Cam Lai

Chương 47: Lộ thân




Tim tôi lại đập thình thịch nhưng vì đã có kinh nghiệm xử lý mấy tình huống này nên tôi dễ dàng tránh qua được sự chú ý của Hải Minh, bằng cách cúi đầu xuống để cậu ấy đổ nước rửa trôi đi mấy vết nhớp nháp của bột mì. Động tác của cậu ấy rất cẩn thận, rất nhẹ nhàng, rửa bột mì mà giống như đang xoa đầu tôi vậy.

Một lát sau, bột mì cũng được rửa trôi đi hết, đầu tóc tôi ướt nhẹp chảy thành giọt. Tôi từ tốn hất tóc rồi vuốt ngược ra sau, tiện thể cũng dùng khăn bông để lau khô người. Về phần áo lớp cùng hai ống tay kia thì Nhu Vân đã giúp tôi đi vứt luôn rồi. Tùy rằng có hơi tiếc áo lớp nhưng cô nàng bảo dùng tiền thưởng trò chơi đặt lại một cái cũng được. Tôi không chắc lớp tôi có thể thắng được Trò Chơi Lớn năm nay hay không nhưng tôi có thể chắc chắn một điều, lớp tôi kiểu gì cũng được hạng cao.

Bởi từ đầu đến cuối, bất kể trò chơi hay nhiệm vụ, chúng tôi cũng đều đứng trong top bốn cả, chỉ cần đến trò chơi cuối cố gắng trụ hạng nữa là được. Đến trò chơi này, nhiệm vụ chủ yếu vẫn là giải mật thư toàn diện, tôi không giúp ích được gì trong tình huống này ngoại trừ việc mượn mặt mũi cùng thân hình sáu múi đi lân la những lớp khác để nhìn lén. Hải Minh cũng làm hành động tương tự nhưng cuối cùng, chúng tôi lại bị Thanh Hoa cầm loa chỉ đích danh nhắc nhở nên đành phải lui ra ngoài nhìn người khác chơi.

Có điều như vậy cũng tốt, tôi có thể ở cùng một chỗ với cậu ấy, bây giờ trời đã sáng rồi, mặt trời cũng gần lên đến nơi, hai mắt của cậu ấy đã có hơi lim dim rồi toàn thân lắc qua lắc lại không vững trông khá buồn cười. Tôi dẫn cậu ấy ngồi xuống ở một dãy bậc tam cấp rồi dùng tay ép đầu cậu ấy lên vai mình.

“Cậu chợp mắt một chút đi”, tôi nói.

“Cậu không buồn ngủ sao?”, cậu ấy nhấc nhẹ đầu lên tự mình tìm điểm dựa thoải mái rồi lại hạ đầu xuống, gương mặt thư thái vô cùng.

“Một lát nữa về trại tớ sẽ đánh một giấc sau”, tôi nhẹ giọng đáp.

Nghe vậy, Hải Minh khẽ nhúc nhích đầu của cậu ấy, tựa như một lời đáp lại, đột nhiên, cậu ấy thò tay sang chạm vào ống quần short của tôi, hành động quá bất chợt khiến toàn thân tôi cứng đờ lại. Cũng may, cậu ấy chỉ sờ để xem quần có ướt nhiều không thôi chứ không phải là để sờ soạng. Trong lòng quả thực có hơi tiếc nuối.

Mà khoan, sao tôi lại tiếc nuối nhỉ?

Không được, Tử Duy, mày phải mau tỉnh táo lại đi.

“Cậu có mang theo đồ để thay không?”, cậu ấy hỏi.

Tôi nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh của mình rồi đáp:

“Tớ không nghĩ đến trò ném bóng nước nên không mang, bây giờ chỉ còn lại áo thun trắng lúc sáng thôi”.

“Đã vậy một lát nữa tớ đưa quần cho cậu, đừng ngủ với đồ ướt, dễ sinh bệnh lắm”, cậu ấy nói, giọng điệu hơi mệt mỏi muốn ngủ nhưng vẫn phải cố để nói hết câu đó.

“Ừ, tớ nghe rồi”, tôi đáp lại, hai mắt có chút thẫn thờ, ẩn đằng sau đó lại là một vẻ kích động khó nói nên lời. Tôi không biết vì lý do gì cậu ấy lại mang nhiều đồ đến thế nhưng trọng tâm là tôi sẽ mặc đồ của cậu ấy, bao gồm cả quần lót. Chuyện này làm tôi nghĩ đến những cảnh bạn gái đến nhà người yêu ngủ một đêm ở trong truyện rồi sáng hôm sau lại tùy tiện khoác một cái áo sơ mi của người yêu lên trên người rồi sinh hoạt.

