Cẩm Nang Sinh Tồn Gian Phi

Chương 252: Lại Bày Cờ




Sắc mặt Tiêu Yên không đổi, chẳng hề sợ hãi, mặt không đỏ tim không đập loạn.



Đưa tay lên quấn lấy một lọn tóc đen của Phượng Húc, móc ngón tay vòng lấy đuôi tóc, cười hì hì nhìn y, nụ cười này so với muôn hồng nghìn tía* sau lưng còn đẹp mắt hơn bội phần.



[mấy bông hoa khoe sắc ý mà]



Tiêu Yên lại gần y nhẹ nhàng tỏa nhiệt.



“Hắc… tình yêu của vương gia thật đặc biệt, chỉ sợ người bình thường chịu không nổi, chẳng qua… cẩn thận xương cứng quá, nhai lại gãy mất hàm răng.”



Lúc này, khảo nghiệm không phải khí thế, không phải sức mạnh, mà là da mặt, da mặt ai dày hơn thì người đó thắng.



Mới đầu Phượng Húc còn ngẩn ngơ, sau khi khuôn mặt trải qua một trận tê dại thì y nhanh chóng tỉnh táo lại, ôm lấy eo nhỏ của Tiêu Yên kéo sát lại ngực mình.




“Không sao cả, bản vương biết nàng rất mềm mại, rất dễ gặm.”



“Mềm mại cũng có cái tốt của nó, yếu ớt, dễ đạp xuống? nhưng … ai mà biết có hạ độc trong xương không nha, vương gia ngài nghĩ xem phải không?”



Tiêu Yên vô tình cố ý nhìn thoáng qua lão nhị của y, hừ… trước đó cho ngươi dùng Tiết Dương tán, tới giờ vẫn chưa đến một tháng, đợi qua ba tháng lại cho ngươi uống hai lọ.




Quả nhiên sau khi Phượng Húc nhìn theo ánh mắt nàng quét qua nơi kiêu ngạo nhất của nam nhân, bỗng nhiên sắc mặt biến đổi, đôi mắt phượng tích tụ sát ý mãnh liệt: “Ngươi có tin chỉ cần bản vương nhấc tay là ngươi tèo đời.”



Nữ nhân yếu ớt trong tay y, chỉ bóp một nhát là chết này lại luôn có thể khơi lên lửa giận trong y, khiến y lần đầu tiên không khắc chế được ý niệm muốn giết người.



Trái tim Tiêu Yên đập nhanh, nàng có thể cảm giác được, ánh mắt Phượng Húc nhìn nàng, muốn một đao chém đứt cho sung sướng, nhưng nàng vẫn bình tĩnh như thường.




Hơn nữa còn vừa trêu chọc vừa tốt bụng nhắc nhở y.



“Tin chứ, đương nhiên là tin, nhưng mà… vương gia, ngài đừng quên nơi này là Hoàng Cung, không phải Duệ vương phủ của ngài.”



Đương nhiên y biết rõ đây là đâu, nếu như đang ở trong địa bàn của y, Tiêu Yên đã sớm chết cả ngàn lần, làm gì đến lượt nàng lên mặt.



Phượng Húc nhéo cái cổ Tiêu Yên, không mạnh cũng không nhẹ: “Nữ nhân quá thông minh không phải là điều tốt, nhất là nam nhân không thích.”



Hắn rất, rất, rất không thích loại người quá thông minh như Tiêu Yên, nữ nhân có thể khiêu chiến với nam nhân.