Cẩm Y Vệ Đại Nhân Của Ta

Chương 106




Chẳng bao lâu sau, tình trạng sức khỏe của Từ Thời Cẩm đã gần đến điểm cực hạn, cuối cùng Thường đại phu và Kiều đại phu cũng quyết định bắt đầu thử độc cho Từ Thời Cẩm. Nghiên cứu muôn loại độc dược trên thế gian, vốn chính là nghề cũ của Thường đại phu. Ông vẫn luôn mong muốn có một người thuốc hoàn mỹ, có thể bất tử bất diệt, cho ông thử thuốc mỗi ngày. Nhưng điều kiện thực tế không cho phép, thân làm đại phu, nếu ông dám âm thầm che giấu người thuốc, bị người ta báo lên quan phủ thì đừng nghĩ đến chuyện hành nghề y nữa. Vì thế bao nhiêu năm qua, Thường đại phu thường xì mũi khinh thường y thuật của thái y ở trong cung, duy chỉ có ngưỡng mộ họ có sự ủng hộ của triều đình, mấy người như tử tù đều có thể bị thái y dùng để thử thuốc.


Nhưng đại phu dân gian không được làm như vậy.


Bây giờ, lại có một sự lựa chọn hoàn hảo như thế này.


Từ Thời Cẩm bị kịch độc quấn thân, hiện tại đã không còn cách nào khác, chỉ có thể thử cách lấy độc trị độc, xem có thể chữa khỏi được hay không. Thường tiên sinh rất mâu thuẫn, một mặt ông mong chất độc trên người Từ Thời Cẩm mạnh thêm một chút, để ông có thể thử thêm hai loại độc; mặt khác ông lại vì nguyên nhân cơ thể của Từ Thời Cẩm suy yếu, nếu độc tính không thể dung hòa trong cơ thể, cô nương đó có thể sẽ chết thảm trong quá trình thử độc.


Trước khi thử độc, hai vị đại phu nói cho Thẩm Dục và Từ Thời Cẩm biết hai phương án của họ: Thường tiên sinh có một đống kinh nghiệm về việc thử độc, nghiên cứu nhiều năm, cũng đã từng thử nghiệm trên cơ thể gia súc, bây giờ sẽ phải thử độc trên người sống. Kết quả hoàn mỹ nhất, dựa theo viễn cảnh tươi đẹp mà Thường tiên sinh vạch ra, có thể biến Từ Thời Cẩm thành kẻ bách độc bất xâm.


Nếu đã trở thành người bách độc bất xâm, độc dược trong người nàng chắc chắn có thể giải được.


Sắc mặt Thẩm Dục hơi tái đi: Nói về người thuốc, chàng cũng có nghe nói đến.


Thái y trong cung vẫn luôn sử dụng. Trong quá trình tra hỏi, Cẩm Y Vệ cũng sẽ dùng các loại độc dược đề hành hạ người ta. Thái y thử độc sẽ tìm cách giải độc, còn trong quá trình Cẩm Y Vệ hành hình, chưa bao giờ có chuyện giải độc. Chưởng quản việc tra tấn là Bắc Trấn phủ ty. Thẩm Dục vừa nhìn thấy đã cảm thấy buồn nôn, cảm thấy nhân tính tàn nhẫn, nhưng Thẩm Yến lại từ Bắc Trấn phủ ty đi lên, có một đường đệ suốt ngày qua lại với đơn vị phụ trách tra tấn, dù Thẩm Dục và Thẩm Yến không quá thân thiết nhưng làm một người truyền lời, thi thoảng Thẩm Dục cũng được chứng kiến sự đáng sợ của Bắc Trấn phủ ty.


Bách độc thì đúng là có, nhưng bách độc bất xâm thì Thẩm Dục chưa từng nhìn thấy.


“Thẩm công tử chớ lo lắng, lão phu sẽ chuẩn bị thuốc giải đâu vào đấy, nhất định sẽ không thử một lúc mấy chục loại độc đâu. Lão hủ sẽ thử dần dần, mọi chuyện đều phải đặt sự an nguy của Từ cô nương lên hàng đầu.” Kiều đại phu trấn an chàng.


Thẩm Dục nhìn sang chỗ Từ Thời Cẩm theo thói quen, muốn nghe được lời anh ủi từ chính miệng nàng.


Từ cô nương vẫn dịu dàng như gió xuân, cười với chàng ra hiệu không sao. Cũng giống như mỗi lần trước đây, Thẩm Dục lại nhận được sức mạnh từ trên người nàng một lần nữa.


Nhưng chàng nhanh chóng hối hận.


Lần thử độc đầu tiên bắt đầu, Thẩm Dục kiên định bày tỏ mong muốn được ở bên Từ Thời Cẩm, không cho phép từ chối. Vào sáng sớm, khi hai vị đại phu cho Từ Thời Cẩm uống thuốc độc, Kiều đại phu nhìn Thường đại phu đang dùng thuốc, bèn nói: “Ta sang phòng bên sắc thuốc.” Tình hình bên này, giao cho người vừa có kỹ thuật vừa thành thạo như Thường tiên sinh lo liệu.


Thẩm Dục ngồi bên giường, cúi người lau mồ hôi trên trán cho Từ cô nương. Ban đầu chàng đút thuốc cho nàng, nàng còn cười với chàng. Nhưng trong lúc Thẩm Dục xoay người lại đặt bát thuốc xuống, chàng liền nghe thấy tiếng thở dồn dập kịch liệt ở phía sau.


“Tiểu Cẩm!” Chàng ôm lấy nàng.


Vậy mà nàng lại khó chịu đến mức ngồi bật dậy, co chân lại, nửa thân trên co quắp, bàn tay túm vào lồng ngực, mười ngón tay run rẩy như muốn xòe ra bắt lấy thứ gì đó. Tiếng thở dốc của nàng càng lúc càng lớn, cả người đổ nghiêng xuống giường.


“Ngăn Từ cô nương lại, đừng để cô nương đó nhúc nhích!” Thường đại phu ra lệnh.


Thẩm Dục chỉ có thể làm theo lời ông, không ngừng dỗ dành: “Nhẫn nhịn một chút, đừng gấp, đừng gấp... túm lấy tay ta, sắp xong rồi, sẽ xong nhanh thôi!” Chàng đưa tay cho nàng, nàng cau mày, đưa tay túm lấy, ngay tức khắc móng tay cắm vào lòng bàn tay chàng.


Lòng bàn tay của Thẩm Dục bị móng tay nàng bấm chảy máu, còn Từ Thời Cẩm nhắm nghiền mắt, đã không ý thức được những chuyện này. Thẩm Dục cổ vũ ở bên tai nàng, từng giây từng phút, thời gian cũng trở thành một thứ khó mà vượt qua. Nàng túm vào tay Thẩm Dục, ra sức giải phóng nỗi đau đớn trong người. Đó không phải cảm giác đau mà là cảm giác khó chịu khi lục phủ ngũ tạng bị đè nén, hít thở khó khăn, cơ thể tê liệt và bủn rủn, không có chút hơi sức nào.


