Cậu Bẻ Cong Tôi Rồi (Phần 1)

Chương 64




Tôi hôm ấy, vì chiến tranh lạnh nên Hạ Nhi rời nhà từ lúc 7 giờ tối. Nó cả chiều chỉ tập trung vào cái thứ ngôn tình của mình, mặc kệ cho lời cậu như "chó sủa mang tai", mặc cho cậu lại tiếp ý trêu đùa để nó chú ý đến:

"Đúng hiệu trà sữa mà chị Lập Hạ thích đây mà, tối nay phải đi thử hết mấy loại ngon nhất ở đấy mới được!"

Hạ Nhi vẫn không bận tâm, mắt cắm vào màn hình máy tính, biến cậu thành tên tâm thần ngồi lảm nhảm. Nó rời nhà, vơ vội đúng một cái áo khoác mỏng rồi bắt xe bus sang nhà Thất Thất.

"Toi rồi, lần này "bạn gái" mình giận có vẻ căng rồi đây. Em đang ghen đúng không Nhi?" Cậu ôm đầu cười như kẻ ngốc, Hạ Nhi của cậu đúng là đứa giỏi dỗi giỏi giận mà.

...........

Thất Thất hôm nay ở nhà một mình, đang ngồ trên phòng ăn bỏng ngô xem đam mỹ thì thấy tiếng chuông inh ỏi. Cô chẹp miệng khó chịu vì đang dở phim thì bị làm phiền, đành dừng tạm phim lại rồi chạy xuống thật nhanh, thái độ lồi lõm dậm chân thật mạnh từ cầu thang xuống dưới nhà. Thất Thất mở cửa vẫn bằng cái thái độ khó ở ấy nhưng khi vừa thấy Hạ Nhi bên ngoài thì giật nảy cả người ra sau, cô ôm tim thốt lên kinh ngạc:


"Ôi lạy chúa, con có nhìn nhầm không đây?? Nữ vương đời con đến đây chơi với con này..."

Hạ Nhi cau có nhìn cô khiến cô đang diễn sâu đành dừng lại, kéo nó vào nhà rồi đóng cửa lại, chăm chú nhìn sắc mặt nó mà hỏi han:

"Bị sao đây? Sao lại vác cái mặt này đến nhà tao thế hả?"

"Aaaaaaa bực quá điiiiii!!!!"

Nó gắt lên khiến cô co người lại, tay đặt lên vai nó trấn an cơn giận:

"Thế làm sao nào? Ai làm cho nữ vương của tao phải cau có thế này đây?"

Nó hít thật sâu rồi thở dài ra lấy lại bình tĩnh, ánh mắt nó nguội dần:

"Không sao không sao, kệ cậu ta đi."

"Cậu ta???? Aaaaaa, cãi nhau với Lục Niên hả?" Thất Thất ngẫm nghĩ mộ hồi xem nó đang nói đến ai, cuối cùng thì vỗ bốp một cái vào đùi mình khi nghĩ đến ngay được con bé chắc đang giận bạn trai của nó đây. Hạ Nhi bịt tai lại, lắc lắc cái đầu:


"Không biếtttttt!!!!!!!"

"Ầyyyyyy tiểu thụ ngốc này cãi nhau gì với bạn trai vậy hả? Nói nhanh!"

"Aishhhhh tao bực quá chả buồn kể nữa!!!"

"Ơ hay...thế để tao gọi điện hỏi thẳng Lục Niên vậy..."

Vừa thấy Thất Thất cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi, nó bèn giật ngay lấy, nhảy nhặng lên:

"Tao bảo kệ cậu ta đi rồi mà!!!"

"Được rồi...thôi ngồi xuống nào, giờ lên phòng tao xem phim nhé, giải trí lắm!" Thất Thất đá lông nheo, quàng vai nó rồi ghé sát mặt nó nói với cái giọng gian tà. Con bé tỏ ra khinh bỉ:

"Lại đam mỹ hả?"

"Này này, không được nói về nghệ thuật với cái giọng điệu đấy nha!!! Phim này nhẹ lắm, xem để giải trí quên sầu thôi, đi!"

Cô vỗ vào lưng nó rồi dắt con bé lên phòng, vừa xem vừa gạn hỏi:

"Hai người cãi nhau như nào thế? Kể tao nghe đi."

"Tao đã bảo là kệ!!!!"


"Tao là bạn mày, đúng chứ?"

Hạ Nhi hạ giọng xuống, bắt đầu tâm sự lòng mình cho Thất Thất nghe:

"Như này đi, ví dụ mày có bạn trai, bạn trai mày có phiếu mua đồ miễn phí của một nhà hàng nào đó, anh ấy khoe trước mặt mày nhưng lại rủ người khác đi mà không rủ mày thì mày thấy thế nào?"

Thất Thất thấy vẻ mặt cau có của nó thì cười gian, trầm giọng xuống:

"Tao thấy rồi nha...mày đang ghen đúng không?"

