Chạm Mộng Thanh Xuân

Chương 1: Cuộc gặp gỡ định mệnh




Lý Tử Vy hồi hộp đứng trước cổng trường Trung học phổ thông Thanh Hoa, hít một hơi thật sâu trước khi bước vào. Cô vừa chuyển từ lớp 11B3 sang lớp 11A1, lớp giỏi nhất trường, và không khỏi cảm thấy lo lắng. Cô tự nhủ rằng bản thân phải mạnh mẽ mới có thể hòa nhập với mọi người trong lớp mới

Bước vào sân trường, ánh mắt Tử Vy lướt qua những hàng cây xanh mát và những nhóm học sinh đang tụ tập trò chuyện. Đột nhiên, cô va phải một người khiến cô mất thăng bằng và loạng choạng lùi lại.

"Xin lỗi, mình không cố ý," Tử Vy vội vàng nói, ngước lên nhìn người mà cô vừa va phải. Đó là một chàng trai cao ráo, với nụ cười hiền hậu và ánh mắt ngạc nhiên. Trước khi cô kịp nói thêm điều gì, anh đã bước đi, nhưng ánh mắt đó khiến Tử Vy cảm thấy có chút gì đó quen thuộc và ấm áp.

Chàng trai đó chính là Trương Hạo Thiên, học sinh lớp 11A2. Hạo Thiên đã thầm thích Tử Vy từ lâu nhưng chưa bao giờ dám thổ lộ. Anh không ngờ rằng hôm nay lại có cơ hội chạm mặt cô gái mà mình thầm thương một cách gần gũi như vậy. Đứng nhìn theo bóng dáng Tử Vy, lòng anh tràn đầy cảm xúc khó tả.

Khi vào lớp học, Tử Vy được giáo viên chủ nhiệm giới thiệu với cả lớp. “Đây là Lý Tử Vy, học sinh mới chuyển đến từ lớp 11B3. Hy vọng mọi người sẽ giúp đỡ bạn ấy hòa nhập nhanh chóng.” Tử Vy cúi chào cả lớp, rồi tiến tới chỗ trống ở gần cửa sổ.

Trong giờ ra chơi, Hạo Thiên bước vào lớp 11A1 với vẻ mặt ngượng ngùng. Anh đến gặp Lưu Vũ, bạn thân của mình. “Ê Vũ, hôm nay lớp cậu có học sinh mới, cậu biết không? Cô ấy thật sự rất dễ thương,” Hạo Thiên thì thầm.

Lưu Vũ nhếch môi cười, “Cậu nói ai? À, Tử Vy phải không? Cô ấy nổi tiếng học giỏi mà.”

“Tớ biết. Nhưng hôm nay tớ mới có cơ hội nhìn thấy cô ấy gần như vậy,” Hạo Thiên nói, mắt vẫn không rời khỏi chỗ ngồi của Tử Vy. Lưu Vũ vỗ vai bạn, cười khẩy, “Chúc may mắn, anh bạn!”Hạo Thiên đỏ mặt ngượng ngùng



Trong khi đó, Tử Vy đang cố gắng làm quen với các bạn mới. Cô nhanh chóng trở thành tâm điểm chú ý nhờ thành tích học tập xuất sắc, đặc biệt là môn tiếng Anh. Nhiều học sinh trong lớp đều gặp khó khăn với môn này, trong đó có Hạo Thiên.

Chiều hôm đó, sau khi tan học, Tử Vy ghé qua thư viện để tìm thêm tài liệu học tập để tham khảo. Trong lúc đang mải mê lật từng trang sách thì bất ngờ nhận ra Hạo Thiên đang ngồi ở góc xa, với đống sách tiếng Anh bừa bộn trước mặt. Nhớ lại cuộc va chạm sáng nay, cô quyết định tiến lại gần.

“Chào cậu, mình là Tử Vy. Mình thấy cậu đang học tiếng Anh, cậu có cần giúp đỡ không?” Tử Vy ngỏ lời. Hạo Thiên ngẩng lên, ngạc nhiên nhìn cô. “À, chào cậu. Mình là Hạo Thiên. Mình... mình học môn này không giỏi được cậu giúp đỡ thì tốt quá.”

Tử Vy mỉm cười, “Không sao, mình có thể giúp bạn. Chúng ta có thể học cùng nhau sau giờ học, nếu bạn muốn.”

Ánh mắt Hạo Thiên lóe lên niềm vui. “Thật chứ? Cảm ơn cậu nhiều lắm! Mình sẽ cố gắng hết sức không để phụ lòng cậu đâu.”

Từ hôm đó, Hạo Thiên và Tử Vy bắt đầu dành nhiều thời gian học tiếng Anh cùng nhau. Những buổi học tập không chỉ giúp Hạo Thiên cải thiện điểm số mà còn khiến cả hai ngày càng hiểu nhau hơn. Những nụ cười dần dần trở thành phần không thể thiếu trong quãng thời gian họ ở cạnh nhau.

Tử Vy bắt đầu nhận ra rằng Hạo Thiên không chỉ là một cậu bạn học chăm chỉ mà còn là một người vô cùng. Trong khi đó, Hạo Thiên thì càng ngày càng cảm thấy tình cảm của mình dành cho Tử Vy trở nên rõ hơn nhưng anh vẫn chưa đủ can đảm để thổ lộ