Cảm Ơn Vì Em Đã Đến

Chương 3: Xuyên thư




Cô bé thấy vậy cũng không hỏi nữa, chỉ ngoan ngoãn tiếp tục vỗ về bà cho đến khi người trên giường ngủ say thì mới nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Về đến phòng của mình, cô bé đã chạy đến chỗ của mẹ báo cáo công việc mà bà đã giao cho mình, nhận được sự tán thưởng của mẹ, cô bé vui vẻ đầy kiêu hãnh mà hất mũi lên cười ha ha, lại nhớ đến gì đó cô bé hỏi mẹ. "Mẹ ơi, ông ngoại là người như thế nào ạ?".

Mẹ của cô bé là một nguòi phụ nữ vô cùng xinh đẹp, có thể thấy vài nét tương đồng của cô qua khuôn mặt của bà lão, Phương Kì hơi ngạc nhiên vì con gái lại hỏi chuyện này, nhưng chuyện liên quan đến ông ngoại nên cô cũng chẳng ngại gì mà giấu diếm con gái.

Phương Kì bế con gái lên cho cô bé ngồi lên đùi mình, vừa xoa khuôn mặt mềm như bánh bao mới ra lò của cô bé, vừa nói cho cô bé nghe về những chuyện của ông ngoại. "Mẹ sẽ kể con nghe về câu chuyện của ông ngoại, nhưng kể xong thì phải đi ngủ cho mẹ, đã nhớ chưa".

Đợi khi con gái gật đầu đồng ý Phương Kì mới bắt đầu kể. "Ông ngoại của con là một người rất tài giỏi, thời đó người ta nói rằng ông là một người vô cùng nổi tiếng trong giới kinh doanh, rất nhiều người ngưỡng mộ những thành tựu của ông, chỉ là số của ông không được may mắn như người ta, ông ra đi khi còn quá trẻ, để lại rất nhiều tiếc nuối cho mọi người lúc đó, đặc biệt là...". Nói đến đây Phương Kì dừng lại một chút, quay lại nhìn đứa con gái rất nhanh đã đi vào giấc ngủ.

Cô mỉm cười nhẹ rồi chỉnh lại chăn cho con gái, xong mọi thứ cô mới rời khỏi phòng của con đi về phòng của vợ chồng mình.

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, mới đây thôi mà đã đến mùa xuân cuối cùng của bà lão rồi, vì sức khỏe ngày càng yếu nên ngoài chiếc giường của mình ra, thì bà chỉ có thể đi lại quanh quẩn trong căn phòng của mình, may mắn trong nhà còn có đứa cháu gái mang tiếng cười nếu không bà cũng bị sự cô độc làm cho buồn chết rồi.

Ngày bà lão nhắm mắt hôm ấy là nắng ấm, trước đó đã có những cơn mưa rào che đi ánh sáng phía chân trời, nhưng hiện tại những vệt nắng đó cũng đã xé tan màn mưa hạ phàm xuống nhân gian, những vệt nắng tinh nghịch đáp hạ xuống những giọt mưa còn đọng lại, tạo nên khung cảnh chói sáng.

Ngày bà ra đi không ít người tiếc thương cho bà, nhưng họ cũng mừng vì cuối cùng bà đã có thể ra đi, cũng là đi tìm người chồng đã qua đời trước bà.

Tro của bà lão được đặt kế bên tro của chồng bà, hệt như di nguyện khi còn sống của bà.

Tô Mộc mở mắt ra kinh ngạc ngồi bật dậy, cảm nhận được sự thay đổi vô cùng rõ rệt của cơ thể, cô giơ hai tay lên lật trái lật phải còn hoài nghi mà chạm vào da tay mình, sờ khắp cơ thể một lượt từ trên xuống dưới, sự ngạc nhiên tràn ra khỏi đôi mắt đen láy phát sáng của cô.

Lại nhìn xung quanh một vòng thấy khung cảnh vô cùng xa lạ, lúc này cô trấn an bản thân phải thật bình tĩnh quan sát mọi thứ xung quanh một chút, bấy giờ cô mới phát hiện bản thân đang ở một căn phòng lạ, ngay cả cách bài trí cũng chẳng phải là phong cách thường ngày của cô.

Cả căn phòng toát lên vẻ yếu đuối thục nữ dịu dàng, ngay cả chiếc gương treo tường cũng được chủ nhân của căn phòng này trang trí theo phong cách vô cùng nàng thơ, thảm lông trên sàn cũng là theo tone màu nhẹ nhàng ấm áp, chiếc giường được decor theo thể loại cổ tích thơ mộng.

Nếu là một người bình thường thì giờ này hẳn là đã hoảng hốt vội vã chạy loạn cào cào, còn chạy đến gương nhìn xem trạng thái của bản thân, có khi còn nhảy cẫng lên vì được cải tử hoàn sinh, phải, Tô Mộc chính là bà lão mới mất cũng là mẹ của Phương Kì.

Đám tang của mình mới được tổ chức vài tiếng thôi, Tô Mộc vẫn còn có thể cảm nhận được cơn đau bệnh tật còn dư âm lại trong trí nhớ, ấy vậy mà nhắm mắt mở mắt một cái là đã bị đưa đến một nơi xa lạ, địa điểm thay đổi thì không nói nhưng một người đã chết lại trở nên trẻ lại, còn có thể mở mắt ra được thì điều này quá phi thực tế rồi.

Tô Mộc không vội đi vài vòng xung quanh xem xét tình hình, vì hiện tại cô đã có thể hình dung ra bản thân hiện tại đang ở trong tình huống gì, bỏ qua vấn đề phi thực tế là bản thân có thể sống lại đi, thì hiện tại cô chắc chắn linh hồn của bản thân đã bị chuyển dời đến nơi khác, còn vì sao cô lại đưa ra phán đoán này ư.

Chính là cách bố cục của căn phòng này, nếu thực sự cô sống lại thì cũng là quay trở về quá khứ, nhưng trong quá khứ của cô chưa từng có sự xuất hiện của căn phòng này bao giờ, vả lại nhìn bàn tay có chút thay đổi này của mình, cô có thể mạnh bạo phán đoán việc đây không phải là cơ thể của cô.