Cam Lai

Chương 73: Lời hứa




Hải Minh đột nhiên không tò mò chuyện người yêu cũ nữa nên tôi có hơi bị “khớp”, rõ ràng trước đó anh ấy quan tâm đến mức không ngại khiến tôi “nổi giận”, vậy mà sau đó lại thay đổi thái độ, không quan tâm nữa. Kiểu thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ này của anh ấy vẫn cứ nhanh như trước, tôi chưa thể quen được. Mặt khác, nhìn vào sự chân thành trong mắt anh ấy, tôi đại khái có thể xác định anh ấy đang nói thật nên không đến mức phải lo lắng ở trong lòng.

Đột nhiên, mí mắt tôi có chút co giật, tôi vội vàng lấy tay ra hiệu cho anh ấy mát xa vùng hông nhẹ nhàng một chút, bây giờ chỗ riêng tư đó của tôi quả thực rất nhạy cảm, nó không những sưng đỏ mà còn nóng cháy đến phiền phức. Tôi không nói quá chi tiết cho anh ấy biết chuyện này vì sợ anh ấy sẽ lo nhưng sự thực là từ sáng đến giờ, chỗ riêng tư đó vẫn luôn đau nhức không ngừng, đến độ nó lan ra hết cả vùng mông.

Mỗi lần tôi muốn ngồi là phải đệm không ít nệm hoặc chăn thì mới ngồi yên được. Lúc trước tôi hẹn hò, tôi không để ý quá nhiều, mặc dù biết lần đầu sẽ đau nhưng không nghĩ nó đau đến mức này. Bây giờ ngẫm lại thì cảm thấy thật có lỗi nhưng thôi, chuyện cũng qua lâu rồi, chưa kể bây giờ em ấy còn đang tay trong tay hạnh phúc với người yêu mới, tôi chỉ còn là “người lạ đã từng quen” thôi.

Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, may mắn chỗ đó chỉ bị đau rát thôi chứ không chảy máu, còn không đúng là ác mộng. Tôi có đọc được đâu đó, nếu chảy máu thì khả năng bị nhiễm trùng khá cao, triệu chứng đầu là sốt liệt giường. Ở Đà Nẵng, tôi không ngại chuyện sốt lắm nhưng bây giờ đang ở nơi đất khách, bị sốt là thảm họa. Xem như có Hải Minh ở cạnh thì loại tâm lý sợ hãi này vẫn luôn tồn tại, không cách nào tránh được.

Cho nên, tạ ơn trời ngày hôm qua tôi kiên nhẫn chuẩn bị phía sau thật kỹ. Bên cạnh đó, nhớ lại cảnh đêm qua, tôi không khỏi chôn mặt vào trong tay mà thầm cười một mình. Hôm qua tôi cũng khá căng thẳng, ở phương diện nằm dưới, tôi vẫn là một tay mơ, may mà vẫn biểu hiện tốt, không để lộ ra sự lo lắng của mình nhiều quá.

“Em còn đau chứ?”, Hải Minh đột nhiên hỏi, giọng có vẻ lo lắng lắm.

“Ừ, còn một chút”, tôi quyết định thành thật nói ra suy nghĩ của mình, ban nãy đã phạm lỗi để anh ấy thấy biểu hiện đau đớn rồi, bây giờ càng nói dối thì anh ấy lại càng lo hơn, thay vì làm chuyện “cực nhọc” mua dây buộc mình như vậy, tôi thà nói mình đang đau để nhận sự chăm sóc từ anh ấy.

Quả nhiên, tôi vừa nói xong là anh ấy đã vội buông tay không mát xa nữa, thay vào đó lại lấy gối xếp chồng lên rồi để tôi nằm đè lên đó và chổng mông lên trời.

“Anh làm gì vậy?”, tôi hơi bối rối vì hành động bất chợt và khó hiểu này của anh ấy.

“Nếu em đau thì phải nói cho anh chứ, để anh thoa thuốc giúp em”, anh ấy nói.

“Em thoa rồi”.

“Góc nhìn của anh rõ ràng hơn”.

Vừa nói hết câu, anh đã trực tiếp kéo quần tôi xuống dưới đùi luôn rồi. Tôi đỏ mặt lên vì xấu hổ nhưng cũng không thể ngăn được nữa, đành phải quay mặt lại, không dám nhìn anh ấy. Anh ấy nhìn chỗ đó của tôi, sau đó bò đến tủ đầu giường để lấy tuýp kem bôi, vô tình thay, nét đau lòng trên gương mặt anh ấy đã đập thẳng vào mắt tôi. Đây là lý do vì sao tôi không muốn để anh ấy biết, anh ấy đau lòng, tôi cũng đau lòng.

“Em thật tình, sao lại phải chịu đựng một mình như vậy chứ, ngày trước không nói, bây giờ đã có anh rồi mà”, anh ấy nói.

“Vì anh sẽ lo nên … em mới không nói”, tôi nói lí nhí trong miệng.

