Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 904: Tia chớp trở về




Đỗ Long nói vậy là bởi hắn nhớ tới lời nói của Trình Đào tối qua. Trình Đào chắc hẳn là có thể đưa Đỗ Long về thành phố Lỗ Tây một cách nhanh chóng.

Đỗ Long gọi điện thoại cho Hạ Hồng Quân, Hạ Hồng Quân biết thời gian gấp gáp, lập tức bảo Hồ Tuyết Mai gọi điện thoại cho Trình Đào, nhưng cô nàng hơi miễn cưỡng. Trình Đào nhận lời giúp mà không chút do dự, nhưng Hồ Tuyết Mai lại không vui, như thế này có nghĩa là ít nhất cô nàng lại phải ăn cơm hoặc gì gì đó với Trình Đào, thêm một lần nữa là cô nàng đã gặp gỡ cậu ta tới lần thứ ba rồi.

Đỗ Long gọi xe đi đến nơi mà Trình Đào nói, vườn sau của bộ tư lệnh quân khu Quảng Châu, Đỗ Long gặp được Trình Đào. Trình Đào hơi thất vọng khi không thấy Hồ Tuyết Mai cùng đến, Đỗ Long huých vai cậu ta một cái, nói:

- Đừng thất vọng thế, cậu xem tôi đã tìm giúp cậu một cơ hội rồi, lần này thì phải nắm lấy đấy. Tiểu Mai thích người đàn ông hài hước, mạnh mẽ có thể bảo vệ được cô ấy. Tin tôi đi, cậu hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của cô ấy! Chỉ cần kiên nhẫn một chút, có kế sách một chút, chắc chắn cậu sẽ có được người đẹp.

Trình Đào lập tức cười rạng rỡ, cùng Đỗ Long lên trực thăng. Khi trực thăng bay về phía ngoại ô, Trình Đào tiếp tục hỏi về những điều Hồ Tuyết Mai yêu thích. Đỗ Long rất vui vẻ nói cho cậu ta biết, bởi trong tài liệu đã ghi rất tỉ mỉ rồi, ngược lại Trình Đào có chút không dám tin, cậu ta nói:

- Có thật vậy không? Huấn luyện viên Hồ nói, chỉ hợp tác với anh một lần cách đây không lâu, làm sao anh có thể biết nhiều chuyện của cô ấy như vậy?

Đỗ Long nói:

- Cậu tin không, tôi xem tướng cho cô ấy, theo chỉ tay của cô ấy tôi biết được rất nhiều thứ đấy.

Trình Đào thấy bảo là xem chỉ tay mà biết được nên vô cùng thất vọng. Nhưng Đỗ Long muốn chứng minh luôn nên bảo Trình Đào đưa tay cho hắn, nắm tay Trình Đào, cảm ứng đến suy nghĩ của cậu ta. Rồi hắn khoác lác, nhưng lại nói toàn đạo lý khiến Trình Đào hết lời khen ngợi và vô cùng kinh ngạc, từ đó không hề nghi ngờ lời nói của Đỗ Long.

Trực thăng đi vào một căn cứ quân sự không rõ tên, Trình Đào đưa Đỗ Long sang một chiếc máy bay vận tải sắp bay tới thành phố Ngọc Minh.

- Tôi muốn đến thành phố Lỗ Tây cơ, không có chuyến bay thẳng nào sao?

Đỗ Long nói với giọng hơi thất vọng, nếu người của hội đoàn kết phát hiện hắn tới thành phố Ngọc Minh, rồi họ lại mua hết vé đi Lỗ Tây thì phải làm sao?

Trình Đào nói:

- Nếu tôi là tư lệnh không quân tôi có thể thu xếp cho anh, đánh tiếc là không phải. Nếu anh muốn đến thành phố Lỗ Tây luôn... Anh biết nhảy dù không?

Đỗ Long nói thật:

- Đã nhảy hai lần rồi, nhưng đều có giáo viên nhảy cùng?

Trình Đào vui vẻ vỗ vai Đỗ Long, nói:

- Vậy là được rồi, để máy bay lách qua khúc cua, tôi sẽ nhảy xuống cùng anh. Yên tâm, anh ngã không chết được đâu.

Thế là Đỗ Long và Trình Đào cùng lên máy bay, máy bay vận tải cất cánh bay lên bầu trời. Trong khoang máy không thoải mái như trên máy bay dân dụng, không những không có chỗ ngồi mà còn rất ồn. Đỗ Long lớn tiếng hỏi:

- Trình Đào, như thế này cậu có bị cho là tự ý tạm rời cương vị công tác?

Trình Đào cũng lớn tiếng hồi đáp:

- Chỉ cần tôi không ra nước ngoài thì sẽ không sao cả.

Đỗ Long trong lòng thấy ngưỡng mộ, lần này hắn tự ý tạm rời cương vị công tác, không biết sẽ bị xử lý như thế nào đây.

Đỗ Long chìm vào giấc ngủ, không biết hắn đã ngủ được bao lâu, chỉ thấy Trình Đào đột nhiên vỗ hắn một cái, nói:

- Dậy đi, phải mặc dù vào để nhảy rồi, chút nữa tôi bảo anh nhảy thì nhảy nhé. Tôi sẽ giúp anh kéo dù ra, khi tiếp đất hai chân trùng xuống, rồi tùy vào tư thế mà lăn về phía trước hoặc phía sau. Giống như anh nhảy từ tầng hai xuống vậy, nhưng nếu thẳng cẳng chân ra thì sẽ bị gãy chân đấy.

