Cam Lai

Chương 85: Một mũi tên trúng hai con nhạn




Sáng hôm sau.

Tôi lờ mờ tỉnh giấc, đầu óc vẫn choáng váng như thường lệ, cả người ê ẩm vì hoạt động quá sức. Ánh nắng xuyên qua tấm màn che cửa sổ tương đối dịu, chí ít tôi không bị chúng làm chói mắt. Thông thường với ánh nắng thế này, giờ giấc cũng phải tầm tám, chín giờ sáng gì đó rồi.

“Em dậy rồi hả?”, giọng của Hải Minh đột nhiên vang lên, đầu óc tôi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lắm nên phản ứng tương đối chậm chạp, anh ấy hiểu chứng huyết áp của tôi nên rất kiên nhẫn chờ đợi hồi âm.

“Anh dậy sớm quá vậy”, năm phút sau, tôi nói, giọng có hơi ngắt quãng vì khô cổ.

Anh ấy bây giờ đang nằm dưới lớp chăn, đầu ngả vào ngực, hai tay vẫn như cũ, là lựa chọn ôm chặt nhưng không ảnh hưởng đến chuyện nằm ngủ của tôi. Tôi công nhận anh ấy có kỹ năng đặc biệt với tư thế ôm này, nhiều khi tôi thử bắt chước nhưng thất bại hoàn toàn. Cho nên hầu hết về sau là anh ấy nằm trên ngực tôi thế này chứ không phải ngược lại. Tôi không đặt nặng chuyện ai nằm trên phải thế này, nằm dưới phải thế nọ, quan trọng nhất vẫn luôn là sự thoải mái của cả hai mà.

“Hôm qua anh hoạt động không nhiều, lần này chủ yếu vẫn là em”, anh ấy ngẩng đầu đáp lại, khóe miệng chùng xuống như thể đang phiền lòng. Tôi có hơi buồn cười nên liền ôm đầu anh ấy rồi đặt lên trán một nụ hôn.

“Dạo gần đây sao anh thích trưng bộ mặt ấm ức này ra quá vậy?”.

Anh ấy dụi đầu vào tôi rồi cắn nhẹ lên đầu ngực, tôi khẽ rên một tiếng trầm thấp, chỗ bên dưới nhịn không được ngóc đầu dậy, vừa vặn lại chạm vào phải cơ bụng sáu múi của anh ấy. Về phần anh ấy, thứ đó còn đang chọt vào bên đùi tôi đây, theo cảm giác va chạm thì có vẻ vẫn còn sung sức lắm.

“Em có thể chia bớt cho anh mấy phần chủ động không?”, anh ấy trườn người lên rồi thủ thỉ vào bên tai tôi, hơi ấm cứ vậy mà phả vào trong, cả người tôi tê rần, cơn hứng tình một lần nữa lại trỗi dậy.

Tôi vòng tay xuống ôm lấy thắt lưng anh ấy, tiện thể cũng lần mò xuống dưới rồi bóp mông. Mông anh ấy săn chắc thật, cơ cũng nhiều, mỗi lần chạm đến là cả người rạo rực không thôi. Tôi nghiêng đầu hôn vào dấu đỏ mình để lại hôm qua rồi mỉm cười đáp:

“Cứ nghĩ đến anh là em không kiềm chế bản thân mình được, chỉ muốn đè anh xuống rồi yêu thương thôi”.

“Nói vậy anh chưa yêu thương em đủ rồi”, anh ấy cắn nhẹ vào tai tôi, một tay nghịch ngợm lần mò đến sau mông. Tôi vô thức co chân lên rồi quặp vào hông của anh ấy, còn hông mình thì cố tình đẩy lên trên mà khiêu khích.

“Bây giờ em đang rất cần được yêu thương”, khóe miệng tôi khẽ nhếch lên rồi liếm mép.

“Vậy anh phải thực hiện chức trách của mình rồi”, anh ấy mỉm cười cắn nhẹ vào cổ, tôi ngửa đầu rên nhẹ thành tiếng.

Sáng sớm ra cũng nên “tập thể dục” một chút vậy.

. . .

Đến lúc cả hai rời khỏi giường thì đồng hồ đã gần chín rưỡi sáng, hai đứa chúng tôi chen chúc trong phòng tắm rồi cùng nhau tắm rửa cho thật sạch mồ hôi trên người. Lần này, chúng tôi tắm nghiêm túc, nhiều lắm chỉ ôm hôn thôi chứ không quá đáng đến mức làm thêm một trận nữa. Sáng sớm còn chưa có gì vào bụng mà liên tục hoạt động mạnh thì chỉ có nước lết thân.

