Cam Lai

Chương 64: Tính toán




Thời tiết ngày cuối năm chẳng dễ chịu mấy, thậm chí còn lạnh hơn ngày hôm qua nhiều. Hôm nay tôi mặc vẫn ấm như hôm qua nhưng cơ bản vẫn phải ôm Hải Minh liên tục thì mới làm dịu đi cái lạnh đột ngột này.

“Biết vậy lúc sáng nên mặc thêm một lớp áo nữa rồi”, tôi lẩm bẩm ở trong miệng.

“Cậu ôm chặt tớ vào đi, sẽ ấm hơn một chút đó”, cậu ấy đáp, tiện thể cũng giảm tốc độ xe xuống. Vốn dĩ xe đã không đi nhanh vì địa hình lên xuống thất thường của đường Đà Lạt mà nay lại còn đi chậm hơn nữa thì nói thật, có khi người đi xe đạp còn đi nhanh hơn chúng tôi ấy.

Gác cằm lên vai cậu ấy, tôi nói nhỏ:

“Tớ ôm đủ chặt rồi, bây giờ còn dùng thêm lực nữa thì cậu sẽ hiểu khóa đòn là như thế nào đấy”.

Người cậu ấy đột nhiên run lên một đợt rồi bật cười thành tiếng, khói trắng thở ra len lỏi qua lớp khẩu trang rồi tuồn ra phía sau. Cũng may chúng tôi đang đi với tốc độ cực thấp nên sẽ không ảnh hưởng đến vấn đề an toàn của bản thân và những người xung quanh. Mà những lời tôi nói với cậu ấy cũng không sai đâu, bây giờ tôi đã ôm đủ chặt rồi, ôm chặt nữa thì xương sườn cậu ấy sẽ khóc thét ngay.

Hai đứa chúng tôi đi giờ này không tính là sớm nhưng cũng vừa đẹp, chí ít chỗ tiệm bánh Cối Xay Gió vào lúc này không có người. Đây là nơi nhất định phải đi khi đến Đà Lạt, hầu hết những người đã đi đều giới thiệu đến chỗ này. Theo quan điểm thực dụng của tôi, ngoại trừ dùng để chụp ảnh bức tường vàng với dòng chữ retro xưa cũ kia thì chỗ này chắc chỉ mỗi mua bánh để ăn thôi.

Hải Minh khá giống tôi, cậu ấy cũng có cảm nhận tương tự nhưng nếu đã đến đây rồi thì ngại gì không chụp một tấm, phải tranh thủ hiệu ứng mùa thấp điểm để có những bức ảnh để lại về sau chứ. Sau tiệm bánh, chúng tôi có ghé qua Biệt Thự Hằng Nga nổi tiếng bậc thế giới, nhiều năm trước đó tôi đã từng đi một lần nhưng so với bây giờ thì thua xa nhiều lắm. Vì Biệt Thự đã xây dựng thêm không biết bao nhiêu thứ mới khá thú vị.

Lối kiến trúc ở đây rất độc đáo, chỉ cần lơ là một cái thì sẽ lạc nhau ngay nhưng chuyện đó không dễ gì xảy đến với chúng tôi. Từ đầu đến cuối, tôi nắm tay cậu ấy rất chặt, không giờ phút nào buông ra, xem như có bước qua cây cầu hẹp trên không cũng không khiến tay chúng tôi tách ra được. Cùng lắm thì đưa ra ngoài cho bàn dân thiên hạ thấy thôi.

Nhưng mọi người biết đấy, hiệu ứng mùa thấp điểm rất tuyệt diệu, xung quanh chúng tôi chẳng có mấy du khách đâu, nếu có thì họ cũng đang bận chụp ảnh cho mình, nào hơi đâu đi nhìn hai chàng trai trẻ lạ mặt “tình tứ” với nhau.

Rời khỏi Biệt Thự Hằng Nga, chúng tôi lại tiếp tục hành trình du ngoạn thành phố, từ dãy ghế ngồi cung văn hoá cho đến sân trường cao đẳng sư phạm, thậm chí là góc cà phê có trang trí theo phong cách Nhật, không nơi nào chúng tôi không đi. Hải Minh chụp ảnh cho tôi rất nhiều, đến nỗi tôi có cảm giác kỹ năng làm mẫu của mình cũng tăng cao rõ rệt. Về sau nếu tôi với cậu ấy làm bộ ảnh “ngầu ngầu diễn sâu” một chút thì sẽ tạo hiệu ứng truyền thông tuyệt vời lắm đây.

. . .

