Lâm Hiến bị đánh thức, anh mở mắt ra thấy Quách Vân.
Con ngươi màu đen co rút lại, ánh mắt anh nhìn Quách Vân từ đầu tới chân. Quách Vân cau mày, kinh ngạc: “Lâm Hiến, tóc của chú?”
Hắn định tới sờ đầu Lâm Hiến lại bị anh né đi.
Thân thể Lâm Hiến ngửa ra sau, sức quá lớn, giường bệnh không ngờ lật một cái vang ầm, Quách Vân sợ hết hồn, muốn ra dìu anh đã thấy Lâm Hiến tự mình đứng lên, anh không biết làm sao nhìn cái giường lật kia, trừng mắt: “Đây là sao?”
“Lâm Hiến chú… Bây giờ nhìn rất khỏe mạnh.” Quách Vân sắp xếp ngôn ngữ mãi cuối cùng chỉ nói được câu này.
Lâm Hiến giơ tay lên, ngón tay phù thũng đã khôi phục bình thường, anh sờ tới bụng của mình, tràn dịch màng bụng cũng trở nên bằng phẳng. Anh bước nhanh tới phòng vệ sinh, đứng trước gương, thấy tóc tai không biết từ bao giờ đã mọc lại, thân thể gầy còm đã trở về như cũ, hai tay anh nắm lại, cảm nhận sức mạnh lưu chuyển trong thân thể.
Quách Vân đứng ở cửa nhìn bóng lưng Lâm Hiến, yên lặng chốc lát, trong lòng là nghi ngờ kinh ngạch. Hắn nghĩ tới người đàn ông xuất hiện hôm qua, thần sắc phức tạp.
Quách Vân nói với Lâm Hiến: “Ngày hôm qua tôi đã đưa lá thư cho anh ta rồi.”
Lâm Hiến sững sờ, anh quay đầu lại: “Ai cơ?”
“Yuri.” Quách Vân nhìn Lâm Hiến, hắn đem dấu trái tim của mình đi, nói với Lâm Hiến rằng: “Yuri tới tìm chú, tôi đưa thư cho anh ta.”
Quách Vân vừa dứt lời liền cảm thấy trước mắt có một cơn gió, hắn theo bản năng nhắm mắt lại, chỉ thấy có tiếng gì đó vang lên, Quách Vân mở mắt ra, trước mắt đã không còn một bóng người.