Đỗ Long gật gật đầu, tim đập bắt đầu đập nhanh, hắn đã từng nhảy dù sao? Chỉ có trời mới biết...

Phi công phụ đi vào nhắc nhở bọn họ có thể nhảy dù rồi. Cửa phía đuôi máy bay từ từ mở ra, một luồng gió lập tức cuốn vào, hô hấp trở nên vô cùng khó khăn.

- Nhảy đi!

Trình Đào thúc giục, Đỗ Long cắn răng, bước một bước dài rồi nhảy ra ngoài. Trình Đào bắt tay phi công phụ, sau đó cũng nhảy ra ngoài.

Trên không trung Đỗ Long cố gắng khống chế cơ thể, để không bị lộn vòng. Rất nhanh sau đó Trình Đào đã đuổi kịp, cậu ta cầm tay Đỗ Long, ra hiệu Đỗ Long hãy duy trì tư thế như vậy, hai người sẽ nhanh chóng rơi xuống phía dưới. Khi cách mặt đất chưa đến 500m, Trình Đào mở dù của Đỗ Long ra trước, ngay sau đó cậu ta mới mở dù của mình.

Hai chiếc dù xanh trắng đan xen nhau từ từ đáp xuống một sườn núi. Đỗ Long điều khiển hướng rơi một cách thuần thục, tư thế tiếp đất cũng rất ổn định. Trình Đào sau khi rơi xuống đất đã ra hiệu rất tốt với Đỗ Long bằng cách dựng thẳng cái ngón tay lên.

Trình Đào nhìn thiết bị định vị, nói:

- Chúng ta đang ở bên cạnh quốc lộ, tìm chiếc xe đi nhờ vào nội thành thôi.

Việc bắt xe khó hơn so với tưởng tượng, chặn mấy cái rồi mà vẫn chưa được. Đỗ Long bực lắm, nhìn thấy một chiếc xe màu đen đang lái rất nhanh, hắn lập tức đứng ra giữa đường ra hiệu cho đối phương dừng xe.

Chiếc xe màu đen vốn định đi vòng qua, nhưng Đỗ Long lập tức di chuyển thẳng đến đầu xe ép đối phương dừng lại.

- Mẹ kiếp, muốn chết à! Người điều khiển chiếc xe buông cửa kính xuống mắng to.

Đỗ Long giơ thẻ cảnh sát ra, nói:

- Tôi là cảnh sát, tạm thời cần dùng xe của các anh. Đồng ý thì ra ghế sau ngồi, nếu không đồng ý tôi sẽ bỏ các anh lại, để các anh đi bộ về nhà!

Trình Đào để hai chiếc dù vào hàng ghế sau, ngồi ở vị trí kế cạnh ghế lái ngồi dũa móng tay. Thấy tình cảnh này, lái xe làm sao còn dám nhiều lời, họ mau chóng xuống xe, ra ngồi ghế sau. Thấy Đỗ Long nổ máy xe không chút khách khí anh ta nói:

- Anh cảnh sát, xe của tôi vừa mới mua được một tháng, còn chưa qua thời kì li hợp, anh lái chậm một chút...

Chiếc xe ầm một tiếng rồi lao đi, người tài xế kia kêu lên đau lòng…

Đỗ Long về nhanh đến mức tất cả mọi người đều bất ngờ. Nhìn thấy Đỗ Long bước từng bước dài đi vào sân đại đội trị an, những nhân viên cảnh sát nhìn thấy hắn không dám hé răng. Đỗ Long đi vào tòa nhà ba tầng nhỏ, Âu Dương Đình thấy hắn trở về, chạy đến nói khẽ với hắn:

- Sư huynh, cục trưởng Hàn và vài vị Đại đội phó đang họp ở trên, thảo luận xem nên xử lý chuyện kia như thế nào.

Đỗ Long gật gật đầu, nghiêm mặt đi lên lầu, ở lầu hai Thạch Siêu Vũ đến bên Đỗ Long, cậu ta nói nhỏ với hắn:

- Đại đội trưởng, Băng Thanh không phải loại người đó, cậu ấy bị oan.

Đỗ Long vui mừng nói:

- Tôi biết, tôi sẽ điều tra rõ chân tướng.

Thạch Siêu Vũ gật gật đầu, nói:

- Anh có muốn đi thăm Băng Thanh trước không? Cậu ấy đang ở trong phòng giam.

Đỗ Long mặt trầm xuống, xoay người đang định đi đến phòng giam gần nhà vệ sinh, bỗng nhớ ra gì đó hắn dừng bước. Trong tình huống này mà đi gặp riêng nghi phạm là không sáng suốt, nên hắn liền quay người lại, đi thẳng lên lầu ba.

Trong phòng họp nhỏ trên lầu ba chỉ thấy giọng Hàn Vĩ Quân lớn tiếng mắng chửi. Đột nhiên Đỗ Long dùng sức gõ cửa, thanh âm bên trong lập tức ngừng lại, sau đó Triệu Thông Quốc ra mở cửa, thấy Đỗ Long, anh ta kêu lên vui sướng:

- Đại đội trưởng! Anh đã về.

Đỗ Long gật gật đầu, đi nhanh vào trong, nhìn thấy Hàn Vĩ Quân ngồi đối diện cửa chính, sắc mặt âm trầm. Đỗ Long mỉm cười, thần thái thoải mái nói với Hàn Vĩ Quân:

- Cục trưởng Hàn, tôi đã về.