Trình Nhất Lâm tâm trạng rất phấn khởi trên đường đến trường, chỉ cần nghĩ đến cảnh sẽ ngồi ăn với người được hầu hết nữ sinh trong trường theo đuổi thì cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Cậu hôm nay mặc một chiếc áo phông trắng bên trong kèm theo một chiếc sơ mi kẻ caro đỏ đen khoác ngoài trông khá năng động. Hai đứa ra bến xe bus mà trên đường đi Trình Nhất Lâm cứ cười suốt nom có vẻ rất yêu đời, đúng là được gặp tình yêu có khác nhỉ?
.............
Hôm nay Hạ Nhi kéo cậu lên chỗ mà hôm đầu nó ngồi, nơi mà có thể nhìn ngắm được học trưởng đang chơi bóng rổ dưới sân kia. Nó đẩy cậu vào trong ngồi gần cửa sổ còn mình thì an phận ngồi nhìn bảng mà chép bài. Trình Nhất Lâm nhìn thấy bóng dáng ấy, người con trai mà cậu vẫn luôn đơn phương gần 7 năm nay đang dẫn đường bóng rất chuyên nghiệp, ánh mắt khi tập thì nghiêm túc trông ngầu lạ thường. Cậu mải ngắm người thương quá đến nỗi Hạ Nhi ở bên gọi mãi mà không nghe thấy. Cho đến khi có người đưa tay ra cốc vào đầu cậu, Trình Nhất Lâm giật mình quay ra thì thấy thầy giáo đang ở ngay trước mặt mình, mặt mũi hầm hầm, trầm giọng:
"Cậu có bị điếc không? Tôi gọi lên bảng nãy giờ mà không nghe thấy à? Học với chả hành!!!"
Nói đoạn, ông thầy già đi xuống, Hứa Hạ Nhi quay sang chẹp cậu một tiếng rồi giúi quyển vở vừa làm bài trên bảng vào tay cậu, nhắc nhỏ:
"Cẩn thận bị phát hiện đấy. Tôi gọi nãy giờ mà cậu cứ mải ngắm học trưởng có nghe gì đâu!!"
Cậu gãi đầu cười trừ, vỗ nhẹ vào vai nó cảm ơn rồi đi lên bảng. Ông thầy trong lúc cậu làm thì ngủ gật nên hoàn toàn không biết gì, đến khi làm xong thì nhìn qua một hồi rồi cho điểm tuyệt đối mà không nói nhiều. Trình Nhất Lâm thấy có phần áy náy vì bài không phải mình làm, quay sang thấy con bé đang bật ngón cái chúc mừng mình giành được số điểm cao đầu tiên trong năm học mới thì thấy xấu hổ, mặt cúi gầm:
"Cảm ơn cậu..."
Nó đưa tay ra vỗ nhẹ lưng cậu, hất hàm:
"Cái này là để cảm ơn buổi tối hôm qua Trình tiểu thư đã cho tôi nằm chung đó!"
Bàn tay bé nhỏ với những ngón tay ngắn ngủn mũm mĩm của con bé đang vỗ nhẹ vào mình tự dưng làm cậu cảm thấy đáng yêu lạ thường, phải chi cậu mà có anh trai hay bạn thân là con trai có khi gả luôn cho nó ấy chứ. Cậu rời tay khỏi đầu nó rồi nhướn người về phía cửa sổ, ánh mắt lại thẫn thờ nhìn người thương đang toát mồ hôi với trái bóng. Bóng vào rổ, người ấy cười rạng rỡ như ánh mặt trời với đồng đội của mình, tay đưa lên quệt những giọt mồ hôi đang lăn dài ấy rồi mồ hôi còn làm ướt đẫm áo trông quyến rũ hơn hẳn mọi ngày. Tựa hồ có thể gϊếŧ chết trái tim Trình Nhất Lâm nếu như cậu đang đứng ngắm người ấy trực tiếp ngay trước mặt vậy.
Người ấy ngẩng mặt lên hít lấy một hơi rồi thở dài, khuôn mặt ánh lên những tia hạnh phúc. Anh mở mắt, rồi hai ánh mắt vô tình chạm nhau, người đưa tay lên vẫy vẫy kèm theo nụ cười tươi rạng rỡ. Tự dưng chạm phải ánh mắt người ấy, tim cậu đập liên hồi, môi run lên rồi cố gắng lấy bình tĩnh giơ tay lên chào lại. Anh bị gọi quay trở lại sân, anh chào cậu rồi quay người, cậu thì cứ mãi ngẩn ngơ nhìn theo mà không chớp mắt, Hạ Nhi ngồi bên tự kỉ kể chuyện mà cậu cũng không hay.