Tôi tắm xong trước nên ra ngoài sấy tóc mang quần áo vào đường hoàng rồi xuống dưới nhà nấu đồ ăn sáng. Đêm qua tôi có nấu cháo trước, bây giờ chỉ cần bật bếp nấu lại rồi băm thịt bò cùng cho thêm mấy quả trứng vào nữa là xong. Đang nấu giữa chừng, Hải Minh đột nhiên tiến đến phía sau ôm eo tôi rồi đặt cằm lên trên vai mà hít hà.

“Thơm thật đấy”.

“Em có bỏ nhiều hành tím vào cho thơm, nếu anh ăn không được thì để em vớt ra”.

“Không, ý anh là mùi của em thơm thật, tắm qua không biết bao nhiêu sữa tắm rồi mà vẫn còn nguyên mùi này”, anh ấy nghiêng đầu hít cổ tôi rồi cười đáp lại.

Tôi: “…”

Lần sau phải cấm anh ấy xem phim Hàn mới được. Đang nấu ăn mà trả lời toàn mấy câu không đâu.

“À, anh không kỵ hành, em cho bao nhiêu cũng được”.

May quá, anh ấy quay lại vấn đề chính rồi.

“Anh chuẩn bị tô giúp em, cháo sắp xong rồi đấy”, tôi nói.

“Ừ, để anh”, anh ấy hôn nhẹ lên má tôi rồi quay lưng đi lấy tô cùng muỗng để chuẩn bị ăn sáng, tiện thể còn ra ngoài phòng khách lấy một cái gối đệm đặt lên trên ghế giúp tôi. Mặt tôi có hơi phiếm hồng vì hành động hôn má trước đó, tuy rằng đã làm những chuyện hơn thế nhiều nhưng cái hôn má ấy của anh ấy tình cảm thật, nó khiến tôi nghĩ đến chuyện hai đứa hòa thuận sống cùng nhau sau này.

Trước đây vì trở ngại come out nên suy nghĩ đó của tôi chỉ tồn tại ở trong mơ chứ chưa dám nghĩ đến thực tế. Nhưng bây giờ khác rồi, lá gan của tôi đã to hơn, và tôi muốn nghĩ lâu dài cho cuộc sống của chúng tôi về sau. Cá nhân tôi muốn bàn chuyện này với anh ấy nhưng nghĩ kỹ lại hình như mình hơi vội, bây giờ chúng tôi chỉ mới hơn hai mươi, chuyện trước mắt cần làm là tốt nghiệp và có công việc ổn định đã, sau đó hãy nghĩ đến những chuyện khác.

“Em đang suy nghĩ gì thế? Cháo sắp chảy nước rồi kìa”, anh ấy đột nhiên nói.

Tôi có hơi giật mình rồi vội nhìn xuống tô cháo của mình, đúng thật, vừa nghĩ vừa khuấy nãy giờ, cháo trong tô cũng sắp thành “nước gạo” luôn rồi.

“Em nghĩ vu vơ thôi, chuyện công ty ấy mà”, tôi cười đáp.

“Công ty em để nhân viên làm trong Tết luôn hả?”.

“Đa quốc gia mà, đâu hoàn toàn vì lễ Tết truyền thống của nước mình mà ngừng vận hành đâu”.

“Đúng kiểu tư bản nhỉ, nếu khó quá thì để anh giúp một tay, mùa này công ty anh cũng khá rảnh”, anh ấy đề nghị.

Tôi bĩu môi rồi cười đáp:

“Ý tốt của anh thì em nhận nhưng đây là công việc của em, thông tin cơ mật nhiều lắm đấy, anh chỉ nên làm người ôm ấp khi em cần thôi”.

“Gấu ôm hệ tự động luôn sẵn sàng phục vụ”, anh ấy làm tư thế nghiêm rồi cười đáp.

Nụ cười của anh ấy đẹp thật, nhìn không bao giờ chán. Tôi từng đọc được ở đâu đó có nói rằng nhìn trai đẹp mỗi ngày sẽ gia tăng tuổi thọ và làm phấn chấn tinh thần. Bây giờ tôi đã hiểu vì sao mọi người lại nói vậy rồi, có người yêu đẹp trai quả nhiên là một trong những thành tựu tuyệt vời nhất đời tôi mà.

. . .