Xe máy lăn bánh trên đường dốc, toàn thân tôi co ro lại như sắp chết cóng, nhưng vào lúc này, hơi ấm của Hải Minh đột nhiên truyền đến từ sau lưng. Cậu ấy đặt đầu vào một bên vai, hai tay cho vào túi áo khoác của tôi rồi ôm thật chặt. Cậu ấy lái nhiều rồi, người cũng đủ lạnh nên tôi đề nghị đổi người, ban đầu cậu ấy từ chối vì tôi không chịu lạnh tốt nhưng tôi vẫn giữ quan điểm của mình, không thể để một người “chịu” hết được, phải san sẻ cho nhau.

Mặt khác, tôi muốn được cậu ấy ôm, muốn được cậu ấy truyền hơi ấm vào người và cũng muốn được cậu ấy quan tâm chăm sóc.

Ngoại thành Đà Lạt có rất nhiều thứ hay ho, nhất là quanh khu vực Hồ Tuyền Lâm. Số lượng điểm du lịch có tiếng ở nơi này nhiều không thể tả. Tôi ngồi lái xe đến muốn tê hết cả mông, hồ này rộng cực kỳ, đi cũng phải hai mươi cây số, quãng đường cũng gần gần như đi từ Đà Nẵng vào Hội An.

Một số điểm du lịch đặc thù như khu vườn bí mật thật sự không dễ tìm bởi nó “núp lùm” sâu trong rừng, phải men theo một con đường mòn đất đỏ trong vòng mười phút mới đến nơi được. Đúng như cái tên của nó, rất bí mật.

Vào những giờ phút như thế này, tôi lại mong chúng tôi bắt gặp được nhiều người hơn vì đi hai đứa trong rừng sâu như thế này thực sự rất sợ. Mặc dù cuối cùng tôi cũng đến đúng nơi nhưng nhìn cảnh chỉ có một chiếc xe của chúng tôi đỗ trơ trọi ở bãi đỗ xe thì sống lưng vô thức lạnh đi thấy rõ. Đà Lạt nổi tiếng thơ mộng nhưng cũng nổi tiếng với nhiều chuyện ma lắm, nhất là những con ma nơi rừng sâu. Tôi từng nghe nói có không ít người vì ham hố chụp cảnh rừng thông mà đi sâu vào bên trong, cuối cùng lại bị ma che mắt rồi vĩnh viễn không thể nào trở ra.

Đương nhiên, tôi sợ thì sợ nhưng thân là công dân của thế kỷ hai mươi mốt, tôi phải tin tưởng vào khoa học kỹ thuật … tin vào người con trai đang đứng bên cạnh tôi. Hải Minh bây giờ tuy không biểu hiện ra bên ngoài nhưng tôi biết, cậu ấy cũng hơi lo, lòng bàn tay của cậu ấy đã bắt đầu đổ mồ hôi rồi đây. Dẫu thế, có cậu ấy bên cạnh, tôi cũng an tâm hơn đôi chút.

“Chúng ta vào thôi”, tôi hít vào một hơi rồi nở nụ cười thật tươi để trấn an tinh thần cả hai. Cậu ấy cũng cười tươi đáp lại rồi cùng tôi đi vào trong để ngắm cảnh cùng chụp hình.

Kỳ thực, tôi có cảm giác mình đang nghiêm trọng hóa vấn đề, cảnh vật bên trong rất thơ mộng, cũng rất tình. Tôi cùng cậu ấy vui chơi chụp ảnh ở bên trong hơn một tiếng liền mà không hề hay biết, đến lúc trở ra, tôi còn xem lại mấy tấm ảnh rồi cười đùa thoải mái, hầu như đã quên sạch đi nỗi sợ lúc trước.

Khu vực ngoại thành không có nhiều quán ăn nên tôi cùng cậu ấy không muốn phí thời gian, vì vậy đành tận lực đi hết một vòng rồi trở lại trung tâm thành phố để ăn trưa, lúc đó, đồng hồ điện thoại đã chỉ gần hai giờ chiều.

Chúng tôi đói rã cả người, toàn thân mệt mỏi đi không nổi, cũng may bữa trưa muộn đã vớt vát chúng tôi về với hiện thực. Hải Minh muốn thử một món mới ngoài cơm, thế là tôi chọn bánh căn. Bánh căn của Đà Lạt khác rất nhiều so với dưới Đà Nẵng, vì nó được đúc chứ không phải chiên. Đối với dân tập gym, cách nấu này thực sự rất “hợp rơ”.

