Cam Lai

Chương 36: Bữa trưa




Bên trong màn hình điện thoại là một bài đăng có lượt like đạt đến mức năm ngàn, tổng số lượng bình luận cùng chia sẻ cũng tiếp cận hai ngàn lượt. Tôi rất ngạc nhiên với con số này bởi nếu không phải group lớn thì rất khó để có thể tồn tại một con số đáng mơ ước chỉ với một bài đăng. Chưa kể, bài đăng này đặt một cái “tít” cũng rất kêu tai.

Play Boy và Fuck Boy, bạn thích ai hơn?

Một dạng bài đăng dễ gây tranh cãi trong truyền thông, là so sánh và tạo tranh luận. Loại bài đăng này thường không có nhiều ý nghĩa nhưng bù lại nó lôi kéo được rất nhiều người. Tôi và Hải Minh không biết được chủ bài đăng này là ai bởi người đăng dùng tài khoản mạo danh. Nhưng chúng tôi lại bị thu hút bởi nội dung hơn.

Trong đó ghi rõ những điểm mạnh của cả hai chúng tôi cùng những điểm có thể xem là “yếu” với một số người. Như tôi thì điểm mạnh không quá nhiều bằng Hải Minh nhưng lại hơn cậu ấy ở phần “áng tin cậy” cùng “dịu dàng trầm tính”, còn điểm “yếu” là “rất khó tiếp cận”. Trong khi đó, Hải Minh lại ngược lại, cậu ấy “dễ tiếp cận” nhưng lại “không đáng tin cậy”, chưa kể còn dính tin đồn hẹn hò với rất nhiều bên.

Tại khu bình luận, rất nhiều người còn bổ sung thêm một vài thông tin khác của chúng tôi vào, thậm chí thi thoảng tôi còn thấy được một vài bình luận bảo tôi là người đồng tính nữa kia. Mỗi khi thấy được bình luận như vậy là nhịp tim của tôi lại tăng lên dữ dội không ngừng, tôi cố gắng giữ bình tĩnh để không để lộ biểu cảm của mình ra. Mà không phải chỉ có mỗi tôi, đến Hải Minh cũng có một vài bình luận tương tự như thế, họ bảo cậu ấy từng hẹn hò với con trai hoặc là có qua lại với con trai nhưng hầu hết chỉ là nói chứ không có bằng chứng.

Cá nhân tôi biết chắc Hải Minh chưa hẹn hò bao giờ, cậu ấy từng có một mối quan hệ mông lung nhưng vì không dứt khoát nên nó kết thúc rất chóng vánh. Tôi từng nghe cậu ấy kể qua một lần, cậu ấy cũng không có quá nhiều ký ức đối với cô nàng kia nên kết quả như vậy cũng không có gì phải bất ngờ.

Hiện nay, tỷ lệ bình chọn trong bài đăng cũng có thể xem như cân xứng, một bên bốn chín, một bên năm mốt, phần thắng tạm thời nghiêng về phía Hải Minh. Cuộc bình chọn này chỉ mới mở ra cách đây một tuần, thời gian đóng còn tận những ba ngày nữa lận. Hôm nay là lần đầu tôi biết trong các group kín còn có cả mấy vụ bình chọn “không qua xin phép” nữa cơ đấy.

“Vấn đề là tớ được tiếng Play Boy từ bao giờ vậy?”, tôi quay sang hỏi Nhu Vân.

Nhu Vân nhún vai đáp:

“Từ học kỳ trước, đúng hơn là ngay sau khi cậu bắt đầu đeo khuyên tai cùng để đầu undercut. Nếu cậu để lộ hình xăm ra sớm hơn thì bây giờ Hải Minh đã hít khói rồi”.

Nhu Vân cũng thật là, nếu gặp phải người không biết quan hệ giữa cô nàng cùng Hải Minh thì có khi bọn họ đã cho rằng cô ghét cay ghét đắng cậu ấy rồi ấy chứ, cứ mở miệng nói câu nào là câu đấy phải châm chọc cậu ấy mới chịu được. Cũng may tôi đã sớm quen với tình cảnh này nên mới không có gì phải ngạc nhiên.

“Thôi, hình xăm này không nên để công khai nhiều, gặp phải thầy cô khó tính chẳng phải tớ sẽ bị nhắm đến sao?”, tôi mỉm cười nói.

“Đúng là vậy thật, hình xăm của cậu khá lớn, người lớn tuổi không thích chúng lắm”, Nhu Vân gật đầu đồng tình.