Có lẽ thời gian cũng chỉ dài bằng cái hít thở, nhưng cả người Từ Thời Cẩm đã toát ra một lớp mồ hôi lạnh.


Khó khăn lắm cảm giác khó chịu kia mới hòa hoãn lại nhưng nàng còn chưa kịp thở phào, chưa kịp nghỉ một khắc thì ngay sau đó, một luồng khí lạnh xộc lên từ dưới gan bàn chân.


Từ Thời Cẩm co người lại, run lên bần bật.


“Lạnh lắm sao?” Thẩm Dục ôm nàng cách một lớp chăn.


Cánh môi Từ Thời Cẩm từ hồng hào chuyển sang trắng bệch, nói lập cập: “Vẫn, vẫn ổn...” Nhưng sắc mặt nàng bất chợt từ trắng chuyển sang đỏ gay, như thể có một ngọn lửa đang thiêu đốt nàng, “Nóng, nóng quá...”


“Nóng?” Thẩm Dục sững sờ.


Thực tế thì Từ Thời Cẩm cảm thấy vừa nóng vừa lạnh.


Hai loại cảm giác đồng thời bung tỏa trong cơ thể, hoàn toàn tương phản nhưng lại cùng tồn tại, khắc chế lẫn nhau. Cơ thể như ở giữa băng tuyết và biển lửa, Từ Thời Cẩm hoàn toàn không thể phân biệt rõ mình thấy nóng hay lạnh. Một giây trước nàng nóng đến toát mồ hôi đầm đìa, một giây sau nàng lại cảm thấy mình không một manh áo rơi vào vách băng giá lạnh. Hai thái cực hình thành và bùng nổ trong cơ thể nàng, nàng trải qua cảm giác sống dở chết dở hết lần này đến lần khác trong tình trạng đó.


Đến cuối cùng, khi nỗi thống khổ trong người không thể nào hóa giải, cả người Từ Thời Cẩm đã ướt đẫm như được vớt từ trong nước lên. Nàng run rẩy trong lòng Thẩm Dục, co quắp thành hình bào thai. Bất thình lình nàng đụng vào cột giường, cơ thể dùng sức, bắt đầu vùng vẫy.


“Tiểu Cẩm! Không sao đâu, ta ở đây, ta ở bên nàng...” Thẩm Dục ôm siết lấy nàng, sức lực của nàng bất chợt lớn mạnh, dần dần chàng có phần không thể khống chế được nàng.


“Buông ta ra! Thẩm Dục, chàng buông ta ra!” Từ Thời Cẩm vừa khóc, vừa cắn vừa va đụng cơ thể. Dường như chỉ có làm như vậy nàng mới có thể tạm thời để linh hồn mình bay biến, không cảm nhận được nỗi đau mà cơ thể gặp phải nữa.


Khi Thẩm Dục ôm chặt Từ Thời Cẩm, Thường tiên sinh điềm tĩnh kéo tay Từ Thời Cẩm qua người Thẩm Dục, quan sát triệu chứng bệnh của cô nương này, vừa ghi chép vừa lấy kim châm trong tiếng giục giã của Thẩm Dục.


Lấy được lại bỏ xuống, Thường tiên sinh quay lại nhìn bộ dạng thống khổ của Từ cô nương. Đối phương vừa khóc vừa gào, điên cuồng mất kiểm soát như một người điên, đâu còn dáng vẻ dịu dàng ôn hòa lúc bình thường? Thẩm công tử bị cô nương kia túm áo quần xộc xệch, trên mặt có mấy vết cào đang rỉ máu... Trong lòng Thường tiên sinh vẫn còn e sợ, hơn nữa trong khi Từ Thời Cẩm đang ra sức vật lộn, ông hoàn toàn không thể cắm châm được.


“Thường tiên sinh, ông mau xem xem, rốt cuộc phải làm thế nào?” Thẩm Dục nhìn lão đại phu vuốt râu trầm ngâm, lập tức phẫn nộ gầm lên.


Thường đại phu trợn mắt, “Đây chẳng phải là tình trạng nhất định phải trải qua trong quá trình thử độc sao? Chẳng phải cô nương kia vẫn có sức đánh công tử sao, đây là hiện tượng tốt...”


Thẩm Dục lừ mắt một cái, gần như muốn giết chết ông.


Lão đại phu “hừ” một tiếng, không tình không nguyện khom lưng xuống. Thẩm Dục những tưởng cuối cùng lão tiên sinh cũng nghĩ được cách, ai ngờ vừa mới nhìn qua đã thấy Thương tiên sinh lại lấy ra một đoạn dây thừng từ dưới gầm giường, nhanh nhẹn cầm lấy đi về hướng này. Trong ánh mắt ngơ ngác của Thẩm Dục, Thường tiên sinh đè chặt cổ chân Từ Thời Cẩm, bắt đầu trói lại.


“Tiên sinh làm gì thế?” Thẩm Dục vừa giữ Từ Thời Cẩm vừa nhấc tay, nén giận ngăn động tác của Thường tiên sinh.


“Trói nàng ta lại đó.” Thường tiên sinh cảm thấy chàng thật kỳ quái, “Tình trạng này của Từ cô nương, e là vẫn còn kéo dài rất lâu, ai có thể chống đỡ được. Lấy dây trói nàng ta lại thì nàng ta sẽ không tự va đập khiến mình bị thương nữa. Hôm nay phải thử độc cả ngày, chỉ có trói nàng ta lại, mới có thể tiến hành bước tiếp theo.”


“Khoan, khoan đã!” Thẩm Dục tiếp tục ngăn lại, nghiến răng nói: “Trói nàng, chính là để không cho nàng giãy loạn nữa đúng không? Thế thì đừng trói nàng, để tại hạ ấn nàng ấy lại, nàng ấy sẽ không giãy ra được đâu. Nếu dùng dây thừng trói nàng, ngược lại sẽ làm nàng bị thương.”


“...” Thường đại phu cảm thấy chàng thật sự kỳ quái nhưng cũng có thể hiểu được, tình nhân trẻ tuổi mà, dĩ nhiên không thể nhìn người mình yêu chịu khổ sở, sợ dây thừng cọ xát chảy máu gì đó. Nhưng nhìn bộ dạng này của Từ Thời Cẩm không phải chỉ diễn ra trong một khắc hay thời gian uống hết một chén trà, Thẩm Dục có thể kiên trì được bao lâu?


Đè Từ Thời Cẩm lại thực ra không hề khó. Thẩm Dục là một nam nhân trưởng thành, dù Từ Thời Cẩm có vùng vằng ở trong lòng chàng, chỉ cần chàng không bỏ ra, nàng sẽ không thể nào thoát khỏi vòng tay chàng. Chuyện khó khăn hơn đó chính là sự giày vò về tinh thần.


