Câu Chuyện Đã Qua

Chương 4




10.

Nếu nói trong lòng hoàn toàn không có chút rung động nào, thì đó là điều giả dối. Nhưng cũng chỉ là một khoảnh khắc mà thôi. Tôi tiếp tục lặng lẽ làm việc của mình, không còn đi nhìn họ nữa.

Nhặt lại rồi thì sao? Trong lòng anh ta, tôi vẫn luôn là cái bóng của Chu Cẩn Vi.

Hơn nữa...

Thực ra tôi cũng không nghĩ anh ta yêu Chu Cẩn Vi nhiều đến vậy. Người như Trình Ngạn luôn yêu bản thân mình nhất.

Cô ta sững sờ trong giây lát, giọng điệu ủy mị dịu dàng.

"Em biết, sau khi cô ấy rời đi, tâm trạng của anh luôn không tốt. Ngay cả những cuốn sổ công thức mà cô ấy để lại cũng được cất giữ cẩn thận. Em không nên động vào..."

Lùi một bước để tiến một bước. Đây không phải là một thủ đoạn cao minh. Nhưng Trình Ngạn thích chính là kiểu người như này.

Im lặng trong giây lát, ánh mắt anh ta dần trở nên dịu dàng hơn.

"Là do tâm trạng của anh gần đây không tốt."

Anh ta vuốt ve tóc cô ả, nhẹ nhàng xin lỗi:

"Không liên quan gì đến cô ấy. Anh chỉ không thích người khác động vào đồ của anh thôi."

"Em đối với anh cũng tính là người khác sao?"

Trình Ngạn bị cô ta nhìn chằm chằm, sững sờ trong giây lát.

"Không phải."

Anh cầm cuốn sổ công thức và đặt sau lưng rồi dịu dàng dỗ dành cô ta. Sau đó họ lại cùng nhau ăn bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.

- ----

Khi quay về phòng để "tránh bị hiềm nghi", tôi cũng không rảnh rỗi. Gần đây, tôi đã xác định được địa điểm của nhà máy bỏ hoang mà Chu Cẩn Vi đã b.ắt c.óc tôi trước đây. Nó ở ngoại ô phía nam.

Tuy nhiên, vào ngày thứ hai sau khi tôi qua đời, một đám ch.áy đã xảy ra ở đó và nhà máy đã bị th.iêu r.ụi. Vậy nên, hiện tại bước đột phá duy nhất của tôi chỉ còn là những người đàn ông b.ắt c.óc tôi đã làm việc cho Chu Cẩn Vi. Tôi không biết danh tính của họ. Nhưng, tôi nhớ rõ ngoại hình của họ.

.....

Do mất ngủ kéo dài và chán ăn, tình trạng của Trình Ngạn ngày càng xấu đi. Mỗi ngày tôi nấu ăn đều cố gắng tránh xa thói quen cũ. Thực ra, hương vị không tệ, nhưng Trình Ngạn luôn chỉ ăn hai miếng. Hơn nữa, tần suất Trình Ngạn xuất thần gần đây càng ngày càng tăng. Ngay cả khi nhìn về phía Chu Cẩn Vi, anh ta cũng thường xuyên ngây người. Ánh mắt ấy hờ hững nhìn cô ta. Nhưng lại có vẻ như đang kiếm tìm bóng hình một người phụ nữ khác qua cô ta vậy.

Tôi đứng trong bóng tối nhìn ra và không khỏi bật cười. Anh ta muốn nhìn thấy ai vậy?

Là tôi sao?

Người phụ nữ tên là An Hòa. Người đã không được anh ta coi trọng và bị coi như thế thân trong suốt ba năm? Nếu là vậy thì anh ta thật là kẻ nực cười nhất mà tôi từng gặp. Tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng có phải trên thế giới này có một căn bệnh lạ nào đó, gọi là hội chứng người thay thế?

11

Ngày hôm đó tôi bị gió thổi nên có chút cảm lạnh. Đêm đến, vì bị tắc mũi mà tỉnh dậy. Ngực có chút khó chịu. Tôi đẩy cửa đi ra ngoài, muốn đi ra sân sau hít thở không khí trong lành một chút. Tuy nhiên, sau vườn có người. Lại là Trình Ngạn. Tôi đứng ở cửa, vừa hay nghe thấy anh ta đang gọi điện thoại.

