Cánh Đồng Hoang

Chương 3




Cố Bắc Kiều thay một bộ đồ mới và quyết định giấu Tiểu Hoàng ở trong phòng mình, hắn biết người đàn bà trong nhà này sẽ không đồng ý cho hắn nuôi nó. Tiểu Hoàng không phải là loại chó thuộc dạng cao cấp trong cửa hàng thú cưng, đã thế lại còn không đẹp, bộ lông vàng cho dù có tắm rửa sạch sẽ nhưng nhìn qua trông vẫn khá bẩn. Vậy phải làm sao bây giờ? Chỉ còn cách là giấu nó đi, sau này phần ăn của mình bớt một chút chia cho nó là được.

Khi Cố Thiên Trạch và Từ Tuệ tan làm, đi xe điện ngang qua khu phố, bọn họ ngạc nhiên vì hôm nay không thấy Cố Bắc Kiều đứng dưới gốc ngô đồng như thường ngày, Từ Tuệ lo lắng hỏi: "Kiều Kiều đi đâu rồi? Có khi nào nó chạy ra ngoài chơi không?"

Cố Thiên Trạch cau mày: "Anh về xem nó có ở nhà không." Đến gần bốt bảo vệ gã liền cất tiếng hỏi: "Chào anh Lý, anh có nhìn thấy Kiều Kiều nhà tôi đâu không?"

Tên bảo vệ mở cửa sổ liếc xéo hai vợ chồng: "Có thấy, Cố Bắc Kiều nhà anh vào buổi chiều doạ nạt mấy đứa nhỏ sợ mất mật, bây giờ chắc là đang ở nhà rồi. Tôi nói này anh Cố, anh cũng đừng chỉ lo đi làm, không chữa hết bệnh cho nó thì đừng cho thằng nhóc xuống đây chơi, nếu thật sự hết cách thì đưa nó vào bệnh viện đi thôi. Ngộ nhỡ ngày nào đó nó phát điên khiến bọn trẻ sợ hãi, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy (*), việc này anh cũng không làm được thì...

(*) Ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy: ý chỉ gặp gỡ thường xuyên, hàng ngày. Ở đây có thể hiểu là sự có mặt thường xuyên của Cố Bắc Kiều.

Cố Thiên Trạch hơi bực bội gật đầu, dắt chiếc xe đạp điện vào bãi đỗ xe rồi đáp lại: "Tôi biết rồi."

Từ Tuệ vội cười xoà: "Cảm ơn anh Lý, Kiều Kiều ngày thường đã khiến anh lo lắng rồi, tôi với chồng sẽ bàn bạc với nhau, dù thế nào thì cũng sẽ tìm cách chữa khỏi bệnh cho thằng bé. Nhưng hiện tại nó vẫn còn có chút sợ hãi, trong thời gian sắp tới tôi sẽ đưa nó đi bệnh viện điều trị."

Tên bảo vệ híp mắt nói: "Người ta thường bảo mẹ kế tàn nhẫn, coi như Bắc Kiều xui xẻo. Mẹ thì bỏ đi cùng thằng đàn ông khác, chắc vì quá đau lòng nên nhóc mới phát điên, chậc chậc, thật bất hạnh làm sao."

Cố Thiên Trạch đã khoá xong bình xe điện mà vẫn chưa thấy Từ Tuệ theo sau, gã nhỏ giọng quở trách: "Còn đứng đấy làm gì! Mau về nhà nấu cơm đi!"

Từ Tuệ liếc gã một cái, sau đó cười nói với bảo vệ hẹn gặp lại rồi mới cùng gã rời đi.

Đến gần chân cầu thang, Từ Tuệ thấp giọng nói: "Anh xem lại thái độ của anh đi, anh Lý dù sao cũng thay tụi mình trông chừng Kiều Kiều. Anh mà cứ như vậy thì ai thèm nói tốt cho anh chứ?"

Cố Thiên Trạch khó chịu: "Anh thì lạ gì lời nói tốt của bọn họ! Kiều Kiều không bao giờ phát bệnh trước mặt người khác, ngày nào cũng lải nhải rằng anh phải đưa nó đến bệnh viện tâm thần, rốt cục thì anh vẫn sẽ bị bọn họ chê cười mà thôi!"