"Điên à?!!!!! Ai ghen chứ???!!" Nó gắt lên, sắc mặt có chút đỏ. Thất Thất khoái chí cười khúc khích, sau đó nghiêm túc trở lại tư vấn cho cô bạn ngây thơ:

"Lục Niên rủ ai thế? Có phải là con mụ đấy không?"

Hạ Nhi khẽ gật đầu, Thất Thất cũng thấy bực thay, ai đời lại có thể loại bạn trai công khai đi chơi với con khác trước mặt người yêu mình thế bao giờ. Cô thở dài:
"Tao nghĩ con mụ đấy không chỉ là thanh mai trúc mã bình thường thôi đâu, hành động khi ở bên cạnh Lục Niên của mày lạ lắm ấy..."

Hạ Nhi tự dưng thấy nó kì kì, dù gì thì Nhất Lâm cũng đâu phải "bạn trai" thật của mình, tại sao lại phải khó chịu vì chuyện này chứ? Cậu đi với ai là chuyện của cậu, liên quan gì đến Hạ Nhi.

"Thôi kệ đi, cậu ta đi với ai cũng được, chả quan tâm."

"Nhưng Lục Niên là người yêu mày đấy, mày phải biết giữ chứ!"

"Kệ!!!!! Không liên quan!!!"

Con bé quả thực là cứng đầu mà, Thất Thất nghĩ vốn con gái khi yêu dễ ghen như vậy nên cũng thôi không nói gì, dễ giận thì chắc cũng sẽ dễ làm lành thôi nhỉ?

......

Nhất Lâm ngồi chơi game nhìn đồng hồ đã hơn 9 giờ tối, cậu sốt ruột gọi cho nó bao nhiêu cuộc mà vẫn chỉ toàn nghe thấy thuê bao. Kì này chắc hẳn nó giận đến để chế độ máy bay để đỡ phải nghe điện thoại của cậu luôn rồi, "Bé con của tôi, tôi mà là chồng em thì chắc phải dành cả đời mình để nuông chiều và dỗ dành em mỗi lần em lên cơn giận dỗi quá!"
Nhất Lâm do dự một lúc rồi quyết định gọi Thất Thất để hỏi, bên đầu dây kia vừa nghe máy đã thấy giọng ngái ngủ:

"Alo..."

"Thất Thất à, tôi Lục Niên đây, Hạ Nhi có ở chỗ cậu không?"

"Giờ mới hỏi, về được gần nửa tiếng rồi ông ạ. Aishhh, phiền ghê!"

Nàng ta cụp máy, Nhất Lâm lại càng thêm lo, nó giận cậu quá đến nỗi cố chần chừ về muộn để không phải nhìn mặt cậu đấy hả? Nhất Lâm lại ra đứng ngoài cổng ngóng nó, đang nóng sốt hết cả người vì lo thì thấy cái dáng bé nhỏ ấy đi tới, người ngợm không biết lạnh là gì, ăn mặc mỏng tang.

Cậu khoanh tay đứng dựa người vào cổng, thở dài nhìn nó định nói gì đó làm lành thì bị nó cho ăn nguyên quả bơ to đùng, nó lách qua cậu mà đi vào, vẻ mặt lạnh lùng chưa từng thấy. Cậu cười đau khổ rồi đi theo "bạn gái" cậu vào nhà, vừa đóng cửa liền hỏi:
"Mặc ít áo thế? Không thấy lạnh à?"

Và đương nhiên, đáp lại vẫn chỉ là tiếng muỗi vo ve vo ve bên tai mà thôi. Trình Nhất Lâm tiến đến gần định chặn đường nó đang chuẩn bị bước vào nhà tắm để hỏi thì con bé lại cố tránh đủ đường, không vào được thì quyết định không tắm nữa chứ chắc chắn là không đụng chạm vào người cậu. Thấy nó ra giường nằm, cậu cũng ra theo, kết quả là vừa leo lên giường nó thì nó chùm chăn kín lại, cuộn tròn như một thanh sushi khổng lồ béo ụ quay lưng lại với cậu mà ngủ. Nhất Lâm vẫn lầy, cố trêu cho nó chịu quay lại chửi mình thì thôi:

"Eo ơi, chưa tắm mà đã đi ngủ, bẩn quá!"

"........."

Nhất Lâm đành phải sử dụng đến chiêu mà nó ghét nhất ở mình đó là cách xưng hô, cậu nằm gần lại, nói khẽ bên tai:

"Nhi này, nãy anh đi uống trà sữa với chị Lập Hạ vui lắm luôn, đã vậy sau đó còn đi xem phim nữa nhé!"
".........."

""Bạn gái" ơiiii, em bảo em không rảnh mà đi giận dỗi anh mà giờ em xem này...em giận đến không cả thèm nói một lời luôn."

".........."

"Hạ Nhi!!! Cậu rốt cuộc là có chịu quay ra đây nói chuyện với tôi không hả???!!"

