Cam Lai

Chương 90: TD ♡ HM




Sau khi kết thúc bữa tối trong vui vẻ và hạnh phúc, tôi cùng Hải Minh cảm ơn anh chủ rồi leo lên xe đi chơi đêm. Gọi là đêm chứ thực ra thời gian vẫn còn sớm lắm, chỉ mới hơn bảy giờ tối một chút. Bản ý lúc đầu của tôi là kéo anh ấy về nhà mình, sau đó chơi chơi một hồi rồi làm tình vun đắp tình cảm nhưng nghĩ lại sáng hôm sau còn phải đi làm nên đành từ bỏ ý nghĩ đó. Buổi tối này chỉ nên đi dạo với nhau thôi.

Đương nhiên, không được làm tình cũng không khiến tôi buồn phiền, tuy rằng nhu cầu cao đấy nhưng tôi vẫn biết chỗ nào quan trọng hơn. Chỉ cần ở bên anh ấy thì bất kể làm gì, tôi cũng hài lòng.

Ngồi trên con mô tô, tôi vươn tay ra phía trước ôm chặt eo anh ấy, từ tốn cảm nhận hơi ấm đến từ người con trai này. Anh ấy còn bị viêm họng nên không lái xe quá nhanh, từ đầu đến cuối vẫn điều tiết tốc độ rất ổn định, nhờ vậy tôi có thể chậm rãi quan sát cảnh đêm ở thành phố mình.

Mặc dù từ nhỏ đến lớn tôi nhìn đủ chán rồi nhưng khi nhìn cùng người mình yêu, mọi thứ trong mắt đổi khác đi rất nhiều. Ví như chỗ cây cầu tình yêu chẳng hạn, bình thường tôi chỉ xem đó là một bến đỗ du thuyền thôi, ngoài ra chẳng còn ý nghĩ nào hết. Nhưng hôm nay, trong đầu tôi đột nhiên nảy lên ý nghĩ muốn cùng anh ấy đi vào đó rồi khoá tên của nhau lại.

Ý nghĩ đó tính ra không phải tệ, chỉ là bây giờ nơi đó đông quá, mà chen chúc không phải phong cách của tôi nên thôi, để ngày sau cũng được. Đường phố hôm nay thật sự rất nhộn nhịp, không chỉ có các cặp tình nhân xuống phố mà còn có thêm các cặp vợ chồng đứng tuổi hoặc cả gia đình đi chơi với nhau; có người đi chơi Tết, có người đi chơi lễ Valentine.

Khung cảnh rất đông đúc, nếu bình thường tôi gặp cảnh này chắc huyết áp sẽ bắt đầu bay nhảy lung tung, nhưng may hôm nay có “gấu ôm hệ tự động” ở bên nên ôm vào liền khiến mọi ý nghĩ ngoài lề bay đi mất. Nhìn ngắm đường phố được một hồi, tôi kê đầu mình lại sát bên tai anh ấy rồi nói:

“Chúng ta đi đâu vậy?”.

Tôi cảm thấy hơi hối hận, dù đã nói lớn nhưng tiếng vọng của tôi vang ra ngoài vẫn khá nhỏ, cái mũ bảo hiểm này quả thực kín đến mức không thể kín hơn. Anh ấy còn bị đau họng, nếu muốn để tôi nghe rõ thì kiểu gì cũng hét lên thật lớn. Cho nên nhân lúc anh ấy chưa kịp hồi đáp lại, tôi đã ra hiệu cho anh ấy đi tiếp và đừng để tâm đến câu vừa rồi.

May mà anh ấy nghe lời lái xe đi tiếp. Tuy rằng tôi tò mò điểm đến thật đấy nhưng thôi, nếu đã bí mật thì nên để bí mật đến cùng vậy.

. . .

Mười phút sau, con xe mô tô rốt cuộc cũng dừng lại, Hải Minh gạt chân chống rồi cởi mũ ra, sau đó quay người lại giúp tôi tháo dây cài.

“Câu trả lời cho em đây”, anh ấy cười nói.

Tôi liền nhìn bên ngoài, trước mặt là một bãi biển rộng không thấy điểm cuối cùng. Xung quanh không có nhiều người, đại đa số toàn là cặp đôi, áng chừng nơi này là một chỗ hẹn hò bí mật. Suốt dọc đường đi, vì để bí mật thực sự là bí mật, tôi đã nhắm mắt lại cho tới khi đến nơi. Kết quả khiến tôi khá bất ngờ, anh ấy chọn chỗ giỏi thật.

“Làm sao anh đọc được suy nghĩ của em hay vậy?”, tôi cười hỏi.

