Cây Ô Liu Màu Trắng

Cây Ô Liu Màu Trắng - Chương 55




Mấy ngày sau, Tống Nhiễm rời khỏi thành phố Agri.


Cô xuất phát lúc chín giờ sáng, đúng lúc Bùi Tiêu Nam ở phòng đối diện vừa mở cửa, một người lính nước D cao lớn bước ra từ phòng cô ấy, hiển nhiên đã ở đó qua đêm.


Bắt gặp cảnh này, ánh mắt Tống Nhiễm ngại ngùng nhìn Bùi Tiêu Nam rồi mỉm cười. Bùi Tiêu Nam kẹp điếu thuốc trong tay, "Thanh minh một chút, đó không phải bạn trai tôi."


Tống Nhiễm cười trừ không hỏi nhiều. Cô không có thói quen bình phẩm cuộc sống của người khác.


Bùi Tiêu Nam thở dài, "Thật ra tôi cũng muốn tìm bạn trai, ở đây một mình cô đơn quá."


"Vậy thì cứ từ từ qua lại tìm hiểu."


Bùi Tiêu Nam tựa đầu vào khung cửa, liếc mắt nhìn cô, "Tống Nhiễm, tôi đẹp không?"


"... Đẹp."


"Vậy mà người ta không thích tôi." Cô ấy ngước mắt nhìn trần nhà, "Cũng phải, anh ấy có bạn gái rồi... Chết tiệt, bạn trai cũ của tôi không tự giác vậy đâu, đàn bà vừa sán đến là lưng quần tự động tụt xuống. Đồ rác rưởi!"


Tống Nhiễm dè dặt hỏi: "Cô... nói ai thế?"


"Cô không biết đâu." Bùi Tiêu Nam xua khói thuốc trước mặt, nghĩ lại, "Không, cô từng gặp rồi, chính là anh lính đánh thuê người Trung Quốc kia đấy."


Tống Nhiễm trợn tròn mắt, "Sao cô biết anh ấy có bạn gái?"


"Tự anh ấy nói, còn đeo sợi dây đỏ bạn gái tặng nữa, nâng niu lắm." Nói đến đây, giọng Bùi Tiêu Nam bùi ngùi: "Một người đàn ông cực kỳ tốt, nhận thấy tôi có ý với anh ấy, liền lịch sự bày tỏ ám hiệu, còn giữ thể diện cho tôi."


Tống Nhiễm không nói lời nào, chuyện phát triển thế này nói rõ ra thì ngại chết. Cô đang nghĩ ngợi, Bùi Tiêu Nam liếc sang túi lớn túi nhỏ bên cạnh Tống Nhiễm, cười hỏi: "Cô định đi hả?"


"Đúng vậy. Phóng viên chiến trường mà, bên này đâu còn đánh nhau nữa."


"Ra Bắc à?"


"Ừ."


"Có thể chúng ta sẽ còn gặp lại đấy, sắp tới tôi cũng ra Bắc." Sau khi cuộc chiến kết thúc một tuần, đa số người bị thương đều đã xuất viện. Các bác sĩ, y tá đều chuyển đến nơi gần tiền tuyến hơn.


"Ừ, có duyên sẽ gặp lại."


"Tạm biệt, Tống Nhiễm."


Bùi Tiêu Nam cười nhìn cô, quan hệ giữa hai người không quá thân thiết, nhưng vì ở xứ người nên có cảm giác gần gũi hơn cả. Bùi Tiêu Nam bước đến ôm cô, "Bạn thân mến, thuận lợi bình an nhé."


Tống Nhiễm hòa nhã nói: "Cô cũng vậy."


Chào tạm biệt Bùi Tiêu Nam xong, Tống Nhiễm cùng Jose lái xe rời đi.


Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, dân số thành phố Agri đã tăng lên gấp đôi, đường phố cũng náo nhiệt hẳn lên, các công trình xây dựng sửa chữa mọc lên đầy khí thế. Ô tô chạy khỏi thành phố dưới cái nắng tươi đẹp, đi về Gandhi ở phương Bắc.


