Chương 16. Vào phòng con gái
Mấy ngày sau An Xảo Xảo không đến tiệm trà sữa nữa, ở trên trường cũng rất lạnh nhạt với Cố Huyên, tiền nợ cũng trực tiếp trả cho cô. Con gái đối xử với mình như vậy làm Cố Huyên rất mất mát, cô rất muốn dùng thân phận mommy ôm con bé một cái mà...
An Xảo Xảo đột nhiên xin An Vũ San nhiều tiền như vậy làm An Vũ San nhảy dựng, nhưng dù nàng có ép hỏi thế nào thì An Xảo Xảo cũng không nói, biểu hiện rất kháng cự. Nhìn vẻ mặt ủ rũ của con gái, cuối cùng nàng vẫn đưa tiền.
An Vũ San hỏi Cố Huyên: "Tự dưng Xảo Xảo hỏi xin mình một vạn tệ, hơn nữa gần đây nó tới tiệm làm thêm thì mình cũng cảm thấy không đúng. Có phải ở trường học con bé xảy ra chuyện gì không?"
Cố Huyên kể chuyện An Xảo Xảo làm hư đồng hồ của bạn học.
An Vũ San: "Lần sau nếu có chuyện như vậy thì cậu phải lập tức nói cho mình biết. Cậu còn dám giấu mình chuyện gì, thì mình sẽ...Mình sẽ tức giận!"
Cố Huyên ôm cổ An Vũ San, hôn một cái lên má nàng: "Được, sau này giữa chúng ta không có bí mật gì hết."
An Vũ San: "Mình cũng không phải bắt cậu từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều phải nói cho mình biết, nhưng về Xảo Xảo, giống như chuyện hôm này thì nhất định phải nói cho mình biết. Nếu như không có cậu giúp, con bé bị bắt nạt thì làm sao bây giờ? Mình chỉ có một đứa con gái này thôi, mình không muốn nó bị thiệt thòi."
Cố Huyên ôm nàng thật chặt: "Mình biết mà, có mình ở đây thì sau này mình sẽ không để cậu và Xảo Xảo bị ức hiếp đâu. Hãy tin mình."
Ngay cả một Omega cũng sẽ muốn có một vòng tay, nàng đã mang theo con gái kiên cường mười mấy năm, bây giờ Cố Huyên đã quay về, nàng không muốn lại phải một mình đối mặt với cuộc sống khó khăn nữa.
Cố Huyên hôn hôn rồi hôn tới vành tai An Vũ San: "Tuần sau cậu đưa Xảo Xảo đi đi."
An Vũ San: "Cậu muốn làm gì?"
Cố Huyên: "Cậu sắp động dục rồi, chẳng lẽ không cần mình ở bên cạnh cả ngày sao?"
An Vũ San: "Mình đã để con bé sang ở nhà bà ngoại hết tuần sau rồi."
Cố Huyên: "Thế có phải là chúng ta có thể ở chung với nhau suốt một tuần không?"
An Vũ San: "Bố mẹ cậu thật sự bỏ mặc cậu sao?"
Cố Huyên: "Đúng vậy, không có tình cảm gì cả, nhưng lại sẵn lòng cho tiền, cậu nói thế có tốt không cơ chứ? Thế thì mình không phải dối trá gọi bố mẹ người khác."
Nhắc tới bố mẹ, trên mặt Cố Huyên bỗng hơi đau buồn, An Vũ San đau lòng ôm lấy cô nói: "Cậu còn có mình mà."
Cố Huyên cười rộ lên: "Ừm, mình không sao mà. Bây giờ mình có cậu, có Xảo Xảo, mình cảm thấy rất hạnh phúc."
Tuần sau dưới sự chờ mong của hai người rất nhanh đã đến, đây là thế giới hai người mà họ mơ ước đã lâu Trước kia thì các nàng phải giấu cha mẹ, bây giờ thì lại phải giấu con gái. Haizz, muốn thoải mái làm tình khó quá đi à~
——
An Vũ San: "Cậu muốn làm gì?"
Cố Huyên nắm tay nắm cửa phòng con gái, có chút ngượng ngùng: "Mình muốn nhìn thử phòng con mình."
An Vũ San cười cười với cô: "Đi đi, đừng để con bé thấy lộn xộn là được, con bé này nó tỉ mỉ lắm."
Cố Huyên cong khóe môi, nghiêm túc nói: "Tuyệt đối sẽ không đâu! Mình xem chút rồi ra ngay."
Trước đó cô đã đến nhà rất nhiều lần, lần nào cô cũng không thể không nhìn về phía cửa phòng con gái, cô muốn xem thử con gái mình mười mấy năm qua sống như thế nào khi không có sự tham dự của mình. Giường con là màu hồng phấn sao? Trên tường có dán poster của ngôi sao nào không? Nửa đêm ngủ có bị rơi không?
Hơn nữa, cô còn muốn biết, cô trong lòng con mình có hình tượng như thế nào, hay đúng hơn là con gái mình hy vọng cô là như thế nào.
