Chân Lộ

Chương 207: Người Vũ Gia Chặn Cửa




Đứng tại lan can lầu ba, bốn người Nhựt Sầm, Lãng Hùng, Thái Thái, nữ tử Lâu chủ sau khi quan sát toàn cảnh diễn biến bên dưới giữa Vô Thường và người Vũ gia, tất đều giật mình kinh hãi.



Nhựt Sầm chấn kinh đến khủng hoảng nói.



-Chỉ là một Linh Nhân cảnh nhỏ bé, thời gian sống cao lắm chỉ 20 tuổi đầu nhưng đã tu luyện Quyền Ý đến cảnh giới giết người trong vô hình. Hắn thật sự là một thiếu niên đáng sợ, tiềm lực đã có thể sánh ngang với một người có thiên phú 90 sợi xích trở lên.



Quyền Ý hay các loại ý cảnh khác theo tri thức của Phá Vân tinh cầu thì không có cảnh giới ổn định, chúng chỉ có cảnh giới cơ sở là vay mượn sức mạnh của Ý để thành hình tấn công địch nhân, lĩnh ngộ ý cảnh càng cao, sức mạnh vay mượn càng lớn, đây chính là hướng đi của loại sức mạnh thứ hai trong thế giới Tu luyện. Việc tu luyện ý cảnh đến cảnh giới “giết người trong vô hình” hay những cảnh giới khác đều được gọi là một hướng phát triển cảnh giới của ý cảnh chứ không phải cảnh giới cao cấp hơn của ý cảnh sơ khai. Và để phát triển ý cảnh thêm một hướng cảnh giới không phải là một chuyện mà ai cũng làm được.



Tại Thái Ất Tông, Thập Nhị trưởng lão nay đã gần ngàn tuổi, tu vi đạt Tôn cảnh tầng 9 cũng chỉ phát triển Kiếm Ý thêm được hai hướng. Còn Vô Thường nếu tính tuổi thật chỉ gần 25 tuổi, tu vi thật là Linh Sư cảnh đại viên mãn đã biểu hiện ra được một hướng “giết người trong vô hình” ngay tại trước mắt của bốn vị Tông cảnh, còn kém một hướng nữa mà không biết hắn đã có và giấu hay chưa có, sẽ bằng Thập Nhị trưởng lão.



Điều này đã khiến hình ảnh “con người” của hắn trong mắt bốn vị Tông cảnh trở thành một con “quái vật” với thiên phú Ý cảnh cực kỳ khủng bố. Đó là còn chưa kể những chiêu thức quỷ dị hắn đã dùng để đánh bại Trương Siêu, quả thật là một con quái vật chân chính.



Thái Thái cũng nghiêm mặt nói.



-Trình độ linh lực của hắn thể hiện hắn là Linh Nhân cảnh tầng ba nhỏ bé, thế nhưng sức mạnh thân thể cộng với những chiêu thức do thân thể gây ra đã đánh bại Linh Sư cảnh tầng 5, Quyền Ý lại giết chết một Linh Sư cảnh tầng 3. Tổng thể chiến lực của hắn đến bây giờ vẫn chưa xác định được chính xác, dù vậy thì với chiến lực vượt quá Linh Sư cảnh, hắn đã chính thức trở thành đệ tử của bổn tông mà không cần phải sát hạch.



-Đáng lẽ là như vậy nhưng tiếc là…



Lãng Hùng bỗng chen miệng trầm trọng nói.



-Tiểu tử đó đã chọc Trương Siêu, đệ từ của Lục trưởng lão quyền cao chức trọng, hắn sẽ khó có thể yên bình trong Thái Ất Tông.



Nghe vậy, nữ tử Lâu chủ chợt mỉm cười nói.



-Không sao, ta đã liên hệ với phu quân, chàng ấy nói nếu hắn đến Thái Ất Tông chàng sẽ kiểm tra hắn, có khả năng cao thu nhận hắn làm đệ tử thân truyền. Khi đó chức vị của hắn sẽ cao hơn Trương Siêu, Trương Siêu không thể làm được gì hắn nữa.



-Ồ, vậy thì quá tốt cho hắn rồi.



Trong lúc vài người Nhựt Sầm thở phào, nữ tử Lâu chủ vừa nói hết câu cũng liền cười thầm đằng sau khăn lụa che dung nhan.



“Vô Thường, ngươi có lẽ đến bây giờ vẫn không biết tờ giấy ta giao cho Mẫn nhi đưa ngươi ký có một thỏa thuận đã được ta dùng nhựa của rễ cây Hà Sa để viết, khiến nó trở nên vô hình trong mắt người thường. Hì hì, với điều lệ vô hình đó ngươi buộc phải cưới Mẫn nhi của ta, trở thành con rễ của ta nếu ngươi đạt đến cấp độ Tôn cảnh”.