Ở đối diện, Thanh Hoa nhìn tôi một hồi rồi lại nhìn hai hình xăm đang ẩn dưới ống tay áo được xắn lên nửa cánh tay, cô nàng đột nhiên hỏi:

“Tử Duy, tớ nghe nói mỗi hình xăm đều có ý nghĩa riêng, không biết hai hình xăm của cậu có ý nghĩa gì vậy?”.

“Phải rồi, cậu cũng chưa từng nói với tớ chuyện này, chúng có ý nghĩa gì thế?”, Nhu Vân nhanh nhảu tiếp lời của Thanh Hoa, gương mặt cô bừng sáng lên như thể bắt được thứ gì đó cực kỳ ưa thích vậy. Đại khái với tôi thì đây vẫn là biểu hiện của nhiều chuyện thôi.

Tôi nghĩ một chút ở trong đầu rồi cười nói:

“Nghệ nhân xăm cho tớ đã nói ý nghĩa của hình xăm là câu chuyện của riêng mình, không nên chia sẻ với ai, nếu không, nó sẽ không còn là của riêng nữa”.

“Cậu vẫn từ chối theo cách lịch sự như vậy nhỉ?”, Nhu Vân càm ràm rồi uống ly nước của mình. Bây giờ chúng chủ yếu chỉ còn là đá nước tan ra thôi nhưng dưới trời oi bức này thì nước đá đích thật là cứu tinh của cô.

“Vậy để tớ từ chối theo cách trực tiếp hơn vậy … Không nói!”, tôi cười nói.

Vừa dứt lời, cả bốn chúng tôi bất giác nhìn nhau rồi phì cười một tiếng, âm lượng vẫn như cũ, giữ ở một mức rất nhỏ nhưng chính vì vậy nên nhìn bốn người chúng tôi thật sự giống một nhóm người lập dị hơn. Đương nhiên, là lập dị theo nghĩa tốt.

. . .

Bốn người chúng tôi trò chuyện thêm vài ba câu nữa mới chính thức chia tay nhau để trở về nhà, thời gian cũng qua trưa rồi, cũng nên ăn trưa thôi. Mặc dù đã bắt đầu bước vào mùa thu nhưng cái nắng oi bức của mùa hè vẫn chưa chịu tan đi, đường về nhà tôi không xa nhưng tôi lại có cảm giác nó xa đến mức không muốn đi.

“Đáng lý ra nên mang theo mũ mới phải”, tôi lẩm bẩm ở trong miệng.

Ting!

Thông báo điện thoại vang lên, là tin nhắn của Hải Minh.

『Nhìn sau lưng cậu đi』

Tôi bất giác quay lưng lại theo những gì được viết bên trên, quả nhiên, đằng sau lại là xe của cậu ấy. Nụ cười của cậu ấy vẫn tươi như thường ngày, dưới cái nắng chói chang này, nụ cười của cậu ấy lại càng chói lóa, lại càng nổi bật hơn. Người qua đường thậm chí còn nhịn không được ngoái đầu nhìn lại xem cậu chàng đẹp trai đó là ai. Tôi không thích cậu ấy bị người người chú ý như thế này nên liền vẫy tay ra hiệu cho cậu ấy đi theo mình. Hải Minh cười cười rồi rồ máy đi theo, con xe của cậu ấy lăn bánh từ từ chậm chạp ngang với tốc độ đi bộ của tôi, cũng may đường khá lớn nên cậu ấy có thể đi sát mép phải đường mà không gây cản trở giao thông, thuận tiện cũng có thể nói chuyện với tôi nữa.

“Trưa nắng thế này sao cậu còn không về?”, tôi hỏi.

“Tớ còn chuyện muốn hỏi cậu”, cậu ấy quay sang đáp nhưng rất nhanh lại quay trở về để nhìn đường.

“Cậu có thể nhắn qua NINE mà”.

“Chuyện này tớ muốn nghe trực tiếp hơn”.

Nghe vậy, tôi liền ngoảnh đầu sang nhìn cậu ấy, hai mắt chớp chớp có chút tò mò. Đồng thời, trong đầu tôi cũng loé lên một ý tưởng tương đối phù hợp với tình huống này.

“Lát nữa cậu đi đâu không?”, tôi hỏi.

Hải Minh lắc đầu đáp lại:

“Tớ định đi ăn gì đó rồi về nhà thôi”.

“Đã vậy thì sang nhà tớ ăn trưa đi”, tôi đề nghị.

“Như vậy được không?”, cậu ấy có hơi ngờ ngợ hỏi. Mặc dù chúng tôi thân thiết nhưng cả hai chưa qua nhà nhau bao giờ, một phần vì không có không gian riêng tư, một phần vì ngại những thành viên khác trong gia đình. Nếu qua đón đi đâu đó hoặc qua chơi thì không nói gì nhưng qua ăn thì có hơi không được tự nhiên lắm.

