Cậu Bẻ Cong Tôi Rồi (Phần 1)

Chương 34




Xe vừa dừng trước cổng, đám giúp việc trong nhà đã nhanh chóng chạy ra vì tò mò về cô chủ sau bao năm không gặp giờ trông như thế nào. Ai đang làm giở việc thì cũng dừng lại dang dở, giẻ lau các thứ vứt ở dưới đất rồi tay vẫn còn bẩn chạy ra đón Nhất Lâm về thăm nhà. Ai ai cũng nóng lòng, hồi hộp, nhìn vào cửa kính trên xe tối om mà thấy sốt cả ruột, từ già đến trẻ người nào cũng nôn nóng vì đều nghĩ đến cái hình ảnh tiểu thư nhà họ Trình lên 18 sẽ ra dáng một thiếu nữ đoan trang, dịu dàng. Một vài người xôn xao:

"Hồi hộp quá, không biết cô chủ bây giờ trông thế nào đây? Tôi đang nghĩ đến một tiểu thư đài các vòng nào ra vòng nấy chuẩn bị sang chảnh bước ra ngoài, tay vén tóc qua vành tai thật yểu điệu, người thơm nức mùi nước hoa ấy...chà, thật đáng mong đợi..."


"Còn tôi thì nghĩ đến một tiểu thư sεメy với bộ sườn xám nóng bỏng đậm chất mấy nàng gái chơi nhà giàu."

"Bà điên à, tiểu thư nhà chúng ta sao lại có thể đổi phong cách thành sεメy thế chứ? Theo tôi í, tiểu thư sẽ hiền lành và dịu dàng hơn xưa, mái tóc dài đen nhánh, đánh son nhẹ nhàng kiểu phơn phớt hồng ấy. Kiểu hình ảnh một thiếu nữ thuần khiết đó, rất hợp với tiểu thư."

"Nhưng cô không nhớ là tiểu thư không hề thuần khiết hay sao?...." Bỗng một giọng nữ nghe có vẻ trẻ nhất trong số đó cất lên, mọi người quay ngay ra nhìn cô ta với ánh mắt khó chịu.

"À...tôi xin lỗi...tôi đùa thôi ấy mà."

Cửa xe cuối cùng cũng mở, mọi người háo hức chú ý vào cánh cửa kia. Khi một người "con trai" cao lớn đẹp trai bước ra ngoài, họ đều trao nhau những cái nhìn khó hiểu:

"Ai thế nhỉ?"


"Vị thiếu gia kia là ai vậy? Đẹp trai ghê."

"Oaaa...đừng nói là người mà lão gia muốn gả cho con gái mình nhé. Tôi nhớ là ông ấy không coi cô chủ là con gái kia mà, hay là thời thế đã thay đổi rồi nhỉ?"

Lão tài xuống xe thì thấy một đám người đang xúm lại bàn tán xì xào, lão ái ngại liếc nhìn cậu rồi quát lũ người kia:

"Cái đám người không biết điều này, còn không mau chào cô chủ hả??!!!!"

"Ông có bị điên không tài xế Văn?? Làm gì có cô chủ nào ở đây chứ." Một người trong số họ vênh váo.

"Cái lũ ngu này, chào mau không Nhất Lâm nó nổi điên đấy!!!"_Ông nháy mắt ra hiệu, đám người kia vẫn cứ trơ mặt ra.

"C...cô chủ à..." Tài xế Văn nuốt nước bọt nhìn thái độ khó chịu của cậu, cậu hậm hực đi thật nhanh vào nhà.

Lão định chạy theo nhưng lại bị đám người kia giữ lại, một bà giúp việc già hỏi:


"Này ông, sao cứ gọi cậu thiếu gia đó là cô chủ thế hả? Ông bị nhìn loạn giới tính sao?"

"Thì đó là cô chủ thật mà!!! Cô chủ mà không gọi là cô chủ thì gọi là cậu chủ chắc!??"

"Ông già nên lẫn xừ rồi, trai gái mà cũng không phân biệt nổi nữa, người như ông sống đến từng này tuổi đầu óc không còn minh mẫn sao lão gia vẫn để cho ông làm tài xế riêng cho tiểu thư nhỉ? Ông lại bày trò kiếm lòng thương hại gì đúng không?"

"Bà!!...Tôi không thèm nói với cái loại đàn bà mồm loe như bà nữa!!" Lão giận dỗi bỏ đi, bà ta chỉ cười khẩy:

"Xuỳ...cái loại trẻ con!"

Đám giúp việc đi vào nhà, thấy hụt hẫng khi mà ngóng chờ mãi không thấy bóng dáng của cô chủ. Mọi người trở lại làm việc, Nhất Lâm lại như xưa, gắt gỏng:

"Nước hết mà không ai lấy à!?"

Một người giúp việc tiến đến hất hàm nói với cậu:
"Thưa thiếu gia, không phải người của nhà này thì xin đừng đòi hỏi, đừng nghĩ mình là hôn phu của cô chủ là muốn làm gì thì làm."

Cậu hiểu ra ý bà ta nói, cậu chỉ cười nhạt, chân vắt lên bàn, khoanh ray trước ngực ra lệnh, lời nói y hệt như lúc trước:

"Về đến nhà mà không có lấy thứ gì để ăn, người trong nhà này chết hết rồi à!!?"

