Cậu Bẻ Cong Tôi Rồi (Phần 1)

Chương 22




Giờ chỉ còn "hai người con trai" ngồi ở ngoài phòng nghe tiếng mưa rơi, cậu vùi vào cái điện thoại tiếp tục đấm đá, Hạ Dực liếc nhìn rồi hỏi:

"Yêu bao lâu rồi?"

"Này tiểu tử, em đang nói trống không đó."

"Thì?"

"Cái thằng đáng ghét này, sao mày không đáng yêu được như chị mày hả?"

"Đó là phép lịch sự tối thiểu." Nhất Lâm nghiêm giọng, Hạ Dực cười khẩy:

"Tại sao phải gọi một tên già như ông là "anh" chứ?."

"Cái đấm gì thế?!! Sao lại gọi tao là "ông" hả thằng oắt con kiaaaaa!!!!" Nhất Lâm bực đến mức dù cố nhịn nhưng vẫn tức xì cả khói, tay chân tưởng chừng như không giữ yên nổi.

"Này cu con, mặt anh mày đúng tuổi đấy nhé!!"

"Xì, tên già ẻo lả, vậy mà cũng đòi yêu Tiểu Nhi. Sau này gặp trộm cướp chắc sợ quá ôm chân vợ mất." Hạ Dực mỉa mai, Nhất Lâm điên tiết nắm chặt ga giường để giữ bình tĩnh. Nhìn kĩ lại thì em trai của Hạ Nhi quả thực rất đẹp nhưng gương mặt trông cứ bất cần đời thế nào ấy, thân hình thì cực kì nam tính so với tuổi, đã vậy còn có cơ bắp nữa. Mình thì đang đóng giả là "bạn trai" Hạ Nhi nên thấy nhục thay cho nó là có tên "bạn trai" ẻo lả như mình, người tuy cao kều cứng cỏi nhưng lại không hề sơ múi như thằng nhóc 17 tuổi kia, về độ ngầu cũng không thể so bằng. Cậu đành đánh trúng tâm lí thằng nhóc cho bõ ghét:


"Nhưng mà nhóc à, Hạ Nhi lại thích kiểu người như anh mày đây này, cô ấy không thích con trai cơ bắp với lắm múi quá đâu nhé...vả lại anh đây cũng bằng tuổi chị của nhóc thôi và khuôn mặt này là quá đúng với tuổi rồi, ngưng gọi anh là "tên già" hay "ông" đi nhé!"

Hạ Dực im lặng lạ thường, cứ ngồi lau tóc mà không đáp lại lời nào. Hạ Nhi vừa bước ra ngoài liền bị thằng nhóc gọi:

"Tiểu Nhi, ra đây ngồi."

Nó quay ra nhìn, Hạ Dực vỗ nhẹ xuống giường chỗ cạnh thằng nhóc rồi ra hiệu bảo nó ngồi. Hạ Nhi cau có ngồi xuống, Nhất Lâm nhân cơ hội này lẩn vội vào phòng tắm để đỡ phải mở miệng chành choẹ với tên tiểu tử kia.

"Sao?"

"Cái ông đó...ẻo lả quá." Hạ Dực liếc về phía nhà tắm.

"Thằng này, có mày ẻo lả ấy!!"

"À, giờ còn bênh cả người ngoài trước mặt em trai mình cơ đấy."


"Im đi, đấy không phải người ngoài, đấy là bạn trai của chị mày đấy thằng hỗn láo này." Hạ Nhi giơ tay cốc một cái vào trán Hạ Dực, thằng nhóc 17 tuổi khẽ nhăn mặt rồi gắt gỏng:

"Đừng có cốc đầu người ta nữa, em không còn là trẻ con nữa đâu!"

"Uiiiiii mày nói như thể mày lớn lắm ấy." Nó nói với giọng điệu mỉa mai, Hạ Dực giận không nói ra lời mà sấy tóc cho khô rồi lên giường nằm. Hạ Nhi hốt hoảng cầm tay cậu nhóc kéo khỏi giường:

"Xuống đất mà nằm đi!! Em nằm đây thì chị nằm đâu chứ?"

"Thì nằm cùng giường có sao đâu. Không lẽ để em ngủ với bạn trai chị?"

