*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khu phố Mùa Xuân là một khu phố lâu đời, 18 toà nhà nơi đây đã trải qua không ít mưa gió, tường vàng ố đen bởi nấm mốc, một số căn đã dần bạc màu, loang lổ. Toà nhà cao nhất cũng chỉ đến tầng sáu vậy nên thang máy không được lắp đặt trong khu phố này.
Hầu hết những người sống tại đây đều là dân địa phương, họ nói tiếng phổ thông với phương ngữ hết sức nóng nảy, những lời chào hỏi đối với họ là điều xa xỉ và chẳng ai thèm quan tâm đến chuyện này. Đây chính là truyền thống của khu phố hàng chục năm nay. Bình thường mọi người đều khá hoà thuận, lúc rảnh rỗi còn cầm ghế ra bãi đỗ xe ngồi tám chuyện với hàng xóm, và nơi đây đã trở thành nơi giải trí của mọi người sau bữa tối.
Chủ đề cuộc nói chuyện thường xoay quanh con của họ thông minh và có triển vọng như nào, con dâu nhà kia bị đánh đập ra sao, nhà bên cạnh ồn ào quá mức khiến mình không thể ngủ được. Chuyện nhà người khác thì đem ra mổ xẻ, riêng nhà mình thì ngậm miệng không hé răng nửa lời. Nếu như gia đình ai đó ở khu phố này xảy ra chuyện, nó sẽ được lan truyền rất nhanh chóng tại bãi đỗ xe. Sau đó khi nhìn thấy người trong cuộc, mọi người sẽ vờ giả lả mà thầm cười nhạo họ trong lòng.
Có thể nói trong tất cả 300 hộ gia đình sống tại 18 toà nhà thuộc khu phố Mùa Xuân này, tất cả mọi người ai cũng không hề có bí mật.
Những sự việc xảy ra tại gia đình Cố vào ba năm trước đã được lan truyền lại.
Vậy thực hư câu chuyện đó là gì? Vợ ông Cố Thiên Trạch là bà Hoàng Mẫn đã bỏ trốn cùng ông chủ lớn bên ngoài, Cố Thiên Trạch tức giận tới mức gọi điện cho cảnh sát báo nguy. Đến khi cảnh sát tìm được Hoàng Mẫn tại một căn hộ cao cấp, lúc này trên tay bà đang cầm cốc cà phê chồn, giọng thản thiên nói: "Đây là việc giữa hai vợ chồng tôi, không hề phạm pháp cũng chẳng có tội phạm, mấy người còn định bắt tôi nữa sao?" Ông chủ lớn ngồi bên cạnh bà tay cầm điếu xì gà, miệng phì phèo khói thuốc: "Thưa đồng chí cảnh sát, đây là em gái tôi, nó đến thăm thằng anh này thì có gì là sai? Mấy ngày nữa tôi sẽ đưa nó về. Phiền anh nói với em rể đừng lo cho con bé nữa." Cảnh sát không còn cách nào khác đành phải trở về báo với Cố Thiên Trạch rằng vụ án không thể được khởi kiện.
Cố Thiên Trạch tức giận điên cuồng uống rượu, lôi cậu con trai mới chỉ 14 tuổi ra hứng chịu những câu mắng chửi cay nghiệt về mẹ nó: "Con mẹ mày đúng là loại giày bẩn rẻ rách! Đồ đàn bà không biết xấu hổ! Tao xem như cũng bị con ả làm cho mất hết mặt mũi rồi!" Gã bỗng nhìn thấy gương mặt Cố Bắc Kiều thấp thoáng hình ảnh của vợ mình, đột nhiên cỗ tức giận từ đâu ập đến, lấy tay đập vào đầu nó: "Mẹ mày đã bỏ đi rồi mày có biết không? Mày không thể gọi điện bảo ả trở về sao? Đúng là đồ bạch nhãn lang! (*) Tao với con ả mà li hôn xem mày sẽ sống với ai!"
(*) Bạch nhãn lang: ý chỉ loại người lúc bình thường ngoan ngoãn dễ bảo, lúc không ngờ đến lại lộ ra bản chất hung tàn như sói (vong ân bội nghĩa, tâm địa ác độc,...)
Cố Bắc Kiều bị đánh lảo đảo ngã xuống đất, trời đất quay cuồng một hồi, cảm giác mặt không đau mà là nóng rát.
