Câu Một Kim “Công” Tế

Câu Một Kim “Công” Tế - Chương 42: Đôi ba chuyện trong cuộc sống hằng ngày của hai người




Chuyện thứ nhất... GV...

"A... sáp chết em... a ... chồng ... đừng ... sẽ sáp hỏng mất ... a ... sắp hỏng rồi ... sáp ... a ... thật lớn ... thật dài ... đừng ... cứu em ... cầu anh ... a ... " Tiểu nam sinh trong phim thống khổ rên rỉ, bên kia lại truyền đến thanh âm "xì" "xì" kỳ quái, nhìn kỹ lại, thì ra là Tiểu Sách đang xem GV trong máy tính xách tay, trong tay còn không quên cầm một cây xúc xích lớn để ăn đâu.

"Ân ... thì ra… còn có loại tư thế này nữa nha... a ... thật lâu ... có thể cùng Phong so một lần..." Nước bọt của Tiểu Sách đều phải chảy ra khi nhìn siêu cấp kim thương trước mắt, hai mắt phóng tim nhớ tới cái cây kia của Phong.

"Rốt cuộc là của ai dài hơn nha nha ... "

"Ân ... nói thật ra ... người này có chút dài hơn ..." Không có chú ý tới nam nhân bởi phía sau vì bị so sánh kém hơn mà sắc mặt đột nhiên thay đổi, Tiểu Sách tiếp tục nói, "Thế nhưng, của Phong có chút to hơn, hơn nữa ... nhan sắc cũng đẹp hơn ... quan trọng nhất là ... nhất định Phong chỉ có thể làm với mình ... ha hả ..." Mắt sống chết nhìn chằm chằm vào nam căn thô to không ngừng ra vào tiểu huyệt, Tiểu Sách vươn đầu lưỡi liếm xúc xích trong tay, sau đó chậm rãi đưa đến trong miệng nhẹ nhàng cắn một cái.

"Đúng rồi ... hơn nữa hậu huyệt của Tiểu Sách so với cậu bé kia mà nói thì tiên diễm hơn rất nhiều nha ..." Trần Nghệ Phong thấy Lâm Tiểu Sách ăn xúc xích tình dục như vậy, chỉ cảm thấy côn thịt giữa hai đùi cũng đã sưng phồng lên, hận không thể quăng cây xúc xích kia đổi thành dục vọng của mình lấp vào.

"Ha hả ... cảm ơn ...a ... a!!! Phong ... anh ... anh ..." Tiểu Sách giật mình quay đầu lại thấy được người yêu sớm đã đứng yên thật lâu phía sau lưng mình, chỉ có thể cười ngây ngô, "Ân ... cái này ... em buồn chán ... mới dùng máy tính của anh xem ... em không thường coi đâu ... thực sự ... không có thường xuyên mà ... cái này cũng không phải quá đẹp mắt nha ... đừng nghĩ em là loại người chuyên xem những thứ phim như vậy nha ... ha hả…" Tiểu Sách giấu đầu hở đuôi không ngừng giải thích, không tự chủ được vừa nói vừa ngậm cây xúc xích khiến Trần Nghệ Phong sắp phát điên kia.

"A ... anh muốn sáp hỏng tiểu huyệt của em ... a ... thả lỏng một chút ... ân ... đối ... đừng cắn ... rất thoải mái ... thoải mái... đúng ..." Bốn phía an tĩnh chợt nghe đến thanh âm dâm mỹ truyền ra từ GV.

"Ân ... em tắt đây ... ha hả ... quá ồn nha ..." Tiểu Sách ngậm xúc xích chừa trống hai tay chuẩn bị đi tắt máy tính, đột nhiên lại bị Trần Nghệ Phong ở phía sau ôm ngang lên. "A ... Phong ... làm gì vậy ... a ..." Tiểu Sách bị dọa đến mức đánh rơi xúc xích lên mạt bàn, "Không nên xem cái kia ... trước tiên để em tắt cái đã ..." Trần Nghệ Phong dùng sức hướng hạ thân của mình về phía Tiểu Sách, côn thịt lửa nóng đã nhếch lên thật cao đặt tại phía sau của Tiểu Sách.