“Không sao, hôm nay tớ ở nhà một mình”, tôi mỉm cười nói. Nhận được câu trả lời thích hợp, Hải Minh tự nhiên không còn lý do gì để từ chối nữa, cậu ấy gật đầu ngay tắp lự, nụ cười vẫn cứ “thòng tim” như cũ.

Khoảng hai phút sau, tôi về đến nhà mình rồi mở toang cổng chính ra để Hải Minh dắt xe vào. Nhà tôi khá lớn, khoảng sân vườn rộng dư sức để được bảy, tám chiếc xe của cậu ấy. Khu dân cư tôi sống vốn là một khu đô thị khá cao cấp nên mỗi nhà ở trong đây hầu hết đều là biệt thự sân vườn, diện tích đất có dư, muốn đậu bao nhiêu chiếc cũng được, chủ yếu là có cho đậu hay không thôi.

“Nhà cậu lớn thật đấy”, Hải Minh cười nói.

“Nhà lớn thì dọn dẹp mệt hơn thôi, cũng không sung sướng mấy”, tôi đáp lại.

“Nhà cậu không có giúp việc sao?”.

“Không, mẹ tớ thích tự tay làm mọi việc hơn, bà xem đó là thú vui nên không muốn bất cứ ai động vào”.

“Mẹ cậu hay thật, tớ thật muốn gặp bác ấy đấy”.

Cậu ấy vừa nói xong, tôi lập tức quay người lại rồi vỗ vai cậu ấy nói:

“Tin tớ đi, cậu sẽ không muốn gặp bà ấy đâu”.

Hải Minh không hiểu ý tôi là sao nhưng tôi cũng không giải thích, phải giữ thể diện lại cho mẹ mình. Thật ra thì mẹ tôi không đến mức “thậm tệ” đâu, chỉ là nếu gặp một người cơ bắp khỏe mạnh cùng sức khỏe tốt thì kiểu gì bà cũng sẽ phát bệnh nghề nghiệp hỏi thăm rất nhiều thứ.

Mọi người biết đấy, mẹ tôi là giám đốc Hiệp hội Võ thuật thành phố nên lúc nào cũng phải căng mắt ra đi tìm nhân tài võ thuật mới để bồi dưỡng cho các giải đấu, thậm chí là bồi dưỡng để tham dự vào đội tuyển quốc gia. Hải Minh hoàn toàn đủ tiêu chuẩn đầu vào đối với mẹ tôi nên bà chắc chắn sẽ không bỏ qua cậu ấy đâu. Tuy rằng cậu ấy có lẽ sẽ không phiền nhưng tôi ngại nên thôi, tốt nhất vẫn không nên để đôi bên gặp nhau.

Tôi nói xong câu đó liền trực tiếp đi thẳng vào bên trong nhà bếp để nấu ăn. Buổi trưa tôi thường ăn đơn giản thôi nên không nhất thiết phải ăn cơm, pasta là được rồi. Tôi gần như nghiện món này nên tay nghề nấu ăn của tôi cũng xem như không tệ. Hôm nay, tôi định ăn Spaghetti nên cần chuẩn bị không ít cà chua. Phần phiền nhiễu tốn thời gian nhất của món này là băm thịt bò nhưng vì thích ăn nó nên tôi luôn băm sẵn để trong tủ lạnh, khi nào muốn ăn thì có thể lấy ra làm.

“Cậu ngồi đợi mười lăm, hai mươi phút một chút nhé, tớ xong ngay”, tôi vừa nói vừa lấy tạp dề đeo vào người.

“Cậu biết nấu ăn sao?”, Hải Minh ngồi vào bàn ăn rồi tò mò hỏi.

“Ừ, nếu không làm sao tớ dám mời cậu về đây ăn được”, tôi cười đáp, một tay thuần thục cầm dao gọt vỏ cà chua rồi bắt đầu thái nhỏ. Kỹ năng dùng sao của tôi khá tốt, có lẽ tiền đề là do tập Kendo từ sớm nên tôi cũng không ngại cầm những thứ “hung khí” như thế này, cầm khá quen tay.

Ở một bên khác, tôi đã bắc sẵn một nồi nước nóng để luộc mì, tiện thể cũng cho vào trong một ít dầu để sợi mì không phải dính vào nhau khi vớt ra. Lúc làm nước sốt, tôi cũng không cho quá nhiều dầu vào bên trong, hai chúng tôi đều là dân tập gym, dầu mỡ vẫn luôn là tối kỵ, không nên lạm dụng. Vì vậy, món mì Spaghetti này tương đối khá đặc thù.