“Hai ta là một đôi trời sinh, cả đời chỉ có thể đi cùng nhau, anh đương nhiên hiểu em muốn gì rồi”, anh ấy nhướng người đến hôn nhẹ lên môi tôi rồi cùng nhau nắm tay đi dạo dọc bãi cát vàng. Gió biển về đêm khá lạnh, tôi sợ bệnh viêm họng của anh ấy sẽ trở nặng nên nhanh chóng cởi áo khoác blazer của mình ra khoác lên cho anh ấy.

Anh ấy có vẻ còn muốn thể hiện “sự mạnh mẽ” nhưng tiếc là đọ sức không lại tôi nên đành phải ngoan ngoãn khoác cả hai áo trên người.

“Anh đang dỗi em đấy à?”, tôi quay sang cười hỏi, tay vẫn nắm chặt như thường. Gió biển lồng lộng có hơi lạnh luồn vào trong lớp áo sơ mi của tôi nhưng may không lạnh lắm nên vẫn có thể chịu được. Chưa kể, anh ấy còn cứng đầu chắn gió, tôi muốn lạnh cũng khó.

“Đúng, anh đang dỗi đấy”, anh ấy lườm nguýt đáp lại.

Thấy thế, tôi liền bụm miệng cười rồi quay sang ôm chặt anh ấy lại, tuy rằng dáng vẻ giận dỗi này có thể là thật nhưng nhìn vào vẫn rất đáng yêu. Mỗi lần nhìn thấy anh ấy thế này, tôi liền nhịn không được mà muốn yêu thương nhiều hơn.

“Thôi nào, người bệnh vẫn nên tuân thủ nghiêm ngặt lời khuyên của bác sĩ, không nên đi gió nhiều, đổi chỗ cho em đi”, tôi nói.

“Gió lớn lắm, em ăn mặc phong phanh thế này dễ cảm lạnh, mai còn phải đi làm nữa. Nếu anh có bệnh thì ở nhà vẫn có bác sĩ lo nhưng em đang ở một mình, anh không yên tâm được”, anh ấy nghiêm mặt nói, giọng rất nghiêm túc.

Tôi không cãi lại, bởi anh ấy nói thật, anh trai tôi phải hai ngày nữa mới về, còn bố mẹ cũng phải bốn ngày nữa. Nếu tôi bị bệnh thật thì trong hai ngày tới nhất định sẽ thảm hoạ lắm. Chưa kể, anh ấy sẽ lo lắng nếu tôi bị bệnh, suốt ngày lo này lo nọ không tập trung vào công việc của mình được. Trong trường hợp này, tôi không tranh giành với anh ấy nữa, chấp nhận làm một người ngoan ngoãn vậy.

May mắn ông trời thương chúng tôi, gió biển không thổi nhiều, chỉ khoảng tầm năm phút sau là chúng đã chuyển sang thổi nhè nhẹ hơn trước. Hai đứa chúng tôi tuỳ tiện tìm một bậc thềm ít người qua lại rồi ngồi xuống để ngắm biển, tôi cầm đôi giày của mình cùng của anh ấy thổ nhẹ lên đất cho chúng rơi hết cát ra bên ngoài.

Ý định ban đầu của anh ấy là ngồi trên cát gần biển nhưng vì ngoài kia tối quá nên thôi, đi vào trong vỉa hè cũng được. Tôi không quá quan trọng chuyện ngồi chỗ nào, quan trọng là hai đứa ở cùng nhau mà.

“Em thích nơi này chứ?”, anh ấy đột nhiên hỏi.

Tôi phủi tay đặt hai đôi giày ngay ngắn ở bên cạnh rồi cười đáp:

“Thích, mà sao anh biết chỗ này vậy?”.

“Thằng Hoàng nói cho anh biết, nhìn cậu ấy vậy thôi chứ mấy chỗ hiếm người biết thế này thì rành lắm”.

“Đúng là không thể nhìn người dựa trên vẻ bề ngoài nhỉ?”, tôi cười nói.

“Ừ, không thể nhìn vẻ bề ngoài, như anh chẳng hạn”, anh ấy phổng mũi đáp.

Nghe vậy, tôi vô thức nhớ đến lời bố nói hôm rạng mộng một, khoé miệng liền kéo cao có chút gian manh. Anh ấy “đánh hơi” rất nhanh, cho nên đã sớm bày ra bộ dạng “phòng thủ tiếp chiêu” sẵn.

“Anh biết em định nói gì hay sao?”, tôi cười mắng.

“Mỗi lần em nhếch mép thế này kiểu gì cũng có ý xấu, nhất là ở trên giường”.

“Nhưng bây giờ đang ở ngoài đường”.