Chặng đường hơn tám mươi kilomet không phải quá xa, có điều tình hình giao thông tệ hại, không dễ đi chút nào. Càng đi về phía Bắc, dấu vết chiến tranh càng rõ ràng. Cả vùng ruộng đồng bị đốt thành than đen, cỏ dại mọc um tùm, từng mảng xanh lục mọc trên đất tro nổi bần bật.


Tống Nhiễm ngồi tựa vào ghế, hứng gió, lòng mải nghĩ đến một người, mặc cho cả chặng đường tới Gandhi vẫn không ngừng xóc nảy.


Gandhi là thành phố lớn nhất ở vùng Bắc bộ nước D, vốn là đại bản doanh của tổ chức khủng bố. Do quân phản chính Phú liên tiếp bại trận phải rút lui về phương Bắc, nên hai phe thường xuyên giao chiến giành địa bàn. Hôm nay, nội thành đã bị hai phe chia cắt, chiếm đóng.


Quân chính phủ thừa thắng xông lên đóng quân ở vùng ngoại ô phía Nam Gandhi chưa lâu, chuẩn bị trường kỳ kháng chiến.


Tống Nhiễm và Jose được sắp xếp chỗ ở trong một quán trọ nhỏ tại ngoại ô phía Nam. Vừa đặt hành lý xuống, cô liền nhắn tin cho Lý Toản: "A Toản, em đến rồi." Rồi nhắn thêm một câu: "Vừa khéo cũng đến Gandhi, thật trùng hợp."


Anh không trả lời ngay. Đến khi cô cất hành lý xong, điện thoại mới vang lên âm thanh thông báo.


Lý Toản nhắn lại: "Phải, thật trùng hợp."


Tống Nhiễm khẽ cắn môi, tưởng tượng lúc gửi tin này, anh chắc hẳn đang cười cô.


Cô đang hí hoáy gõ trả lời thì bên kia lại nhắn đến: "Thu xếp ổn thỏa rồi chứ?"


"Ừ. Ở phía Nam."


"Anh cũng ở phía Nam."


Cô trở người, nằm nhoài trên giường: "Anh ở đâu? Em có thể đến tìm anh không?"


Anh không đáp mà hỏi ngược lại: "Em ở một mình à?"



"Ở chung với phóng viên của quân chính phủ, tên Jose."


"Vậy thì tốt, đừng chạy lung tung một mình."


Tống Nhiễm vẫn nhớ đến câu hỏi vừa rồi, anh lại gửi đến một dòng chữ: "Ba giờ chiều có nhiệm vụ, đến lúc đó sẽ báo vị trí cho em biết. Em thích thì có thể đến xem, nhưng đừng đến gần quá."


"Được."


"Anh còn bận việc, lát nữa liên lạc."


"Ừ, đi đi."


Tống Nhiễm chạy đến phòng kế bên, hỏi Jose có chịu đi quay chụp với cô không. Jose hớn hở đồng ý.


Tống Nhiễm ăn trưa xong thì mơ màng ngủ một giấc. Hai giờ năm mươi phút, cô nhận được địa chỉ Lý Toản gửi đến, ngoài ra không kèm theo lời nhắn nào.


Cô mang theo trang bị xuất phát. Jose hết sức am hiểu tình thế và khu vực nơi đây, tránh né địa bàn của các phe, vòng qua phía Bắc, êm xuôi vào thành phố.


Địa chỉ Lý Toản cho cô là trường trung học phía Bắc Gandhi, họ xuống xe cách đó ba con phố. Jose dẫn đường, men theo ngõ hẻm trong khu dân cư đến gần trường học.


Khu vực này nằm trong tầm kiểm soát của tổ chức cực đoan, cảnh tượng vô cùng vắng vẻ. Hai người ẩn náu vào khu dân cư cách trường một con phố, tìm vị trí cao, trông về phía trường học xa xa. Bên trong có người qua lại, song không thấy lính Cook nào ẩn núp bên ngoài.