"Ân ... Phong... nó ... nó ... " Tiểu Sách muốn xoay người lại bị khống chế giữ ở trước người của Trần Nghệ Phong, trèo lên giường, Trần Nghệ Phong liền giữ nguyên tư thế như vậy một lần lại một lần đánh lên người Tiểu Sách, "Phong… đừng ... mà ... đừng như vậy ... nha ... " Lực đạo ở phía sau khiến Tiểu Sách không ngừng nhích về phía trước, ma sát như vậy khiến dục vọng của Tiểu Sách cũng nổi lên động tĩnh.

"Phong... anh ... sao vậy ..." Tiểu Sách vẫn không biết rõ, người yêu luôn luôn ôn nhu sao lại đột nhiên kịch liệt đến như vậy, "Anh còn chưa đủ to sao? Tiểu Sách… hay là nói ... em muốn cái người so với anh lớn hơn kia ..." Tự tôn của nam nhân không cho phép mình bị nói là nhỏ hơn người khác, điểm này có thể thấy rõ từ trên người của Trần Nghệ Phong.

"Phong… em ... không phải nói anh nhỏ mà ... chỉ là ... " Lời giải thích còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, Tiểu Sách cũng chỉ cảm thấy hạ thân mát lạnh, quay đầu nhìn lại, áo ngủ khả ái của mình đã rời khỏi thân thể rơi tự do xuống mặt đất. "Phong ... đừng ... ở ... ở đây mà ... " Cái mông trần truồng khiến Tiểu Sách rùng cả mình, thế nhưng nam nhân phía sau lại không buông lỏng mà đưa tay ra cầm lấy phân thân của mình.

"Anh rõ ràng nghe được… còn muốn nói dối ..." Bàn tay chợt xiết chặt, khiến người dưới thân run rẩy một trận, cách một lớp vải thô ráp ma sát lên cánh mông trắng nõn, dần dần nhuộm cánh mông trơn bóng trắng nõn thành đỏ tươi.

"Phong… cầu anh ... buông tha ... em ... người ta ... chỉ ... người ta ..." Phân thân đáng thương của Tiểu Sách bị Trần Nghệ Phong đầu mút đã bắt đầu thấm ra chất lỏng trong suốt, sau đó lại bị đối đãi thô lỗ như vậy, cặp mắt to long lanh hàm chứa nước mắt.

"Tiểu Sách… oh… ngoan ... đừng khóc nha ... đến ... Tiểu Sách ..." Trần Nghệ Phong kinh hoảng khi nhìn đến nước mắt của Tiểu Sách, thoáng cái hôn lên, Tiểu Sách tức giận muốn quay đầu tránh né cái hôn kia, nhưng vẫn bị đầu lưỡi linh hoạt như rắn của Trần Nghệ Phong quấn lấy, mút đầu lưỡi thơm tho của mình không chịu buông lỏng.

"Tiểu Sách ... sinh khí sao… chỉ là anh muốn biết ... Tiểu Sách sẽ làm sao mà ... đối mặt với anh đây ... kết quả…" Trần Nghệ Phong rời khỏi miệng Tiểu Sách nói, "Ngô… ngô… anh khi dễ em… khi dễ ... em ..." Tiểu Sách không thèm nghe muốn xoay người đối mặt với Trần Nghệ Phong đấm vài cái lên người anh, lại bị ngăn lại, Trần Nghệ Phong kéo cậu lại cố định trước bàn, chậm rãi di chuyển đầu lưỡi từ tấm lưng trơn bóng xuống phía dưới, chạm tới cánh mông tròn trịa trần trụi.

"Phong… anh muốn ... a ... không nên ..." Cánh mông trắng nõn khi nãy bị ma sát để lại dấu ấn đỏ tươi, xúc cảm nóng rực khiến Tiểu Sách không khỏi thấp giọng rên rỉ ra, đầu lưỡi linh hoạt đang không ngừng hoạt động, không ngờ nơi không mẫn cảm nhất khi bị khiêu khích lại có thể thoải mái như vậy, giữa lúc Tiểu Sách đang hưởng thụ khoái cảm, đầu lưỡi của Trần Nghệ Phong thoáng cái lẻn đến khe mông được ẩn giấu bên trong.