“Đường Thành, từ ngày mai trở đi, gác hết tất cả công việc, điều tra tung tích của An Hòa.”

Trong sân trống rỗng, giọng nói anh ta vang vọng.

“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”

Đường Thành, là trợ lý riêng của anh ta. Tôi nhìn anh ta qua khe cửa. Dưới ánh trăng, bóng lưng người đàn ông quay về phía tôi bỗng nhiên có chút lạc lõng. Gió đêm thổi qua góc áo anh ta, mang theo một chút lạnh lẽo.

Rồi tôi nhìn thấy Trình Ngạn đưa tay lên lau mặt. Không biết đang lau thứ gì. Nhờ là cơn gió này, cảm giác khó chịu ở ngực cũng đỡ hơn một chút. Vì vậy tôi quay người trở về phòng. Anh ta là lau mũi hay lau nước mắt, tôi cũng không tò mò. Thật sự! Nếu Trình Ngạn có thể khóc, thì An Hòa của quá khứ có lẽ sẽ đau lòng, nhưng đó là chuyện của An Hòa. Còn tôi bây giờ là Đường An An.

Ngày hôm sau, Trình Ngạn đưa cho tôi cuốn sổ công thức. Anh ta nói, từ hôm nay trở đi, mỗi bữa ăn đều phải theo đúng công thức trên đó, không được sai một chút nào. Trong lòng tôi cực kỳ không muốn, nhưng cũng chỉ có thể đưa tay nhận lấy. Khi nhận sổ công thức, ngón tay anh ta vô tình chạm vào mu bàn tay tôi, tôi gần như là phản xạ rút tay về. Phản ứng đầu tiên trong lòng là chán ghét.

Loại chán ghét từ tận đáy lòng. Có lẽ là phản ứng của tôi quá mức mạnh mẽ, Trình Ngạn không khỏi nhíu mày nhìn tôi một cái, nhưng lại không nói gì. Kể từ ngày tôi bị ép phải nấu ăn theo đúng công thức, khẩu vị của Trình Ngạn cũng tốt lên. Chỉ là, tâm trạng của Chu Cẩn Vi lại ngày càng tệ. Đồ đạc trong biệt thự thường xuyên bị cô ta đập phá khi không vui. Trình Ngạn không bao giờ trách móc, chỉ là lại sai Đường Thành mua một cái giống hệt về bày lại. Thứ anh ta không thiếu nhất chính là tiền. Người này tình cảm nghèo nàn, nhưng tiền bạc lại vô cùng phong phú.

12

Buổi tối, tôi quét tước ở trong phòng khách, Trình Ngạn ngồi trên ghế sofa xem ti vi với Chu Cẩn Vi.

Chu Cẩn Vi xem một cách lơ đễnh, tâm trí đều đang ở trong vườn.

Gần đây, cô ta đột nhiên nảy ra ý tưởng muốn trồng một cái cây trong vườn. Khi tôi quét đến gần ghế sofa, Chu Cẩn Vi bóc một quả cam rồi vứt vỏ xuống trước mặt tôi.

" Cô qua đây."

Tôi đi tới một cách chậm rãi. Đưa miếng cam vào miệng, Chu Cẩn Vi xé hai tờ giấy ăn lau tay rồi lại vứt xuống dưới chân tôi. Cô ta hỏi một cách tùy ý:

"Cô nghĩ, tôi nên trồng cái gì trong vườn?"

Tôi im lặng một lúc.

"Cây sơn trà."

"Cây sơn trà."

Cùng một câu trả lời, nhưng lại vang lên hai lần. Một giọng là của tôi, còn một giọng khác...Là Trình Ngạn, người không được hỏi. Chúng tôi gần như, đồng thanh. Khuôn mặt của Chu Cẩn Vi trong nháy mắt có chút khó coi. Trình Ngạn khựng lại, cũng ngẩng đầu nhìn qua. Còn tôi không biểu cảm gì, chỉ cúi đầu quét đi tờ giấy ăn trên đất mà Chu Cẩn Vi ném.