Chàng nghe nàng khóc, nghe nàng kêu, nghe nàng nức nở. Chàng và Từ Thời Cẩm cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Vào thời điểm khó khăn hơn bây giờ, chàng cũng chưa từng thấy dáng vẻ này của nàng. Chàng quay mặt đi, không dám nhìn bộ dạng thảm thương của cô nương trong lòng mình, chỉ liên tục nhủ thầm với lòng mình: Đây là vì tốt cho Tiểu Cẩm, không được mềm lòng, tuyệt đối không được mềm lòng...


Dây thần kinh trong đầu vẫn luôn bị kéo căng.


Rõ ràng chàng không thể nhìn nàng đau đớn, nàng rơi một giọt lệ thôi cũng khiến chàng khó chịu theo nàng. Nhưng hôm nay, chàng lại giương mắt nhìn nàng chịu khổ. Nàng rơi lệ, trái tim chàng cũng rơi lệ theo nàng.


Rất nhiều lần chàng muốn mở miệng xin giúp đỡ, nói với Thường tiên sinh rằng “Chúng ta không muốn giải độc nữa”. Nhưng chàng vẫn cố nhẫn nhịn, chịu đựng... lặp đi lặp lại trong vũng nước sôi này.


Suốt một ngày, Từ Thời Cẩm đã hết hơi hết sức, mấy lần đã đau đớn ngất đi, mấy lần co giật, choàng tỉnh dậy từ trong cơn mê. Đến chạng vạng, cuối cùng nàng cũng hoàn toàn mệt lử, cơ thể bắt đầu lạnh run, nhịp thở chậm lại. Thường tiên sinh chốc chốc lại đến xem một lúc, cơ thể Từ Thời Cẩm vừa phát sinh biết hóa là ông gọi ngay Kiều tiên sinh ở phòng bên qua, bắt đầu kéo tính mạng của Từ Thời Cẩm ra khỏi chỗ chết. Hai người trấn an rằng, loại độc đầu tiên cũng coi như Từ Thời Cẩm đã vượt qua rồi, bây giờ phải xem hai loại độc ở trong cơ thể nàng sẽ sinh ra bệnh trạng như thế nào.


“Thẩm công tử đã lao lực cả ngày rồi, đi nghỉ ngơi đi.” Kiều tiên sinh đi qua thế chân, có lòng tốt nói với Thẩm Dục.


Thẩm Dục vừa đứng dậy liền thấy chân nhũn ra, suýt nữa ngã nhào xuống đất. Dây thần kinh căng thẳng cả ngày cũng giãn ra, cả người chàng toàn là mồ hôi. Chàng đứng ở nơi đón gió một hồi rồi đứng trước cửa sổ, nhìn hai vị đại phu đang trị liệu cho Tiểu Cẩm ở trong phòng.


Chàng thầm nghĩ: May mà chàng đã tới đây.


Nếu không với tình trạng của Tiểu Cẩm, có thể ngay cả ngày đầu tiên nàng cũng không thể chịu đựng được.


Phải, ngày đầu tiên, hôm nay mới là ngày đầu tiên. Ai biết trên con đường giải độc chậm chạp này, phải đến ngày nào mới kết thúc đây?


Nhưng chàng muốn cùng Tiểu Cẩm tiếp tục cất bước.


Việc giải độc vào buổi sáng đã kết thúc, Thẩm Dục đi ăn cơm, nghỉ ngơi một lúc. Khi chàng quay lại, phát hiện cuộc trị liệu cả ngày của Từ Thời Cẩm vẫn chưa kết thúc. Đến tối, nàng còn phải ngâm nước thuốc để trung hòa độc dược được đưa vào trong người vào buổi sáng. Dựa theo phương pháp của hai vị tiên sinh, Từ Thời Cẩm đều phải làm như vậy với mỗi loại độc trong thời gian dài mới có thể ổn định lại được. Cấu tạo cơ thể con người quá kỳ diệu, hai vị tiên sinh nghiên cứu hăng say không biết mệt là gì.


Thẩm Dục không thể hiểu được khát khao của họ với y thuật, chàng chỉ muốn ở bên Tiểu Cẩm mà thôi. Vậy mà chàng lại bị ngăn ở bên ngoài, trong phòng chỉ có nữ chủ nhân cũ của căn nhà mà hai bị tiên sinh mời đến chăm sóc Từ Thời Cẩm. Lão đại phu ngăn cản, không cho Thẩm Dục vào trong. Thường tiên sinh thổi ria mép, “Cô nương người ta đang ngâm thuốc, công tử vào nhìn làm gì?”


“Ta là vị hôn phu của nàng ấy!” Thẩm Dục nghiến răng nghiến lợi nói.


Thường tiên sinh cười nhạo, coi lời chàng nói như một trò đùa.


Ngay cả Kiều tiên sinh dễ tính cũng lắc đầu, “Thẩm công tử, chẳng phải hai người vẫn chưa thành thân sao? Công tử phải nghĩ cho danh tiếng của Từ cô nương. Người ở nông thôn hay bàn tán, rất nhiều mặt còn bảo thủ hơn người đến từ kinh thành như công tử nhiều. Chúng ta còn phải ở lại đây rất lâu, công tử đừng hủy hoại danh tiếng của Từ cô nương.”


“... Được, ta không vào nữa.” Thẩm Dục nhẫn nhịn, nhìn về phía hai vị tiên sinh, “Nhưng hai vị từng này tuổi rồi, đi vào không có vấn đề gì chứ? Tiểu Cẩm ở trong đó, ai chăm sóc nàng? Lỡ như có chuyện gì, lỡ như độc phát tác, hai người không xem thì có hợp lý không?”


“Chẳng phải bên trong có người rồi sao?” Người họ nói là phụ nhân ở trong phòng, “Vả lại, dù đã một đống tuổi nhưng chúng ta cũng là nam nhân, không thể hủy hoại danh tiếng của Từ cô nương.”


“...” Thẩm Dục tức muốn hộc máu, dù chàng nói thế nào thì hai vị lão tiên sinh này cũng không chịu vào phòng.


Chàng ngồi một mình trên bậc thềm, lắng nghe động tĩnh bên trong. Trái tim vẫn đập loạn nhịp, càng nghĩ càng sợ, đây đúng là chuyện giày vò chàng hơn cả lúc ban ngày.


Đây mới là chu trình của một ngày.


Hơn nữa để giải độc cho Từ Thời Cẩm, Thẩm Dục vẫn phải trải qua những ngày như thế này rất lâu.


Đôi khi nhìn thấy dáng vẻ nhợt nhạt, hôn mê bất tỉnh của Từ Thời Cẩm, lúc lau mồ hôi cho nàng, Thẩm Dục không nhịn được mà ghen tỵ với nàng: Người vô tri vô giác luôn là người hạnh phúc nhất. Chàng cũng muốn mình không thể cảm nhận được biết bao nhiêu, không cần phải xót xa mỗi ngày nữa.


Quá trình trị liệu kéo dài bảy ngày. Sau khi ngày thứ bảy trôi qua, lần thử độc đầu tiên của Thường tiên sinh và Kiều tiên sinh mới hoàn thành. Trong mấy ngày này, Từ Thời Cẩm luôn chìm trong hôn mê, nhưng lúc độc tái phát thì không phải không có dấu hiệu giống trước đây nữa. Trước đây họ luôn sợ nàng ngủ mãi không tỉnh. Còn bây giờ, trong bảy ngày nàng bị độc tính hành hạ đến hôn mê, nàng vẫn sực tỉnh vì bị giày vò. Điều này chứng tỏ, phương hướng điều trị của họ cuối cùng đã đúng.