Tống Nhiễm thầm nghĩ, họ đều là lính đặc chủng, sao có thể để cô phát hiện tung tích dễ dàng được.


Trái lại, cô nhanh chóng bị họ phát hiện. Hai người vừa tìm được chỗ ẩn nấp thì phía sau có tiếng chân giẫm nhẹ lên sàn nhà.


Tống Nhiễm và Jose hoảng hốt quay đầu lại, thấy một người lính Cook da trắng đứng ngay trước mắt, dặn dò: "Trước khi nhiệm vụ kết thúc đừng nên chạy lung tung."


Hai người nhất trí gật đầu. Anh lính kia nhanh chóng rời đi.


Tống Nhiễm và Jose trân trối nhìn nhau, lòng vẫn chưa hết sợ hãi, "Anh ta đến đây lúc nào thế?"


"Không biết nữa."


Tống Nhiễm điều chỉnh máy ảnh, quan sát bốn phía. Đường phố không một bóng người, không có bất cứ động tĩnh nào. Trong trường trung học cuối đường có mấy tên phần tử cực đoan đang tuần tra trên sân thể dục.


Ngôi trường không lớn, chỉ có hai tòa nhà dạy học. Một bên cửa sổ sáng sủa, bên trong có mấy tên khủng bố đang tụ tập nghỉ ngơi chơi đùa. Bên còn lại đã được cải tạo, toàn bộ cửa sổ đều đóng kín, không thấy rõ tình huống bên trong.


Tống Nhiễm không biết khi nào lính Cook bắt đầu tác chiến, cũng không biết phân đội bảy, tám người làm cách nào để tiêu diệt hang ổ không hề nhỏ này.


Tuy nhiên, cô nhanh chóng phát hiện, họ đã sớm hành động. Sau tòa nhà dạy học đầu tiên đột nhiên phản chiếu một tia sáng. Tia sáng kia chớp nháy theo mật mã Morse, vừa hay nằm ngay góc chết của lính tuần tra. Bóng dáng hai người lính Cook như con báo săn phóng ra khỏi tòa nhà dạy học, ẩn nấp vào lùm cây bên cạnh.


Dù hai bóng dáng ấy chỉ thoáng lướt qua, Tống Nhiễm vẫn lập tức nhận ra được một người trong đó là Lý Toản. Có phút chốc hiểu ra, anh vừa đi đặt bom.


Mấy giây sau, nơi ẩn nấp ngoài trường nhận được tín hiệu, chuẩn bị sẵn sàng, đùng đoàng hai tiếng, đạn pháo nện vào làm nổ một góc tòa nhà lớp học.


Tòa nhà giảng đường tức khắc như ổ kiến bị xới đất đào lên, đám lính tuần tra nhanh chóng chạy đến chi viện. Binh lực trên sân thể dục bất chợt giảm đi, Lý Toản chạy ra khỏi lùm cây, nhảy lên tường rào cao hai, ba mét, trèo qua. Tay súng đột kích yểm trợ phía sau cho anh.


Trong sân trường truyền đến tiếng nổ rền trời, tòa nhà lớp học ầm ầm sụp xuống trong đám lửa cuồn cuộn.


Sào huyệt bị lật đổ, thương vong nghiêm trọng. Đám tàn dư còn lại để những tay súng bắn tỉa trong đội giải quyết.


Tất cả đơn giản giống như một ván game trong trò chơi điện tử. Jose đã nhận xét thế đấy.


Nhưng mà Tống Nhiễm biết, phía sau những thao tác trông đơn giản kia là bao nhiêu năm huấn luyện cực khổ và vô số lần gian nan nguy hiểm.


Chưa đến một phút, lực lượng trong hang ổ không còn đủ sức phản kháng. Nhóm Benjamin vội vàng rời khỏi nơi ẩn náu, xông về phía dãy lớp học thứ hai giải cứu con tin.


