Gió biển thét gào bóng đêm bao trùm.
Mặc dù bên trong tàu, cũng ngửi thấy gió biển mang theo mùi cá nhàn nhạt, thuyền chạy trong đêm, rẽ sóng mà đi.
Ánh trăng mờ ảo không biết biến mất từ bao giờ, sắc trời này thời khiến cho người ta sinh cảm giác tuyệt vọng, gió lớn, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, mưa đã trút xuống, đập vào khoang thuyền phát ra thanh âm ào ào rung động.
Diệp Thu tìm tòi trong phòng một vòng, phát hiện ra một chai rượu màu đỏ không nhãn, cũng không biết tên rượu là gì, nhưng nghĩ có thể được người Atlantis mang lên thuyền cũng đã chứng minh giá trị trân quý của nó.
Diệp Thu cầm chiếc ly, rót đầy cho ba người Tiểu Bạch Long Nữ cùng Kristyna, hiện tại có việc nhờ người ta, hắn cũng không muốn làm căng với Kristyna, hiện tại là thời gian nguy hiểm, nhiều lúc còn cần trông cậy vào cô nàng này. Bởi vì thiên giới đại hội tuyển chọn trên biển, vài an bài trước của Diệp Thu có thể trở thành vô dụng, như là Lôi Đình tiểu đội có mang theo thiết bị truy tung, nhưng nếu có nguy hiểm lúc bọn họ tới tiếp ứng cũng không kịp.
Diệp Thu lần lượt đưa rượu cho mọi người, cười nói: "Trời không đẹp, vừa rồi còn mát mẻ, sao bỗng nhiên lại bão tố rồi? Dưới mưa uống rượu cũng là chuyện hay, nhưng vui quá hóa buồn, tình huống này khiến anh luôn có cảm giác quen thuộc."
Diệp Thu suy nghĩ một chút hỏi: "Mọi người có thấy hiện tại có phần giống với <Titanic> không?"
"<Titanic> là cái gì?" Kristyna ngẩng đầu mờ mịt hỏi.
Tay nàng cầm ly hồng tửu Diệp Thu đưa cho còn do dự nên uống hay không. Phòng này là lố ghế vip dành cho người của ba gia tộc tài quyết, cho nên mới có hồng tửu là tăng phần hưởng thụ, rượu này không phải nàng mang tới, hơn nữa nàng cũng không am hiểu uống rượu.
Long Nữ nhìn Diệp Thu nói: ''Hình như có chút giống, nhưng thế nào cũng không nghĩ ra Titanic? Là chiến thuyền sao?"
Diệp Thu ngạc nhiên.
Kristyna không biết cái gọi là điện ảnh, nghĩ tới Tiểu Bạch cũng không rõ, Tiểu Bạch không tiếp xúc với ai, người nàng tiếp xúc cũng không nói chuyện điện ảnh với nàng.
Các nàng khác với người thường, thậm chí có chút dị dạng.
"Là một bộ phim, nói về một chuyện tình cổ, tuyệt đẹp." Diệp Thu cười khổ giải thích: "Đợi đại hội kết thúc, về Hồng Kong anh mời các em đi xem."
Diệp Thu cũng chỉ thuận miệng nói, hắn cũng không nghĩ mình sẽ mời những cô nàng này đi xem phim.
"Được, tôi thích xem phim." Kristyna thành thật nói.
Diệp Thu vô cùng kinh ngạc nhìn nàng, phản ứng của nàng có chút ngoài dự liệu của Diệp Thu.
"Diệp Thu, đàn ông lời nói nghìn vàng, trở lại Hồng Kong, anh phải đưa Kristyna đi xem phim đấy." Long Nữ nhìn Diệp Thu, mắt lộ ra nhu tình nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Diệp Thu nhìn Long Nữ thanh tú tinh khiết không dính bụi trần, đột nhiên nhớ tới bộ phim Deep Throat(tạm dịch: Khe sâu), đây có thể là bộ phim thủy tổ của thể loại phim xx, đại bộ phận đều là cảnh nam nữ xx.