Loại độc đầu tiên tạm thời đã đạt đến trạng thái cân bằng với độc tính trong cơ thể của Từ Thời Cẩm. Họ đã bước thêm một bước lớn đến gần mục tiêu bồi dưỡng Từ Thời Cẩm thành người bách độc bất xâm, điều này xứng đáng ăn mừng!


Trong đêm khuya lạnh lẽo, lần đầu tiên trong bảy ngày, Từ Thời Cẩm tỉnh dậy trong tình trạng bình thường. Khi nàng tỉnh dậy, việc đầu tiên nàng làm là nín thở theo thói quen, cho đến khi nàng nhận ra cơ thể không đau nữa, nàng mới thở ra một hơi. Ý thức vẫn tỉnh táo như cũ, khiến nàng cảm thấy hiện tại không chân thực. Nàng chống người, ngồi dậy khỏi giường, ngây ngốc một hồi, nghe thấy giọng nói vui vẻ của nam nhân: “Tiểu Cẩm, nàng tỉnh rồi.”


Mái tóc dài của Từ Thời Cẩm buông rủ xuống mặt đất, nàng ngước mắt lên, trong ánh nến bập bùng nàng nhìn thấy nam nhân ấy ngồi quỳ bên chiếc bàn ăn cơm ở hướng đông, đang cầm bút vẽ vời gì đó. Chàng đưa lưng về phía nàng, cắm cúi làm việc của mình. Khi nàng tỉnh táo trở lại, chàng vui vẻ nói chuyện với nàng nhưng lại không hề kích động chạy đến xem nàng có khó chịu ở đâu không.


Ừm, cũng đúng, hai vị đại phu biết rõ sức khỏe của nàng, thiết nghĩ Thẩm Tiểu Dục cũng biết rất rõ.


Từ Thời Cẩm tựa lưng vào gối, nhìn gương mặt nghiêng của chàng, lấy làm lạ hỏi: “Chàng đang làm gì thế?”


“Tiểu Cẩm. nàng xem này.” Thẩm Tiểu Dục nhanh chóng đặt bút xuống, cầm cuộn giấy trắng, tươi cười đi về phía nàng. Lúc này chàng mới bắt đầu quan tâm lo lắng Từ Thời Cẩm vừa mới tỉnh lại, hỏi nàng có khó chịu ở đâu không, có mệt không, có đói không, có khát không.


Chàng xoay người đi rót nước cho nàng, Từ Thời Cẩm nhấc tay lấy cuộn tranh chàng để cạnh đó, chớp mắt nhìn.


Thẩm Dục tựa cằm lên bả vai nàng, sán lại gần, cười hỏi: “Thấy thế nào?”


Từ Thời Cẩm nghiêm túc nhìn, một gian nhà được vẽ rất đẹp, bên ngoài có cây cầu bắc qua dòng suối, trong nhà được trang hoàng theo bốn mùa. Trong sân rợp bóng cây, có một giàn dây leo. Nhìn lên trên phần tiêu đề đặc biệt như một tờ giấy ghi nợ, trên đó ghi những dòng chữ be bé, dày di dày dít như “Cây ăn quả: cây lê, cây đào”, “Cây đàn hương, cây lim, cây sưa”, “Khăn trải bàn gấm hoa mềm ngũ sắc”...


Đôi mắt đen tuyền của Thẩm gia đại công tử lóe sáng, háo hức chờ đợi lời đánh giá của nàng.


Từ Thời Cẩm “A” một tiếng, khen ngợi: “Vẽ rất có phong cách riêng, chữ viết cũng đẹp, đã tiến bộ hơn lần ta thấy trước đó rất nhiều.”


Thẩm Dục nghiêng mặt nhìn nàng, hớn hở hôn vào má nàng một cái, cảm thấy nàng đáng yêu chết đi được, “Tiểu Cẩm, nàng đừng dối lòng như vậy có được không? Ta đã nhìn thấy vẻ chê bai trên mặt nàng rồi, nàng còn khen lấy khen để như vậy.”


Từ Thời Cẩm xoay người sang bên cạnh, bưng lấy khuôn mặt nóng bừng của mình, không thể thích ứng được với việc vừa mới tỉnh lại mà đã tiếp nhận cử chỉ thân mật như này của chàng.


Thẩm Dục không cảm thấy có vấn đề gì.


Hặn tự đắc cầm cuộn tranh lên, giảng giải cho Từ Thời Cẩm: “Tiểu Cẩm, là như này này, nàng nhìn nhé. Đây là căn nhà chúng ta sẽ sống sau này, ta định bày trí như thế này. Nàng thấy sân có nhỏ quá không? Nhưng trong thôn... nàng chịu khó chút nhé, chúng ta không nên làm nổi bật quá. Dù gì chúng ta cũng không nhất định sống mãi ở đây đúng không? Ta đã tìm hiểu địa điểm rồi, ban đầu là một căn nhà ma, không ai dám ở, ta mời người về xem phong thủy rồi...”


Chàng kể lể một thôi một hồi.


Từ Thời Cẩm cầm cốc nước nóng, nhấp từng ngụm nhỏ. Thực ra nàng nghe không hiểu ý của chàng. Căn nhà họ sẽ sống sau này? Thẩm Dục định mua nhà trong thôn ư? Thích mua thì cứ mua đi. Nhìn Thẩm Dục vui vẻ như này, dĩ nhiên nàng phải ủng hộ. Nhưng Thẩm Dục có đủ ngân phiếu để dùng không? Thẩm gia sẽ không cho chàng tiền để làm chuyện bừa bãi bên ngoài. Từ Thời Cẩm bắt đầu tính toán ngân lượng của mình, nàng không biết có nên lặng lẽ trợ giúp chàng một chút, giúp chàng thực hiện nguyện vọng của chàng không nhỉ...


“Còn những cái cây này nữa, ban đầu ta cũng chỉ định trồng những loại cây như cây hòe, nhưng lão nhân trong thôn khuyên ta trồng mấy cây ăn quả trong sân, nói nhà họ trồng mấy cây ăn quả khá ngọt. Họ đã cho ta rất nhiều lời góp ý, hai ngày nay ta đang đau đầu không biết chọn loại nào đây? Tiểu Cẩm, nàng xem...”


Thẩm Dục vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Từ Thời Cẩm dành cho chàng nụ cười ủng hộ, thế là chàng càng thêm vui vẻ hơn.


“Rồi đến pháo dây nữa, chúng ta vào trấn mua, còn pháo hoa nữa, chúng ta cũng mua một ít, còn gì nữa nhỉ...”


“Thẩm Tiểu Dục, chỉ là tiệc mừng chuyển đến nhà mới, không cần thiết phải làm lớn như vậy đâu nhỉ?” Dù Từ Thời Cẩm có dung túng chàng đi chăng nữa, cũng cảm thấy chàng có phần không biết chừng mực.


