Cậu Bẻ Cong Tôi Rồi (Phần 1)

Chương 13




Tối nay Nhất Lâm thấy trống trải vô cùng, Hạ Nhi ở cùng phòng mà không hé miệng nói chuyện với cậu câu nào, Tuấn Huy thì không thấy trả lời tin nhắn từ lúc đi học về đến giờ. Cậu nấu ăn thơm nức mũi cũng không thấy con bé sấn đến thòm thèm xin ăn như mọi khi, cậu tắt đèn đi ngủ cũng không thấy Hạ Nhi vác chăn gối sang đòi nằm cùng. Bầu không khí im lặng tuyệt đối khiến cậu thấy cô đơn lạ thường, cậu khẽ với tay bật đèn rồi mở lời trước:

"Hạ Nhi này, cậu không định ngủ à?"

Nó đang hì hục với đống truyện của mình, đến đoạn gay cấn nên không có hứng tiếp chuyện với cậu. Nó nói nhanh:

"Đang gay cấn mà đi ngủ là mai sẽ quên mất."

Cậu hỏi thêm với mong muốn nó sẽ nói chuyện nhiều hơn với mình để mình không cảm thấy có lỗi, cậu hào hứng:

"Nội dung truyện của cậu là như nào thế? Cẩu huyết không?"


"Im để tôi tập trung nghĩ câu cú cho hay xem nào."

Thôi xong, giờ thì nó tạo khoảng cách giữa hai đứa thật rồi. Cậu thấy hối hận vì sáng nay đã nói chuyện với nó bằng cái giọng điệu ấy, định nói lời xin lỗi mà ai ngờ vừa quay sang nhìn đã thấy nó ngả người ra thành giường ngủ gật rồi, máy tính thì vẫn còn mở đấy. Thế mà có người nói là tập trung nghĩ câu cú cơ đấy, nhắm mắt cho tập trung thành ra ngủ luôn thế này đó hả? Cậu cười bất lực rồi rời khỏi giường mình tiến đến chỗ nó, dùng tay đỡ đầu con bé đặt nó nằm xuống nhẹ nhàng, kéo chăn lên đắp cho nó, gập cái laptop xuống rồi để ngay ngắn trên bàn. Cậu về giường mình, tắt đèn mà mãi không ngủ được, lời xin lỗi vẫn chưa nói được khiến cậu thấy bứt rứt trong lòng. Nhất Lâm vô thức mở điện thoại nãy giờ để xem đã có tin nhắn đến chưa thì thấy màn hình vẫn chỉ là cái hình nền chứ không có bất kì tin nhắn nào cả, cậu buồn bã tắt máy rồi cố nhắm mắt. Nhắm mắt nhớ lại hành động và lời nói của mình đối với một đứa đáng thương như nó thật là quá đáng mà, chính bản thân cậu khi nghe Nhược Vy nói về quá khứ nó còn thấy tức thay rồi tự hứa sẽ không bao giờ bỏ bê nó vậy mà giờ như đang làm ngược lại, tự hỏi bản thân như vậy có xấu xa không chứ?


Rốt cuộc là Trình Nhất Lâm vẫn không ngủ được, cậu bật đèn, vô thức nhìn sang phía Hạ Nhi đang say ngủ, cứ thế nhìn hồi lâu như người bất động. Nó trở mình quay mặt về phía cậu, cách con bé cuộn tròn trong cái chăn to sụ thật đáng yêu, đôi môi nhỏ xinh ấy mở hờ, thỉnh thoảng mơ thấy gì đó lại khua chân múa tay cười như đứa trẻ. Cậu nghĩ, đứa con gái hồn nhiên vui vẻ như thế tại sao trước đó lại không có nổi một người bạn? Tại sao trước đó lại bị cô lập, bị xem như "vô hình" trong một tập thể lớp? Lời của Nhược Vy như văng vẳng tai cậu, càng vậy càng khiến Nhất Lâm thấy xấu hổ về bản thân mình, tự hứa rằng từ mai sẽ đối xử tốt hơn với con bé.

..............

Hạ Nhi bị đánh thức bởi mùi thức ăn dội vào mũi ngào ngạt, nó theo phản xạ bật dậy, lần theo mùi thơm ấy đi vào bếp. Cái dáng cao lớn trước mặt nó đang tung chảo chuyên nghiệp như đầu bếp kia vẫn đang chăm chú tung mà không để ý con bé từ sau đang bước đến. Nó dừng lại ngay cạnh cậu, mắt vẫn mở hờ, mũi thì hít lấy hít để như muốn hít hết cái mùi thơm của cái món thơm lừng trên chảo. Nó dựa vào cậu, giọng lè nhè:


"Thơm quá tiểu thư ơi."