Cố Thiên Trạch thấy thằng bé như vậy càng thêm bực bội, lúc này gã đã quá say liền dùng chân đá vào người nó: "Đồ đê tiện! Con mẹ nó sao mày không chạy đi? Thằng chủ kia nó có tiền kìa, đi mà nhận nó làm cha! Thật phí công nhiều năm tao nuôi mày khôn lớn, đúng là loại vong ân bội nghĩa! Mỗi bữa ăn đều là tao lo, thậm chí cả rửa bát tao cũng không muốn mày làm! Vậy mà mày vẫn ghét tao à? Cút đi, mày đi rồi thì đừng có nghĩ đến việc trở lại đây!" Chính bản thân gã cũng không biết mình đang mắng chửi Cố Bắc Kiều hay là Hoàng Mẫn nữa. Cuối cùng gã mệt mỏi, cả người ngã xuống ghế sofa, tay cầm chai bia miệng lẩm bẩm: "Loại phản bội, con đàn bà xấu xa!" rồi lăn ra ngủ.
Cố Bắc Kiều nằm bất động trên mặt đất, mặc dù nó đã cuộn tròn người lại để bảo vệ đầu nhưng vẫn không tránh khỏi bị ăn một đạp, phía sau gáy vẫn còn run rẩy hệt như bên trong có sợi dây chun kéo căng bị người khác gảy lên, ong ong từng đợt.
Cố Bắc Kiều biết được sự thật rằng mẹ nó bỏ đi theo người khác là từ miệng những người trong khu phố. Một ngày nọ sau khi tan học, bác Lí giữ chặt nó lén lút hỏi: "Mẹ cháu có nhà không?" Cố Bắc Kiều không hiểu lắc đầu trả lời: "Không ạ, mẹ cháu đã đi hai ngày rồi chưa về." Bác Lí nhìn nó bằng ánh mắt thương hại rồi thở dài: "Ôi, mẹ cháu thật đúng là có tội mà. Gia đình tốt như thế, con trai tuấn tú như thế, sao nỡ lòng nào mặc kệ tất cả mà bỏ đi chứ. Ông chủ lớn kia ngoại trừ có tiền thì mấy cái khác làm sao so được với ba cháu! Đúng là phụ nữ thời nay..."
Cố Bắc Kiều nghe xong cảm thấy đau thắt trong lòng. Về đến nhà, nhìn thấy khuôn mặt tối sầm cùng râu ria lởm chởm của Cố Thiên Trạch, nó có chút băn khoăn nhưng lại không dám tới gần hỏi gã. Nó vẫn ngoan ngoãn ăn cơm và làm bài tập như mọi ngày, thậm chí còn chúc ngủ ngon chính mình trước khi đi ngủ.
Một tuần sau, sự việc càng trở nên dữ dội hơn trong khu phố Mùa Xuân, có người còn nói rằng Cố Bắc Kiều là do Hoàng Mẫn cùng người khác sinh ra nên trông cậu bé lớn lên chẳng hề giống Cố Thiên Trạch chút nào. Khi Cố Thiên Trạch đi làm về, có một người đàn ông ở cùng hành lang đã cười gã đầy ẩn ý, điều này khiến gã không thể kiềm chế được nữa. Tối hôm ấy gã lục tung các tủ chứa, lấy ra tất cả các thùng bia trong nhà, uống vào rồi bắt đầu chửi bới, cho đến khi Cố Bắc Kiều tan học về, đối diện chính là vẻ mặt bình tĩnh của gã.
Vào lúc này, cái gì mà mượn rượu giải sầu đều là chuyện vô nghĩa. Rượu bia khiến gã nổi điên gấp mấy lần, gã cũng bắt đầu nghi ngờ rằng liệu thằng bé lạnh lùng thờ ơ này có thật sự là con mình hay không. Gã cố ý mắng nhiếc những lời rất khó nghe nhằm chọc giận thằng bé, thậm chí còn đánh nó, ấy thế mà Cố Bắc Kiều vẫn trước sau như một, không hề phản ứng hay chống cự, ngay cả một câu cũng không nói.
Ngày hôm sau, Cố Thiên Trạch cuối cùng cũng tỉnh lại. Gã xoa xoa hai bên thái dương đau nhức, trong phút chốc nhớ lại chuyện tối qua đã đánh đập con trai, sợ tới mức mặt tái nhợt, vội vàng chạy ngay đến đập cửa phòng Cố Bắc Kiều nhưng lại không thấy con đâu.
Xong rồi, ngay cả Kiều Kiều cũng rời bỏ mày. Cố Thiên Trạch hai tay ôm mặt, đầu gã nảy lên dữ dội như mới xảy ra một vụ nổ vậy.
Cố Bắc Kiều không hề bỏ đi, ngày hôm đó là thứ năm nên nó vẫn phải đến trường. Trên đường đi vô tình gặp bạn học Trương Nguyệt Nguyệt, Trương Nguyệt Nguyệt kinh ngạc chỉ tay vào mặt nó hỏi: "Nè Cố Bắc Kiều, sao mặt cậu lại sưng to thế này? Có cần đến bệnh viện kiểm tra không?"