Hải Minh thở dài rồi giúp tôi bôi thuốc, gương mặt nghiêm túc của anh ấy lúc làm chuyện này quả thực khiến tôi xấu hổ không thôi nhưng cùng lúc đó, dục vọng của tôi cũng dần nổi lên. Chỉ là dục vọng còn chưa lên đạt ngưỡng thì cảm giác mát lạnh đột ngột đã truyền thẳng lên trên não rồi.

Tôi có thể cảm nhận được ngón tay anh ấy đang giúp tôi thoa thuốc, thi thoảng, nó còn cọ cọ vào vùng thắt ngay “cửa vào”. Mát lạnh cùng nóng bỏng giao thoa lẫn nhau, ngón tay anh ấy dịu dàng tiến nhập vào trong khiến tôi nhịn không được mà rên lên một tiếng đứt quãng. Ngón tay anh ấy có hơi đình trệ lại, tôi len lén liếc mắt về sau, phát hiện anh ấy đỏ mặt không kém thì chỗ đó của tôi triệt để dựng đứng lên rồi. Nhưng may nhờ có đống gối bên dưới nên chắc anh ấy chẳng để ý đến đâu.

Anh ấy không đình trệ lại lâu quá, không đến mấy giây sau là đã thoa xong thuốc rồi rút ra giúp tôi mang lại quần. Sau đó, anh ấy lấy lại chồng gối rồi phân cho tôi một cái, cái còn lại dùng để gối đầu. Hai đứa chúng tôi nằm cạnh nhau, gương mặt đỏ au như trái cà mà không biết nói gì. Tôi từ tốn vuốt má anh ấy để phá vỡ sự tĩnh lặng.

“Anh làm em bất ngờ quá đấy”.

“Anh không biết em lại nhạy cảm đến như vậy”, anh ấy đáp.

Tôi hơi nhích người đến gần anh ấy rồi nói nhỏ:

“Em còn nhiều chỗ nhạy cảm lắm, về sau anh từ từ khám phá sẽ rõ mà”.

Hải Minh đỏ mặt, anh ấy vươn tay ôm tôi vào lòng rồi nghiêng người lại để kéo tôi nằm sấp lên trên. Anh ấy thì thào, hơi thở ấm nóng phả vào bên tai tôi:

“Duy à, anh không chịu đựng được nữa đâu, em đừng kích thích anh nữa”.

Nghe vậy, tôi liền mỉm cười rồi ngẩng đầu dậy tỳ tay vào ngực anh ấy. Mắt chúng tôi chạm nhau, một bên là sâu thẳm đậm nét thơ, một bên là lắng đọng của chất tình. Tôi nói:

“Em chỉ trêu anh thôi, em … không có nhu cầu cao đến vậy đâu”.

“Vậy hôm qua ai là người sung sức vậy?”, anh ấy bật cười đáp lại.

“Em đã nhịn một năm trời, tự nhiên không muốn nhịn nữa”, tôi bĩu môi nói.

Anh ấy lấy hai ngón tay bóp nhẹ hai bên khoé môi tôi lại rồi mỉm cười. Sau đó, ngón tay anh ấy nghịch ngợm di chuyển theo viền môi tôi tựa như đang câu dẫn. Tôi không biết nên nói gì mới phải, rõ ràng anh ấy câu dẫn “có nghề”, tận lực kích thích tôi không ngừng nghỉ. Vậy mà suốt ngày cứ đổ hết cho tôi.

“Nếu là anh, anh cũng không thể nhịn lâu như vậy. Anh thích em từ ba tháng trước thôi mà đã không khống chế nổi mình rồi, nếu chịu đến một năm, chắc anh phát điên lên mất”, anh ấy đáp.

“Anh yên tâm, không điên được đâu, cùng lắm anh sẽ trở nên biến thái hơn chút thôi”.

Nói xong câu này, đến tôi cũng khó nhịn cười, anh ấy cũng cười theo. Nghĩ lại thì tôi nói câu này cũng không sai đâu. Trong trường hợp quan hệ trên tình bạn dưới tình yêu như chúng tôi, một khi trong đầu nảy lên ý nghĩ bất chính thì suy nghĩ về đối phương sẽ càng ngày càng biến thái. Thậm chí, cá nhân tôi cũng từng nghĩ đến chuyện sẽ bịt mắt anh ấy lại rồi hãm hiếp ngày qua ngày nữa cơ.

Anh ấy vừa cười, hai tay vừa vặn vòng qua người tôi rồi ôm, thi thoảng còn xoa lưng dịu dàng như thể đang dỗ dành. Tôi thích hưởng thụ ảm giác này, cứ như được nâng niu chiều chuộng vậy.

“Minh này, em vẫn còn một chuyện đinh ninh trong lòng”, tôi áp một bên má vào ngực anh ấy rồi nói.

“Chuyện gì vậy?”.

“Hôm qua Hương kéo anh ra riêng để nói chuyện gì vậy?”, tôi hơi do dự một chút nhưng lao đã phóng thì phải đâm theo thôi. Chuyện này vẫn luôn đọng trong đầu, dù tôi có cố không nghĩ đến thì nó vẫn luôn nằm ở đó, chỉ cần tôi buông lỏng tâm trạng một lúc là thể nào nó cũng hiện ra lại. Bây giờ đang có cơ hội, chi bằng tận dụng để hỏi cho nhanh.