Thẩm Dục nhìn nàng với vẻ vừa ngạc nhiên vừa trách cứ, “Gì mà tiệc mừng chuyển đến nhà mới? Rõ ràng là tiệc mừng thành thân mà, so với mười dặm sính lễ thì chỗ này cũng quá là mộc mạc rồi.”


“... Ai muốn thành thân chứ? Nếu là sính lễ của chàng thì vẫn xa xỉ quá.” Từ Thời Cẩm túm chặt chăn, huyệt thái dương hơi giật lên, có dự cảm không tốt.


Thẩm Dục cười với nàng, “Dĩ nhiên là ta muốn thành thân với nàng rồi, có ngạc nhiên không?”


“...” Từ Thời Cẩm bị chàng làm cho thảng thốt.


Nàng nhìn trân trân vào chàng một hồi, muốn phán đoán xem có phải chàng đang nói đùa hay không. Nhưng ngay sau đó Thẩm Dục lại bắt đầu bàn bạc với nàng chuyện phát thiệp cưới như thế nào, có phải báo về Nghiệp Kinh không và cả chuyện đặt may hôn phục gấp gáp...


Trong lòng Từ Thời Cẩm gióng lên hồi chuông cảnh báo, cuối cùng nàng xác nhận không phải chàng đang đùa. Nàng bóp trán, giơ tay ngăn lại, “Dừng lại.”


Thẩm Dục nhìn nàng, đôi mắt tối sầm, chờ xem nàng định nói thế nào. Ngữ điệu của chàng chợt biến thành vẻ kỳ quái: “Tiểu Cẩm, không lẽ nàng định lật lọng, không muốn gả cho ta nữa?”


Từ Thời Cẩm nhìn lại chàng, trầm ngâm không nói gì. Nàng có thể hiểu thấu ánh mắt của Thẩm Dục, chàng vẫn nghĩ là nàng hối hận. Trong lòng chàng, vẫn luôn cho rằng nàng đồng ý gả cho chàng là vì dỗ chàng mà thôi. Kỳ thực, nàng e rằng thật sự có nguyên nhân đó, có lẽ nàng sẽ gả cho chàng nhưng nàng chưa từng cân nhắc về vấn đề này.


Nàng ép mình mỉm cười, không kích thích đến thần kinh yếu ớt của Thẩm Dục nữa. Nàng dịu dàng hỏi chàng: “Vì sao tự dưng lại muốn thành thân? Chẳng phải trước đây chúng ta rất ổn đó sao?”


“Không hề ổn.” Vẻ mặt Thẩm Dục hơi chùng xuống: “Nếu ta không phải phu quân của nàng, lúc nàng ngâm thuốc, ta không thể vào được. Đến đêm nàng đau đớn kịch liệt như vậy, hai vị tiên sinh kia cũng không cho ta vào phòng ở cùng nàng. Có rất nhiều chuyện ta đều không thể tham dự... nhưng ta muốn lấy nàng, nàng cũng biết đây chỉ là một nguyên nhân, dĩ nhiên không phải nguyên nhân chủ yếu. Nguyên nhân chủ yếu, dĩ nhiên chỉ có một điều mà nàng biết.”


Câu nói này của chàng khiến những lời an ủi ban đầu của Từ Thời Cẩm mắc lại trong cổ họng, không thể thốt thành lời. Từ Thời Cẩm lẳng lặng nhìn chàng, Thẩm Dục quả thực quá hiểu thói quen của nàng. Nàng muốn nói gì, chàng hoàn toàn có thể đoán được.


Hồi lâu sau, Từ Thời Cẩm lại nói: “Nếu chàng muốn lấy ta, tất nhiên là ta bằng lòng gả cho chàng. Quê nghèo cách trở hay đất đẹp nhà lành, sau khi trải qua biết bao nhiêu chuyện, ta cũng không để ý những thứ này nữa.”


Trên mặt Thẩm Dục nở nụ cười.


Nhưng còn chưa kịp vui vẻ hoàn toàn, lại nghe thấy Từ Thời Cẩm nói: “Nhưng đã bao giờ chàng nghĩ chưa? Bây giờ chàng muốn lấy ta, trưởng bối trong nhà chàng nhất định sẽ phản đối. Quyết định này của chàng quá nóng vội, trái với ý nguyện của trưởng bối trong nhà.”


“Phải, họ phản đối, nhưng cũng chỉ là phản đối. Thẩm Dục nói: “Bọn họ không có thời gian, cũng sẽ không vượt ngàn dặm xa xôi đến ra lệnh cho ta không được lấy nàng. Chỉ dọa dẫm ngoài miệng vậy thôi. Có lẽ còn không muốn nhận tên nghịch tử Thẩm gia này là ta ấy chứ.” Chàng nhận lấy cốc nước nàng đã uống xong, đặt tên bàn nhỏ bên cạnh. Lúc quay lại, chàng không ngồi trên giường nữa mà tựa vào cột gỗ khắc hoa, ngồi thẳng xuống đất, chống khuỷu tay lên đôi chân đang co lại của cô nương, ngước đôi mắt trong sáng lên, cười với nàng: “Nàng có thể chấp nhận chuyện này không? Nếu bọn họ phản đối, nàng có sợ không?”


Từ Thời Cẩm cười nhàn nhạt, trong mắt có sự kiêu ngạo lãnh đạm chỉ thuộc về riêng nàng, “Ta chưa từng sợ chuyện này.” Sự cơ trí của nàng đủ để nàng ứng phó với hầu hết mọi chuyện trên thế gian. Chỉ duy nhất một điều nàng không thể làm chủ được, chỉ là cơ thể nàng mà thôi.


Thẩm Dục cảm thấy hài lòng.


Từ Thời Cẩm buông mắt nhìn chàng, “Ta không sao cả, họ không thể làm tổn hại đến ta. Nhưng đó là người thân của chàng, từ nhỏ chàng đã lớn lên ở đó. Nếu chàng thành thân, ngay cả cha nương chàng không đến thì chàng tủi thân biết bao.”


Thẩm Dục cười nói: “Không sao, ta biết thể nào họ cũng hiểu ra thôi. Nếu họ hiểu ra, họ cũng sẽ tìm cách thuyết phục bá phụ bá mẫu, thúc thúc gia gia của ta. Tiểu Cẩm, nàng cũng biết người nhà ta mà. Ta không phải người được bồi dưỡng đặc biệt cả đời... Nếu Thẩm Yến muốn lấy một cô nương cả người đầy gánh nợ, trưởng bối trong nhà cũng có ý định giết chết đệ ấy rồi ấy chứ, chỉ sợ họ thà đồng loạt treo cổ tự vẫn, chứ không cho phép đệ ấy làm bừa. Nhưng nếu chuyện này xảy ra với ta, cơ hội để xoay chuyển nhiều hơn rất nhiều.”