Trình Nhất Lâm mất kiên nhẫn gắt lên nhưng nhục thay, đáp lại cậu vẫn chỉ là mấy con muỗi đang thương hại cho phận cậu bị "bạn gái" dỗi thôi.

Trình Nhất Lâm vẫn chưa nản chí, phận làm "bạn trai" khi thấy người yêu mình dỗi là phải tìm mọi cách để giảng hoà làm lành, nếu nản là tình yêu tan vỡ luôn không cả kịp trở tay mất. Hạ Nhi cũng đã ngủ quái đâu, chỉ đang giả vờ nhắm mắt nghe xem cậu nói gì thôi mà.

Nhưng người ngợm quần áo bụi bặm quá, có nên nhân cơ hội này mà chạy nhanh vào phòng tắm không?

Hạ Nhi hất tung chăn ra rồi bật dậy định lao đến phòng tắm, nào ngờ bị cậu giữ tay lại không cho đi, nó vùng vẫy cố gắng tìm cách rút tay ra khỏi, mặt cau có như mấy đứa khó ở kinh niên vậy. Rồi cho đến lúc tay nó không thắng nổi cái lực của cậu, nó đành lạnh giọng:
"Bỏ ra."

Cậu ngồi dậy theo, măt cậu cố gắng nhìn chằm chằm vào mắt nó để câu sự chú ý con bé cho nó chịu liếc nhìn mình, nhưng hôm nay Hạ Nhi ngầu lắm, không nhưng không nhìn mà còn lạnh tới bến được luôn cơ. Cậu không buông tay thì nó quyết không nhìn, đồng thời cũng chẳng thèm vào phòng tắm luôn, ngồi đấy cho cậu nhìn chán chê thì thôi. Cậu cố gắng làm lành:

"Tôi vẫn còn mấy phiếu nữa, mai bọn mình đi cùng nhau nhé!"

"........."

"Mai tôi không đi với chị Lập Hạ nữa, cậu muốn đi đâu tôi cũng chiều."

Kết quả, cuối cùng Hạ Nhi cũng lên tiếng nhưng lại là giọng nói quá đỗi phũ phàng, nó nói với nét mặt không cảm xúc.

"Khỏi cần, mai có hẹn với Hàn Mộc Dương rồi."

"Tôi chỉ trêu em thế thôi mà em giận tôi đến nỗi này sao hả?"

"Cậu ghen đấy à?" Ánh mắt cậu nghiêm túc trở lại, cái tay cậu càng lúc càng giữ tay nó chặt hơn.
"Là gì đâu mà phải ghen, lo mà đi chơi với chị ấy nhiều hơn đi."

"Phải rồi, chỉ có tôi yêu em chứ em đâu có ý gì với tôi, nhỉ?"

"Được thôi, tốt quá."

Cậu buông lỏng tay con bé, nhân cơ hội, nó rụt vội ra rồi chạy đến phòng tắm. Trình Nhất Lâm thấy nghẹn ngào vì gì đó, mắt bỗng dưng cay xè, cổ họng đắng lại nuốt trôi nước mắt ngược vào trong. Cậu gật gù, cũng phải, Hạ Nhi với cậu đâu là gì mà phải ghen chứ, chỉ là do cậu ảo tưởng mới nghĩ vậy cho nhẹ lòng mà thôi.

Nó trở ra thấy cậu đang ngủ, trong lòng thầm trách:

"Đồ đáng ghét, đã không biết đường xin lỗi cho câu tử tế lại còn nói lung tung. Nếu đi chơi với chị ấy mà vui đến vậy thì sau này hãy đi nhiều vào, cậu đúng là chẳng thể giữ được lời hứa ở bên cạnh tôi đâu mà."

Trình Nhất Lâm muốn ôm nó và nói xin lỗi ngay lập tức nhưng tình hình hiện tại thì không thể, cậu ngầm ngùi nằm quay người nắm dáng người cậu yêu ấy ngủ say, lòng tự trách:
"Tôi phải làm sao đây? Lỡ đâu ngày mai Hàn Mộc Dương sẽ nhân cô hội mà ngỏ lời với em lần nữa thì tôi đâu còn cơ hội chứ....tôi thật ngu ngốc vì để mọi chuyện thành ra như này. Em nên biết rằng trong lòng tôi chỉ có mình em, chỉ khi ở cạnh em tôi mới vui vẻ, việc tôi nói đi chơi với chị ta rất vui em tuyệt đối không được tin, nhớ chưa?"

Cậu tự dưng vừa nghĩ đến đấy liền quyết tâm lạ thường, vì yêu Hạ Nhi nên không thể tăm tia trao tình cảm cho ai khác nên tuyệt đối không thể để mất nó được, cậu quyết tâm, môi mím chặt:

"Hạ Nhi, hãy tin tôi, nếu tôi thực sự muốn bên em đến vậy, tôi chắc chắn sẽ biết cách giữ em lại bên mình."