Trong quá khứ tôi cũng từng muốn trồng cây trong vườn. Lúc đó tôi năn nỉ Trình Ngạn, nói là trồng một cây sơn tra. Chỉ là cây chưa trồng, chúng tôi đã đi đến tận cùng. Anh ta vẫn còn nhớ. Sự "tương tác" giữa tôi và Trình Ngạn khiến Chu Cẩn Vi vô cùng khó chịu.Vì vậy cô ta lập tức quyết định sẽ trồng cây ngô đồng trong vườn.

Sau vài giây, tiếng nói của Trình Ngạn vang lên trong phòng khách:

"Được."

Khi tôi dùng máy hút bụi dọn dẹp xong phòng khách tầng trệt, Trình Ngạn đã đi lên tầng hai phòng làm việc. Lúc tôi hoàn thành công việc, chuẩn bị quay về phòng thì đột nhiên bị Chu Cẩn Vi gọi lại.

"Qua đây."

Cô ta đứng trước bàn ăn, vẫy tay gọi tôi. Im lặng hai giây, tôi chậm rãi bước tới. Tuy nhiên vừa mới đứng vững, một cốc sữa ấm đã đổ xuống đầu tôi.

"Đồ khốn!"

"Cô và A Ngạn hợp tác rất ăn ý đấy chứ?"

Cô ta thấp giọng chửi rủa, sau đó giơ cao tay định đánh tôi. Tuy nhiên, chưa kịp có động tác nào, một bóng dáng đột nhiên lao tới!

Là... Đinh Đinh. Chó của Trình Ngạn. Đúng hơn... là con chó mà tôi nuôi ba năm trước. Chỉ là sau khi tôi chết, Trình Ngạn nhận nuôi Đing Đing. Con chó này rất có linh tính. Cho dù bây giờ linh hồn của tôi đã nhập vào thân xác của Đường An An, nhưng nó dường như vẫn có thể nhận ra tôi. Nó không quan tâm đến bất cứ ai, chỉ thân thiết với tôi. Nhìn thấy Chu Cẩn Vi định đá.nh tôi, nó gần như là lao tới gầ.m th.ét, trực tiếp hất cô ta ngã xuống đất.

Tôi dành hai giây để suy nghĩ về nó. Đing Đing không lớn, hoàn toàn không thể gi.ết ch.ết cô ta. Mà hậu quả là Chu Cẩn Vi bị thương, Trình Ngạn có thể sẽ gi.ết Đing Đing. Sau khi suy nghĩ, tôi vội vàng bế Đing Đing lên. Dù vậy, cánh tay của Chu Cẩn Vi vẫn bị nó cắn một miếng nhỏ, máu chảy ròng ròng. Cô ta thở hổn hển, giận dữ nhìn con chó trong lòng tôi, "Đồ s.úc s.inh! Mày tin không tao sẽ gi.ết mày!"

"Gâu!"

Đáp lại lời cô ta là tiếng sủa của Đing Đing. Lúc này, Trình Ngạn cũng nghe thấy tiếng động và xuống lầu. Thấy Chu Cẩn Vi bị thương, anh ta vội vàng tăng tốc bước chân, đưa cô ta đến bệnh viện. Tôi nghĩ rằng vì Đinh Đinh cắn người thương của anh ta, anh ta sẽ gi.ết hoặc b.án nó đi, nên nhân lúc họ đi vắng, tôi đã lén thả Đinh Đinh đi. Để nó rời xa chủ nhân của nó. Trở thành một con chó hoang, cũng giống như bị gi.ết.

Tuy nhiên, khi Trình Ngạn trở về, bên cạnh anh ta còn có Đinh Đinh.

Nó đã trở lại. Và điều khiến tôi bất ngờ là Trình Ngạn không hề trừng phạt Đinh Đinh mà chỉ nhốt nó trong lồng, hạn chế sự tự do hoạt động của nó. Ngoài ra, ngay cả đồ ăn vặt của nó cũng không thiếu.