Cố Bắc Kiều đưa tay chạm vào nửa mặt phải hơi nhô lên, nó quyết định không đến trường nữa, đây là lần đầu tiên nó trốn học.
Nhưng may sao Trương Nguyệt Nguyệt thấu hiểu nói: "Đừng lo, tớ sẽ giải thích với giáo viên hộ cho."
Cố Bắc Kiều cảm ơn Trương Nguyệt Nguyệt, nhưng nếu không đến trường thì biết đi đâu đây? Về nhà sao? Nó nghĩ đến cảnh Cố Thiên Trạch trong bộ dáng say khướt liền cảm thấy có chút sợ hãi, quyết định đi đến một toà nhà bỏ hoang mục nát.
Nó phát hiện ra nơi này vào năm 6 tuổi, lúc đó toà nhà vẫn chưa được hoàn thiện và đang trong quá trình xây dựng, chính Cố Thiên Trạch là người đã trát tường cho toà nhà. Khi đó Hoàng Mẫn đi làm, nếu Cố Bắc Kiều không đến trường mẫu giáo thì sẽ theo cha đến công trường. Nó được cha chở bằng xe đạp đi qua những con đường xanh mướt đầy ắp cây cối trong thành phố. Bởi vì công trường quá ồn ào và bụi bặm, Cố Bắc Kiều nhàm chán đi dạo và vì thế nó đã phát hiện ra được vùng đất hoang này.
Cánh đồng sau công trường cỏ dại mọc um tùm, hai bên đường ray giao nhau nhưng lại chẳng hề có đoàn tàu nào chạy qua. Cố Bắc Kiều có thói quen ngồi bên bụi cỏ, tìm kiếm những bông hoa rải rác đang ẩn mình trong đám cỏ đuôi chó. Vậy nhưng nó đặc biệt thích một loại hoa có thân dáng cao nhưng lại mảnh mai, phần đỉnh đầu trên tám cánh có màu tím hoặc trắng, nổi bật hẳn giữa đám cỏ hoang. Khi gió thổi, những cánh hoa khẽ đung đưa tạo thành làn sóng.
Cố Bắc Kiều đã rất lâu không tới đây kể từ năm 14 tuổi. Chủ thầu toà nhà đã bỏ trốn vì thiếu nợ, Cố Thiên Trạch không những không được nhận lương mà còn bị mất việc, mỗi khi nhắc đến chủ thầu và công trình này gã chỉ toàn cảm thấy xui xẻo. Kể từ đó Cố Bắc Kiều không bao giờ tới nơi này nữa, nhưng hiện tại nó thực sự muốn được nhìn thấy cánh đồng hoang kia và cả những bông hoa dại. Điều đó khiến nó quên chuyện Hoàng Mẫn bỏ đi, quên cả việc bị đánh đập và những lời mắng chửi của Cố Thiên Trạch, trong lòng vui vẻ chuẩn bị gặp lại những "người bạn cũ" nhưng khi nó đến nơi thì bản thân cảm giác như bị tạt một gáo nước lạnh.
Cánh đồng hoang sau toà nhà đâu rồi? Những bông hoa dại đâu rồi? Chỉ có loại đất sét vàng nằm trơ trọi lộ ra, bên ngoài còn có tấm biển thông báo: Nơi này đã được mua lại bởi công ty Siêu Việt, việc thi công sẽ sớm được tiến hành, người không phận sự miễn vào.
Cố Bắc Kiều vô cùng thất vọng, nó đi vòng quanh toà nhà một lúc lâu, sau đó lại chạy lên tầng trên, nhìn ngắm khung cảnh gần đó. Nó nhớ trước kia gần công trường có một cửa hàng chuyên bán vật liệu xây dựng có tên Hân Vinh, bên trong còn có một cái tủ lạnh bởi ông chủ kiêm bán cả kem que. Có đôi lúc Hoàng Mẫn sẽ đến công trường đón nó khi bà được về sớm, tiện thể ghé vào mua kem cho cả ba người. Bây giờ cửa hàng đã đóng cửa, biển quảng cáo màu đỏ tươi bị bụi phủ mờ khiến người khác khó có thể thấy rõ tên trên đó.
Cuối cùng Cố Bắc Kiều cũng nhận ra rằng mọi thứ đã thay đổi, nó cảm thấy trong lòng mất mát rồi trở về nhà trước khi mặt trời lặn.
Khi mở cửa ra nó phát hiện có điều gì đó không đúng, trên ghế sofa hiện tại là Hoàng Mẫn đã mười ngày không gặp, Cố Thiên Trạch ngồi đối diện với bà, hai người cãi nhau đến kịch liệt. Nhìn thấy Cố Bắc Kiều trở về, Hoàng Mẫn hét lên: "Kiều Kiều ơi mặt con làm sao thế này!" Sau đó quay sang tức giận quát: "Cố Thiên Trạch! Sao anh dám đánh con trai tôi!" Rồi bà đứng lên định tát gã.