"Anh nhìn anh xem, tính tình lại thế rồi. Người ta cũng là có ý tốt, có ai biết khi nào Kiều Kiều sẽ phát bệnh đâu. Trong khu mình có nhiều trẻ con, lỡ như doạ sợ bọn trẻ, cha mẹ nó đến gây sự thì phải làm sao bây giờ? Nghe em nói này, trước hết cứ để Kiều Kiều ở nhà, tìm được bệnh viện chữa trị hết bệnh rồi lại thả nó ra. Có như vậy người ta mới không nói ra nói vào nữa."

Cố Thiên Trạch xua tay: "Kiều Kiều không thích bị nhốt lại đâu. Hiện tại nó cũng đã ổn định hơn nhiều rồi, chuyện này nói sau đi."

Từ Tuệ bất mãn trừng mắt nhìn gã, sau đó cũng không nói gì nữa, lấy chìa khóa từ trong túi xách ra mở cửa.

"Kiều Kiều?" Cố Thiên Trạch hô to.

Nghe thấy tiếng động, Cố Bắc Kiều chạy đến cửa phòng mình gõ mạnh vài cái, ý bảo với bọn họ rằng mình đang ở nhà, rồi quay trở lại nhìn Tiểu Hoàng đang say giấc nồng. Hắn dùng bìa các tông để làm chỗ ngủ cho Tiểu Hoàng, lấy bộ quần áo mình không thích lót dưới thùng, Tiểu Hoàng ấy vậy mà nằm vừa vặn trong đó.

Cố Thiên Trạch nghe thấy tiếng gõ cửa đáp lại mới thở phào nhẹ nhõm, buông túi xách xuống đến cửa phòng hắn gõ lên: "Con đang làm gì thế Kiều Kiều? Ra đây ba có chuyện muốn nói với con."

Cố Bắc Kiều không để ý tới gã, nhìn thấy Tiểu Hoàng bị đánh thức mà mở bừng mắt, hắn đưa tay ra vuốt ve đầu nó như muốn trấn an.

Cố Thiên Trạch cảm thấy hơi tức giận, gã đập mạnh cửa: "Mở cửa ra! Hôm nay mày lại đi doạ bọn trẻ à? Bác Lý đã nói hết cho tao nghe rồi, lần sau mày đừng có làm vậy nữa nghe không?"

Từ Tuệ đeo tạp dề chuẩn bị nấu cơm, bà bước tới: "Anh lớn tiếng như vậy làm gì? Nhỡ doạ thằng nhỏ thì sao? Kiều Kiều đã không hiểu chuyện rồi đến anh cũng vậy à? Dừng ngay việc này lại và nghĩ về lời nói của em đi, giờ thì em đi nấu cơm đây." Dứt lời liền đi vào phòng bếp.

Cố Thiên Trạch ngưng động tác, gã thở dài rồi ngồi xuống ghế sofa xem TV.

Tới giờ ăn cơm, Từ Tuệ nhẹ nhàng gõ cửa phòng Cố Bắc Kiều: "Kiều Kiều ra ăn cơm đi con."

Lúc này Cố Bắc Kiều mới mở cửa đi ra rồi nhanh chóng đóng lại.

Rửa tay sạch sẽ, ngồi vào bàn ăn cơm.

Từ Tuệ nhìn chằm chằm vào Cố Bắc Kiều trong khi đang xới cơm cho hai người: "Kiều Kiều à, dì nhớ rõ sáng nay con đâu có mặc bộ này? Sao con lại thay ra làm gì?"

Cố Bắc Kiều như mọi lần vẫn không nhận cơm bà đưa, hắn tự mình xới cơm vào bát, không thèm trả lời câu hỏi của bà mà chỉ tập trung vào bữa ăn.

Từ Tuệ lúng túng nhìn Cố Thiên Trạch, gã đặt bát đũa xuống: "Kiều Kiều, sao dì hỏi con không trả lời?"

Cố Bắc Kiều nuốt xuống một miếng cơm, cầm bát lên nói: "Tôi về phòng ăn." rồi đứng dậy rời bàn.

"Cố Bắc Kiều mày đứng lại đó cho tao!" Cố Thiên Trạch tức giận đập bàn: "Hôm nay mày phạm lỗi tao đã không tính rồi, đã thế lại còn vô lễ!"