Tuy rằng câu chuyện đó đặt vào tình huống của tôi có chút khác biệt nhưng cũng chẳng sai biệt lắm đâu. Tôi không nghĩ rằng có ngày mình lại có thể cảm nhận được mùi hương của cậu ấy bằng chính cơ thể như thế này. Dù chỉ mới nghĩ đến thôi nhưng chỗ đó của tôi có vẻ như lại không nhịn được rồi, nó giống như một ngọn núi lửa đang chực chờ lúc nào cũng có thể bộc phát.

Tôi cảm thấy bản thân mình càng ngày càng biến thái, giữa chốn đông người này mà vẫn dám nổi lên suy nghĩ bất chính với Hải Minh, phải chấn chỉnh lại ngay mới được. Tôi nhanh chóng “chữa cháy” bằng cách dùng một phần khăn bông để che đi phần đũng quần, tiện thể cũng che luôn nửa thân trên của mình. Thanh Hoa khá có tâm, cô chuẩn bị trước hai cái khăn bông đủ lớn, là loại lớn nhất thường dùng ở trong khách sạn nên hoàn toàn dư sức bao bọc cả hai người chúng tôi luôn ấy chứ.

Cùng lúc đó, tôi cũng dùng tay trái điều chỉnh khăn bông của Hải Minh để che cơ thể của cậu ấy lại, vô tình để lộ hình xăm lông vũ cách điệu ra nhưng tôi không quan tâm lắm, chỉ cần cậu ấy không để lộ thân ra bên ngoài là được rồi. Mặt khác, cậu ấy vào giấc cũng nhanh cực kỳ, mới đó thôi mà đã ngủ say sưa không biết trời trăng mây gió như thế nào.

Hơi thở của cậu ấy rất đều, cũng rất nhẹ. Thi thoảng cậu ấy còn khẽ xê dịch người một chút cho thoải mái nhưng thủy chung sẽ không bao giờ rời đầu khỏi vai tôi. Tôi âm thầm luồn tay xuống bên dưới lớp khăn bông rồi nắm lấy tay cậu ấy. Thật lạnh, đó là cảm nhận của tôi sau khi nắm lấy bàn tay có cùng kích thước với mình, tôi cố gắng nắm cậu ấy thật chặt, mượn hơi ấm của chính mình để sưởi ấm cho cơ thể cậu ấy, nhưng vẫn cố gắng giữ một mức để không phải đánh thức cậu ấy dậy.

Thật lòng tôi rất thích tình cảnh như thế này, giữa lúc mọi người đang đau đầu không biết nên giải mật thư cuối như thế nào thì hai người chúng tôi lại tự mình chìm đắm trong thế giới riêng. Khóe miệng tôi vô thức cong lên một đoạn nhỏ, rất nhỏ thôi nhưng cũng đủ làm cho gương mặt của tôi tươi tỉnh lên một chút rồi. Tôi không dám cười quá rõ ràng vì tôi phát hiện có vài cái điện thoại đang chĩa thẳng về chỗ này.

Tôi không ngăn bọn họ chụp hình được, hơn nữa cũng không muốn ngăn trong tình huống này. Bây giờ nghĩ lại thì tôi sực nhớ, từ trước đến nay, tôi đi chơi với Hải Minh rất nhiều nhưng lại chưa bao giờ có một tấm ảnh chụp chung. Có lẽ lúc chúng tôi ở cùng nhau, đôi bên đều tập trung vào người còn lại nên gần như không nhận ra được sự tồn tại của điện thoại đi?

Khoan đã, lại hoang tưởng nữa rồi, phải ngưng tại đây thôi.

Tôi thở dài một hơi ở trong lòng, đồng thời cũng tự cảm thấy bất lực với chính bản thân mình. Dù gì cũng là người có kinh nghiệm yêu đương, làm sao lại xoắn quýt như thể một người chưa biết yêu là gì như thế này chứ, thật xấu hổ mà.

. . .

Mặc dù mật thư cuối khó thật nhưng cũng không quá làm khó mọi người, trong tầm mười lăm phút sau đó, đã có lớp thành công giải được mật thư của hội trại. Kỳ thực, chỉ cần động não nghĩ một chút thôi thì cũng sẽ đoán ra được nội dung cuối cùng của mật thư trong Trò Chơi Lớn hôm nay.

“Chào mừng các bạn tân sinh viên”.