.......
Giờ ăn, Trình Nhất Lâm thu dọn sách vở thật nhanh rồi lao đến căn tin với tốc độ ánh sáng, mắt đảo quanh tìm kiếm hình bóng nam thần. Hứa Hạ Nhi đi vệ sinh về tính rủ cậu đi ăn cùng mà người đã mất tích đâu rồi, đành một mình tiu ngỉu lết cái thân đói đến căn tin.
Trình Nhất Lâm xếp vào hàng, ánh mắt sốt ruột vì nhìn quanh không thấy học trưởng đâu, đám con gái thì đã chầu chực sẵn ở một góc từ lúc nào rồi. Cậu thở dài, kiểu này sẽ không đến lượt mình ngồi ăn với học trưởng mất, đám con gái kia đã lôi phấn son ra tô lại chuẩn bị chờ anh đến rồi. Hứa Hạ Nhi xuống vừa lúc thấy cậu đang đưa tay lên nhìn đồng hồ sốt ruột, mặt hớn hở tính chạy đến đập vào vai cậu thì người ấy từ đâu đi đến đứng ngay sau nàng Trình, thở dốc rồi tay vỗ nhẹ vai cậu...
"Nhất Lâm, xin lỗi nhé, anh vừa đi thay đồ, nãy tập xong người đầy mồ hôi quá."
Trình Nhất Lâm quay lại, trái tim loạn lên khi thấy khuôn mặt người thương ở ngay sau, sát gần mình, bàn tay to lớn của chàng trai bóng rổ đang đặt lên vai mình. Cậu nuốt nước bọt cái ực, ánh mắt ngại ngùng không nhìn thẳng mắt anh, ấp úng:
"Không...không sao....em cũng...mới đến thôi..."
Anh quàng vai cậu, nhướn môi, nhẹ giọng thủ thỉ vào tai Nhất Lâm làm mặt cậu nóng bừng lên:
"Lát nữa ra bàn ăn anh cho cậu xem cái này!"
Nhất Lâm khẽ cười tủm, đôi mắt một mí híp lại nom có vẻ rất suиɠ sướиɠ. Cậu gật đầu, học trưởng rời tay khỏi vai cậu rồi cả hai tiến dần lên tới chỗ lấy đồ ăn. Hứa Hạ Nhi nhìn từ xa thì tiu ngỉu, thế là nó lại phải ngồi ăn một mình như ngày xưa, lại phải một mình cắm mặt ăn cơm cho xong bữa, một mình gắp những thứ mình không ăn được để xuống bàn chứ không gắp sang bát người ngồi bên được nữa......
Trình Nhất Lâm với anh ngồi xuống một bàn ăn gần đấy, đối diện bàn Hạ Nhi ngồi mà cậu lại không hay biết, ánh mắt duy nhất chỉ có nhìn anh mà cười thôi. Trong lòng cậu mong chờ thứ học trưởng muốn đưa cho mình, cậu gạn hỏi:
"Học trưởng, thứ anh muốn cho em xem là gì?"
Anh xoa xoa mái tóc cậu rối bù rồi cười nói:
"Tên nhóc này, thôi gọi anh là học trưởng đi, nghe xa lạ quá!"
"Dịu dàng quá, hành động vừa rồi có thể lặp lại lần nữa được không chúa ơiii!!!"
"Vậy...gọi là gì ạ?"
"Cậu cứ gọi anh là Tuấn Huy cho thân thiết đi, anh với cậu là bạn rồi mà còn gọi anh là học trưởng sao?"
"Dạ..."
"Ầyyy, cậu nói chuyện cứ bẽn lẽn thẹn thùng i như con gái vậy."
*ĐOÀNG!!!*
Sét đánh ngang tai cậu, anh nói cậu nói chuyện i như con gái...tức từ lúc đầu đến giờ vẫn lầm tưởng cậu là nam sao? Thì ra đó là lí do mà anh thân với cậu đến thế ư?
"Trình Nhất Lâm mày phải bình tĩnh, chắc anh ấy chỉ đang trêu mày thôi...một nam sinh ưu tú như học trưởng sao có thể nhìn nhầm mày là con trai chứ?"