Từ Tuệ vội vàng hoà giải: "Không sao cả, mình là người lớn mà, là do em không biết Kiều Kiều đang mệt thôi." Sau đó lại kéo Cố Bắc Kiều về chỗ ngồi, gắp cho hắn một miếng thịt ba chỉ: "Kiều Kiều ngoan, ăn nhiều vào con, nhìn xem con gầy thế nào kìa."

Cố Bắc Kiều cau mày, hắn không ăn những thứ mà người phụ nữ này gắp cho mình, lại càng không thích ăn thịt mỡ, chỉ cần nhai nó ở trong miệng dù chỉ một chút cũng khiến hắn ghê tởm đến buồn nôn. Nhưng hôm nay hắn không gắp bỏ ra ngoài, Tiểu Hoàng vẫn còn trong phòng ngủ, chắc hẳn nó thích ăn thịt lắm. Hắn vẫn không chịu ngồi xuống, cố chấp cầm bát: "Tôi muốn về phòng ăn cơm."

Cố Thiên Trạch giận sôi máu: "Mày không được đi! Phòng ngủ là nơi mày ăn cơm à? Hôm nay mày ngồi đây, ăn không xong thì đừng hòng đi đâu hết."

Cố Bắc Kiều cùng gã giằng co một lúc, chẳng ai chịu nhường ai.

Từ Tuệ cười huề nói: "Kiều Kiều sao con lại muốn về phòng ăn cơm? Nay dì nấu không hợp khẩu vị con hả?"

Trong lòng Cố Bắc Kiều càng thêm bực bội. Vì cớ gì mà lúc nào cũng xen vào chuyện của hắn vậy? Chẳng lẽ về phòng ăn cũng không được hay sao? Tiểu Hoàng vẫn còn đang đợi hắn kia kìa. Cuối cùng dưới cái nhìn chằm chằm của Cố Thiên Trạch, hắn đặt bát xuống bàn, xoay người trở về phòng.

Cố Thiên Trạch đứng dậy định kéo tay Cố Bắc Kiều nhưng do phòng khách quá chật hẹp, không đủ để gã tiến lên hai bước. Gã nắm lấy cổ tay Cố Bắc Kiều, tức giận quát: "Hôm nay mày bị làm sao vậy?"

Cố Bắc Kiều quay đầu lại: "Tôi không ăn không được à?" Cùng lắm thì xíu nữa trộm vài lát giăm bông trong tủ lạnh cho Tiểu Hoàng ăn vậy.

"Không được! Quay lại ăn cơm ngay!"

Từ Tuệ khuyên nhủ: "Kiều Kiều ngoan, ba con vì chuyện của con mà mỗi ngày cũng đủ mệt lắm rồi, đừng làm cho ông ấy thêm cáu gắt nữa."

Cố Bắc Kiều cúi đầu nhìn sàn nhà, những lát gạch trắng phản chiếu rõ ràng hai bóng người, chỉ riêng người đàn bà kia là không có. Hắn cười rộ lên rồi hét lớn: "Ba ơi! Nhìn kìa!" Hắn chỉ tay xuống sàn.

"Nhìn cái gì?" Trong lòng Cố Thiên Trạch căng thẳng, cảm thấy Cố Bắc Kiều hình như có dấu hiệu phát bệnh, vội ôm vai hắn từ đằng sau sợ rằng sẽ xảy ra chuyện bất trắc.

"Ba nhìn nè! Bả không hề có cái bóng nào hết!" Cố Bắc Kiều kích động chỉ xuống đất: "Bả là ma, ba ơi bả là ma đó! Bả muốn làm hại chúng ta đấy!"

Cố Thiên Trạch gục mặt xuống, nhẹ giọng nói: "Dì có bóng, dì không phải là ma. Kiều Kiều ngoan nào, ngồi vào bàn ăn cơm đi con."

Cố Bắc Kiều tủi thân đáp: "Bả không có mà. Nửa đêm bả đến chỗ con, còn bảo muốn ăn thịt con nữa cơ, ba phải tin con!"

Những lời này đã được nghe Cố Bắc Kiều nói qua rất nhiều lần, Cố Thiên Trạch chỉ nghĩ rằng hắn đang phát bệnh, ôm hắn dỗ dành, nhẹ nhàng mà vuốt ve lưng hắn: "Kiều Kiều ngoan, dì không phải là ma, dì sẽ không làm hại ba con mình đâu."

