.

Khoan đã, cô cũng biết sao?

Tôi di chuyển ánh mắt sang nhìn vào cô trưởng khoa một chút, nếu chính miệng cô đã không có kiến nghị gì về hai chữ anh họ thì quan hệ giữa hai người bọn họ đúng thật là họ hàng rồi. Đột nhiên, khóe miệng tôi có hơi run run, tôi vội vàng đưa tay lên che miệng lại rồi cúi gằm xuống để tránh phải cười quá khích.

Thật không ngờ, Hải Minh cùng Vân Anh lại là họ hàng của nhau, chuyện này đến tận bây giờ tôi mới biết được. Tôi tự hỏi nguyên một học kỳ qua tại sao mình lại không nhận ra chuyện này cơ chứ, chả trách tại sao mạng lưới thông tin của mấy group kín kia lại không tìm ra được thông tin của bạn gái Hải Minh, bởi vì ngay từ đầu cậu ấy vốn chẳng hề có bạn gái nào cả.

Nghĩ đến đó, tôi liền từ đập đầu mình vào chồng tài liệu ở trước mặt rồi thầm tự trách ở trong lòng.

Tử Duy ơi, mày trách lầm Hải Minh rồi.

Từ ngày hôm đó đến tận bây giờ, tôi vẫn luôn thầm mắng Hải Minh là Fuck Boy ở trong lòng, đến mức bây giờ cứ nghĩ đến cậu ấy là ra Fuck Boy, mà nghĩ đến Fuck Boy là lại ra cậu ấy. Tôi bất giác thở dài một hơi đầy ảo não.

Cô trưởng khoa vô tình nghe được nên quay lại cười nói:

“Nhiều quá rồi sao?”.

Tôi mím môi ngẩng đầu rồi cười gượng đáp lại:

“Dạ cũng có hơi nhiều, một vài cái em đọc qua không hiểu lắm nên cũng hơi khó lọc”.

“Không sao, em chỉ cần lấy mười bài nghiên cứu liên quan đến chủ đề muốn làm trước đã rồi xem chúng thật kỹ, từ đó em sẽ biết được cách đọc nghiên cứu thật nhanh thôi”, cô cười khích lệ.

Tôi chỉ nói với cô vậy là để tránh bị phát hiện tâm trạng đang cao hứng thôi chứ tôi biết nên đọc tài liệu nghiên cứu như thế nào. Dù sao từ lúc còn năm hai, tôi đã bắt đầu nghiên cứu các Case Study thay cho việc đọc sách thuần túy rồi. Nhưng cô cũng có ý tốt, tôi xin nhận vậy. Sau đó, cô quay lại tiếp tục buổi phỏng vấn với Vân Anh, về phần tôi thì tạm nén sự vui vẻ kia lại rồi cấp tốc tìm lấy mười bài nghiên cứu về chủ đề tôi đã sớm định sẵn ở trong đầu. So với tốc độ trước đó thì bây giờ tôi tìm nhanh hơn rất nhiều, chỉ cần đọc lướt qua phần tóm tắt ở đầu nghiên cứu thôi thì cũng đại khái nắm được nội dung chính rồi.

Không bao lâu sau, buổi phỏng vấn của Vân Anh cũng kết thúc với kết quả khá tốt đẹp, cô nàng cười khá tươi với kết quả này. Cùng lúc đó, tôi cũng lọc xong mười bài nghiên cứu ưng ý nhất cho mình nên chúng tôi liền cùng nhau chào cô trưởng khoa rồi ra về.

. . .

Thế giới bên trong văn phòng khoa và ngoài trời là hai thái cực hoàn toàn đối lập nhau, một bên thì quá lạnh, một bên thì quá nóng. Tôi cùng Vân Anh phải tạm đứng ở cửa chính văn phòng khoảng vài giây để ổn định thân nhiệt thì mới không bị sốc nhiệt khi bước ra bên ngoài.

Quãng đường từ văn phòng khoa đi ra bãi đỗ xe thực sự rất xa, tôi lại vừa biết Vân Anh là em họ của Hải Minh nữa nên bây giờ đột nhiên cảm thấy có lỗi ghê. Không hiểu sao ngày trước tôi lại nghĩ hành động Hải Minh cười nói với Nhu Vân lại khiến Vân Anh tổn thương ở trong lòng được nhỉ. Tôi nhịn không được bật cười một tiếng rồi lắc đầu, Vân Anh vừa vặn thấy được nên có hơi ngơ ngác nhìn tôi. Tôi vô tình đưa mắt sang nên thấy được biểu hiện của cô thì lập tức hắng giọng lại một chút rồi nói:

“Xin lỗi, anh đột nhiên nghĩ đến một chuyện có chút buồn cười thôi. Hi vọng em không phiền”.

Vân Anh vội vàng lắc đầu đáp lại:

“Dạ, không sao đâu, em chỉ cảm giác hơi lạ khi thấy anh cười thôi ạ”.

“Lạ lắm sao?”, tôi cười nói.

“Vâng, bạn của em nói anh khá nghiêm túc, hơn nữa mặt lúc nào cũng lạnh lùng hơi khó gần nhưng em cũng nghe nhiều người nói anh rất vui vẻ, dễ gần. Ban đầu em không rõ lắm nhưng bây giờ thì em hiểu rồi ạ”, Vân Anh gật đầu đáp.

Tôi nghe xong thì cũng “à” lên một tiếng, đại khái cũng hiểu rồi, cô nàng hẳn đang khá phân vân không biết tin tức nào mới thực sự nói về tôi. Dù sao về mặt mô tả thì đó vốn dĩ là hai loại tính cách hoàn toàn trái ngược nhau và khó tồn tại được ở trong một con người. Nhưng chắc cô nàng cũng sẽ không ngờ chuyện đó lại hoàn toàn có thể đi.

Tôi mỉm cười nói:

“Bình thường anh không hay lạnh lùng lắm đâu, chỉ là không thể lúc nào cũng cười tươi hòa đồng như anh họ em được thôi. Tiện thể nói đến anh họ em, anh muốn …”.

“Xin anh đừng hiểu lầm ạ, anh họ em tuyệt đối không có ý gì với chị Nhu Vân đâu”, Vân Anh đột nhiên cắt ngang lời tôi, giọng điệu có chút hơi gấp gáp nhưng xen lẫn vào đó còn có hơi lo lắng. Tôi ngạc nhiên nhìn cô nàng, đồng thời trong đầu cũng bắt đầu cảm thấy có cái gì đó hơi sai sai.

“Tuyệt đối không có ý gì” thì liên quan gì đến câu chuyện ở đây?