Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 501: Gió giật mưa sa: Mê trảm!




Không biết có người cố ý hay là vô ý, tin Diệp Thu đến nhà Lâm Gia cầu hôn, và được sự đồng ý của Lâm lão gia đã được truyền đi khắp Yến Kinh một cách nhanh chóng. Biết bao người thấy vậy, vừa thăm dò xem tin tức này là thật hay giả, vừa phân tích tin tức này có lợi hay hại đối với mình.

Yến Thanh Phong biết được tin đó đầu tiên, và vất vỡ cốc ngay trước mặt người làm.

Dù anh ta có hiểu phải nhẫn nhịn đến mấy, thì nghe tin xấu như thế này, không thể nào khống chế được tình cảm của mình.

Có trời mới biết ông già Lâm Gia có phải ăn đến đau bụng rồi không mà lại đồng ý cho tên Diệp Thu vào Lâm Gia, chẳng lẽ ông ấy không biết Diệp Thu có biết bao người phụ nữ sao?

Tên khốn đó thật đúng là may mắn, loại vận mệnh này đúng là làm cho người ta khâm phục.

Cứ thế này, là tương đượng với Lâm Gia và Diệp Gia kết thân, Diệp Thu sẽ trở thành con rể của Lâm Gia. Lâm lão gia mặc dù tuổi đã cao, hơn nữa bản thân ông ấy cũng rất ít khi ra ngoài, không quan tâm đến chính sự nữa. Nhưng dù sao thì ông ấy cũng là một cây đa cây đề ở nước Trung Quốc, về mặt quân sự, ông là nhân vật có một không hai, sức ảnh hưởng rất lớn.

Hơn nữa dù Lâm lão gia hoàn toàn đi xuống rồi, nhưng con trai lớn của ông Lâm Vũ Hồng tướng quân cũng có thể nhậm chức một cách thuận tiện. Kết thù với một gia tộc có khả năng xuất hiện một người kiệt xuất trong quân đội, Yến Gia họ vẫn chưa điên đến độ đó.

Thời gian này, vì việc Triệu Song Hoài sảy thai, Yến lão gia một mực không gặp anh ta. Đã mấy lần Yến Thanh Phong mang loại bánh Lý Phúc Ký ông nội thích ăn nhất đến thăm ông, nhưng đều bị người làm không cho vào.

Theo tin tức của người bên cạnh ông nội tiết lộ, Yến Kỷ Đạo đã trốn sang Mỹ được tin vợ đã gặp tai nạn xe cộ, hơn nữa biết tin con trai đã qua đời, đã gọi điện về cho ông khóc một chập. Điều này làm cho ông lão vốn đã áy náy với anh ta càng thương tâm hơn, một mặt bảo người đi thăm Song Hoài, hỏi xem cô cần gì. Mặt khác cũng đang sắp xếp việc Yến Kỷ Đạo về nước.

Không khó dự liệu, Yến Kỷ Đạo lần sau về, địa vị của cậu ta đã không ở dưới mình nữa rồi.

Nếu như mình lại làm sai điều gì nữa, nói không chừng rất có khả năng bị ông nội lấy xuống, Yến Kỷ Đạo có cơ hội thay thế.

Lúc này, Yến Thanh Phong bắt đầu nghi ngờ vụ đụng xe lúc đầu có phải là do chính Yến Kỷ Đạo diễn trò không.

Vì giang sơn, gái đẹp hoàn toàn có thể trở thành vật hi sinh.

Chỉ chết, tên em trai đó của mình có thể làm ra một việc điên rồ không nhân tính vậy sao?

Hơn nữa bản thân cậu ta ở mãi tận Mỹ, mấy tâm phúc của cậu ta đã bị người của mình giám sát rồi. Làm sao cậu ta có thể bày ra màn kịch này được?

Khi Yến Thanh Phong đang định phái người đi chứng thực tin này là thật hay giả, số điện thoại rất ít người biết kia của anh ta đã vang lên.

Cuộc gọi đến là của số nhà ông nội, đây là một loạt số Yến Thanh Phong rất quen thuộc, vì mấy ngày nay anh ta vô số lần mong mỏi dãy số này xuất hiện trên màn hình điện thoại của mình.

Đến mãi tận giờ, nguyện vọng mới được trở thành hiện thực.

Xem ra ông cũng đã nhận được tin, việc này rất có khả năng là thật.

Yến Thanh Phong thở dài một hơi, thấy đối thủ của mình ngày càng lớn mạnh, từ một con kiến có thể bóp chết một cách dễ dàng trở thành một nhân vật to lớn khó đối đầu lại, cảm giác này rất kỳ diệu.

Vừa làm cho ý chí chiến đấu của người ta tăng lên, nhưng cũng làm cho người ta sản sinh ra cảm giác nhục nhã.

