Cậu Bẻ Cong Tôi Rồi (Phần 1)

Chương 26




"Đồ của em có vẻ sẽ không hợp với chị nhưng mà...chị có thể mặc tạm được chứ?"

Hạ Nhi mở tủ quần áo của mình ra, thấy đồ của mình với đồ của Lập Hạ đang mặc khác nhau một trời một vực, một đằng thì hầu như toàn màu tối sầm tối sì, một bên lộng lẫy nhìn thoáng qua là biết tiểu thư nhà giàu rồi. Lập Hạ nhìn bộ váy nó đang mặc với đống đồ trong tủ thì khẽ nhăn mặt, cô lẩm bẩm:

"Con gái gì mà toàn màu tối thui như bà già thế?"

Nói đoạn, cô quay sang Nhất Lâm hỏi:

"Nhất Lâm...đồ của cô bé này hơi ngắn so với người chị nên chắc không vừa đâu...chị có thể mượn đồ của Nhất Lâm không?"

Nhất Lâm trừ cái hôm đi cứu Hạ Nhi rồi đưa cái áo khoác cho nó dùng tạm để che phần áo rách bên trong thì chưa bao giờ cho ai mượn quần áo cả, cậu gãi đầu cười ngượng:


"Không được...em..."

"Quần áo của cậu chắc chị ấy mặc vừa đấy, cho chị ấy mượn một đêm thôi mà."

Hạ Nhi vừa dứt lời là y rằng Nhất Lâm nghe theo răm rắp, cậu mở tủ lấy ngay một chiếc áo phông dáng hơi ôm với một chiếc quần short đưa cho Lập Hạ. Cô nhìn hành động của cậu ngay sau lời nói của Hạ Nhi thì có chút nghi ngờ, làm gì mà lại ngoan ngoãn nghe lời ngay thế chứ?

Cô nhận lấy bộ đồ từ tay Nhất Lâm rồi quay người đi vào phòng tắm, vừa vào thì nghe thấy tiếng hai đứa nói gì đó với nhau, cô áp tai vào tường nghe ngóng:

"Hạ Nhi, tối nay để chị ấy nằm giường cậu đi."

"Tôi nghĩ là chị ấy sẽ thích nằm với cậu hơn đấy, chị Lập Hạ có vẻ rất quý Lâm."

"Nhưng cậu biết rồi còn gì, tôi quen nằm một mình rồi, trừ cậu ra thì tôi không thể ngủ được với ai cả!"


"Cái gì?? Nhất Lâm với cái con bé đấy ngủ cùng nhau sao?!!! Nhất Lâm, không phải xưa giờ em ghét nhất là động chạm thân thể và ngủ chung giường sao?"_Lập Hạ trong phòng tắm tay siết chặt bộ quần áo, trong đầu nảy ra í chia rẽ nội bộ.

"Để tí tôi hỏi, kiểu gì chị ấy cũng chọn nằm với cậu cho mà xem!" Hạ Nhi tự biết, nãy giờ thấy biểu hiện trên mặt Lập Hạ và ánh mắt cô nhìn mình đều thật sự là không có mấy thiện cảm, Hạ Nhi chính vì thấy cô có phần khó chịu khi hai đứa dính với nhau nên mới đi chậm lại, nhường không gian cho hai người. Ai ngờ lúc nó bị bỏ lại, Nhất Lâm lại chạy hùng hục đến, Lập Hạ nhìn thấy rồi ánh mắt lại hằn học nổi lửa. Để Lập Hạ nằm cùng mình, chắc đến cô ấy cũng không chịu.

Lập Hạ tắm xong, cô cần chiếc khăn tắm lau tóc, mái tóc rối còn ướt thấm nước lên áo khiến vòng một đôi lúc mờ ảo, lúc lại lộ rõ. Cô cố ý cầm chiếc máy sấy trên bàn rồi chạy đến chỗ Nhất Lâm:


"Nhất Lâm, áo ướt mất rồi, Nhất Lâm sấy nó hộ chị với!!!"