Từ Tuệ thay đổi sắc mặt, cuối cùng cũng chỉ biết cười, nói: "Kiều Kiều lại nói sảng rồi."

Cố Bắc Kiều tức giận nhìn bà, từ góc độ mà Cố Thiên Trạch không nhìn thấy, hắn để ý người phụ nữ đang lộ ra vẻ mặt u ám, hắn giãy giụa: "Ba không tin con!"

Cố Thiên Trạch bực bội không biết phải làm sao, chỉ nghe thấy Từ Tuệ nói: "Hay là để Kiều Kiều về phòng bình tĩnh lại đi."

Cố Bắc Kiều ra sức vùng vằng: "Đừng có hòng nhốt tôi! Bà đúng là đồ ma quỷ!"

Cố Thiên Trạch sắp không giữ nổi được hắn đành gật đầu: "Em ra mở cửa phòng đi."

Từ Tuệ đến trước phòng Cố Bắc Kiều xoay nắm cửa, cửa vừa mở thì từ đâu một vật nhỏ lông xù ngã nhào vào chân bà khiến bà sợ hãi hét to.

"Có chuyện gì thế?" Cố Thiên Trạch sốt sắng, gã nhìn thấy vật nhỏ phía sau liền hỏi: "Con chó này ở đâu ra?"

Cố Bắc Kiều bình tĩnh lại một chút, hắn nhìn thấy Từ Tuệ nhấc chân trước của Tiểu Hoàng lên, hét lớn: "Đừng chạm vào Tiểu Hoàng!"

Từ Tuệ nhìn Tiểu Hoàng rồi lại nhìn Cố Bắc Kiều: "Đây là con đem về sao Kiều Kiều? Trên người chó con có rất nhiều vi khuẩn, lại còn không biết nó từ đâu tới, rồi có bệnh hay không, con nghĩ cái gì mà đem nó về nhà vậy?"

Cố Bắc Kiều lạnh lùng nói: "Đừng chạm vào Tiểu Hoàng."

Từ Tuệ rùng mình nhìn hắn, cố tỏ ra bình thường cười dỗ dành: "Kiều Kiều ngoan, nếu con muốn nuôi thú cưng thì dì sẽ đến cửa hàng mua cho con một con, nhưng con chó con này thì không thể nuôi được."

Cố Bắc Kiều đỏ mắt quát lên: "Đừng chạm vào Tiểu Hoàng!"

Cố Thiên Trạch sửng sốt, con trai đã rất lâu rồi không tức giận như vậy, gã vội nói: "Kệ đi, cứ giữ nó lại, ngày mai đưa nó đi kiểm tra rồi tiêm phòng là được."

Từ Tuệ trừng mắt nhìn gã: "Không được, trên người con chó này rất bẩn đã thế lại còn nghịch ngợm, em không muốn mỗi ngày nấu cơm cứ phải gãi ngứa đâu." Nói rồi quay mặt sang phòng Cố Bắc Kiều: "Chỉ mỗi con này thôi à? Sao không mang thêm con mèo về nữa?" Liếc thấy thùng các tông, bà lôi ra rồi tiếp: "Thùng này để đựng nước giặt cơ mà? Kiều Kiều à, dì còn định dùng nó để bỏ sách báo cũ vào..." Rồi lại nhìn thấy quần áo được lót ở bên trong: "Đây không phải bộ đồ mới mua à? Con chưa mặc qua mà dám lấy nó làm chỗ ngủ cho chó sao?" Bà giũ quần áo, cau mày nói: "Nhìn xem nó bẩn cỡ nào, còn dính đầy lông nữa, bộ đồ này tốn hơn một trăm tệ lận đấy."

Cố Thiên Trạch nghe được liền hỏi: "Mày làm sao vậy Kiều Kiều? Sao lại muốn vứt quần áo mới đi? Mày có biết tao và dì đã phải làm lụng vất vả thế nào không?"

Cố Bắc Kiều nắm chặt tay lại, tưởng tượng mình là cây ngô đồng ở dưới tầng. Nếu mình là nó thì mình sẽ xử sự thế nào? Nó mạnh mẽ như vậy hẳn sẽ không ai có thể kìm hãm được phải không? Đến ba cũng không thể kìm kẹp nó, bản thân mình thật sự quá yếu đuối. Hắn chỉ có thể yếu ớt lặp lại câu nói kia: "Đừng chạm vào Tiểu Hoàng."