"Anh...í anh là sao?"
"Cậu í, bọn mình đều là con trai với nhau mà cậu nói chuyện với anh cứ ngại ngùng không tự nhiên chút nào cả, người ngoài nhìn vào không khéo lại nghĩ cậu có vấn đề đấy."
Trình Nhất Lâm tay run lên, mặt cúi gầm xuống, môi mím chặt như để kìm nén, ánh mắt bắt đầu đỏ hoe mà không dám ngẩng lên nói với anh câu gì. Anh vỗ vai cậu rồi cười:
"Anh trêu cậu thôi, con trai với nhau đừng để bụng nhé! Cậu rất dễ thương, anh mà có em gái là anh gả cho cậu luôn đấy." Anh nói với giọng an ủi.
"Đừng nói nữa!!! Mắt anh có vấn đề sao??? Cậu ấy là con gái đó!!"
Một bàn tay nhỏ bé đập mạnh xuống bàn làm cả anh cả cậu đều giật mình ngước mắt lên nhìn, người trong phòng cũng thấy tiếng nói lớn mà ngoái lại ngó nghiêng, khi thấy tiếng nói từ chỗ học trưởng thì ai nấy xôn xao rồi đám con gái kia chạy lại. Hứa Hạ Nhi thấy mọi ánh mắt đổ dồn, Học trưởng thì đưa mắt lên nhìn mình đầy kinh ngạc, Trình Nhất Lâm thì như sắp khóc ra đến nơi liền lưỡng lự hồi lâu suy nghĩ gì đó rồi cầm tay cậu kéo đi ra ngoài. Học trưởng ngồi ở bàn nhìn theo hai đứa vừa chạy đi mà đờ đẫn cả người, đám con gái xúm lại hỏi anh rồi đưa đôi mắt khó chịu nói xấu con bé tóc xù đeo kính vừa rồi mà anh cũng không bận tâm đến. Anh cứ mãi đưa đôi mắt ấy nhìn về xa xăm tuy hai đứa đã rời khỏi tầm nhìn của mình...
Hứa Hạ Nhi kéo Trình Nhất Lâm ra đến ngoài hành lang thì quay lại nhìn cậu, thấy cậu run run thì nhỏ giọng:
"Bình tĩnh nào...bình tĩnh nào Trình tiểu thư..."
Nước mắt Trình Nhất Lâm rơi xuống từng giọt, người cậu đơn phương bao nhiêu năm trời, nay còn không hề biết cậu là con gái. Tất cả những cử chỉ thân mật của anh, hoá ra chỉ là do coi cậu như thể mấy thằng bạn chiến hữu không hơn không kém. Hạ Nhi với tay lên ôm lấy cổ cậu rồi kéo xuống, ôm choàng lấy để cậu tựa cằm vào vai mình, chân kiễng lên, vòng tay vỗ nhẹ vào lưng cậu an ủi:
"Không việc gì phải buồn hết!! Trình tiểu thư đối với tôi vẫn là nữ tính nhất!!!!"
Trình Nhất Lâm khẽ cười, tại sao chỉ cần nghe thấy câu nói này, tâm trạng cậu lại tốt hơn bao giờ hết? Cậu nói nhỏ, thanh âm trầm:
"Cảm ơn Hạ Nhi..."
Nó đẩy cậu ra, nét mặt sửng sốt:
"Ể, sao cậu biết tên tôi?"
Cậu cười bất lực, đưa tay lên ôm trán:
"Tôi ở với cậu được bao ngày rồi?"
"Hừm...gần hai tuần?" Nó ra vẻ vuốt cằm suy ngẫm.
"Ừ."
"Nhưng hai tuần thì có liên quan gì?"
"Thật là...chẳng phải từ hôm đầu đến ở, cậu đã dán tờ note lên ngăn tủ lạnh của cậu rồi ghi là "Ngăn này của Hứa Hạ Nhi, con nào động vào là chó" sao? Quên rồi à?"
Nó nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu ậm ừ, cậu chỉ biết bất lực nhìn nó đang ngớ ngẩn nhớ lại kia thôi.
........
Cuối giờ, Hạ Nhi khoác tay cậu tung tăng đến điểm dừng xe bus đợi.
Trình Nhất Lâm xưa nay vốn không thích skinship nên lúc con bé vòng tay mình qua khoác lấy tay cậu thì mấy lần rút ra nhưng rồi nó lại mặt dày tiếp tục. Cứ mấy lần như thế cuối cùng cậu cũng phải bất lực mặc kệ, cứ để yên cho nó khoác.