“Thế... chàng không thể chờ ta giải độc xong sao? Lỡ như chàng lấy ta, ta không thể nào sống bên chàng đến đầu bạc răng long thì sao?”


“Thế thì có làm sao? Dù nàng có ra sao, chúng ta cũng vẫn ở bên nhau. Nếu chẳng may... ta càng phải nhanh chóng lấy nàng. Những ngày tháng vui vẻ này, có thể tranh thủ được ngày nào hay ngày ấy.” Thẩm Dục nói: “Ta nghĩ như vậy đấy, nàng xem, trên người nàng có loại độc lạ, ta lại lớn hơn nàng mấy tuổi. Ta và nàng đều tranh thủ, không chừng chúng ta có thể chết cùng nhau ấy chứ. Tiểu Cẩm, nàng cũng phải tranh thủ nhé?”


“... Được thôi, ta sẽ cố hết sức.” Từ Thời Cẩm bị chàng chọc cười.


Nhưng nàng lại nói: “Kỳ thực không chỉ có những chuyện này. Trong người ta có kịch độc, e rằng sẽ gặp nhiều khó khăn trong việc sinh con nối dõi. Ta đã từng hỏi hai vị tiên sinh, họ nói chức năng cơ thể ta đã rối loạn, tử cung âm hàn, khả năng không thể mang thai là rất lớn. Cho dù trưởng bối của chàng có chấp nhận ta, nhưng chàng là nhi tử độc nhất trong nhà. Chàng đã dang dở bao nhiêu năm rồi... nếu như ta không thể sinh con, chàng ăn nói với cha nương của chàng thế nào đây? Còn ta đối mặt với cha nương của chàng thế nào được?”


Thẩm Dục ngây người giây lát, không biết nghĩ đến chuyện gì, ánh mắt chàng nhìn nàng có chút kỳ lạ, không nhịn được chống cằm cười ha hả. Chàng cười một mình, Từ Thời Cẩm chỉ nhìn chằm chằm chàng chờ đáp án. Một lúc sau, chàng mới bấm bụng nhịn cười, “Vẫn chẳng sao cả. Thẩm gia là đại gia tộc, họ hàng thân thiết gần xa rất nhiều. Nếu chúng ta không có con, thì nhận con nhà người khác làm con thừa tự là được. Chúng ta nuôi dưỡng đứa trẻ, không phân biệt trưởng hay thứ, chỉ cần là huyết mạch của Thẩm gia thì họ đều ủng hộ. Có điều ta sợ trong lòng cha nương ta sẽ không dễ chịu, nhưng Tiểu Cẩm nàng biết ăn nói, có nàng ở đây, thể nào họ cũng sẽ chấp nhận.”


Chàng nói xong, lại cười tiếp.


Từ Thời Cẩm cúi đầu, tiếp tục nghĩ nhiều vấn đề nan giải hơn.


Một cánh tay bất chợt vòng qua bờ eo thon, trong khi nàng còn ngạc nhiên thì cả người đã bị bế bổng lên. Nàng sợ hãi “A” một tiếng, vội vàng bám vào cổ nam nhân. Chàng bế nàng, cùng ngã lên giường. Phủ lên người nàng như muốn ghé đến hôn nàng. Trong lúc hoảng hốt, Từ Thời Cẩm đã bị chàng hôn đến mơ hồ, mạch suy nghĩ trong đầu lập tức bay hết.


Chàng vùi mặt vào hõm vai nàng, cười nói: “Tiểu Cẩm, ta thật sự vui vẻ.”


Từ Thời Cẩm bị chàng đè xuống giường mà ôm ấp, hít thở khó khăn, không để ý đến những lời chàng nói.


Bầu trời sao trong mắt Thẩm Dục sắp tràn ra ngoài, chàng cắn vào môi nàng, cười khẽ, “Ta không biết, hóa ra nàng thật lòng muốn gả cho ta, chứ không lừa dối ta. Không phải nàng chỉ nghĩ thoáng qua, mà nàng thật sự cân nhắc đến tính khả thi. Nàng còn đi hỏi hai vị tiên sinh xem nàng có thể sinh con không... Tiểu Cẩm, sao nàng thú vị thế nhỉ!”


Thú vị... người trên thế gian này đều nói Từ Thời Cẩm tâm cơ thâm trầm, cũng chỉ có Thẩm Dục mới nói nàng như thế này.


Từ Thời Cẩm được ôm vào trong lồng ngực dịu dàng ấm áp, hơi thở của nam nhân vây quanh nàng, nàng hít thở khó khăn, mặt hơi ửng hồng.


Không phải nàng thật lòng cân nhắc đến chuyện gả cho chàng, chỉ là con người nàng thích hướng mọi chuyện đến chiều hướng mà nàng có thể khống chế. Trước khi sự việc xảy ra, nàng hi vọng trong lòng mình đã có tính toán. Nàng chỉ suy xét vô vàn yếu tố, nàng chỉ muốn biết rõ giới hạn cuối cùng của cơ thể nàng nằm ở đâu, chỉ là nàng muốn chuẩn bị trước... Chỉ cần ngẫm một lượt trong đầu là có thể thuận miệng nói ra vô vàn lí do.


Nhưng Từ Thời Cẩm chỉ mỉm cười, bưng lấy khuôn mặt đang cúi xuống của Thẩm Dục, than thở: “Chàng nói không sai, ta thật sự đã cân nhắc đến việc gả cho chàng. Cân nhắc tính khả thi trong chuyện này một cách rất nghiêm túc, đồng thời đã suy nghĩ rất lâu.”


“Vậy nàng đã cân nhắc xong chưa? Về chuyện thành thân của chúng ta, nàng còn phiền muộn ở chỗ nào? Nàng cảm thấy chúng ta thành thân, có được không?” Nam nhân áp lên người nàng đang nhìn nàng, toát ra vẻ nhất định phải thuyết phục nàng bằng được. Chàng nghiêm túc bàn bạc với nàng về chuyện này, chàng không đạt được mục đích thì quyết không từ bỏ.


Thuở nhỏ, chàng sống mơ hồ, chẳng kịp làm chuyện gì sất, cứ thế bỏ lỡ nàng. Thuở thiếu thời, Tiểu Cẩm không cho chàng cơ hội, nàng trực tiếp quyết định thay chàng, hơn nữa chàng chỉ có thể chấp nhận, không thể chối từ.


Thời niên thiếu, nàng chưa chắc đã thích chàng, và chàng cũng chưa chắc đã hi sinh vì nàng. Chẳng qua chẳng ai trong hai người nói với đối phương, vẫn luôn cho là mình làm đúng, thế là bước lên con đường trái ngược nhau.


Bây giờ bọn họ đã trưởng thành, chàng đã có cơ hội, chàng muốn có được nàng, chàng biết làm thế nào để có được nàng.


Thẩm Dục nín thở, chờ đợi câu trả lời của cô nương trong lòng.


Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn chàng với ánh mắt hoang mang. Nàng có ngàn lời muốn nói, nàng có vô vàn trở ngại, nhưng khi nàng nhìn chàng, nhìn chàng một lần rồi lại nhìn thêm lần nữa. Cuối cùng, Từ Thời Cẩm ôm chặt chàng, khẽ nói: “Chàng cảm thấy được, thì ta cũng cảm thấy được.”