Trong tòa nhà kia, do vụ nổ vừa rồi nên một nhóm phần tử khủng bố đã chạy đến chi viện, kết quả rơi ngay vào tầm ngắm của các tay súng bắn tỉa, bị tiêu diệt một cách dễ dàng. Nhóm còn lại cơ bản không phải đối thủ của Cook.


Nhiệm vụ nhanh chóng gần đến hồi kết.


Ánh mắt Tống Nhiễm vẫn chăm chăm dõi theo bóng dáng Lý Toản, nhìn anh ra khỏi trường, chạy qua phố, nhảy vào một căn nhà bỏ hoang rồi khuất dạng.


E rằng lại đi ngủ rồi.


Cô báo với Jose một tiếng rồi đi xuống tầng, băng qua phố đi vào con ngõ, đến gần căn nhà Lý Toản biến mất khi nãy.


Tống Nhiễm đi men theo con ngõ hoang vắng, lần tìm đến cửa sau nhà, cánh cửa đã bị tháo dỡ, chỉ còn lại khung cửa trống hoác. Cô ló đầu nhìn vào trong, cửa sổ nhỏ hẹp, ánh sáng mờ mờ, không khí u ám.


Cô quan sát một vòng, Lý Toản chắc hẳn đã đi vào từ cửa chính.


Cô thử thăm dò, vừa cất bước đi vào, một bóng người từ bóng tối vách tường bên cạnh lao ra, bịt miệng cô, kéo cô vào lòng. Cô hoảng sợ trợn to mắt, rồi mau chóng nhẹ nhõm trở lại.



Ở phía sau, Lý Toản cúi đầu thì thầm bên tai cô: "Không phải bảo em đừng chạy lung tung rồi sao?"


Cô ú ớ trong lòng bàn tay đầy mùi thuốc súng của anh, "Em thấy anh hoàn thành nhiệm vụ rồi..."


"Vẫn chưa." Anh không buông cô ra, ngửa đầu ra sau tựa vào tường, thân thể thoáng thả lỏng.


Tống Nhiễm cảm nhận được lồng ngực anh phập phồng kịch liệt, giống như thở hắt sau cơn mệt mỏi.


Cô vẫn đứng thẳng, anh ghì cô vào lòng mình, cứ thế lẳng lặng ôm từ phía sau. Tay còn lại của anh vẫn che miệng cô, nhưng đã lơi lỏng đi ít nhiều, ngón tay còn khẽ vuốt ve khuôn mặt mịn màng mềm mại của cô.


Cô nhỏ giọng: "A Toản, có phải anh mệt lắm không?"


"Ừm." Giọng anh mơ hồ, cúi đầu đặt nhẹ cằm lên vai cô.


Tống Nhiễm liếc mắt nhìn khuôn mặt anh gần sát mình. Trông anh có vẻ bớt căng thẳng, chỉ là không phải thả lỏng hoàn toàn. Tuy cằm đặt lên vai cô nhưng ánh mắt vẫn cảnh giác quan sát ánh sáng thay đổi nơi mấy ô cửa sổ.


Tống Nhiễm để mặc anh ôm mình, vô thức thẳng người, muốn chống đỡ cho anh nghỉ ngơi được phần nào hay phần đó.


Lúc này, tai nghe của Lý Toản truyền đến âm thanh. Chiến hữu các nơi thi nhau báo cáo "clear" - kẻ địch đã bị tiêu diệt hoàn toàn.


Tới lúc này, thân thể anh mới buông lỏng, tìm vị trí thoải mái tựa vào vai cô. Anh nhắm mắt lại, hơi thở dài đều đặn phả lên cổ cô.


Tống Nhiễm cụp mắt nhìn anh. Hàng mi Lý Toản buông rủ, khuôn mặt trầm tĩnh và yên bình.


"A Toản, anh có muốn nằm xuống nghỉ ngơi chốc lát không?"


Mi mắt anh thoáng cử động, khe khẽ lắc đầu, cứ ôm cô, tựa vào vai cô như vậy là tốt lắm rồi.


Tống Nhiễm mím môi cười.


