Cây Kiếm Của Kẻ Cướp Biển

Chương 202: Kiếm Hào Quyết Đấu




Editor: Waveliterature Vietnam



"Các ngươi là ai?"



Ban đầu họ ngay lập tức cảm nhận được vẻ chết chóc, cắt đứt cảm giác tự nhiên, trên căn gác, Bỉ Ngươi đang lạnh lùng nhìn xuống, ảm đạm nói: "Hoắc Phu Mạn phái đến sao, ta không nhớ rằng là có các ngươi, thế nào, hay là cùng phe với Bố La Đức sao? "



Tuy nhiên, câu hỏi của anh ta không nhận được hồi đáp...



Nhóm người đó là nhóm cướp biển Tật Phong, theo tiếng thét kinh hãi của Cơ Đức, bây giờ họ tập trung hoàn toàn vào nhóm cướp biển Thanh kiếm sắt ở đây, căn bản không để ý đến Bỉ Ngươi đang ở trên gác chờ người.



"Tìm được rồi?"



Theo hướng mà Cơ Đức chỉ, Hạ Nặc liếc nhìn Bố La Đức, nói: "Là hắn sao? Ngươi có chắc không?"



"Tất nhiên rồi!"



Cơ Đức chắc chắn gật đầu, Đan Ni ở bên cạnh xác nhận: "Thuyền trưởng, tôi đã thấy lệnh truy nã của anh ta, tên đó là Bố La Đức, hoàn toàn không sai a."



"Rất tốt, xem ra lần này khá may mắn. Chỉ mất nửa giờ để tìm người."



Trong lúc nói chuyện, Hạ Nặc tay phải đã cầm chuôi kiếm, ánh mắt liếc những người phía sau lưng, mờ nhạt nói: "Sẵn sàng chiến đấu, nhớ bao vây lại, không cho chúng thoát."



"Vâng, thuyền trưởng!"



Âm thanh hưởng ứng ngay lập tức vang lên, sau đó tất cả các thành viên chiến đấu của nhóm cướp biển Tật Phong được dẫn dắt bởi Đan Ni và Ross, thật nhanh bắt đầu bao vây và tấn công.



Đồng thời, các cán bộ còn lại đã rút vũ khí ra, theo sau Hạ Nặc, từng bước tiếp cận Bố La Đức và những người khác.



"A, thú vị."



Phía trên cùng của căn gác, sau khi nhìn thấy Hạ Nặc giao chiến với Bố La Đức, Bỉ Ngươi biểu hiện trầm ngâm đứng lên, ngăn lại các thuộc hạ đang bị kích động, nheo mắt lặng lẽ đứng bên lề xem cuộc vui, khóe miệng cong lên.



"Vậy trước tiên xem một chút trò vui đi đã."



Kỳ thực đối với hắn ta mà nói, Bố La Đức người này cũng khó mà dây dưa, tuy rằng anh ta cho rằng có cơ hội thắng cược lớn hơn, nhưng phỏng chừng rằng phải mất rất nhiều công sức, bây giờ để chúng tự đấu với nhau, ngồi đây xem trò vui. Nếu như không thể phân thắng bại, sẽ nhanh chóng giết cả hai nhóm người này.



Bên trong ngõ.



Phải đối mặt với hai kẻ thù cùng một lúc, nhìn đối phương cũng không phải là dễ dàng tiêu diệt, nhóm cướp biển Thanh kiếm sắt rõ ràng đang bối rối, vẫn cùng Bố La Đức trấn giữ tại chỗ.



Anh ta lặng lẽ rút ra bội kiếm, tiến lên một bước, ánh mắt lấp lánh nhìn Hạ Nặc: "Các hạ, ta và các vị chưa gặp bao giờ, hôm nay lại gây chiến với nhóm cướp biển Thanh kiếm sắt ta, là vì lý do gì? "



"Lý do sao?"



Các cán bộ của nhóm cướp biển Tật Phong trong hẻm chỉ cách 56 mét, nghe vậy nở nụ cười lạnh, Cơ Đức nhổ nước bọt, chỉ vào Ross đang đứng hai bên trái phải làm nhiệm vụ ngăn chặn, châm biểm nói: "Này Này đại thúc, ngươi đang đùa sao? Không nhận ra sao, đến và mở to mắt ra nhìn xem, xem đại thúc có nhận ra anh ta hay không. "



"Hừm?"




Bố La Đức liếc mắt nhìn Cơ Đức, không hiểu sao cảm thấy đứa trẻ kỳ lạ trước mắt có chút kỳ quái, cau mày nhẹ, nghe khẩu khí của đối phương, theo hướng chỉ của Cơ Đức, nhìn Ross từ trên xuống dưới.



"A, là ngươi sao..."



Bề ngoài của Ross có chút anh tuấn, trước đây do quá đông nên không chú ý, bây giờ Bố La Đức gần như ngay lập tức nhận ra, trong khi cùng một lúc, cùng lúc ta, anh ta cũng hiểu được ý đồ mà nhóm Hạ Nặc đến đây: "Thế nào, các ngươi và tiểu tử này trước đây nhắc tới nhóm cướp biển Tật Phong, bây giờ đến tìm rồi sao? "



"A, hiểu được là tốt rồi."