Mật thư chỉ đơn giản như vậy thôi đấy nhưng vì trước đó Thanh Hoa đã làm một vố khiến tất cả mọi người đều nghĩ mật thư cuối cùng sẽ cực kỳ khó nhằn lắm. Nhờ vụ này, bây giờ cô nàng cũng vô tình có thêm được một số fan hâm mộ rồi đấy, đồng dạng, tôi cũng vậy, thậm chí nhiều là đằng khác.

Mật thư được giải xong, lớp chiến thắng cũng tìm ra được nên chúng tôi không cần thiết phải nán lại đây nữa, phần ai người nấy về trại rồi làm gì đó thì làm thôi. Tôi nhẹ giọng gọi Hải Minh dậy, cậu ấy vẫn lười biếng cố chấp với giấc ngủ như cũ, thậm chí còn định vòng tay qua ôm lấy tôi nhưng may là tôi nhanh hơn nên tránh được, làm cậu ấy ngã nhào xuống đùi tôi rồi choàng tỉnh giấc.

Lúc tỉnh dậy, trông cậu ấy còn khá ngu ngơ, nhìn rất buồn cười. Tôi dùng thân mình để che giúp cậu ấy, tránh cho mấy hình ảnh đáng yêu này tràn lan trên mạng, tôi chỉ muốn là người duy nhất thấy được bộ dạng này của cậu ấy thôi.

“Tử Duy … chuyện gì vậy?”, cậu ấy gục lên gục xuống hỏi, câu chữ bị kéo đứt như thể nói không ra hơi.

“Trò Chơi Lớn xong rồi, chúng ta về trại thôi”, tôi nhẹ giọng nói.

Nghe vậy, cậu ấy có hơi ngẩng đầu lên nhìn tôi một chút, sau đó khá lâu mới gật gà gật gù rồi đứng dậy để đi về. Lúc đi, cậu ấy còn cố tình kéo tay tôi ở dưới lớp khăn bông, ngụ ý bảo đi cùng để cậu ấy đưa quần để thay. Tôi gật đầu rồi bảo cậu ấy đợi một chút, để tôi chạy sang chỗ Nhu Vân báo một tiếng nhờ cô giữ lại phần ăn sáng đã rồi mới đi theo.

Dường như lớp cậu ấy đã nhận được tin trước rồi hay sao mà khi tôi đến, nguyên một đám con gái đã trực chờ đứng đợi sẵn từ trước. Tôi không biết nói gì hơn ngoại trừ việc vẫy tay chào hỏi. Nào ngờ bọn họ không ngại một chút nào, ngược lại còn vẫy tay chào hỏi tôi rất nhiệt tình. Đương nhiên, vụ hình xăm cũng chẳng thể nào tránh được, lúc tôi đưa tay lên chào thì bọn họ đã thấy được hình xăm đoạn nhạc ưa thích của tôi rồi.

Nhưng Hải Minh lại chen ngang vào rồi dẫn tôi đi thẳng đến nhà vệ sinh, trên tay có xách một cái ba lô. Một lần nữa, cậu ấy lại giúp tôi thoát khỏi tình huống khó đối phó kia. Tôi bước nhanh đến bên cạnh cậu ấy rồi đẩy nhẹ khuỷu tay.

“Cậu giận rồi sao?”, tôi hỏi.

“Ừ, tớ giận rồi, bây giờ ai cũng biết cậu có hình xăm”, cậu ấy đáp, và đương nhiên, không thèm nhìn sang tôi.

Tôi có chút bất ngờ, loại biểu hiện này của cậu ấy là đang ghen việc quá nhiều người biết bí mật của tôi sao?

Tôi bật cười thành tiếng, lần này cậu ấy quay lại, vẻ mặt cực kỳ ai oán như tức phụ. Chà, nhìn một cái thôi là đã muốn véo má rồi. Ngoại hình Fuck Boy của cậu ấy đôi lúc cũng có những mặt dễ thương thật.

“Yên tâm, trừ cậu ra, không ai biết ý nghĩa của hai hình xăm này đâu”, tôi cố tình bước lại gần bên cậu ấy rồi nhỏ giọng nói thành hơi vào bên tai. Cậu ấy có hơi tránh sang bên nhưng chẳng được bao lâu là lại quay sang nghiêm túc nói:

“Không được nuốt lời đâu đấy”.

“Ừ, không nuốt lời, không nhả lời, tớ sẽ đóng chặt miệng của mình lại”, tôi cười đáp.

Nghe vậy, nụ cười của cậu ấy liền xuất hiện, thật tươi sáng, chào đón một ngày mới như thế này mới thật sự là chào đón. Tôi cũng nở lại một nụ cười đáp lại, cười thật tươi, cười thật hạnh phúc.