Diệp Thu nhớ tới lần điên cuồng kia ở NewYork, tiến vào cơ thể cô gái trông như tiên nữ, tràng cảnh thật kích thích.
"Chăn chỉ luyện công, mỗi ngày tự nhắc." Diệp Thu trong lòng thầm quyết tâm, sớm muộn cũng có ngày lột bộ áo choàng trên người Long Nữ xuống.
Cũng không biết loại y phục như phụ nữ xã hội phong kiến này còn có kèm thêm bó chân với buộc ngực không?
"Không thành vấn đề." Diệp Thu cười đáp ứng, nghĩ thầm chuyện thiên giới đại hội bao giờ mới có thể giải quyết đây? Nếu có thể thuận lợi giải quyết vụ ở Hông Kong, Rủ nàng xem bộ phim này được không nhỉ? Hơn mười đông một vé xem phim thực ra cũng rất lãng mạn =)).
"Nhưng mình thực sự muốn cùng dạng phụ nữ nào đến rạp chiếu phim?" Diệp Thu nhìn Kristyna trong trang phục cung đình như nữ hoàng, vẫn không có cách nào tưởng tượng cùng nàng đi xem chiếu phim sẽ có cảnh tượng thế nào.
Không gian du thuyền cự kì rộng, khoang khách quý được che cửa thủy tinh, có thể nhìn thấy tình cảnh bên ngoài.
Ngân Nhãn bưng chén rượu nhìn ra ngoài, mục tiêu của nàng là Diệp Thu và Tiểu Bạch đã biến mất, Brahma cùng nàng chiến đấu lại bị bắn trúng một súng cũng không thấy đâu, trong đại sảnh không có thân ảnh hắn, có thể hắn đi nghỉ ngơi, thân thể bị thương không thể hoạt động cường độ cao.
Thấy các nhân sĩ thiên giới khác đều chầm chậm tản mạn, thậm chí có người ngồi tại chỗ tĩnh dưỡng, Diệp Thu có chút nghi hoặc: "Chúng ta đến đâu thế? Vì sao lại để những người này lên thuyền, không ai an bài sao? Cho dù là mở hội cũng phải bắt đầu rồi a?"
Long Nữ bưng ly hồng tửu trong tay, nhưng không uống chút nào, đi tới sóng vai Diệp Thu nói: "Em cũng hỏi Kristyna vấn đề này, bọn em biết đích đến hôm nay."
"Cô cũng biết?" Diệp Thu vô cùng kinh ngạc nhìn Kristyna.
"Tôi không phải chấp sự của đại hội, hỏi nhiều sẽ khiến chủ sự không thích." Kristyna gật đầu nói.
"Ồ, vậy kỳ quái." Diệp Thu cười tủm tỉm nói: "Cô nói, chúng ta sẽ không bị chấp sự lần này đưa đi bán chứ?"
Long Nữ liếc mắt nhìn Diệp Thu, không nói câu nào.
Kristyna lâm vào tự hỏi, cuối cùng lắc đầu: "Chắc là không, bọn họ không hề có động cơ."
Diệp Thu đang muốn tiến lên lại bị một tia ánh mặt trời làm cho giật mình, không biết đêm mưa đã qua lúc nào, mặt trời mọc lên phía xa, một mảnh hồng sắc, xung quanh một vầng sáng đỏ như một chiếc lòng đỏ trứng, nhưng phóng ra tia sáng khiến người ta có cảm giác ấm áp, trời âm áp sẽ khiến người ta có cảm giác vui vẻ.
Long Nữ cùng Kristyna cũng không ở lại khoang thuyền, chỉ có Tiểu Bạch vẻ mặt bình tĩnh ngồi trên sô pha.
Diệp Thu yêu thương hỏi: "Một đêm qua em không ngủ?"
Tiểu Bạch không trả lời, đáp án không cần nói cũng biết.