"Không được..." Nó thở dài, chuyện Hạ Dực không phải con ruột của mẹ Hạ Nhi thằng bé còn không biết gì, ngày mẹ nó mang Hạ Dực về là lúc cậu còn quá nhỏ nên không thể nhận thức được mình chỉ là đứa con nuôi. Trong tiềm thức của Hạ Dực, ngôi nhà ấy chính là gia đình thật sự, là cái nôi sinh ra mình nuôi mình khôn lớn, Hạ Nhi và cậu là chị em xương máu nên tình cảm và sự lo lắng của cậu dành cho nó luôn luôn đong đầy. Không một ai nói cho Hạ Dực biết cậu chính là đứa con nuôi để cậu có thể lớn lên với danh nghĩa là máu mủ quý tử của gia đình, để cậu luôn cảm thấy mình là đứa trẻ hạnh phúc được sinh ra và nuôi nấng bởi cả tìn thương yêu của những nguồ ruột thịt. Hạ Nhi cũng không thể nói cho Hạ Dực biết chuyện này được, ngủ cùng một người con trai không cùng máu mủ đã lớn rồi thì cũng không hay nên đành phải dứt khoát từ chối. Hạ Dực thấy chị mình than thở về vấn đề chị em ruột thịt chung giường thì lấy làm lạ, ngồi xê dịch vào con bé:


"Tiểu Nhi sao thế?"

"Aaaaaaa sao mày lại đến đây buổi tối chứ?"

"Sao nào? Em làm phiền chị với tên kia à? Đến bữa ăn còn không nấu cho người ta nữa chứ, đúng là mình bị ra rìa rồi mà." Hạ Dực giở trò giận dỗi làm nó lúng túng, đúng là thằng bé vượt đường xa đến đây mà kẻ làm chị này còn không chuẩn bị cho được một bữa thì thật không đáng mặt làm chị tí nào. Nó đành để Hạ Dực yên vị trên giường, buông tay cậu ra rồi lon ton chạy vào bếp, nói lớn:

"Xời, tưởng gì chứ nấu ăn thì quá đơn giản!! Xem chị mày trổ tài nấu một bữa thịnh soạn cho mày đây này!"

Hạ Dực nhìn bóng dáng chị mình loay hoay đập trứng bắn tung toé mà bật cười, từ xưa đến giờ vẫn chưa hết hậu đậu, lúc nào cũng loáy hoáy như một đứa trẻ con vậy. Hạ Dực nhiều lần còn thầm nghĩ, không biết đấy có đúng là chị gái mình không nữa vì nếu xem như là em gái có khi còn hợp hơn ấy. Trong những cuộc cãi vã của hai đứa, người nhường nhịn và làm hoà trước luôn luôn là Hạ Dực, người chăm lo mỗi khi bố mẹ rồi chị gái mình cũng là cậu nốt, rồi cả giặt quần áo và nấu cơm cũng là Hạ Dực...tự hỏi có ai mà lại không muốn lấy mình cơ chứ?
Cuối cùng thì "bữa ăn thịnh soạn" của Hạ Nhi là hai bát mì tôm trứng, Hạ Dực cười bất lực tuy trong đầu cũng thừa biết sẽ như thế này rồi. Cậu vui vẻ chạy ra đỡ lấy hộ chị mình cả hai bát rồi đặt lên bàn, hai đứa sì sụp với hai bát mì nóng hổi trong một tối mưa lạnh, đến Nhất Lâm đang tắm mà ngửi thấy mùi mì còn phải bật cười vì cô chị gái kém bếp núc này nữa là.

...........

Hạ Nhi tắm xong, vừa trở ra ngoài thì thấy có hai kẻ đang giằng co chăn gối, Hạ Dực thì cầm một đầu chăn, Nhất Lâm cầm một đầu còn lại mỗi người kéo về một đằng về hai phía trái ngược. Hạ Dực quát:

"Tiểu Nhi không muốn nằm chung nên phải lấy chăn khác nằm, ông là con trai sao không nhường chị ấy được một hôm chứ?!!!"

"Gì chứ? Nhóc thì không phải con trai à?!! Anh đây đêm ngủ lạnh chết run không có chăn để đóng thành băng tảng ở đấy chắc?"
"Thì kệ ông chứ!! Tôi cũng không nằm dưới nền nhà được vì nền nhà lạnh lắm, chẳng lẽ muốn tôi nằm với ông??"

"Không đời nào nhé! Không ngủ được thì đi giùm!!!"

Lời qua tiếng lại không ai chịu thua ai, Hạ Nhi thấy em trai mình mà để nằm đất thì không được mà nó nằm với Nhất Lâm cũng không xong nên đành dùng cách của Nhất Lâm để đối phó với thằng nhóc. Nó lôi cả đống gấu bông rồi gối rồi cả cái laptop đặt lên giường mình để ngăn cách, gọi Hạ Dực lại:

"Để chăn đấy cho anh í ngủ! Em lại đây đi!!"