Ánh nắng chiều rực rỡ bên ngoài, còn trong bóng râm nơi đây vẫn mát lạnh. Không khí tràn ngập mùi bụi bặm cũ kỹ, và cả hương vị nam tính quen thuộc từ người anh, xen lẫn mùi thuốc súng.


Cô hy vọng anh được nghỉ ngơi thêm một chút, chợt tai nghe của anh truyền đến tiếng gọi.


"Lee?" Là giọng Benjamin.


Lý Toản lập tức mở mắt rồi nheo lại, ánh mắt sáng quắc sắc bén, "Yes?" (Chuyện gì?)


Benjamin cho hay: "Bên này có quả bom, có lẽ cậu cần sang đây xem thử."


ebookfunandfree


Trong trường bừa bộn, lửa vẫn đang cháy trên đống gạch vụn, hơi nóng lan tỏa cả sân trường. Cả trăm con tin được cứu từ tòa nhà dạy học thứ hai đang được sơ tán.


Lý Toản đi ngược dòng người chạy qua sân thể dục, vào tòa nhà, Tống Nhiễm theo sát phía sau. Vừa vào hành lang, mùi hôi thối và tanh tưởi liền xộc vào mũi. Lớp học đã bị biến thành nhà tù, từng phòng giam kín mít nhỏ như ổ chim bồ câu được xây bằng bê tông.


Trên tường và mặt đất loang lổ vết máu và chất thải, công cụ hành hình rải rác khắp nơi. Nào là dao súng, gậy gộc, dùi cui, đinh dài, roi gai, dây điện... trên đó dính đầy máu và thịt vụn.


Tống Nhiễm sởn cả gai ốc, da thịt và xương cốt bất giác đều đau nhói.


Đi ngang qua một căn phòng giam, một thi thể cô gái lõa lồ nằm trên đất, toàn thân đầy vết máu, nơi ngực và thân dưới đều thê thảm không nỡ nhìn. Một thi thể nam khác cũng không khá hơn, tai, mắt, ngón tay và mắt cá chân đều mất hết.


Tống Nhiễm run rẩy, chân như giẫm lên bông có giấu kim, cuống quýt rời mắt đi, theo sát Lý Toản.


Lý Toản chạy nhanh đến nhà tù cuối hành lang, nghe thấy tiếng trẻ em khóc thét.


Benjamin và Kevin đang chờ ở đó, bên chân là hai tên khủng bố bị bắn chết.


Nơi sâu nhất của nhà tù có một gia đình, người chồng đang ôm người vợ khóc nức nở, còn người vợ thì ôm mấy đứa con còn bé, những đứa trẻ khóc đến mức khàn cả giọng. Cả nhà họ bị trói chung với nhau, trên người quấn đầy kíp nổ.


Benjamin thấy Lý Toản đi vào, nói nhanh: "Em trai của anh này là quân chính phủ, đám khủng bố đã bắt cóc cả nhà anh ấy, định xế chiều hôm nay đăng công khai đoạn phim nổ tan xác cả nhà họ, đe dọa quân chính phủ. May mà chúng ta đến kịp." Benjamin sút vào thi thể bên chân mình đầy căm ghét, "Tên khốn kiếp này đã khởi động bom. Lee, nếu cậu..."


Lý Toản không hề ngừng lại, đi ngang qua Benjamin, đến trước mặt cả gia đình kia, cau mày kiểm tra, bình tĩnh hỏi: "Chị có thể giúp tôi một việc không?"


Người vợ nghẹn ngào ngẩng đầu, "Gì cơ?"


"Nín khóc, trấn an con chị." Anh kiểm tra dây trói quanh người họ, "Tôi sẽ gỡ bom cho cả nhà, nếu gia đình chị không khóc sẽ là trợ giúp rất lớn cho tôi."



"Xin lỗi anh." Người vợ dừng khóc, cùng chồng mình dỗ dành con.