Cậu ngạc nhiên khi thấy con bé lại nói chuyện như thường ngày với mình, thấy nó dựa dẫm vội đẩy ra làm con bé ngã ôm lấy tường. Cậu cười phụt vì cái dáng ngã của nó, nó thì tỉnh cả ngủ, trừng mắt cáu gắt với cậu:

"Dựa một tí thì đã sao? Làm như thân hình của mình bằng vàng sợ người ta dựa vào sẽ bị mòn đi không bằng."

Nó hất hàm rồi hậm hực đi đánh răng, cậu còn với giọng trêu:

"Ừ sắp hao mòn hết rồi đây, bị ôm nhiều quá đến mòn cả người rồi này!!"

"Xuỳ, đúng là...mới sáng ra." Hạ Nhi trong nhà tắm lẩm bẩm.

Cậu mừng vì nó không để bụng chuyện hôm qua cậu nặng lời với nó, đâu biết rằng trong nhà tắm Hạ Nhi cũng đang thở phào vì cậu trở lại là Nhất Lâm của mọi ngày. Bầu không khí hôm nay khá tốt, hai đứa lại cười nói vui vẻ, bà chủ nhà mới cãi nhau với chồng nên khó ở, thấy hai đứa cười đùa với nhau thì tức, quát ầm lên:
"CƯỜI ÍT THÔI!!! MỚI SÁNG NGÀY RA ĐÃ RÍU RA RÍU RÍT!"

Cậu với Hạ Nhi trong phòng bụm miệng nhìn nhau cười, bà chủ nhà thấy im im thì lấy cán chổi chọc nhẹ vào cửa cho bõ tức rồi tiếp tục quét sân tiếp.

Điện thoại cậu reo lên, màn hình hiển thị số điện thoại lạ, cậu nghĩ ngợi hồi lâu rồi trượt máy đưa lên nghe:

"Ai thế?"

Giọng nữ quen quen bên đầu dây kia lả lướt, nũng nịu khiến cậu nổi hết da gà da vịt:

"Anh còn nhớ em chứ?"

"Lại là cô à?" Cậu thở dài.

"Thế là vẫn còn nhớ ra mình rồi...hôm nay anh rảnh chứ, em có thứ này về Hạ Nhi hay lắm muốn cho anh xem này."

Cậu liếc mắt nhìn Hạ Nhi, nó tò mò hỏi:

"Sao thế?"

Cậu tiếp tục nói với người trong điện thoại:

"Đừng hòng dụ được tôi, loại con gái như cô có gặp chắc cũng toàn chuyện không mấy tốt đẹp rồi."
"Cái này không xem là phí lắm đó..."

"Thôi ngay đi, làm việc gì có ích tí đi chứ đừng có kiếm cớ để gặp tôi nữa. Lo chăm bạn trai mình cho tốt đi kìa!"

Cậu cúp máy, đầu dây bên kia nghe toàn tiếng tút tút thì cười nhạt, ánh mắt toan tính gì đó rồi trở lại giường với một tên đầu trọc trên người xăm đầy hình thù quái dị.

Nó vẫn tò mò nãy giờ, tay níu lấy tay áo cậu:

"Là ai thế? Bạn gái cậu là ai? Bạn gái ở đây tức bạn là con gái hay người yêu?"

"Là cái đứa con gái bạn cậu mà son môi đỏ chót như mấy mẹ U30 ấy. Còn bạn gái tôi á?...ngoài cậu ra còn ai à?"

Nó giãy nảy, trố mắt lên kinh ngạc:

"Bạn gái theo nghĩa nào thế!!???"

Cậu muốn đập cho nó một trận quá đi mất. Cậu mím môi nhịn, nhắm mắt lại để bình tĩnh rồi gõ vào đầu nó:

"Cái hôm đi họp lớp ấy ai phải giả làm bạn trai cậu?!!"
"À à ừ nhỉ..may quá."

"May cái gì?!! Cậu quên tôi là gái thẳng đấy à? Bệnh!" Cậu đỏ mặt quát lớn.

Nó xoa xoa đầu, cười nhe nhởn:

"Đùa tí, đùa tí mà tiểu thư."

"Cái đấy cậu luôn luôn phải ghi nhớ trong đầu vì tôi sẽ không bao giờ có thể cong được! Nhớ lấy để sau này nếu có rung rinh gì với tôi thì còn biết mà từ bỏ."

Nó giận sôi máu, nhéo mạnh vào tay cậu làm mặt cậu nhăn như khỉ:

"Nói sao cơ? Nhìn lại tôi đi, tôi còn giống gái thẳng hơn cậu đấy!"