Diệp Thu thở dài nói: "Bọn họ sẽ có người phụ trách cảnh giác, em cứ ngủ đi một chút."
Tiểu Bạch lắc đầu, hắn lo lắng cho những người khác, hắn không thể an tâm.
Diệp Thu đã tranh luận chuyện này với Tiểu Bạch vô số lần, hắn đã khuyên nhiều, đêm qua hắn ngủ cũng đã căn dặn qua, nhưng hắn vẫn không nghe chính mình.
Lại hỏi: "Sao? Hôm qua lúc tôi ngủ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Tiểu Bạch chỉ chỉ bên ngoài, ý bảo các nàng đang ở ngoài.
Diệp Thu đứng lên khỏi sô pha, rửa mặt một chút nói: "Chúng ta ra ngoài phơi nắng a."
Đi tới khoang thuyền tối qua đang có một vài người ăn sáng, bữa sáng vô cùng phong phú có cháo thụt, còn nhiều loại thịt chế biến linh hoạt. Đêm qua Diệp Thu giải quyết một con gà, sáng nay nhìn thấy đống thịt đầy ụ này, trong bụng cũng có chút sờ sợ.
Diệp Thu không có tâm trạng ăn uống, chỉ cần hai chiếc bánh cùng Tiểu Bạch đi ra khoang thuyền.
Ánh dương dịu nhẹ trải trên boong, mắt nhìn ra vô hạn biển rộng, loại cảm giác này thật khiến người ta thấy an nhàn thư thái.
Có không ít người đi lại trên boong, Long Nữ và Kristyna cũng ở trong đó, các nàng tuy rằng chưa xem qua <Titanic> nhưng lại chọn vị trí mũi tàu lãng mạn nhất, nơi mà JACK cùng RUTH bày ra cái tư thế kinh điển để lại qua bao thế hệ.
Diệp Thu đi tới bên cạnh các nàng cười nói: "Nếu như đây không phải đại hội gì đó, anh còn nghĩ đây là một chuyến du ngoạn nữa chứ."
Long Nữ quay đầu liếc mắt nhìn mọi người, thấp giọng nói: "Nếu em đoán không sai, đích của chúng ta là vùng biển quốc tế."
"Vùng biển quốc tế?" Diệp Thu híp mắt, cười nói: "Thực sự là nơi tốt, không thuộc lãnh thổ quốc gia nào, vô cùng thích hợp để giết người."
"Khi anh đi tới chúng tôi, có hai mươi ánh mắt nhìn vào anh, có bảy đạo chứa sát khí, trong đó hai đạo từ boong tàu tầng hai." Kristyna không quay đầu lại nói.
Diệp Thu cố ý làm bộ vô tâm quay người lại, ngẩng đầu nhìn boong tàu tầng hai, trên đó đáng lẽ chuẩn bị cho mười tổ chức dị năng, nói thật ra là chín tổ chức, bởi vì thần thánh Hoa Hạ không biết vì nguyên nhân gì lại từ chối lời mời của họ.
Cũng không phát hiện cái gì khả nghi, nhưng phượng vương thực ra lại gật đầu với Diệp Thu, trên mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
Diệp Thu tin tưởng vào năng lực của Kristyna, cô gái này không thể nói dối, có thể khi mình quay đầu, những kẻ ẩn tàng đã vội tránh đi, nói như vậy, trong mười tổ chức dị năng cũng có kẻ nằm trong âm mưu? Họ là ai?
Kristyna đã phái người giám sát động tĩnh của Brahma, phương diện khác cũng không có bất cữ chuyện gì, chỉ có thể đợi chuyện xảy ra.
Diệp Thu đưa tay đặt cái ly lên lan can, đứng phía sau Kristyna nói: "Tôi dạy cho cô một việc."
"Chuyện gì?" Kristyna hỏi.
"Dạy cô cách làm một người phụ nữ."