Khác với việc chấm bánh vào nước mắm thì bánh căn Đà Lạt có nước chấm khá đặc trưng cùng một cục xíu mại thơm ngon. Nước chấm có thoang thoảng mùi mắm nêm rất đặc biệt, ăn vừa có mùi nhưng lại không quá đậm vị, người không thích mắm nêm vẫn có thể ăn bình thường được. Nhân bánh tuy rằng không quá phong phú nhưng chúng tôi cũng không cần nhiều, chỉ cần loại cơ bản với nhiều trứng là đủ.

Hai người chúng tôi như hai cái động không đáy, bao nhiêu bánh được mang ra đều trôi tuột hết vào trong bụng. Lại gặp Hải Minh còn ăn kèm với không ít rau sống nữa nên lúc trả tiền còn phải thêm một khoản phụ thu dành cho nó, giá cả không nhiều nên tôi không để ý lắm, dù sao ăn rất ngon, ký ức của tôi nhất định phải ghi nhớ thật kỹ mới được.

Lúc chúng tôi ăn xong cũng đã tầm lưng chừng chiều rồi, về khách sạn ngủ thì hơi lỡ dở nên lựa chọn đi loanh quanh mấy chỗ trong thành phố, tìm những góc thật đẹp, thật ấn tượng để ngồi xuống rồi nói chuyện với nhau.

Khác với lúc ở ngoại thành, nội thành có nhiều người hơn nên chúng tôi lại tiếp tục bắt đầu với tiết mục “xin chụp ảnh” và “xin hỏi đường” từ người lạ. Tôi vẫn như cũ, nếu chỉ có mục đích đơn giản như trên thì không nhất thiết phải từ chối, còn nếu có cô nàng hay bất kỳ chàng trai nào có ý đồ muốn tiếp cận Hải Minh thì tôi sẽ từ chối không chớp mắt ngay. Thậm chí, khi cần thiết, tôi còn cố tình bày ra hành động thân mật với cậu ấy như nắm tay hay dựa đầu vào vai chẳng hạn.

Tác dụng của nó thật sự rất mạnh, có thể giải tán được mấy con người cố chấp. Có điều, tôi làm thế không thấy mệt sao?

Đương nhiên mệt chứ, cứ luôn căng mắt ra đề phòng “tình địch” thì thần kinh kiểu gì cũng căng thẳng. Nhưng mừng là ông trời có vẻ như cảm động với tình cảm của tôi dành cho Hải Minh, nên đành xối thẳng xuống một cơn mưa rào cực kỳ lớn.

Vừa vặn khi đó, hai chúng tôi lại đang ở gần Chòi nên có thể leo lên xe rồi phóng thẳng trở về. Quãng đường tuy rằng ngắn ngủi nhưng tôi không đánh giá thấp cơn mưa miền núi. Lúc Hải Minh vừa đẩy xe vào trong sân thì mưa đã bắt đầu lớn dần.

Mưa rơi nặng hạt, mưa trắng cả đường. Tiếng rào rào cứ luôn vang vọng bên tai, ai muốn nói gì thì phải nói thật lớn. Cá nhân tôi rất thích tiếng mưa như thế này, nếu chui vào trong chăn ấm rồi đánh một giấc nữa thì quá tuyệt hảo.

“Một vài kế hoạch xem chừng phá sản rồi”, tôi nói, tiện thể cũng nhìn vào tờ danh sách những chỗ cần đi ngày hôm nay. Dựa vào dấu “tích” bên trên thì chúng tôi đã đi khá nhiều, ngày mai mưa tạnh rồi đi tiếp cũng được, thời gian còn nhiều, không cần vội.

“Không sao, ở lại khách sạn cũng không tồi mà”, cậy ấy cười đáp.

“Mưa lớn thế này, không biết tiệc countdown có được tổ chức không nữa”, tôi nói, hai mắt nhìn ra cảnh mưa trút nặng nề qua ô cửa sổ phòng.

“Hôm nay là ngày cuối năm rồi, thời tiết không thuận lợi thì vẫn phải tổ chức thôi, để qua ngày hôm sau thì còn gì là countdown nữa”, cậu ấy nằm trên giường vừa xem ảnh chụp vừa đáp lại, thi thoảng lại quay mấy tấm ảnh về phía tôi rồi khen lấy khen để.

“Tiếc thật, xem ra tối nay chỉ còn cách đón năm mới trong phòng”, tôi tiếc nuối nói.

Hải Minh đặt điện thoại xuống giường rồi quay người sang cười nói:

“Tớ không có vấn đề, cậu thích ở đâu thì tớ sẽ ở đó”.

Nghe vậy, tôi liền cười cười thân thiện, còn trong lòng lại bắt đầu tính toán nên hạ màn với cậu ấy vào tối nay như thế nào.