Nhẹ nhàng liếm dọc theo khe mông, Trần Nghệ Phong thử đưa đầu lưỡi vào huyệt khẩu khiêu khích, cái miệng nhỏ nhắn khả ái khi gặp khách cư nhiên cứ như vậy mà nhẹ nhàng mở cửa ra, thấy được khiến hạ thân Trần Nghệ Phong căng thẳng, đầu lưỡi cứ như vậy trượt đi vào.

"Ân! Phong ... đừng ... dơ ... đừng ... mà!!" Từ hậu huyệt truyền tới cảm giác ngứa ngáy khiến Tiểu Sách run rẩy muốn chạy trốn, bắt đầu cúi đầu sụt sịt khóc muốn để người yêu dừng lại." Tiểu Sách… chỉ cần là Tiểu Sách của anh… sẽ không dơ đâu… chỗ nào cũng không dơ ..." Nói xong, Trần Nghệ Phong dùng ngón tay nhẹ nhàng tiến vào tiểu huyệt đã được bôi trơn bằng nước bọt của mình.

Tư thế từ sau lưng khiến ngón tay dễ dàng trượt vào hơn, hai tay Tiểu Sách chống ở trên bàn, hưng phấn ngẩng đầu lên "Phong ... Phong ... thật... giỏi... Phong ... ách ..." Theo động tác của ngón tay, dĩ nhiên Tiểu Sách cũng chuyển động thân thể ra trước sau, khiến cho phân thân tinh xảo ma sát với mép bàn.

Nhìn bộ dáng Tiểu Sách động tình, Trần Nghệ Phong nhanh chóng cởi quần mình ra, côn thịt liền như thế mà trực tiếp nhảy ra ngoài, đánh lên mông của Tiểu Sách, rước lấy một trận thở gấp.

"Tiểu Sách… thoải mái sao ..." Nhẹ nhàng nâng côn thịt ma sát qua lại trên cánh mông, Trần Nghệ Phong cầm lấy cây xúc xích bị Tiểu Sách ăn được một nửa ở trên bàn tới. Để nó trước huyệt khẩu sau đó liền cắm vào.

Ở trong thân thể xuất hiện dị vật không giống với nam căn thông thường, điều này khiến cho Tiểu Sách hoảng sợ, "Phong!! Là cái gì… là cái gì ... Xúc xích bởi vì đã được ngón tay mở rộng nên thuận lợi tiến vào. "Tiểu Sách... ngoan ... thả lỏng một chút ... đừng ngậm chặt vậy ... sẽ kẹp đứt nó đó! Như vậy rất phiền toái ..." Trần Nghệ Phong không ngừng vuốt ve dục vọng trước người Tiểu Sách, nhẹ giọng an ủi.

"Phong ... đừng ... em muốn Phong ... đừng ... Phong ..." Tiểu Sách quay đầu nhìn về Trần Nghệ Phong đang ở phía sau, vươn tay ra xoa lấy côn thịt cương cứng của người yêu, "Ân ... Tiểu Sách ..." Phân thân bị cầm lấy khiến Trần Nghệ Phong không khỏi giật mình. "Tiểu Sách, muốn sao ..."

"Ân ... cho em ... Phong ... cho em ... của anh ..." Tiểu Sách đung đưa cặp mông trắng nõn rên rỉ, Trần Nghệ Phong nhanh chóng rút ngón tay cùng xúc xích ở bên trong ra, đổi thành côn thịt đang trướng đau của mình dùng sức tiến vào.

"A ... a ... ân ... nhẹ chút ... Phong ... a ... " Thình lình bị tập kích khiến Tiểu Sách thoáng cái liền đến đỉnh cao trào, bạch trọc đậm đặc bắn đầy mặt bàn, "Tiểu Sách ... không nghe lời nha ... đi trước nhanh như thế ... còn làm dơ ..."