Đột nhiên, hai tay đang ôm của Hải Minh hơi buông lỏng ra một chút, trong lòng tôi liền trùng xuống, phải chăng … tôi hỏi sai rồi?

Ý nghĩ tiêu cực nhanh chóng bủa vây hết mọi ngóc ngách trong đầu tôi. Tôi đã nghĩ đến một tình huống mà có khi chính mình cũng khó tin được.

Hải Minh lừa tôi.

Tôi không dám tin vào chuyện đó, cũng không có dũng khí để hỏi anh ấy một lần nữa.

Cùng lúc này, anh ấy đã ôm tôi trở lại, lần này, anh ấy còn đan hai tay lại để có thể ôm tôi chặt hơn. Mấy ý nghĩ tiêu cực kia trong chớp mắt liền tiêu tán không còn. Tôi cảm thấy mình phát điên rồi, anh ấy chỉ mỏi tay thôi mà tôi đã tự mình nghĩ lung tung vớ vẩn. Yêu đương nguy hiểm thật, không cẩn thận không khéo phải vào bệnh viện tâm thần điều trị tâm lý một thời gian mất.

“Thực ra không có gì đâu, Hương muốn hỏi lại số điện thoại nhưng anh không cho. Anh biết cậu ấy vẫn còn tình cảm với anh nhưng anh không thể đáp lại cậu ấy được. Vì anh đã có em rồi”, anh ấy mỉm cười đáp, tiện thể cũng di chuyển tay lên để dựng mặt tôi dậy.

Tôi nhìn anh ấy một hồi, cả người như muốn nhũn đi.

“Anh nói thẳng em là người yêu anh sao?”, tôi hỏi.

“Anh không biết Hương sẽ làm gì khi biết sự thật, cho nên chỉ nói đã có người yêu thôi, tạm thời còn chưa muốn công khai, xem như giải quyết luôn chuyện đám thằng Hoàng không biết”, anh ấy từ tốn nói.

Tôi gật đầu, biểu thị đồng tình cách làm này của anh ấy, suy nghĩ của anh ấy không những thấu đáo mà còn có tác dụng phòng ngừa rủi ro với các bên nữa. Anh ấy ý thức được rằng mối quan hệ của chúng tôi tạm thời chưa thể đưa ra ánh sáng, chỉ có thể từ từ xâm nhập vào cuộc sống của những người xung quanh để họ hiểu và tiếp nhận.

Tôi đưa tay lên vuốt tóc anh ấy rồi mỉm cười đáp lại:

“Anh làm rất tốt, em không có ý kiến gì, nhưng …”

“Nhưng?”, Hải Minh đột nhiên cứng người lại, sắc mặt có chút căng thẳng, cứ như một người đang bị phạt vì mắc lỗi.

“Nhưng đừng buông tay khi ôm em được không?”.

“Em giận anh sao?”, anh ấy dịu dàng hỏi lại, ánh mắt còn lo lắng nhưng vẫn cố gắng giúp tôi nguôi ngoai.

“Phải, rất giận, anh có biết vừa rồi em đã nghĩ anh cố tình chơi đùa nên mới chấp nhận yêu em không? Có thể anh cho rằng em cả nghĩ nhưng em không cách nào dứt bỏ suy nghĩ ấy ra trong đầu được”, tôi khàn giọng nói, đến cuối câu thì giọng tôi dần có xu hướng vỡ ra nhưng tôi không quản. Nếu không nói, tôi sẽ càng mệt mỏi hơn.

Nghe vậy, hai mắt của anh ấy rung động, con ngươi co ép nhìn tôi mà đau lòng, anh ấy vội vàng ôm chặt lấy tôi, một tay kéo đầu tôi về phía ngực anh ấy.

Thình thịch, thình thịch!

Tim anh ấy đập nhanh thật, thậm chí càng ngày càng đập nhanh hơn khi tôi chạm tay vào một bên ngực còn lại.

“Để em nghĩ nhiều là anh không tốt. Cho nên, từ nay về sau, anh sẽ không để cho em phải suy nghĩ những chuyện không đâu như vậy nữa”.

“Hứa với em chứ?”, tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy.

“Ừ, anh hứa. Anh yêu em, bây giờ và cả về sau”, anh ấy mỉm cười đáp, cùng lúc đó, ngón út của anh cũng đưa lên.

“Anh hứa rồi đấy, nếu nuốt lời, em sẽ đánh anh”, tôi ngoéo tay anh lại rồi cười nói. Tôi cảm thấy mình hơi bướng bỉnh rồi nhưng khách quan mà nói, tôi có đặc quyền đó.

Mọi hành động của tôi dù có vô lý đến đâu thì cuối cùng, nó cũng sẽ hợp lý.

Bởi vì tôi yêu anh ấy, và anh ấy là người yêu tôi.

Như vậy là đủ rồi.