Hơn nữa, trong lòng lại còn có cả lo lắng và sợ hãi.

"Đến đây ngồi đi. Người một nhà lâu lắm không ngồi lại với nhau ăn cơm rồi." Yến lão gia nói trong điện thoại.

Lúc này, Yến Thanh Phong đột nhiên muốn khóc.

Ông nội lạnh lùng nghiêm nghị trước đó, là người nắm quyền thực sự của Yến Gia, ông đều hạ mệnh lệnh với thân phận cấp trên. Tất cả thành viên của gia tộc cũng quen với quan hệ thượng hạ cấp thân thích này, quen với cách sống lạnh lùng này.

Đột nhiên ông lại giống như một người già bình thường muốn cả nhà đoàn tụ, cả nhà ngồi lại ăn một bữa cơm bình thường, điều này làm cho tận sâu trong lòng Yến Thanh Phong thấy cảm giác bất an thấp thỏm.

Chẳng lẽ, ông không chịu được nữa rồi sao?

Lúc này, cần phải có một nhân vật anh hùng mới gánh vác trọng trách, đứng dậy đẩy cả gia tộc này tiến bước chứ.

Người đó, nhất định là mình!

Yến Thanh Phong đồng ý một tiếng, rồi lái xe đến chỗ ở của Yến Gia.

Bình thường khu vườn lạnh lẽo thế, đột nhiên giờ đây trở nên náo nhiệt đông đúc, có xe ucả các bộ phận quan trọng của Yến Gia, còn có cả các xe của tỉnh ngoài. Xem ra, không chỉ là những thành viên trong gia tộc có mặt ở Yến Kinh đến đây, thậm chí cả những người nhà Yến Gia ở mọi nơi cũng được triệu tập về.

Gió giật mưa sa!

Không hiểu tại sao, trong đầu Yến Thanh Phong lại hiện lên câu này.

"Thiếu gia, cậu đến rồi. Lão gia và mọi người đều ở tiểu viện, bảo nếu cậu đến thì trực tiếp đến đó." Ông quản gia già ở bên cạnh ông nội đứng ra đón và nói.

"Cảm ơn." Yến Thanh Phong gật đầu, đi về tiểu viện đằng sau khu nhà.

Tiểu viện có một cái tên đầy tính chất dân dã, "Bách Thảo viên". Cái tên đó là do ông tự đặt, nói rằng bách thảo có nghĩa là trong vườn trồng đủ các loại hoa, đây là khu vườn riêng dành cho ông ngắm nhìn.

Yến Thanh Phong đi vào hậu viện, thấy cha, nhị thúc, tam thúc và cả bác, một đám người đang ngồi trong vườn, mặt rất đau buồn, nhưng không ai nói gì, chỉ cúi thấp đầu uống trà trong cốc, không biết đang nghĩ gì.

Yến Thanh Phong là vãn bối, vì thế anh ta bước đến chào họ.

Họ miễn cưỡng đáp lại hai câu, rồi lông mày còn chau vào chặt hơn nữa. Nguồn: http://thegioitruyen.com

Xem ra, Lâm Gia thật sự đã cho người ta áp lực rất lớn. Cảm giác này giống như Lâm Gia là Ultraman đại diện chính nghĩa, còn họ là rất nhiều người lặng lẽ chịu đòn vậy. Hỉnh thoảng cũng có thể bắn lửa hoặc đánh nhau, nhưng cuối cùng người thắng nhất định là đối phương.

Gia tộc như vậy, giống như là một con quái vật dị dạng vậy.

Yến lão gia mặc một bộ Đường trang màu trắng, ống tay xắn đến bắp, đang xách nước tưới cây. Cái cây đó cao người người, cành yếu đuối đã đâm ra vài chồi non, xanh mỡ màng, làm cho người ta thấy rất vui.

Nhân viên y hộ xung quanh căng thẳng đứng xung quanh, sợ rằng Yến lão gia hoạt động nhiều quá sẽ không chịu được.

Dù sao thì, Yến lão gia cũng đã 70 rồi.

Yến Thanh Phong thở dài một hơi, ông nội đã già rồi.

"Ông, cây đào này có lẽ sắp ra hoa rồi nhỉ." Yến Thanh Phong bước lên trước, cười nói. Anh ta biết ông thích người khác khen cây cỏ của ông.

"Đúng thế. Trời miền bắc lạnh, nếu không thì ra hoa từ lâu rồi. Khi ta còn trẻ, ở miền nam, lúc này cành đào đã mọc đầy những hoa rồi. Cả một mảng to màu hồng phấn, thật là đẹp." Yến lão gia cười hà hà nói.