Cả người run rẩy nhìn dịch thể màu trắng, thân thể Tiểu Sách không khỏi co rút nhanh một trận, "Ân ... Tiểu Sách… đừng dùng lực ... nhẹ chút…" Vẫn còn đang ma sát nội bích Trần Nghệ Phong đột nhiên bị kẹp lại một cái, thiếu chút nữa tinh quan thất thủ, anh bắt đầu chậm rãi thối lui đến huyệt khẩu, khống chế được tiết tấu, từ từ chuyển động ở huyệt khẩu, quyến rũ ra khoái cảm của Tiểu Sách.

Vừa mới bắn tinh xong thân thể trở nên rất mẫn cảm làm thế nào mà chịu nổi tốc độ ma sát như vậy, thân thể Tiểu Sách vô lực nằm úp sấp trên bàn vẫn là nhẹ nhàng lắc lư, muốn hút côn thịt của Trần Nghệ Phong không cho ly khai.

Cảm thụ được Tiểu Sách một lần nữa đạt được khoái cảm, côn thịt Trần Nghệ Phong mới vừa rồi còn ma sát ở miệng huyệt liền dùng lực mạnh mẽ đâm vào. "A!! A ... Phong ... xuyên rồi ... nhẹ chút... sẽ sáp hỏng ... nhẹ chút... " Lực đạo hoàn toàn kéo thân thể Tiểu Sách ly khai khỏi mặt bàn, rồi lại bị Trần Nghệ Phong ôm vào lòng mình, dùng tư thế đứng không ngừng ra vào.

"Thật là giỏi ... chỗ này của Tiểu Sách… thật là giỏi ... so với trong TV ... giỏi hơn nhiều ... ân ... thoải mái…" Trần Nghệ Phong không ngừng tăng thêm lực mạnh mẽ ra vào trong tiểu huyệt, vừa nói lời tâm tình, Tiểu Sách chỉ có thể vô lực tựa vào trước người của anh, tùy ý người nọ giống như mãnh thú mà gặm cắn mình.

"Phong ... em lại muốn ... nhanh ... buông ra ... đi ... không khí lực ..." Tiểu Sách lần thứ hai đạt được cao trào chỉ có thể bị động nhận lấy mỗi một lần ra vào của nam nhân, Trần Nghệ Phong nhìn hình ảnh mị thịt bị côn thịt mình mang ra rồi lại đẩy trở vào, nhất thời dục vọng lại phồng lớn thêm không ít, "Tiểu Sách ... cùng nhau ... cùng nhau ... bắn đi ... " Ôm chặt thắt lưng của người yêu, Trần Nghệ Phong tăng mạnh tốc độ trùng kích của mấy mươi lần cuối cùng, gào thét bắn dích thể nóng rực vào.

Đồng thời vào lúc này, Tiểu Sách bị chạm đến đến một điểm, cũng một lần nữa bắn ra ái dịch, thở hổn hển chỉ có thể để mặc cho người yêu đặt mình lên bàn, chỉnh trang lại cho mình.

"Thao chết em ... đại ca ... dùng cái kia của anh thao chết em đi ..." Bên tai truyền đến tiếng kêu giường trong GV, Tiểu Sách xấu hổ nhìn Trần Nghệ Phong đang buồn cười nhìn mình. "Ân ... đừng xem mà ... vì nó mà làm hại người ta hiện tại biến thành như vậy ... "

"Ha hả ... Tiểu Sách… nhưng thật ra anh rất hi vọng khi em ở nhà không có việc gì làm thì tốt nhất cứ xem cái này đi… như vậy cuộc sống của chúng ta cũng có thể thêm nhiều tình thú hơn nha ... chẳng hạn như tại trên bàn này, lần sau ... nếu không chúng ta liền đổi thành trên ghế salon thôi ..."

"Đùng mà ... người ta cũng không xem nữa đâu ..."

"Hảo ca ca… dùng thịt heo bổng sáp chết em đi ... nhanh ... dùng sức nha ..." Hai mắt Tiểu Sách sáng lên nhìn kích thước kinh người kia mà chảy nước bọt, sớm đã quên mấy lời mình nói khi nãy.

"Tiểu Sách ... đẹp mắt không ... lần này chúng ta cũng cũng học theo cái tư thế đó đến trên salon đi ..."

(Ngoại truyện hoàn)