Từ Tuệ thấy hắn vẫn cứng đầu cũng không thèm để ý tới, dùng cằm chỉ hướng cửa ra hiệu cho Cố Thiên Trạch, một tay kéo chân trước của Tiểu Hoàng, tay kia lôi thùng các tông ra ngoài. Tiểu Hoàng kêu la thảm thiết khiến màng nhĩ Cố Bắc Kiều đau nhói.

Cố Bắc Kiều nhìn thấy cảnh này, tức giận đến mức môi run lên, cơ thể cũng không tự chủ được run bần bật: "Ba ơi, ba không tin con."

Cố Thiên Trạch ôm chặt hắn, gã thở dài bất lực: "Kiều Kiều, đến khi nào con mới tốt lên đây."

Một lần nữa Cố Bắc Kiều lại bị nhốt trong căn phòng quen thuộc này, lần gần nhất vào đây là tầm khoảng bốn tháng trước. Hắn lấy ghế dựa ngồi trước cửa sổ, nhìn đám nhóc quen thuộc đeo cặp sách đi học được ba mẹ dặn dò dắt ra cửa; nhìn những bà lão ở tầng dưới nhàn hạ ngồi tập trung tại bãi đỗ xe, phe phẩy quạt mà nói chuyện phiếm; nhìn "đàn anh" (*) ngô đồng đứng thẳng tắp hướng về phía mặt trời, trong lòng bỗng chốc cảm thấy ghen tị.

(*) Bản gốc là 前辈 (tiền bối).

Trên bệ cửa sổ là những tờ báo mà Cố Thiên Trạch đã vứt đi. Hắn tùy tiện lật xem, đó là một tờ tạp chí nhiếp ảnh du lịch được xuất bản từ năm ngoái, mở ra trang đầu tiên là một bức phác thảo nhỏ vẽ về cánh đồng hoa. Bàn tay Cố Bắc Kiều chợt dừng lại, đây là loài hoa mà hắn rất quen thuộc, giống hệt loài hoa mọc tại mảnh đất hoang phía sau công trường khi hắn còn nhỏ.

Theo mục lục lật đến trang kế tiếp, hắn thấy được bức tranh hoàn chỉnh với nhiều hình ảnh màu sắc rực rỡ: một biển hoa rộng lớn; nào là hồng, trắng, tím, tất cả như đều khoe sắc trên đồng cỏ bất tận. Bầu trời thuần màu xanh thẳm chẳng hề có ánh nắng chói chang, ngay bên cạnh là dòng suối uốn lượn mềm mại. Ở ngay trên cùng bên phải bức tranh có một bài thơ cùng tiêu đề chiếm một khoảng rất lớn, điều này khiến hắn cảm thấy hơi khó chịu. Nhưng cũng không hẳn là thế, lẽ nào đây chính là tên của nơi này? Hắn nhìn dòng chữ rồi đọc thầm:

Cánh Đồng Hoang

"Em có thấy những cánh hoa mà anh đã tặng?

Chúng to lớn,

Và còn nặng sương,

Nở tươi đẹp,

Dành tặng cho em.

Em lạnh lùng từ chối vứt bỏ.

Rồi tự tay ném vào ngọn lửa đỏ,

Anh si mê.

Cháy rụi chẳng còn chi,

Chỉ còn lại cánh đồng hoang vu ấy.

Dĩ vãng theo mây về nơi xa xôi,

Bờ áo xanh em chạy qua mùa hè,

Anh đã quên, thật sự anh đã quên."

Cố Bắc Kiều không hiểu những câu này có nghĩa là gì, nhưng mà... liệu rằng đây có phải là cánh đồng hoang không?

Cánh đồng hoang, đây là nơi nào chứ?

Vài lời nho nhỏ của editor: Bài thơ trên là do tác giả tự nghĩ ra, mình đã phải dành nửa tiếng để dịch cho hợp vần đó, chứ giữ bản gốc nghe nó cứ đớt đớt kiểu gì á. Vậy thôi, chúc mọi người một buổi tối vui vẻ.