“Với tính em, trên giường và ngoài đường chỉ cách nhau một hành động thôi”, anh ấy nghiêm túc nói, thậm chí nói xong còn phải gật đầu để công nhận lại một lần nữa.

Tôi bật cười thành tiếng rồi nghiêng đầu dựa vào vai anh ấy, hai tay nhanh chóng luồn vào nhau rồi nắm chặt.

“Anh nói xem, có chỗ nào ở em mà anh không hiểu không?”.

“Anh biết em còn nhiều bí mật chưa thể nói nhưng anh chờ được mà”, anh ấy xoa đầu tôi, chất giọng khàn khàn trầm ấm ấy thật quyến rũ, mỗi lần anh ấy dùng tông thấp là tôi không kìm lòng mình nổi mất. Tôi kéo tay anh ấy lên rồi hôn vào mu bàn tay thật dịu dàng.

“Thực ra hôm nay em có chuyện muốn làm cùng anh, là một chuyện rất nghiêm túc”, tôi suy nghĩ một chút rồi nói.

“Ừ, anh đang nghe đây”, anh ấy nhẹ giọng đáp, bên ngoài không biểu hiện chỗ nào khác thường nhưng lòng bàn tay lại bắt đầu ra mồ hôi, anh ấy đang lo lắng.

Tôi đứng dậy ra trước anh ấy rồi ngồi lên trên đùi, anh ấy có vẻ hơi bất ngờ nhưng cũng tiếp nhận nó rất nhanh. Đôi tay ấm áp ấy ngay lập tức vòng ra sau ôm eo tôi rồi kéo sát vào người. Anh ấy kê mũi vào người tôi mà hít thật mạnh, thật tham lam rồi mới ngẩng đầu lên nhìn.

Tôi mỉm cười ôm mặt anh ấy rồi cúi đầu đặt lên môi một nụ hôn sâu. Đầu lưỡi tôi mạnh bạo len lỏi sâu vào bên trong miệng anh ấy mà ngoe nguẩy cuốn lấy vật trơn trượt tương tự kia. Đến lúc hai bờ môi tách ra, chúng tôi liền phả từng hơi ấm nóng mà nhìn lấy nhau đầy thâm tình.

“Không phải mai em sẽ đi làm sao?”, anh ấy khàn khàn hỏi.

Chết thật, cơn hứng tình sắp đến rồi.

Tôi cố hít vào thật sâu để lấy lại sự bình tĩnh chủ động thường ngày rồi nhẹ giọng đáp:

“Ừ, nên em đang cố kiềm chế bản thân mình đây”.

Anh ấy cười cười rồi nhướng người lên hôn nhẹ lên môi tôi, hai tay từ tốn xoa dọc hai cánh tay tôi rồi mới vòng ra sau lưng như thể đang an ủi, hoặc đúng hơn là động viên để tôi có thể an tâm nói ra chuyện định nói. Đôi lúc, anh ấy khá “khờ”, không để ý đến chi tiết nhưng cũng có những lúc, anh ấy tinh tế đến mức chính tôi cũng không kịp nhận ra. Tôi cúi đầu hôn nhẹ lên đầu mũi của anh ấy rồi mỉm cười nói tiếp:

“Anh có thể cùng em đi gặp người yêu cũ được chứ?”.

Lời vừa ra, cả người anh ấy liền cứng đờ lại như một khúc gỗ, trong lòng tôi có hơi hồi hộp, đồng thời cũng khá căng thẳng. Vì cân nhắc chuyện ngày trước anh ấy có hỏi đến người yêu cũ nên hôm nay tôi mới dám nói chuyện này ra, nhưng cũng hơn một tháng rồi mới đề cập lại nên tôi không chắc anh ấy còn “tò mò” không. Nếu anh ấy đã không nghĩ đến chuyện đó nữa mà tôi lại khơi dậy thì thật thiếu tinh tế quá. Dường như cảm nhận được tâm trạng của tôi, anh ấy đột nhiên mỉm cười đầy dịu dàng rồi ôm tôi lại.

“Xin lỗi em, là anh bất ngờ quá nên làm em hoảng rồi”.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Không sao, là em đòi hỏi quá đáng, anh không cần để ý đến cũng được”.

“Không được, anh sẽ để ý, cùng em đi gặp người yêu cũ thôi, cho dù đi đánh trận anh vẫn sẽ đi cùng em mà”, anh ấy cười nói.

Nghe vậy, tôi liền mỉm cười đáp lại:

“Anh chắc chắn chưa đấy?”.

