Cắn Ta

Chương 42




Thế kỷ trước, y tế chữa bệnh chưa phát triển, bệnh tật đơn giản cũng có thể đoạt lấy tính mạng con người. Một giáo sư thân học quen và chấp nhận hắn bị một loại bệnh phổi, Yuri cùng giáo sư học tập hai năm, thấy giáo sư không giống với nhân loại bình thường, y không muốn giáo sư rời đi, không muốn giáo sư chết.

Vì vậy, y thử nghiệm chuyển hóa giáo sư thành đồng loại của mình.

Đáng tiếc, thí nghiệm thất bại, giáo sư thành một bộ thi thể khô héo.

Giờ khắc này, rèm trong phòng bệnh đã kéo hết lên, trong phòng bệnh tối tăm có vài tia sáng lọt vào, loang lổ trên gương mặt Yuri. Tầm mắt y rơi lên mặt Lâm Hiến, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên gò má của anh, chầm chậm di xuống, hơi ngừng lại ở động mạch cổ.

Cổ càng yếu đuối hơn lúc trước, chỉ cần nhẹ nhàng đâm xuống, anh sẽ chết.

Yuri nhớ tới tờ xét nghiệm thoáng qua trên tàu hỏa, nghĩ tới thời điểm Lâm Hiến kích động khẩn cầu y đừng chết, hết thảy như tiếng trống đập vào đầu y, đánh nát sự do dự của y, xé rách sự thấp thỏm của y.

Y cúi đầu, nửa người nằm lên người Lâm Hiến, nắm cằm Lâm Hiến nhẹ nhàng gạt qua một bên, động mạch cổ hoàn toàn lộ ra trước mắt y. Y sát vào, răng nanh cắn vào cổ Lâm Hiến.

Giết anh, hút cạn máu tươi của anh, làm cho anh không bao giờ tỉnh lại nữa, làm anh trở thành quái vật như mình, làm anh giống như mình, cô độc đau đớn vĩnh viễn bất tử.

Máu tươi ròng ròng đi vào miệng, răng năng bị máu nhuộm đỏ, mắt Yuri cũng chuyển đỏ, khắc chế không hút Lâm Hiến thành thây khô.

Lâm Hiến cảm thấy rất lạnh, trong thân thể như có gì đó bị hút khô sau đó lại có gì đó chảy vào trong miệng, nóng rực như dung nham nung anh, anh nức nở kháng cự nhưng thân thể bị đè lại, anh buộc phải nuốt xuống chất lỏng tanh ngọt đó.

Khi sự không quen bắt đầu rút đi, anh chỉ cảm thấy khát khao, anh muốn càng nhiều hơn, anh đưa tay ra ôm lấy cái gì đó, ngẩng đầu lên tàn nhẫn cắn vào, hàm răng lún vào bên trong thứ gì đó mềm mại, tham lam hút nuốt.