Lý Toản nhìn một vòng, kíp nổ, thuốc nổ và dây điện quấn quanh người họ như mạng nhện, không thể nào cứu bất cứ ai trước. Rất may là chỉ có một quả bom, chứ không phải mỗi người một quả. Chỉ cần gỡ được quả bom thì cả gia đình họ sẽ có cơ hội sống sót.


Kiểm tra kỹ lưỡng xong, ánh mắt anh bỗng nhiên thay đổi.


Dây điện như tấm lưới buộc lấy cả gia đình này, chồng ôm lấy vợ, trong lòng họ ôm mấy đứa con. Một, hai, ba, bốn...trùng hợp sáu người.


Bất thình lình, đầu anh nổ ầm ầm. Lý Toản gồng người kháng cự theo bản năng. Một giây sau, tiếng nổ ầm vang tan biến.


Benjamin quan sát anh hết sức tỉ mỉ. Trải qua ba tháng, dù Lý Toản chế tạo ra vô số bom, nhưng không hề gỡ bom lần nào. Benjamin không dám chắc tâm lý của anh đã ổn chưa.


Lý Toản hít một hơi thật sâu, ngồi xổm xuống.


Quả bom được buộc vào cánh tay của hai vợ chồng, đồng thời nằm trên đầu của hai đứa bé.


Lý Toản không nhìn họ, chuyên tâm quan sát quả bom, con số đỏ chót như máu đang nhảy nhót trên đồng hồ.


00:12:43.


Anh lấy dao quân sự trong túi quần bên hông ra, đưa mũi dao đến vỏ quả bom. Yết hầu anh lên xuống không ngừng trong cổ họng.


Đứa bé lớn tuổi nhất nghẹn giọng hỏi anh bằng tiếng Anh: "Chú ơi, chú có thể cứu cả nhà cháu không?"


Lý Toản không nhìn đứa bé ngay, giây lát sau anh mới ngước mắt, "Chú sẽ cố hết sức."


Anh nhanh chóng loại bỏ vỏ quả bom, dây điện đủ màu bên trong lộ ra, chúng rối như một bức tranh đầy màu sắc được vẽ bằng những nét cọ nguệch ngoạc.


Kevin thấy không ổn, lên tiếng: "Lee, tôi đi lấy đồ bảo hộ cho cậu."


"Không kịp nữa rồi." Lý Toản nhìn chằm chằm dây điện trước mắt, nhanh chóng sắp xếp chúng lại. Đôi mắt anh di chuyển nhanh theo đầu ngón tay, tập trung ghi nhớ phương hướng của mỗi sợi dây, nguồn điện và mấu nối.


Mấy phút đầu, anh vẫn luôn phân tích phán đoán, thầm vẽ lại sơ đồ dây điện trong đầu.


Thế nhưng "Ù" một tiếng!


Như thể có một con ong chui vào tai anh, vo ve vo ve, rồi lại thêm một con nữa. Càng lúc càng nhiều con ong vo ve ù đặc.


Rốt cuộc, tiếng nổ kia lại đến, đồng hồ tích tắc vượt qua tám phút.


00:07:59.


Người chồng thấy anh vẫn chậm chạp không cắt dây, sốt ruột khẩn cầu: "Anh à, xin anh..."


"Thưa anh, xin anh hãy tin tưởng tôi." Lý Toản bỗng ngắt lời đối phương.


Nhà giam lặng phắc như tờ.


Tống Nhiễm chưa từng nghe thấy anh nói chuyện với ai bằng giọng điệu này.


Sắc mặt Benjamin nghiêm trọng, ra dấu im lặng với người chồng kia. Anh ta run run gật đầu, tựa đầu vào vợ con.


Môi Lý Toản mím thành một đường mỏng, cầm dao cắt từng sợi dây điện, tiếng nổ trong tai càng lúc càng ầm ĩ. Anh cố gắng kiềm chế, vẻ mặt chẳng mảy may để lộ cảm xúc. Chỉ có mồ hôi trên trán và sống mũi anh bắt đầu tuôn ra.