Mọi người giật mình, từ cách nói chuyện cho đến ngữ điệu sao lại có thể giống cô chủ đến thế cơ chứ. Tuy nhiên, mọi người vẫn giữ nguyên quan điểm, ai cũng cố bơ đi không trả lời cậu. Nhất Lâm nằm ra ghế, chân vắt lên bàn, áo khoác cởi ra quăng lung tung.

"Thưa thiếu gia, ở nhà người khác xin đừng tuỳ tiện như vậy, làm gì cũng nên biết giữ ý tứ một chút."

"Giỏi, giờ còn biết lên mặt với chủ nhà rồi cơ đấy." Cậu nhếch môi, gật gù cái đầu. Người giúp việc nghe thấy cậu nói là "chủ nhà" thì thấy người này thật đúng kiểu vô duyên bất lịch sự mà bà rất ghét, bà liền mắng:
"Thiếu gia, xin người nên biết mình đang ở đâu ạ. Tiểu thư nhà chúng tôi vô cùng ghét sự bừa bộn như thế này, cho nên xin thiếu gia hãy nhặt áo khoác lên với."

Bà vừa dứt lời thì cửa mở, lão gia vừa về đã cười tươi khi thấy con gái mình nằm chờ trên ghế, không cả để ý đến người giúp việc đang to tiếng ở kia mà đi tới chỗ con mình:

"Ôiiiiiiii con gái của ta cuối cùng cũng biết mò về thăm người cha già này sao? Không ngờ con cũng có ngày nhớ tới ta."

"Cái gì?!! Con gái là sao??" Người giúp việc ấy đứng hình, mắt nhìn hai người không chớp lấy một cái.

"Ô...ông chủ...thiếu gia này là..."

"Nhìn gì nữa? Còn không mau lấy đồ ăn mang ra cho cô chủ của mấy người đi à?!!! Kiểu này là muốn bị đuổi việc đúng không??!!!"

"Hả??!!!!! Đây là...tiểu thư Trình Nhất Lâm sao?????"

Đám giúp việc kia thấy tiếng ông chủ quát lớn thì chạy vội ra ngóng, thấy mặt bà ta tái mét thì tò mò:
"Sao mà đứng run rẩy thế kia?"

"Tôi chịu, chắc làm gì cậu trai trẻ kia nên bị mắng...mà tôi thấy có vẻ ông chủ thân cậu ta lắm, còn khoác vai cậu ta kìa."

"Ờ ha, chắc thiếu gia này gia cảnh cũng đẳng cấp không thua kém gì Trình gia đâu."

Bên ngoài, người giúp việc ấy đang quỳ xuống chân Nhất Lâm vái lạy liên tục, bà sướt mướt:

"Cậu...à cô chủ, xin người độ lượng tha thứ cho, đừng đuổi bà già này...hức...tôi có mắt mà như mù không nhận ra cô chủ, rôi sai rồi..."

Đám bên trong như chết lặng, "Bà ấy vừa nói rằng đó là cô chủ của chúng ta sao???"

Cả thảy biết điều đùn đẩy nhau ra ngoài mà xin lỗi, kẻo lại bị cậu truy ra rồi đuổi việc thì khổ.

Vậy là cả đám giúp việc, ai nấy cũng cúi rập dưới chân Nhất Lâm, chạm trán xuống đất van xin cậu:

"Xin cô chủ thứ lỗi, là tôi sai rồi, xin cô chủ đừng đuổi việc bọn tôi."
"Do cô chủ khác quá nên bọn tôi không nhận ra...mong cô chủ tha tội..."

"......"

Ai nấy đều đua nhau nói, Nhất Lâm đau đầu đứng phắt dậy, nhăn mặt bước qua chỗ đám người ấy, gắt giọng:

"Phiền phức, mang đồ ăn lên phòng cho tôi!"

Cả đám hớt hải tuân lệnh, chạy thục mạng vào bếp, người thì theo cậu lên chuẩn bị nước tắm, người lao vào dọn nhà thật sạch. Ai nấy cũng đều có chung một sự thất vọng, tiểu thư thục nữ dịu dàng mà họ mong đợi hoá ra lại là một cậu thiếu gia vô duyên bừa bộn, vừa về đến nhà là áo quăng tứ tung luôn rồi. Ngỡ tưởng tiểu thư trở về sẽ thật xinh đẹp nữ tính mà đâu ngờ, không những giống con trai mà còn đẹp trai hơn bao nhiêu thằng con trai nữa chứ.

"Tôi không thể quen được bà ơi, tiểu thư của chúng ta đi chuyển giới sao?"

"Chuyển cái đầu bà!!...mà công nhận giống con trai thật, cái dáng cũng giống nữa. Cô chủ cao lên nhiều thật đấy, ước chừng cũng phải mét 8 rồi, nếu dáng mà sεメy thử xem, chẳng khác nào mấy cô người mẫu nổi tiếng luôn."
"Ừ nhỉ? Không biết lão gia có định khai thác vóc dáng đẹp trai ấy để kiếm tiền không nữa..."

"Úi dời ngày xưa cô chủ cắt tóc đi làm người mẫu theo ý lão gia đã có bao nhiêu cô gái đổ ầm ầm rồi, giờ lại còn đẹp trai hơn hẳn thế này thì có mà bọn con gái chết hếtttt!!"

Đám giúp việc ở dưới bếp cứ rảnh ra là lại bàn tán, chưa ai có thể chấp nhận được cô chủ của mình trong cái hình dáng mới mẻ này cả, để coi cậu như Nhất Lâm của ngày xưa một cách nhanh chóng quả thật khó thật đấy!...