"Đâu chỉ nhìn bề ngoài là biết được, lỡ bên trong cậu có khi thấy tôi đẹp trai quá lại lung lay cũng nên." Cậu nháy mắt trêu chọc, Hạ Nhi đá một phát vào mông kèm theo lời hăm doạ:

"Cậu nói tiếp xem mông cậu có nát bẹp dí luôn không?"

"Được rồi được rồi, không trêu cậu nữa." Cậu cười giơ tay đầu hàng rồi xoa mông, Hạ Nhi lườm cậu rồi lầm bầm:
"Đã thế còn tự luyến."

"Tôi cũng không thích đâu nhưng cậu không thấy đúng à, tôi là người mẫu chuyên chụp mặt thì đương nhiên là mặt tôi phải đẹp rồi...bảo sao cậu thấy người nổi tiếng là suốt ngày sán lại gần rồi còn ôm ấp...nổi tiếng vì đẹp trai thật khổ mà." Cậu ôm đầu tỏ ra mệt mỏi, nó bĩu môi:

"Xuỳ, tôi còn chả biết cậu là ai nữa kia, thấy đám con gái đấy nói là người nổi tiếng mới biết chứ...mà tôi cũng chẳng thấy cậu đẹp trai gì hết."

"Cái gì? Cậu là người ở đâu chui ra mà không biết đến tên tuổi của Trình Nhất Lâm này???"

"Ngoài tác giả ngôn tình tôi yêu thích thì tôi chẳng cập nhật người nổi tiếng nào đâu." Nó châm chọc.

"Giờ thì tôi hiểu tại sao gu ăn mặc của cậu lại giống bà thím như thế rồi..." Cậu cười khẩy.

"Sao nào!!? Tôi thấy đẹp là được nhé!"
Chợt nó nghĩ đến cái gì đó khó hiểu, mặt kiểu trầm ngâm suy ngẫm khiến cậu bận tâm:

"Cậu lại đang nghĩ cái gì đấy?"

"Tôi thắc mắc một điều...sao những người phòng bên với cô chủ nhà lại không ho he gì khi thấy người nổi tiếng ở gần mình nhỉ?"

Cậu thở dài như cụ non:

"Cậu thấy tôi có giống trên ảnh không?"

"Nhìn kĩ thì giống nhưng nhìn qua thì trông hiền hơn..." Nó ghé sát mặt cậu rồi ngó nghiêng, cậu gạt mặt nó ra rồi giải thích:

"Thì thế, mắt khi kẻ và không kẻ sẽ khác nhau vậy đấy! Với lại nhà này chỉ cho con gái thuê mà người mẫu Trình Nhất Lâm kia lại là nam, đương nhiên là họ không biết rồi. Chưa kể đến là mỗi lần ra ngoài tôi đều đeo kính mà để đầu tóc không mượt mà gọn gàng như trên ảnh, sao mà toả ra khí chất người mẫu được chứ!"

Nó cắn môi gian tà, người nán lại gần nàng Trình, tay quàng qua vai cậu trêu:
"Thật vinh dự cho ta khi được ở cùng người nổi tiếng, ta có nên đưa nàng vào trong truyện của ta không nhỉ?"

Cậu nhăn mặt kì thị nó rồi gạt tay nó ra khỏi vai mình, giả vờ rùng mình rồi đứng dậy, tránh xa nó:

"Ghê rợn! Khéo có ngày cậu giở trò với tôi không chừng..."

Nó bật dậy, đang diễn bộ mặt sở khanh thì ngay lập tức trở lại nét mặt sững sờ thường ngày. Hạ Nhi giơ nắm đấm đe doạ:

"Cho một trận bây giờ đấy!"

Nhất Lâm không hiểu dạo này học đâu ra cái tính chọc ghẹo người khác, đặc biệt là chọc cho Hạ Nhi điên lên. Chẳng hiểu sao cứ trêu nó tức lên, cậu lại thích thú đến vậy. Thành thật mà nói, cậu thấy khuôn mặt khi tức giận của con bé rất đáng yêu, thậm chí nó còn đáng yêu hơn cả những lúc nó nhõng nhẽo với cậu hay những lúc tròn mắt lên nhìn cậu nữa. Giả dụ cậu có anh em trai, chắc chắn sẽ tìm mọi cách cho họ đến với Hạ Nhi để đưa con bé vào làm dâu trong nhà mình, như vậy cả nhà sẽ tha hồ vui cười thoải mái mỗi ngày.
(Huhu anh em đọc thì comment nhận xét giùm tui với ^o^" lần đầu viết truyện bách hợp không biết có ra gì không nữa /•_•)