Không cần thiết phải lấn cấn chuyện gì nữa.


Cứ như thế này mà thôi.


Nàng đã mệt lắm rồi.


Ở bên Thẩm Dục nàng rất vui, thế thì cứ như thế này đi.


Trước đây nàng vẫn thích suy ngẫm vô số nguyên nhân kết quả, vậy mà chẳng được kết cục tốt đẹp gì. Chi bằng chẳng nghĩ nhiều làm gì cả, tùy hứng một lần, giao mọi thứ cho Thẩm Dục. Thẩm Dục của nàng, đã không còn là người lạnh mắt nhìn nàng rời đi, muốn đuổi theo mà chẳng đuổi được nữa rồi.


Chàng đã chín chắn.


Nàng cũng đã trưởng thành.


Mối hôn ước chậm trễ bao năm, quanh co luẩn quẩn, quấn vào tay họ một lần nữa.


Chàng dám lấy nàng.


Thì nàng dám gả cho chàng.


Ngày hôm sau, trong ánh mắt sửng sốt của hai vị đại phu đến khám bệnh, Từ Thời Cẩm chống cằm nằm trên giường, nhìn Thẩm Dục nói cho họ biết hôn sự của hai người họ. Hôn sự của họ quá đường đột, khiến tất cả mọi người đều giật mình. Hai vị lão tiên sinh và dân làng phải nghĩ ngợi một hồi, mới tươi cười chúc mừng. Vấn đề khó khăn, giống như những gì họ đã nghĩ, chính là Thẩm gia ở Nghiệp Kinh.


Thẩm Dục gửi thư về Nghiệp Kinh, hỏi Từ Thời Cẩm có muốn viết thư cho Từ gia hay không.


Từ Thời Cẩm chần chừ một thoáng, lắc đầu. Phụ mẫu nàng mất khi nàng còn nhỏ, nàng vẫn luôn không gần gũi với Từ gia. So với Từ gia, Thẩm gia mới giống nhà của nàng hơn. Về sau nàng giả chết rời khỏi Nghiệp Kinh, có mối quan hệ hợp tác với Từ gia. Ở ngoài mặt, nàng vẫn là một người đã chết, dù Từ gia có lòng chúc phúc thì cũng chẳng dám chúc phúc.


Thay cho mình một thân phận khác sao?


Từ Thời Cẩm không hề muốn thay.


Nhìn Thẩm Dục viết thư, nàng ngồi bên cạnh, tâng bốc chàng: “Thẩm Tiểu Dục, chàng thật thông minh. Ngay cả ta cũng quên mất, với thân phận hiện tại của ta, khắp Nghiệp Kinh đều coi ta là người chết, ta hoàn toàn không thể gả cho chàng. Chọn thành thân ở dưới quê, cách xa Nghiệp Kinh, dường như là biện pháp duy nhất của chúng ta.”


Thẩm Dục tỏ ra đắc ý, “Tất nhiên là ta đã từng nghĩ qua rồi.” Chàng ngừng lại rồi nói tiếp: “Ta đã suy nghĩ vấn đề này lâu lắm rồi.”


Giống như dự liệu của hai người, Thẩm gia phản đối hôn sự. Thẩm Dục có tài đức gì mà lại làm phiền tộc trưởng Thẩm gia đích thân viết thư, quở trách một trận đồng thời bày tỏ Thẩm gia không thừa nhận mối hôn sự này, bất cứ ai cũng không được tham dự, kể cả phụ mẫu Thẩm Dục. Thẩm mẫu không gửi thư, trái lại Thẩm phụ viết thư cho nhi tử của mình. Trong thư không nhắc đến chuyện hôn sự, chỉ nói Thẩm Dục đã nghỉ hết phép, công vụ trong triều đình không phải chuyện mà chàng muốn nghỉ là nghỉ được. Tùy hứng đủ rồi thì phải quay về làm chính sự. Có điều chức vụ ở bộ Lại đã bị bãi chức, chàng lại bị giáng chức đến chốn cũ một lần nữa, đó là đến Cẩm Y Vệ ty làm việc.


Thẩm Dục lấy làm lạ, nghiền ngẫm ý tứ trong bức thư này của cha chàng.


May mà có Từ Thời Cẩm ngồi bên cạnh chàng, chậm rãi nói: “Xem ra tộc trưởng đã ra tử lệnh cho cha nương chàng, không cho phép họ bày tỏ thái độ với hôn sự của chàng. Bá phụ oán trách ta lắm mà chẳng nói lấy một câu, chắc hẳn là có người không cho ông ấy lên tiếng. Thư của bá phụ, bỏ qua không nhắc đến hôn sự của chàng, chỉ nói đến việc chính vụ. Kỳ thực, ý của ông ấy chính là ủng hộ chàng đó. Nếu không phải bá phụ giúp chàng lo liệu công việc ở Nghiệp Kinh, một mệnh quan triều đình như chàng lại tự tiện rời kinh, không biết phải chết bao nhiêu lần rồi đấy. Để chàng đến Cẩm Y Vệ ty làm việc... à, điều chàng đến Nam Trấn phủ ty. Hơn nữa là trấn giữ ở Bình Châu mà không phải Nghiệp Kinh. Bá phụ đang giúp chàng đấy Thẩm Tiểu Dục.”


“...” Thẩm Dục nhìn nàng với vẻ khen ngợi, đẩy những bức thư chưa xé vỏ khác đến trước mặt nàng, “Tiểu Cẩm, hay là để nàng đọc đi. Độ nhạy cảm về chính trị của nàng sắc bén hơn ta nhiều, ta cũng không biết cha ta muốn ta làm gì, nàng liếc qua một cái là đoán được ngay rồi...”


Từ Thời Cẩm dịu giọng nói: “Không phải chàng không đoán được, mà chỉ là chàng lười nghĩ thôi. Có điều thư của chàng ta không đọc đâu, ta không muốn làm những chuyện này nữa.”


“À, xin lỗi nàng.” Ánh mắt Thẩm Dục hơi co lại, nhớ lại trước kia khi Từ Thời Cẩm còn ở Nghiệp Kinh, từng là quân sư hô phong hoán vũ. Nhưng nàng đã chán ghét cuộc sống như vậy, dù bây giờ có cơ hội, nàng được nếm trải mùi vị của quyền lực, nàng không muốn nữa rồi.


Từ Thời Cẩm khoác vai chàng, chấp nhận lời xin lỗi của chàng, “Đây đều là những chuyện chàng phải làm, không phải chuyện của ta. Thẩm Tiểu Dục, nếu chàng có nghi vấn, có thể hỏi ta, còn ta sẽ không chủ động hỏi đâu. Hiện tại, điều quan trọng với ta hơn cả chính là dưỡng bệnh, gả cho chàng, làm một thê tử tốt.”