“Mặc dù chưa biết em định làm gì nhưng anh tin em. Nếu năm đó em vẫn còn khúc mắc với người yêu cũ thì cũng nên giải quyết thôi, chứ mỗi ngày nhìn em bồn chồn bất an như thế này thật khiến anh đau lòng”, anh ấy úp mặt vào ngực tôi rồi thủ thỉ chân thành từng lời, từng lời một.

Tôi cảm động, và cũng thấy có lỗi với anh ấy, suốt ngày để anh ấy lo lắng như thế này quả thực khiến tôi cảm thấy mình là một người yêu tồi thực sự. Cho nên phải kết thúc mọi chuyện thôi.

Tôi vòng tay ôm đầu anh ấy rồi từ tốn vuốt ve.

“Minh à, em yêu anh”.

“Anh cũng yêu em”, anh ấy cười nói, sau đó đột nhiên buông tôi ra rồi cho tay mò mẫm vào trong áo blazer. Tôi còn hơi thắc mắc không biết anh ấy định làm gì thì không qua mấy giây, tôi đã hiểu rồi.

Hai mắt tôi mở to nhìn vào chiếc hộp nhỏ trên tay anh ấy, lồng ngực đập thình thịch thình thịch liên hồi, hô hấp thi thoảng có hơi đình trệ không dám thở mạnh. Anh ấy từ tốn mở nắp hộp ra, bên trong vừa vặn là hai cái nhẫn bạc được đặt song hành rất ngay ngắn.

“Cái này …”

“Em không đặc biệt ưa thích thứ gì nên anh nghĩ nát óc vẫn không biết mình nên tặng gì cho em. Cuối cùng chỉ còn mỗi cặp nhẫn này thôi, hi vọng em sẽ thích”, anh ấy mỉm cười nói, mang tai có hơi ửng đỏ lên, xem chừng có vẻ ngượng ngùng lắm. Mỗi lần nhìn thấy anh ấy thế này, tôi sẽ cảm thấy hơi buồn cười nhưng riêng lần này, tôi sẽ không, nhất định sẽ không cười.

“Anh nói gì vậy, làm sao em lại không thích được chứ”, tôi nhẹ nhàng hôn lên môi anh ấy, hai mắt tràn ngập hạnh phúc không cách nào đong đếm được.

“Đeo giúp em”, tôi đưa tay trái của mình lên. Anh ấy cẩn thận cầm lấy nó rồi đặt hộp nhỏ xuống bên cạnh, đồng thời không quên lấy nhẫn đeo vào ngón áp út giúp tôi. Kích thước bàn tay của chúng tôi hoàn toàn bằng nhau nên nhẫn anh ấy chọn thật sự vừa khít. Sau đó, tôi cũng cầm chiếc nhẫn còn lại lên rồi nhìn anh ấy mỉm cười.

Anh ấy cười ngượng rồi đưa tay cho tôi cầm, lúc này, khi cầm chiếc nhẫn trên tay, tôi mới cảm nhận được sự thô ráp của nó, loại thô ráp này không giống những chiếc nhẫn được bán tại cửa hàng. Mặt bên trong của nó còn khắc một dòng chữ viết tắt, tôi vẫn có thể đọc được dưới ánh đèn đường phảng phất này.

TD ♡ HM – Viết tắt của “Tử Duy yêu Hải Minh”.

Tôi nhìn lại chiếc nhẫn đang đeo trên tay mình, bên trong nhất định cũng có một dòng chữ tương tự. Mặc dù không nhìn thấy mặt mình nhưng tôi chắc chắn trên đó giờ đây chỉ toàn hạnh phúc, một niềm hạnh phúc không câu từ nào diễn đạt ra được.

Tôi nhìn Hải Minh, anh ấy cũng đang nhìn tôi, tôi từ tốn đeo nhẫn vào cho anh ấy, không ngoài ý muốn, nó lại vừa vặn đến mức hoàn mỹ. Tôi nhẹ nhàng hôn lên chiếc nhẫn đó của anh ấy rồi mỉm cười.

“Cảm ơn anh nhé, em rất thích món quà này”.

“Em thích là anh vui rồi, chúc em sinh nhật vui vẻ”, anh ấy cười đáp, nụ cười của anh ấy thật nhẹ, cũng thật thả lỏng, xem ra trong lòng anh ấy cũng lo lắng không ít đâu.

Đáng yêu quá.

Tôi ôm mặt anh ấy mà mỉm cười, sau đó, chúng tôi lại dụi đầu vào nhau rồi trao một nụ hôn sâu đầy ngọt ngào. Dưới ánh đèn đường, hai bóng người chuyển động tựa như độc lập nhưng thực chất lại quyện vào nhau đến hài hoà.

Valentine năm nay thật đáng nhớ, tôi nhất định sẽ không quên ngày này, có chết cũng không quên.