Mang theo những câu hỏi nà, Cố Huyên mở cửa phòng An Vũ San ra. Giường không phải màu hồng phấn, mà là màu xanh da trời, bên trên có hoạt tiết lông chim trắng. Trên tường cũng không có ảnh ngôi sao, nhưng có một tấm bảng trắng nhỏ, trên đó dán đầy giấy note.
Cố Huyên tiến lên phía trước, thầm đọc từng câu từng chữ trên giấy note.
"Mẹ nói là mommy rất rất xinh đẹp, muốn tận mắt nhìn bà ấy quá, dù là ảnh chụp thôi cũng được. Nhưng mẹ không cho mình xem ảnh của bà ấy, nhưng mình luôn thấy mẹ mình lén nhìn."
"Hôm nay mẹ lại khóc nữa rồi, sau này mình sẽ không bao giờ nhắc đến mommy trước mặt mẹ nữa."
"Mẹ bệnh rồi, mặt bà ấy trắng quá, mình sợ lắm. Nếu có mommy ở đây thì tốt rồi..."
"Trong lớp có một đứa bạn cười nhạo nói mình không có mommy, ban đầu mình rất giận, nhưng khi mình thấy mommy của cậu ta thì không giận nữa. Bởi vì mommy của cậu ta rất xấu, bố cũng rất nhiều người cũng rất xấu, nhất định không có đẹp như mommy mình!"
"Mẹ mình dữ lắm nhưng lại rất đẹp, mình tin là mommy nhất định cũng rất đẹp! Nếu không thì sao lại sinh ra một đứa con sinh đẹp như mình?"
"Hình như mình đã thích một người mất rồi, nhưng lại giống như không phải thích, mà chỉ là cảm thấy cậu ấy rất thân thiết. Mỗi lần nhìn thấy cậu ấy là lại liên tưởng đến mommy, có phải mình bị bệnh rồi không?"
...
Cố Huyên khóc, hóa ra con gái mình lại nhan khống như vậy, không biết mặt mũi mình có làm con bé vừa lòng không...Hmu hmu.
An Vũ San cũng bước đến, nàng đứng cạnh Cố Huyên, cùng nhau nhìn bảng trắng nhỏ. Đây cũng là lần đầu tiên nàng đọc được những dòng này, có thể là An Xảo Xảo mới dán gần đây.
Thấy Cố Huyên khóc tu tu, An Vũ San chọc cô ấy: "Đừng khóc, khóc nữa mà xấu thì Xảo Xảo sẽ không thích cậu đâu."
Cố Huyên nín khóc, mỉm cười nói: "Không phải nên trách cậu à? Miêu tả mình đẹp thế, nếu như sau này con bé cảm thấy mình xấu, không nhận mình thì phải làm sao bây giờ?"
An Vũ San ôm mặt cô: "Không đâu, Xảo Xảo nhất định cũng sẽ giống mình, có thể cảm nhận được khuôn mặt xinh đẹp và tâm hồn của cậu."
Ngửi thấy hương hoa hồng thoang thoảng trên người An Vũ San, bỗng Cố Huyên có hơi choáng váng, cô siết chặt eo An Vũ San, vùi mặt vào cổ nàng, dùng sức hít lấy mùi hương của nàng.
An Vũ San nhận thấy được cô ấy không ổn, mùi pheromone vị quýt nhanh chóng khuếch tán trong phòng con gái, làm chân nàng nhũn ra.
An Vũ San: "Không phải là cậu động dục đấy chứ?"
Cố Huyên ngơ ngác đáp lại: "Ồ, hình như là vậy..."
An Vũ San: "Cậu ráng nhịn, ra khỏi đây trước, đừng ở phòng con gái..."
Cố Huyên nghe lời gật đầu đứng dậy: "Dạ, được."
Vốn là vì phòng ngừa An Vũ San động nên mới ở chung, kết quả An Vũ San không động dục mà ngược lại Cố Huyên lại động dục trước. An Vũ San bất đắc dĩ đỡ cô, nghiêng ngả lảo đảo mới đến được phòng ngủ của mình.
Côn thịt của Cố Huyên nhanh chóng phồng lên, lúc nằm trên giường thì giữa hai chân cô đã tạo thành một cái lều nhỏ. Cô mặc quần jean, bó chặt làm cô khó chịu, cô vô thức kéo khóa kéo ra, lột quần lót xuống, đầu khấc hồng hào mềm mịn, vểnh cao lập tức nhảy ra khỏi nơi đó.
Nhưng An Vũ San không biết đang làm gì, thẳng đến khi Cố Huyên lột sạch mình thì nàng vẫn không để ý đến cô.
Cố Huyên trần truồng nhảy xuống giường, từ phía sau ôm lấy An Vũ San, chà xát vào cánh mông đẫy đà của nàng: "A San... Ư... Mình muốn cậu..."
An Vũ San: "Chờ một chút nào."
Cố Huyên đang động dục nên căn bản không nghe lọt tai, cô chỉ biết côn thịt của mình sưng tấy rất là khó chịu, cô rất muốn đút nó vào lỗ nhỏ ấm áp kia, nhưng An Vũ San lại né tránh.
An Vũ San đè cô xuống giường lại: "Đừng có gấp, chúng ta thử đồ chơi mới đi, nhiều năm rồi, rốt cuộc cũng có tác dụng."
-----