Cố Thiên Trạch đưa tay ra đỡ lấy cánh tay bà, lớn tiếng nói: "Còn không phải là tại cô! Do cô đi lăng loàn với người khác bên ngoài, hiện tại mọi người đều nói Kiều Kiều không phải con tôi đấy!"
Hoàng Mẫn cười khẩy: "Được lắm, hôm nay tôi cũng biết được bộ mặt thật của anh rồi. Tôi theo anh lúc còn mới 18, 19 tuổi thì mang thai Kiều Kiều. Vậy mà bây giờ anh lại nói rằng đứa con chúng ta nuôi nấng 14 năm trời không phải con anh! Anh đúng là đồ vô lương tâm!"
Cố Thiên Trạch đáp trả: "Tôi vô lương tâm? Cô để Kiều Kiều nói xem ai là người đã bỏ cha con tôi để đi theo thằng đàn ông khác? Ai là người đã khiến cho chúng tôi bị người khác bịa chuyện chế giễu sau lưng? Suốt thời gian qua tôi đối xử với cô thế nào cô đã quên sạch rồi sao? Vì mua quần áo và đồ trang sức cho cô mà tôi phải làm lụng khổ sở đạp xe mười mấy năm trời! Thế rồi khi cô thoả mãn hết thảy thì lại bỏ đi! Tốt lắm! Không phải là cô xem trọng người có tiền lắm à? Ly hôn đi, Cố Thiên Trạch tôi không hám loại phụ nữ tham tiền như cô!"
"Tôi tham tiền, vậy sao anh không nhìn lại bản thân mình đi! Mười mấy năm nay tôi vẫn phải sống trong cái nhà rách nát này! Tôi còn chẳng có nổi một chiếc xe riêng, mỗi ngày đi làm không bắt xe buýt thì cũng là đi xe đạp! Anh nhìn xem những người xung quanh đi, có người tuổi còn trẻ hơn anh thế mà đã mua được nhà trên thành phố, lại còn cả xe ô tô nữa! Anh có thể không có chí tiến thủ nhưng tôi thì không, tôi muốn có cuộc sống tốt đẹp hơn thì có gì sai?"
Hai người tiếp tục cãi vã, không ai chịu nhường ai, Cố Bắc Kiều cảm thấy trong lòng nặng nề nên trốn vào trong phòng ngủ đóng cửa lại. Nó ngồi vào bàn học, lấy bài tập hôm nay ra đọc nhưng không thể chú tâm được, tấm cửa gỗ mỏng manh kia không thể ngăn được tiếng ồn ào của hai người bên ngoài.
"Đủ rồi, hôm nay tôi về không phải để cãi nhau với anh." Hoàng Mẫn ngồi lại trên ghế sofa, lấy trong ví ra một tờ giấy rồi nói: "Đây là đơn ly hôn, anh hãy kí đi. Tôi không muốn sống cùng anh nữa."
Bàn tay đang cầm sách giáo khoa của Cố Bắc Kiều run lên, bụng thắt lại, mặc dù cả ngày không ăn gì nhưng giờ lại muốn nôn mửa. Nó nhẹ nhàng ôm bụng đi ra sau cánh cửa, tai áp sát vào tấm gỗ, nghe thấy giọng nói mệt mỏi của Cố Thiên Trạch: "Được... Được rồi, cô quyết định như vậy, còn Kiều Kiều thì sao?"
"Tôi cũng rất đau lòng Kiều Kiều, nhưng phụ nữ ly hôn thì không thể mang theo con của chồng trước. Anh nuôi nó đi, tôi sẽ chu cấp phí nuôi dưỡng cho nó."
Cố Bắc Kiều không nghe được những câu sau nữa. Trong đầu nó vang lên từng đợt, trái tim dường như nhảy ra khỏi lồng ngực, miệng khô khốc, dạ dày trào lên. "Oẹ", nó há mồm nôn hết ra, nước mắt nước mũi lã chã chảy xuống cằm.
Ngày hôm nay, mọi thứ thực sự đã thay đổi.
Tác giả có lời muốn nói: Công bảo đáng thương, chương này có lẽ không ngọt, ít nhất là khi không có "người ấy".
Vài lời nho nhỏ của editor: Bởi vì chương này Kiều Kiều mới chỉ 14 tuổi nên mình đổi cách gọi từ "hắn" sang "nó". Chương sau trở lại hiện tại thì mình sẽ để lại "hắn" bình thường nhé!