"Ông, cháu đến giúp ông." Yến Thanh Phong xắn ống tay áo, giơ tay ra muốn giúp ông nội.

Yến lão gia lần này không cự tuyệt, mà đưa cho anh ta làm, cầm chiếc khăn tay của đặc hộ rồi lau tay, nói: "Được rồi. Hăng quá hóa dở. Đi, đi ăn cơm thôi. Hôm nay gọi mọi người đến ăn bữa cơm đạm bạc. Nhà chúng ta lâu lắm không náo nhiệt một bữa rồi nhỉ?"

"Ông, việc đó ông nghe rồi sao?"

Yến lão gia xua tay, cười nói: "Ta biết cháu đang lo lắng điều gì, cũng biết rằng mọi người đang lo gì. Yến Gia, có thể bước đến bước này, là kết quả của sự cố gắng của vô số người. Yên tâm đi, ta đã hẹn với Lâm lão rồi. Ngày mai đi tìm ông ấy đánh cờ. Tài đánh cờ này ấy à...đúng là đã kém đi nhiều rồi. Có lẽ không còn là đối thủ của ông ấy nữa rồi."

Yến Thanh Phong giật mình, nói: "Ông nội, ông..."

"Ôi, ta già rồi, đã đến lúc phải buông tay rồi. Về sau, Yến Gia phải dựa vào mọi người rồi." Yến lão gia thở dài nói, có một cảm giác anh hùng bước những bước cuối cùng.

Khi mọi người đang bàn luận sôi nổi về việc Diệp Thu và đại tiểu thư Lâm Gia Lâm Bảo Nhi đính hôn, Diệp Thu lại bị Nhiễm Đông Dạ hẹn ra ngoài đi dạo.

Vốn anh cũng định tìm thời gan giải thích với Nhiễm Đông dạ, việc này nếu như không nói rõ, thì làm cho những người con gái khác rất đau lòng.

Không ngờ không chỉ có Nhiễm Đông Dạ đến, mà còn có cả Lam Khả Tâm theo đi nữa. Từ lần trước Lam Khả Tâm bắt gặp hai người làm chuyện đó, Lam Khả Tâm và Nhiễm Đông Dạ lại trở thành bạn của nhau, thậm chí đã đi ăn cơm nhiều lần với nhau. Đương nhiên, chuyện này đều là do Nhiễm Đông Dạ làm, mình không rõ.

Sau khi Nhiễm Đông Dạ gác máy, nhìn Diệp Thu đang ngồi lo lắng trước mặt, liền cười phì ra, phong tình của người phụ nữ làm cho Diệp Thu ngơ ngác, cô nói: "Ông nội gọi điện đến, ông không gọi điện cho ông Lâm hỏi được liền gọi điện đến hỏi em. Bảo Nhi làm bừa, anh cũng làm bừa theo. Nếu như đến lúc đó Lâm Gia thật sự bắt anh phải kết hôn thì anh làm thế nào? Hủy hôn?"

"Không phải chứ? Đến lúc đó có lẽ Lâm Bảo Nhi đã tìm được người đàn ông mình thích, lúc đó bọn anh nói rõ cho Lâm lão gia là được rồi. Dù sao thì cũng phải cho phép người ta không thích nữa chứ? Giờ còn chưa đính hôn, Lâm Gia cũng chưa đứng ra nói rằng nhất định phải để Bảo Nhi lấy anh mà. Lâm lão gia cũng không phải là người tiên tiến." Diệp Thu khổ sở nói.

Lúc đầu anh cũng không chắc chắn việc này có thể thành công, chỉ hi vọng Bảo Nhi có thể gả cho người đàn ông cô thích, nên chỉ thử xem thế nào thôi. Nhưng không ngờ sau khi thành công lại càng có nhiều vấn đều.

"Nếu như Bảo Nhi...thật sự thích anh thì sao?" Lam Khả Tâm bê cốc sữa lên tay, rồi chậm chạp hỏi.

Diệp Thu đờ người, sau đó nói: "Không đâu. Bảo Nhi nhất định không thích anh đâu."

Điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, số gọi đến là của Đường Quả.

Diệp Thu vừa ấn nút nghe, âm thanh của Đường Quả đã truyền đến, nhỏ nhẹ nói: "Diệp Thu, em và cha đã về đến Yến Kinh rồi, không đánh động ai cả. Giờ đây em đang ở trong viện điều trị, tin tức bệnh của cha đã khỏi chưa lan truyền ra ngoài."

"Em chuẩn bị mai đến công ti triệu tập cuộc họp cổ đông, đá tất cả đám ăn hại của công ty ra ngoài. Bên đó anh đã thu lưới được chưa?"

Diệp Thu cười nói: "Không vấn đề gì, tất cả đã chuẩn bị xong rồi."