Ăn sáng xong, tôi cùng anh ấy đi chơi thêm vài ba chỗ nữa rồi mới chở anh ấy về lại “nơi sản xuất”. Nếu tính theo thời gian thì anh ấy đã ở liên tục với tôi trong suốt hơn hai mươi tư tiếng, mặc dù chúng tôi vẫn chưa thỏa mãn lắm nhưng rốt cuộc vẫn phải biết điểm dừng, không thể vì vui sướng nhất thời mà ảnh hưởng đến tương lai. Thời gian còn dài, cứ từ từ mà tận hưởng thôi.

Tôi cố tình chở anh ấy đến chỗ ngã tư gần nhà rồi dừng lại một bên lề đường, nhà anh ấy nằm trong một tòa nhà chung cư cao cấp, người người ra vào rất nhiều, lẫn trong đó kiểu gì cũng có người nhận ra anh ấy. Huống hồ, nhà Vân Anh cũng ở gần đây, theo lời anh ấy thì mẹ của cả hai là chị em ruột thân thiết, hầu như chuyện gì cũng nói với nhau. Nếu cảnh anh ấy đi cùng tôi bị người nhà Vân Anh thấy thì thật “xong con bê”.

“À quên mất, cho anh này”, tôi chợt nhớ ra mình chưa đưa lì xì cho anh ấy nên liền lấy từ trong túi áo một phong bao màu đỏ quen thuộc.

“Anh đã bảo là nhận được rồi mà”, anh ấy cười nói, nhưng tay vẫn cứ nhận, đúng là không thành thật gì cả.

“Nhưng em vẫn muốn đưa, chúc anh năm mới an khang, thịnh vượng nhé!”, tôi cười đáp.

“Cảm ơn em, anh sẽ nhận”, anh ấy hôn lên phong bao, hai mắt nhìn về phía tôi khá gợi tình.

Chậc chậc, anh ấy lại muốn quyến rũ nữa rồi.

Đang ở ngoài đường, phải nhịn, phải nhịn, phải nhịn.

Tôi không vội rời đi mà thay vào đó nhìn bóng lưng anh ấy từ xa, đến khi anh ấy đi hẳn vào trong chung cư rồi mới lái xe rời đi. Nhiều khi đến tôi cũng có cảm giác thật vi diệu, anh ấy đường đường là một cậu trai khỏe mạnh, ấy vậy mà tôi vẫn luôn lo lắng sự an toàn của anh ấy, tựa như thể chỉ rời mắt một chút thôi là có chuyện vậy.

Tính chiếm hữu của tôi cao thật, có đôi khi nó luôn âm thầm tồn tại mà tôi không hề hay biết. Nhưng nói thật, tôi khá hài lòng với chuyện này, yêu đương vốn là chiếm hữu, ham muốn của tôi càng nhiều, tình yêu của tôi sẽ càng lớn. Như vậy tôi sẽ không lo tình trạng “đột nhiên mất hứng” quay trở lại.

Thật tâm thì đến tận bây giờ, tôi vẫn luôn canh cánh chuyện đó ở trong lòng, tôi lo lắng chuyện của mình và Hải Minh sẽ không được bền vững. Hoặc là tôi vẫn luôn sợ một ngày nào đó mình mất đi hứng thú yêu, khi đó sẽ vô tình gây nên tổn thương cho anh ấy mất. Chuyện này xảy ra đã lâu nhưng nó vẫn luôn khiến tôi rối não như vậy. Tôi xi nhan xin rẽ phải tấp xe vào bên lề đường rồi tắt máyi. Sau đó lại gục đầu vào vô lăng mà thở dài có chút mệt mỏi.

Tử Duy, mày suy nghĩ nhiều quá rồi, anh ấy không phải người yêu cũ, mày cũng không còn là người vô tâm.

Tôi vẫn luôn tâm niệm như vậy trong lòng nhưng nó có hiệu quả không?

Đương nhiên là không, thậm chí một chút cũng không.

Ting!

Giữa lúc này, tiếng thông báo điện thoại đột nhiên vang lên, tôi mở ra xem một chút thì có hơi tròn mắt.

『Lâu rồi không thấy em sang, hôm nay anh mở quán lại, giảm giá một nửa, nhớ sang chơi đấy』

Thì ra là anh chủ Kitchen & Bar, bây giờ nhớ lại mới ngỡ, từ sau khi thi cuối kỳ của học kỳ trước, tôi chưa có dịp quay lại đó bao giờ. Trùng hợp tâm trạng bây giờ không được ổn định, tôi cũng nên sang đó giải khuây một chút vậy. Tiện thể thông báo tình trạng quan hệ cho anh chủ biết, để anh ấy từ bỏ luôn suy nghĩ bất chính bấy lâu nay ở trong đầu.

Một mũi tên trúng hai con nhạn, tính ra cũng không tồi.