Hạ Dực bất ngờ khi thấy người chị gái ấy đổi ý trong phút chốc, chắc do nãy tắm nước chảy xuống làm đầu óc trở nên khác thường đây mà. Cậu vui vẻ trèo lên giường rồi nằm ngay cạnh, đống đồ trên giường ngăn cách mà vẫn cố nằm gần Hạ Nhi, thích thú nói:
"Cuối cùng cũng được ngủ với Tiểu Nhi rồi, thích quá!"

Hạ Nhi mếu máo quay sang nhìn Nhất Lâm, cậu thấy tên tiểu tử kia cứ sán sán lại gần nó liền quát:

"Này này thằng nhóc kia!! Nằm xích xích ra!!!"

"Gớm nữa, tôi là em trai của bạn gái ông chứ có phải trai lạ đâu mà ông lo. Không được nằm cùng nên ghen tức à haha."

"Thằng chết dẫm, chị mày đòi ngủ cùng tao còn đuổi nhé!"

"Nhưng mày nằm xích ra đi, Hạ Nhi thấy không thoải mái đâu."

"Tiểu Nhi, chật chội lắm à??" Hạ Dực nghe Nhất Lâm nói xong liền lập tức nhổm người dậy, tay đặt lên vai Hạ Nhi rồi ghé sát tai nó hỏi.

"Dạ vâng thưa ông nội, xích xích ra giùm!!!" Hạ Nhi ngoái lại nói rõ từng chữ ném thẳng vào mặt thằng em, Hạ Dực mỉm cười xoa đầu chị gái mình rồi nằm ra xa:

"Mau ngủ đi."

Cảnh tượng vừa rồi lọt vào mắt Nhất Lâm đang nằm chứng kiến, tại sao nhìn cảnh này lại liên tưởng đến những đôi yêu nhau có cậu bạn trai ôn nhu dịu dàng vậy? Nụ cười của Hạ Dực và cách cậu ta nhẹ nhàng hỏi chị gái mình quả thật để lại không ít hiểu lầm mà, thật tình, nếu giờ mà tự dưng cho Nhất Lâm biến thành con trai trong gang tấc để chịu đựng một đêm nằm cùng Hạ Dực hộ con bé thì hay biết mấy. Đêm ấy, vì tiếng mưa mà Hạ Dực không ngủ được, Nhất Lâm thì đang cày game thấy thế liền quay sang hỏi:
"Sao còn chưa ngủ?"

Hạ Dực đưa ngón tay lên miệng ra dấu "suỵt" rồi nói nhỏ:

"Khẽ thôi, có người đang ngủ đấy."

"Xem thằng nhóc nó quan tâm chị nó gớm chưa kìa."

Thấy Nhất Lâm im lặng, Hạ Dực lại tò mò nhảy sang chuyện khác:

"Mà này, đã hôn nhau lần nào chưa đấy?"

Nhất Lâm đang mải bắn dở thì nghe xong câu hỏi liền rơi tuột cả điện thoại, mặt đỏ bừng lắp ba lắp bắp:

"H...hôn cái khỉ gì??? Tình yêu của người ta là tình yêu trong sáng đó."

"Thời buổi nào rồi, thôi thế cũng tốt..." Giọng nói của Hạ Dực bỗng có phần nhẹ nhóm khiến cậu hoài nghi:

"Sao lại tốt?"

"Thì ai lại để cho một tên ẻo lả như ông cướp đi nụ hôn đầu của một thiếu nữ ngây thơ ngốc nghếch như thế được."

Cũng may cho Hạ Dực , Nhất Lâm mà là con trai thực thụ thì thằng nhóc tiêu đời rồi, "nam nhi" với nhau mà chê thẳng mặt nhau là ẻo lả thế mà nghe được à??
"Nhóc con hơi hỗn rồi đấy nhé, đi ngủ đi." Nhất Lâm dặn lòng phải kiềm chế trước tên ranh này, mong là hãy nhanh qua ngày hôm nay để tên này biến khỏi đây ngay đi chứ không chọc cậu tức muốn chửi thề mất.

Quả nhiên vẫn chỉ có Hạ Nhi hồn nhiên vô tư không lo nghĩ mà ngủ ngon lành, hai người kia cứ trằn trọc suy nghĩ không ngủ được giữa đêm mưa ro gió lớn bão bùng. Rồi đột nhiên hai "thằng con trai" đấu mắt nhìn nhau muốn toé lửa, Nhất Lâm thấy phiền quá đành tắt vội đèn ngủ đi để không phải nhìn cái ánh mắt khó chịu đấy nữa, Hạ Dực cũng cố gắng nhắm mắt lại đợi mưa tạnh để chìm vào giấc ngủ.