Hạ Nhi với cậu đứng đợi ở bến xe, nó trêu cậu:
"Trình tiểu thư, hai ta đều là con gái, sao những thứ như này mà cậu cũng phải ngại?"
Nó nhướn mày, cười đểu nhìn cậu. Cậu phụt cười rồi từ từ giải thích:
"Tôi từ bé đã không thích những hành động thân mật..."
"Cái này mà là thân mật sao? Quá bình thường mà!!!?? Như này mới là thân mật này..."
Vừa dứt câu, nó rúc vào người cậu, áp má vào ngực cậu êm ái, tay vòng qua ôm lấy. Trình Nhất Lâm lần đầu thấy cảnh tượng này xảy ra đối với mình thì đứng người, chẳng hiểu sao mặt đỏ bừng, người nóng ran lên. Con bé ngửa mặt, cười ma mãnh:
"Thế nào hả Trình tiểu thư? Có người ôm rất thích đúng không? Ầyyy, biết mà!!"
Trình Nhất Lâm mắt lờ đi nhìn xung quanh, tránh ánh mắt nó, cậu đẩy người nó ra rồi buông một câu:
"Tôi không thích..."
"Aishhh cô Trình, cô mà cứ như này thì mai sau bạn trai cô sẽ ra sao đây? Rồi lúc hai người tình tứ thì thế nào chứ???!!" Nó cau có, Trình Nhất Lâm đánh trống lảng chỉ tay về chiếc xe bus đang tới:
"Xe chuẩn bị đến rồi kìa!!!"
"Aaaaa không phải xe của bọn mình...chuyến này khác!"
Trình Nhất Lâm im lặng, Hứa Nhi thì mồm mà để yên là ngứa ngáy không chịu nổi, nó tiếp chuyện:
"Đúng là một đứa con gái kì lạ!"
"Cậu nói ai?"
"Cậu đấy!!" Nó vênh mặt chỉ tay thẳng mặt cậu.
"Tôi làm sao mà kì lạ?"
"Skinship thích mà, ví dụ tôi mà có bạn trai nhé, giữa trời đông lạnh mà anh í ôm tôi xem...oaaaaaa thích thật đấy!!" Nó vừa nói vừa chắp tay, mắt ngước lên trời mơ tưởng.
"Đúng là suốt ngày ngôn tình có khác..." Cậu chẹp miệng.
"Sao cậu biết tôi viết mấy thứ đó??!!!"
"Cậu vứt lăn lóc trên bàn, không muốn thấy cũng đập vào mắt...mà tại sao suốt ngày viết mấy thứ sến sẩm như thế mà tính cách cậu lại hồn nhiên được như này nhỉ?"
"Tôi mà hồn nhiên sao? Tôi là người khá nghiêm túc đó!" Hứa Hạ Nhi tự vỗ ngực tự hào về mình, cậu cười nhạt, chế giễu:
"Cậu mà nghiêm túc?"
"Chả thế nữa!! Tôi suy nghĩ hơi bị người lớn đó nha. Cậu mới là đứa ngây thơ không biết gì đấy. Xuỳ!" Nó gân cổ.
"Tôi ngây thơ ấy hả?"
"Lại chả thế!"
Cậu phụt cười, nó quay sang lườm cậu muốn cháy mặt.
Xe vừa dừng, hai đứa nhanh nhảu leo lên xe, Hạ Nhi vẫn quen thói cầm tay cậu kéo đi, Trình Nhất Lâm thì vẫn cứ thấy gượng gạo, nhớ lại cái ôm vừa rồi, mặt mũi bất giác nóng ran mà không hiểu nổi lí do nữa.
Trên đường về, trời tối mà Hứa Hạ Nhi cứ gật gù, mấy lần gục xuống vai cậu liền bị cậu lấy tay đẩy ra cho nó tựa vào cửa sổ. Đến đoạn sóc, đầu nó cụng vào cửa kính cái liền đau điếng đến tỉnh cả ngủ, mặt nó nhăn nhó nhìn quanh rồi thấy Nhất Lâm cũng đang say ngủ, liền hồn nhiên dựa vào cậu. Nhất Lâm chỉ giả vờ ngủ, thấy nó lại tựa vào thì đành cố nhắm mắt để yên như thế, cố không bận tâm cho đến khi về tới nhà.
........