Lập Hạ ưỡn ngực lên, Nhất Lâm cũng chẳng thấy ngại như cái lần nó thấy áo Hạ Nhi bị rách, cứ thế vô tư cầm máy sấy mà sấy. Lập Hạ lấy tay giả vờ phủi phủi chỗ phần ngực áo, người mỗi lúc một sát lại gần cậu, Nhất Lâm thấy có gì đó càng lúc càng sai khi tay Lập Hạ cứ lân la sờ lên vai mình liền gọi Hạ Nhi:

"Hạ Nhi, ra sấy giúp tôi với."

Hạ Nhi đang chăm chú gõ phím viết truyện:

"Không thấy tôi đang..."

"Bảo ra thì ra nhanh xem nào!!"

Nó lập tức rời máy tính chạy đến bên giường cậu, tay vừa cầm vào cái máy sấy thì Lập Hạ gạt ra:

"Khô rồi, không cần sấy nữa đâu."

"Ơ...áo chị vẫn còn ướt mà..."

Lập Hạ muốn gắt lên nhưng thấy Nhất Lâm vẫn đang nhìn về phía mình, đành nhẹ giọng:

"Không sao đâu, chị ngồi một lúc là nó khô ngay ấy mà."
Hạ Nhi tự thấy mình đã nghĩ sai về Lập Hạ, con người ấy thật sự dịu dàng và hiền thục chứ không hề có khó chịu gì với mình cả, do mình nghĩ lung tung cả thôi. Lập Hạ đứng sấy tóc một lúc cho khô rồi bò lên giường cậu, Nhất Lâm thấy thế thì gọi Hạ Nhi:

"Này, sang đây bảo!!"

Hạ Nhi cau có, dài cái giọng ra:

"Gìiii??"

"Bảo sang thì sang đi!"

Nó lại lết cái thân sang bên ấy, cậu vẫy nó đi sang phía bên cạnh mình rồi vỗ xuống giường ra hiệu nằm xuống, Hạ Nhi nhăn nhó không hiểu gì cả. Cậu chẹp một tiếng rồi kéo con bé nằm xuống, một mình kẹp giữa hai người có sở thích nằm chung giường với cậu, một bên là thích cậu, một bên là thích nằm như thế vào thời tiết này vì thấy ấm áp. Cũng may giường rộng nên không sao, chỉ có Hạ Nhi vẫn chưa hết sốc:

"Rõ ràng mọi khi đòi nằm cùng còn đuổi, hôm nay là có ý gì???"_nó cố vắt óc nghĩ ra nhưng con người cậu khó hiểu quá khiến nó đau cả đầu.
"Thôi tôi về giường nằm đây." Nó định nhổm người ngồi dậy thì cậu lại cầm tay nó giữ lại, trầm giọng:

"Nằm xuống."

"Mọi khi cậu còn đuổi tôi cơ mà.."

"Thấy hôm nay được dịp tốt quá lại không dám tin à?" Cậu cười khẩy.

Lập Hạ biết, vì không muốn nằm chung trên cùng một giường với một người khác không phải Hạ Nhi nên để tránh làm phật lòng Lập Hạ, cậu còn kéo theo cả Hạ Nhi sang nằm. Lập Hạ cảm thấy mình như đóng vai người vô hình vậy, Nhất Lâm cứ mải nói chuyện với Hạ Nhi mà ngó lơ mình. Cậu tắt đèn, Hạ Nhi lại nói với giọng run run:

"Sao hôm nay cậu lại tắt cả đèn ngủ...bật lên đi, tối lắm..."

"Ơ, ngủ cùng nhau mà tắt đèn tối cậu vẫn sợ cơ à?"

"Ai chả sợ, cậu hỏi chị Lập Hạ mà xem."

"Đúng lắm em gái, đáng ra nãy giờ em nên nhường sự chú ý của cậu ấy cho chị thì tốt hơn đó."
"Nhất Lâm...chị cũng sợ bóng tối..."

Cô thấy Nhất Lâm vòng tay qua, nghĩ bụng rằng cậu sẽ ôm mình để mình bớt sợ nào ngờ, tay cậu với qua để bật đèn ngủ, cậu thở dài:

"Được chưa hai người?"

"Nhất Lâm, ở nhà chị quen có gối ôm rồi..."

"Chị ôm cậu ấy đi, cậu ấy giống cái gối ôm lắm đó!!" Hạ Nhi hồn nhiên nhổm người dậy hào hứng xui Lập Hạ, Nhất Lâm lắc đầu nguầy nguậy:

"Không không...có người ôm em không ngủ được!!"