Đức Lãng Phổ lúc này cũng đứng dậy, trước đây anh ta và nhóm cướp biển Thanh kiếm sắt cũng đã giao tiếp, nhưng vì sự nhục nhã bởi Bố La Khắc, vì vậy lúc này, cơn tức giận lớn hơn bất cứ ai khác, nhìn chằm chằm một cách giận dữ: "Ngươi mau gọi tên em trai lấy oán trả ân của ngươi ra đây cho ta! Ta đây muốn nhìn, trước mặt thuyền trưởng của chúng ta, hai huynh đệ các ngươi còn kiêu ngạo được không a? "



Khi lời nói của Đức Lãng Phổ vừa dứt, các cán bộ của nhóm cướp biển Thanh kiếm sắt đột nhiên hiểu ra, họ nhìn nhau và đôi mắt trở nên hơi sững sờ.



Bọn họ mới vừa rồi còn mơ hồ. Không hiểu tại sao thuyền trưởng của mình lại có một đám người gây chiến. Bây giờ thì đã hiểu, thực sự vẫn là rắc rối cho tên tiểu tử Bố La Khắc gây ra!



Anh chàng này cùng thuyền trưởng của mình đến đây, nếu ở đây, kích động xuất thủ, họ sẽ ngay lập tức lại phải chiến đấu một lần nữa!




"Em trai ta không có ở đây."



Bố La Đức cũng nhận ra Đức Lãng Phổ, khi anh ta nhận ra những thuộc hạ phía sau sắc mặt biến hóa, anh ta nhìn chằm chằm vào Đức Lãng Phổ, trầm ngâm một hồi, bình tĩnh nói: "Sự tình chuyện kia ta cũng có biết, đó thực sự là trách nhiệm của em trai ta, nhưng ngay cả vậy... "



Nói đến đây, thanh kiếm xuất hiện trước ngực anh ta và đôi mắt anh ta dần lạnh hơn: "Nó cũng là em trai của Bố La Đức ta, còn chưa tới phiên các ngươi uy hiếp và đe dọa a."



"Nếu các ngươi đến tìm em trai ta để tính sổ, nên không ngại nói cho các ngươi biết, nếu không đánh bại ta, thì tất cả lời nói đều là nói suông mà thôi."



Dưới màn đêm, có một tia sáng mờ nhạt lóe lên của lưỡi kiếm.



"Này, có chết cũng không thừa nhận đúng không?"



Thái độ này ngay lập tức khiến Cơ Đức tức giận. Khi sự nóng nảy xuất hiện không kìm được nói: "Quả nhiên, cướp biển mà còn tỏ ra đức hạnh. Thuyền trưởng sẽ không nói đạo lý với ngươi đâu, đồ vô sỉ, ta sẽ biến ngươi thành đầu lợn, tốt hơn là như vậy! "



"Khụ khụ..." Cơ Lạp bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: "Tiểu tử, đừng quên rằng ngươi cũng là một tên cướp biển a."



Biểu cảm của Cơ Đức chợt đông cứng lại, rồi anh ta quay đầu lại và liếc nhìn anh trai của mình, tức giận nói: "Ngươi nói quá nhiều rồi đấy."



"Được rồi, đừng gây rắc rối nữa."



Hạ Nặc bên cạnh liền bật cười, can ngăn hai tiểu quỷ kia, sau đó có chút cổ quái nhìn Bố La Đức, không hề nghi ngờ, người này rất mạnh mẽ, nhưng vẻ nuông chiều em út này, thoạt nhìn có vẻ rất quen thuộc...



Không hiểu sao nhớ tới phòng ăn ở nhà hàng Ba Lạp Đế, có ai đó khó chịu về thức ăn đồ uống... bắt nạt Sơn Trì, anh ta cũng không hỏi nguyên do, trực tiếp đánh bên kia một trận...



Anh ta quay trở lại hiện tại, thực sự đã nghe qua về nhóm cướp biển Thanh kiếm sắt, nhưng bây giờ có vẻ như Bố La Đức người này, trông giống như một đối thủ thực sự tốt, đặc biệt là nghe những tin tức trước đó, anh ta được thăng cấp lên chức kiếm hào, sau khi hiểu được thanh kiếm của chính mình, khao khát chiến đấu trong trái tim anh ta đã trở nên mạnh mẽ hơn.



"Bố La Đức ngươi giao cho ta."



Trong tay là Động gia hồ đưa ra một tư thế cư hợp thuật, ánh mắt Hạ Nặc sáng lên hơn bao giờ hết, lúc này trong mắt, chỉ có một kẻ thù là Bố La Đức, cũng không quên dặn dò thuộc hạ: "Các ngươi nhìn cho kĩ những người còn lại, đặc biệt là những người trên đỉnh gác mái kia, đừng để họ chạy lung tung, chờ ta ra ngoài và giải quyết chúng."