Anh cố gắng kháng cự để không bị ảnh hưởng bởi tiếng nổ dai dẳng, hình dung sơ đồ mạch điện trong đầu, máy móc cắt dây. Anh ép bản thân phải dùng lý trí áp chế và gạt đi những âm thanh đó.


Anh vừa kháng cự vừa cấp tốc nhìn đồng hồ.


00:05:34.


Anh nghiến răng, cơ bắp toàn thân căng chặt, người run run, chỉ còn hai tay vẫn dùng ý chí sắt đá để giữ vững ổn định.


Rốt cuộc, những sợi màu vàng và tím đều bị loại bỏ.


00:03:03.


Anh không nói lời nào, trên người càng lúc càng túa nhiều mồ hôi, ngay cả ngón tay cũng ướt mèm.


Tống Nhiễm đã sớm phát hiện ra điều bất thường, chỉ là không dám cất tiếng, sợ làm anh phân tâm. Thời gian trên đồng hồ càng lúc càng giảm, trạng thái của Lý Toản càng lúc càng không ổn.


Từ đầu đến chân anh đều khẽ run, ngoại trừ ngón tay, cả người anh không có chỗ nào ổn định.


Anh ngồi quỳ trước mặt cả gia đình, cong lưng, hai tay nâng lấy quả bom như một tội nhân khẩn cầu sự khoan hồng.


Anh bạnh chặt quai hàm, trán liên tục túa mồ hôi, tóc mai ướt đẫm. Anh cắt bỏ một sợi dây điện, đột nhiên há to miệng muốn thốt ra gì đó, rồi lại im lặng kiềm chế.


Cô dám chắc anh lại bị ù tai rồi, mà còn rất nghiêm trọng


00:02:01.


Tống Nhiễm chưa phản ứng gì nhưng Benjamin đã cất bước đi về phía anh. Tống Nhiễm kéo Benjamin lại, ngăn gã ở đằng sau, tự mình tiến lên một bước, khẽ khàng gọi: "A Toản?"


Không có tiếng trả lời.


Trong tai anh ầm ầm như biển động, như thể sắp nổ tung, trời đất sụp đổ. Giống như có sóng xung kích khổng lồ chấn động đầu anh, đâm vào màng nhĩ anh đau nhói, như có muôn vàn binh mã đang giày xéo.



Anh đâu nghe thấy gì.


Không một âm thanh nào từ bên ngoài lọt được vào tai anh. Anh đang đau khổ kiên trì, tận lực đấu tranh, kỳ vọng bản thân có thể chống cự lại tất cả sự sợ hãi, đau khổ và hối hận.


Không thể từ bỏ, không thể từ bỏ được!


00:00:59.


Benjamin quá đỗi căng thẳng, không đợi được nữa. Gã nhanh chóng gạt Tống Nhiễm ra, rảo bước đi đến nói với gia đình kia: "Sorry!" (Xin lỗi.)


Vừa nói vừa kéo cánh tay Lý Toản ra lệnh: "Rút lui!"


Lý Toản gạt tay Benjamin ra, mắt đỏ long sòng sọc, vẻ mặt gần như điên cuồng: "Biến!"


Benjamin thoáng sửng sốt. Hai vợ chồng hoảng sợ thút thít, mấy đứa trẻ lại gào khóc.


"I"m so sorry, please forgive me!" (Thật xin lỗi, hãy tha thứ cho tôi!) Benjamin kéo Lý Toản lần nữa, quay đầu lại quát lên: "Kevin, khiêng cậu ta đi!"


Kevin xông đến, chỉ là không thể nào kéo Lý Toản ra được.


"Rút lui! Đây là mệnh lệnh." Benjamin càng cấp bách kéo cánh tay Lý Toản.


Đúng lúc này, Tống Nhiễm đột ngột tiến tới đẩy họ ra. Cô xông đến ôm lấy Lý Toản từ phía sau, cánh tay siết lấy eo anh.


Cô đang sợ đến run rẩy, cố cắn chặt răng không nói lời nào.