Bước một bước lên, trong khi Kristyna còn đang khó hiểu nhìn Diệp Thu đã nghe hắn nói: "Thả lỏng, tôi không có ý xâm phạm cô..... cho dù có cô cũng không lo bị tôi đẩy xuống biển. Nghe tôi, thả lỏng, hai chân bước lên lan can, hai tay mở ra, ngẩng đầu........ nhắm mắt lại, đúng, như thế này có nghe được tiếng gió biển không?"
Tiếng gió biển?
Kristyna chăm chú lắng nghe, quả nhiên nghe thấy tiếng gió vù vù xẹt qua bên tai, nhưng không đơn giản là thoảng qua, mà các luồng gió đan xen nhau, như cảm nhận thấy tình cảm của gió biển, lắng nghe chúng reo vui, không còn bận tâm gì nữa.
Thể xác và tinh thần thoái mái trước nay chưa từng có, lúc này nàng cảm thấy cực kì kì diệu, nhưng là thân thể bay lên, cũng chỉ có lúc đột phá mới có cảm giác thoát thai hoán cốt thế này.
"Đây là niềm vui của phụ nữ? Tuy rằng có chút kì quái, nhưng loại cảm giác này thật khiến người ta vui thích." Kristyna tròng lòng thầm nghĩ. "Tôi nghe được tiếng gió thổi rồi." Kristyna tươi cười, như một đứa bé tìm được món đồ chơi, nhảy nhót nói.
"Ngốc quá, cô không đứng ở lan can, cũng có thể nghe được tiếng gió thổi." Diệp Thu trong lòng thầm nghĩ.
Đương nhiên, lời nói nguy hiểm thế này Diệp thu không dám nói ra ngoài.
Diệp Thu nói: "Kỳ thực làm phụ nữ rất tuyệt, cô có thể thử nghiệm một chút tư thế nam sau nữ đứng trước, ... đương nhiên có thể có người cho rằng cô hơi ngốc."
"Hơi ngốc? Tại sao?" Kristyna nghi hoặc hỏi.
Tại sao à? Lẽ nào nói cho cô tư thế này là học từ Titanic ra, cũng trở thành động tác mà trẻ con mới thích làm?
"Bởi vì.... bọn họ không hiểu được sự vui sướng trong đó." Diệp Thu cười nói.
Kristyna không biết khi nàng còn đang bị Diệp Thu lôi kéo hưởng thụ hạnh phúc của phụ nữ, nàng và hắn dần dần đã đứng tách riêng ở mũi thuyền như một đôi uyên ương rồi.
Tầng hai, một căn phòng xa hoa.
Một người mặc âu phục trắng, cố đeo nơ, vóc người cao, khuôn mặt anh tuấn như đao tạc nhìn qua cửa sổ ngắm cảnh đẹp như tranh vẽ bên ngoài.
Một lão nhân mặc áo bành tô đứng cung kính phía sau hắn, lưng lão đã hơi gù, nhưng lão vẫn cố khom người cúi đầu xuống, như sợ sệt mình ngẩng đầu quá cao sẽ xúc phạm đến ai đó vậy.
"Thật đúng là một nơi tươi đẹp." Gã thanh niên cười lên, khuôn mặt anh tuấn khi cười có chút độc ác tà mị.
Lão quản gia nghe tên thanh niên nói, đầu càng cúi xuống, lão biết bây giờ chưa phải là lúc lão có thể ngẩng đầu.
"Công chủ của Alantis dẫn bao nhiêu người lên thuyền?" Tên thanh niên cười hỏi.
"Thiếu gia, Kristyna mang theo bốn đại thị vệ lên thuyền." Lão quản gia rút cuộc ngẩng đầu, khi trả lời xong, lão lại lập tức cúi gằm xuống.
"Vậy sao?" Tên thanh niên nghĩ một chút, nói: "Nói như vậy, trò chơi này có lẽ nên bắt đầu rồi."
"Vâng, thiếu gia." lão quản gia trầm giọng đáp, trong giọng nói hàm chứa một tia vui vẻ.