Vì thế, sự phản đối của Thẩm gia, căn bản không thể gây ra mối uy hiếp nào với cặp nam nữ trẻ tuổi này. Hôn sự ở trong thôn đơn giản, họ thành thân đúng như đã hẹn.


Không có gia tộc hai bên chúc phúc, không có bất cứ lễ vật nào. Hai người đều trưởng thành trong thế gia quyền quý ở Nghiệp Kinh, lúc thành thân lại chỉ tổ chức ở trong thôn nhỏ dưới quê. Tiếng pháo nổ vang, “Đùng đoàng đùng đoàng”, cả một vùng chìm trong sắc lụa là đỏ tươi, bầu không khí vừa vui vẻ vừa náo nhiệt. Họ còn mời đội múa lân đến múa trước sân, mọi người tề tựu hoan hô cổ vũ, nhìn vị công tử tuấn tú nho nhã bế tân nương bước qua chậu than.


Trong tiếng chúc rượu ca múa, Từ Thời Cẩm nép vào lòng Thẩm Dục, được chàng nắm tay, cùng chàng đi về phía vùng trời mới. Dưới sự chứng kiến của hai vị lão tiên sinh, trong sự ủng hộ chân thành của dân làng, hai người đã tổ chức xong hôn lễ giản đơn này,


Một chén rượu hợp cẩn, một hơi uống cạn.


Đời này đã là vợ chồng, ân ái mãi chẳng lìa xa.


Hôn lễ ở vùng quê không cầu kỳ như tầng lớp danh môn, nhưng không hề thua kém về sự náo nhiệt. Từ Thời Cẩm còn được trải qua màn náo động phòng khiến người ta hoảng hốt, một toán nam nhân chen chúc ở cửa hò la, một toán phụ nhân vây quanh nàng, trong khung cảnh loạn lạc, giày của Từ cô nương còn bị giẫm rơi ra.


Nàng thực sự bị phong tục này làm cho sợ hãi.


Nhưng trong lúc còn đang kinh hãi, cõi lòng cũng cảm thấy vô cùng thú vị.


Dường như cảm giác khi được gả cho Thẩm Dục, càng trở nên chân thực hơn trong âm thanh huyên náo vui mừng này. Có lẽ, đây chính là ý nghĩa của hôn lễ, hân hoan vui mừng, gả cho lang quân trong tiếng hò reo.


Đợi đến khi mọi người đều ra về hét, Từ Thời Cẩm được hỷ bà* cho biết Thẩm Dục đã bị kéo đi uống rượu, e là trong thời gian ngắn không về được. Nàng cúi đầu trầm tư, nghĩ ra một cách, mời mọi người ra ngoài hết lượt. Từ Thời Cẩm đóng cửa sổ lại, gỡ khăn hỷ xuống, xoa bóp cần cổ mỏi nhừ, khẽ thở phào một hơi. Mũ phượng và khăn quàng vai đè nặng khiến nàng có phần không thoải mái, cả tối náo động khiến nàng mệt rũ. Suy cho cùng sức khỏe vẫn là quan trọng hơn, với tình trạng sức khỏe của Từ Thời Cẩm, đây không phải là lúc để bản thân chịu khổ.


*Hỷ bà chỉ người phụ nữ đi theo tân nương, chăm sóc tân nương trên đoạn đường về nhà chồng.


Cho nên đợi đến khi Thẩm Dục vươn người nhảy phắt lên mái nhà, rồi từ mái nhà nhảy xuống, lén lút quay về, chàng mới phát hiện tân nương của chàng không chỉ tắm rửa xong xuôi mà ngay cả hôn phục đỏ tươi cũng đã cởi bỏ. Cô nương dịu dàng thanh nhã chỉ mặc chiếc áo trung y nhạt màu, mái tóc dài buông xõa, đen như thác mây, tôn lên gương mặt trắng như tuyết. Nàng đang ngồi ăn điểm tâm trước bàn, nhìn thấy nam nhân trẻ tuổi thân mặc hồng y đột ngột nhảy xuống từ trên mái nhà. Động tác của chàng lưu loát tới mức... khiến nàng sửng sốt tròn xoe đôi mắt đen láy.


Thẩm Dục và Từ Thời Cẩm nhìn nhau một hồi.


Một người từ trên nóc nhà nhảy xuống, một người ngồi ăn điểm tâm trước bàn... đúng lúc bị đối phương bắt gặp, hai đôi mắt đều ánh lên vẻ ngượng ngùng.


Thẩm Dục đằng chàngg một tiếng, “Bọn họ uống rượu lợi hại quá, cửa sổ đều có người nhìn nên ta đành phải gỡ một viên ngói trên mái nhà ra, nhảy vào đây.”


Từ Thời Cẩm cũng đằng chàngg một tiếng, “Ta đã đói bụng từ lâu, cảm thấy hơi chán, nghĩ rằng chàng còn lâu mới về nên ta định nghỉ một lát. Mũ phượng hay khăn quàng gì gì đó, vốn chuẩn bị lát nữa lại đội lại.”


Thẩm Dục nhìn lên trời, “Hay là ta nhảy trở về?”


Từ Thời Cẩm thoáng liếc mắt nhìn qua, “Hay là chàng ra ngoài trước, đợi ta mặc xong xuôi chàng hãy vào?”


Hai người nhìn vào mắt nhau, cùng lúc bật cười, gật đầu: “Được.”


Từ Thời Cẩm dè dặt buông đũa xuống, đứng dậy, bước đến chỗ bộ hôn phục đỏ rực xếp trên giường. Nàng mới bước một bước đã bị người phía sau bế thốc lên, trên người chàng toàn mùi rượu.


Thẩm Dục cười nói, “Thôi khỏi đi, dù gì chúng ta cũng có phải ngày đầu tiên gặp nhau đâu, phiên phiến chút là được rồi.” Chàng nói: “Bây giờ phải làm gì nhỉ?”


Từ Thời Cẩm nghiêng đầu nhìn chàng, “Chắc là đến lúc chúng ta động phòng rồi.”


“...” Vẻ mặt Thẩm Dục lập tức hóa đá.


“...” Từ Thời Cẩm lại đưa mắt đi chỗ khác một lần nữa.


Quen biết nhau từ nhỏ, trở thành thanh mai trúc mã của nhau. Vào đêm thành thân phải nói đến chuyện động phòng. Nghĩ đến việc phải quấn quýt xác thịt với người mà mình đã rất quen thuộc, sao những cặp thanh mai trúc mã khác lại làm được nhỉ?


Vì sao Thẩm Dục và Từ Thời Cẩm đều bắt đầu cảm thấy bối rối?


Hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, còn ngủ thì... thật sự có chút chướng ngại tâm lý, không thể vượt qua dễ dàng.


Nến đỏ soi tỏ, trên cửa sổ giấy, hiện lên bóng của đôi nam nữ trẻ tuổi đang ấp ôm kề cận, căn phòng ngập trong sắc đỏ. Hai bên nhìn nhau, không nhịn được mà bật cười.


Từ Thời Cẩm nói: “Thử xem sao.”


Thẩm Dục nói: “Thử xem sao.”


Thế thì thử xem sao đi.