Lý Toản như mọc rễ trước quả bom, Anh đấu tranh nhìn chòng chọc dây điện, ngón tay không ngừng lại giây nào, màu xanh, màu hồng, màu đen...


Anh không thấy người chồng kia tuyệt vọng dán chặt mặt mình vào vợ con, luôn miệng nói "anh yêu em, bố yêu con" bằng tiếng nước D. Anh không thấy người vợ kia nhắm mắt lệ tuôn ào ạt, không thấy đôi mắt tròn xoe trong veo của những đứa trẻ rưng rưng nước.


Anh chỉ thấy được cơn ác mộng vô số lần, trong không gian trắng xóa, và những đôi mắt đen trống rỗng của gia đình kia.


Bất thình lình, tất cả đều không tồn tại. Người chồng, người vợ, những đứa trẻ, Benjamin, Kevin... đều biến mất.


Nhà tù cũng không tồn tại, trong không gian chỉ còn anh và quả bom đang đếm ngược kia, thế giới xung quanh nổ vang, khiến anh thậm chí còn không nghe được nhịp tim của mình.


Quả bom này đã hóa thân thành bóng đen mang khuôn mặt của quỷ dữ. Gương mặt người chồng, người vợ và những đứa trẻ đã chết hòa vào nhau trở thành diện mạo của quái thú.


Còn anh là đối thủ đang đấu vật với con quái thú ấy, kiên cường thủ thế, hàm răng cắn chặt, dốc hết sức lực, dù bị bẻ gãy cổ tay cũng không chịu khuất phục.


00:00:29.


Toàn thân anh ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt đỏ gay, mắt vằn lên tia đỏ vì tinh thần đang căng thẳng kịch liệt. Anh ép mình tĩnh tâm, giành giật từng giây để phán đoán, phân tích, cắt dây...


Ở nơi đây, chỉ còn lại thế giới của mình anh. Anh là một người lính cô đơn khổ đau, đối mặt với nghìn quân vạn mã, một mình vung đao trong tay.


00:00:19.


Benjamin và Kevin buông tay, khẩn cấp rút lui.


Tống Nhiễm siết chặt cánh tay, nhắm chặt mắt.


00:00:09.


Mồ hôi Lý Toản tuôn ào ạt, mắt đỏ ngầu, tai nổ vang, đầu đau như muốn nứt ra. Dù vậy, tay anh vẫn ổn định, nhanh chóng cắt đứt từng sợi dây điện.


Màu đỏ, màu xanh lam, màu xanh lá, màu cam, màu trắng...


00:00:01.


Đồng hồ dừng lại. Bỗng chốc thế giới trở về yên tĩnh.


Lý Toản buông con dao trong tay, ngẩng đầu lên.


Âm thanh đã biến mất, bên tai chỉ còn sự yên tĩnh như tờ, anh nghe được tiếng tim đập trong lồng ngực mình như tái sinh, và cả tiếng hít thở run run của Tống Nhiễm ở phía sau.


Trước mặt anh chỉ còn hư không, tay chậm chạp hạ xuống, rơi xuống bên hông, đặt lên tay cô.


Tay cô lạnh ngắt, run lẩy bẩy ôm chặt lấy anh.


Lý Toản cúi đầu, toàn thân bủn rủn ngã xuống đất. Tống Nhiễm cho rằng anh sẽ ngã sấp xuống, bèn nhào đến ôm lấy ah. Không ngờ anh lại quay người ôm chặt cô vào lòng.


Nhiễm Nhiễm...


Anh vùi đầu vào cổ cô, vùi thật sâu.


"A Toản." Tống Nhiễm ôm lấy tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của anh, chợt bàng hoàng.


Anh rơi nước mắt, từng dòng lệ nóng hổi tuôn rơi, chảy xuống cổ cô.


Trầm lặng, đau khổ, ăn năn và giải thoát.


Bả vai anh run bần bật, muốn kiềm chế nhưng nước mắt càng lúc càng nhiều, liên miên không ngớt, dù có muốn cũng không kìm nén được nữa, tất cả đều tuôn trào thấm ướt tim cô.