"Nhất Lâm, nếu là con bé đấy thì việc ôm em ngủ cả đêm có hề hấn gì không?"

"Vậy thôi không sao đâu, chắc chỉ hơi khó ngủ chút xíu thôi mà...hai đứa mau ngủ đi mai còn đi học nữa đó."

Trên giường có ba người, một người say ngủ còn hai người còn lại mắt mở thao láo, Lập Hạ lén nhìn cậu, thấy mắt cậu đang mở hé, hàng mi còn hơi rung lên bèn chọc vào tay cậu:
"Em chưa ngủ sao?"

"À...em...ngủ chung như này em hơi khó ngủ..."

"Vậy mà em vẫn ngủ được khi nằm với con bé đấy?"

"Đâu có...em toàn mãi mới ngủ được đó..." Do ánh sáng nhạt nhoà của cái đèn ngủ mà Lập Hạ không thể thấy được mặt Nhất Lâm đang đỏ lên thế nào. Cô nằm sát rạt cậu, xoay người rồi đưa tay rờ lên vai Nhất Lâm.

Cậu khẽ giật nhẹ người:

"Chị...làm gì thế?"

"Làm em sợ sao?...Nhất Lâm, em hiện giờ có cảm xúc đặc biệt với người nào không?"

"Cảm xúc đặc biệt?"

"Ừ...như kiểu mặt đỏ rồi tim đập nhanh thường xuyên ấy, rồi thỉnh thoảng hành động còn hay do dự nữa."

Nhất Lâm chợt nghĩ đến lúc chạy thục mạng đến cho Hạ Nhi chỉ vì lo lắng lạc mất nó giữa đường tối vắng, lúc ấy nó nép vào người cậu, tay cậu rõ ràng muốn đưa ra để ôm lấy nhưng sau đó lại rụt lại, cứ do dự được vài lần không nhất quán được. Ở cạnh nó, nhiều lúc tự hỏi mình bị nó lây cho cái bệnh gì mà lúc nào cũng thấy tiếng tim rồi mặt và cơ thể nóng ran lên như thế?....
"Không phải!!!! Đây nhất định không phải là cảm xúc đặc biệt gì cả!!...chỉ là, chỉ là mình bị bệnh thôi."

"À mấy cái đó thì không có rồi, ngoài tên Tuấn Huy đó ra thì em chưa đỏ mặt và tim đập thình thịch với bất kì ai cả!"

"Nói dối, Nhất Lâm, em đừng dối tôi, em không biết rằng tôi nhạy bén hơn suy nghĩ của em rất nhiều. Tốt nhất, Nhất Lâm à, tôi cần phải mau chóng tìm một chàng giống Tuấn Huy ngày đó cho em mới được! Nếu em đã không thể có tình cảm với tôi...thì nhất định không được là con bé đấy!!."

"Haha phải rồi Nhất Lâm, chị sẽ sớm tìm cho em một hoàng tử thôi, hãy chuẩn bị tâm lý biến thành công chúa đi nhé!"

Thấy Nhất Lâm cười thích thú, Lập Hạ lại tự an ủi:

"Phải rồi, Nhất Lâm là con gái, là gái thẳng thì làm sao có ý với cái con bé đấy được! Là do chúng thân nhau và do Nhất Lâm tính tình vốn dịu dàng hay quan tâm người khác nên mới thế thôi. Nhất Lâm, nếu không thể đến được với em vì thứ tình yêu này quá sai trái thì tôi chắc chắn phải nhìn em hạnh phúc bên một người đàn ông thực thụ."
Lập Hạ không để ý rằng, khi người ấy ngủ đã vô thức nắm lấy tay người bên cạnh mình mà khẽ mỉm cười nom thật hạnh phúc; cũng không để ý rằng, tay người ấy siết bàn tay kia mỗi lúc một chặt...chỉ có Lập Hạ tự an ủi bản thân mà không ngó ngàng đến những điều ấy, rằng Nhất Lâm, cảm xúc đặc biệt của cậu ấy chắc chắn là đã dành cho một người nào đó rõ ràng rồi.