Nhựa của rễ cây Hà Sa, một loại cây sinh trưởng và phát trển gần hồ băng là loại mực vô hình, muốn nhìn thấy chữ được viết từ nó chỉ có thể dùng biện pháp sử dụng linh lực cấp độ Tôn cảnh đưa lên mắt hoặc dùng nước lạnh tạt lên chữ sẽ hiện ra, còn lại thì không có biện pháp.



Nữ tử Lâu chủ đã sớm nhận ra sự ưu việt hơn hẳn những tu luyện giả cùng cấp ở Vô Thường, nếu đem so sánh với các đệ tử trong Thái Ất Tông thì ít nhất cũng đã lọt vào trước hạng 50 vị đệ tử có thiên phú mạnh nhất Thái Ất Tông. Là một người mẹ mẫu mực, vả lại cũng biết nữ giới sẽ không thể có kết quả tốt đẹp nếu không có một tấm lưng to lớn của nam nhân xuất sắc bảo vệ, nữ tử Lâu chủ vì muốn tốt cho con gái đã nhanh chóng lên kế hoạch “hại” Vô Thường, buộc hắn phải chăm sóc cho đứa con gái cưng của nàng một cách vô điều kiện.



Và kế hoạch gian xảo này của nàng cũng đã thành công khi chỉ hơn một giờ trước con gái nàng đưa lại tờ thỏa thuận mà Vô Thường đã ký dấu máu, cam kết sẽ thực hiện những điều đã hứa.



Gần cạnh ba người nữ tử Lâu chủ, Thái Thái trầm lặng suy tư.



“Xem ra sẽ có một cuộc tranh giành đệ tử giữa Tam trưởng lão và Thất trưởng lão, nhưng mà hy vọng Thất trưởng lão sẽ đạt được Vô Thường, không thì dù một củ cải trắng ta cũng không có để ăn”.







Đường lớn số 14.



Thanh Hoa Lâu, một loại lâu quán chuyên phục vụ thức ăn và nơi ngủ nghỉ.



Vô Thường sau khi thuê một phòng trọ, hắn lập tức đóng chặt cửa phòng và đặt Vũ Điệp Vũ lên giường bông mềm mại.



Nhìn gương mặt của nàng xinh đẹp hệt một tiểu tiên nữ đang ngủ say trên giường, hắn âm thầm cầu nguyện.



-Làm ơn, đừng, đừng phải là nàng.



Có lẽ nếu như Vô Thường không giết ca ca Vũ Nhật Phi của nàng và không vừa giết thêm một trung niên thuộc người nhà của nàng, hắn đã cực kỳ mong đợi nàng chính là Điệp Vũ tội nghiệp đã luôn che chở hắn ở thế giới Pháp thuật khi xưa, từ đó yêu thương, bù đắp cho nàng. Nhưng bây giờ thì hắn không hề hy vọng điều đó xảy ra, bởi nếu nó xảy ra, hắn chẳng biết phải đối mặt với nàng như thế nào khi mà chính bản thân hắn đã làm hai điều quá mức tồi tệ với nàng.



Giết người chỉ vì đôi ba câu nói quá đổi quen thuộc trong các bộ truyện cũng như trong cuộc đời một kiếp ở thế giới Pháp thuật, Vô Thường dĩ nhiên không ác và không muốn vì hắn “hiểu”, nhưng Vô Thường lại ác, lại muốn vì hắn “chưa hiểu”.



Con người nhận biết nhau bằng lời nói và thể hiện cảm xúc đáp lại khi nghe được âm điệu, ngữ nghĩa của lời nói theo một cách mà người nói đã truyền tải thông điệp. Vô Thường nói ra một câu ngạo mạn thì hắn biết chắc người xung quanh sẽ phản ứng như thế nào với hắn, tiếp đó hắn chỉ cần không quan tâm là được. Đây là hắn “hiểu”.



Bất quá thì khác với Vô Thường khi chưa tận mắt chứng kiến Nhậm gia trở thành vùng đất hoang vu, Vô Thường lúc này đã không thể hoặc rất khó để còn có thể bộc lộ được khả năng “hiểu”, “nhẫn nhịn” như khi xưa. Hắn hiện giờ giống như một chiếc lá khô, đ-ng là bốc cháy rực trời, “chỉ một ánh mắt khiêu khích nhìn tao, đó sẽ là cái chết”. Đây là hắn “chưa hiểu”.



Vì sao ta lại thành ra như vậy? Đây là điều hắn luôn thắc mắc từ 8 năm về trước nhưng vẫn chưa có kết quả.



May mắn là hắn vẫn còn kiềm chế được rất rất nhiều ác tính, do đó hắn chưa đại khai sát giới một cách điên cuồng không rõ lý do. Trong cơ thể hắn, tận sâu trong cảm xúc của hắn, dường như có một con thú mang theo nỗi hận ngàn thu, sự tà ác khó tả đang được giam giữ, nếu nó xổng ra, Vô Thường sẽ không còn là hắn nữa.



Giết Vũ Nhật Phi, giết trung niên khi nãy, Vô Thường hoàn toàn không muốn nhưng đôi tay hắn, sức mạnh của hắn không cho phép hắn bỏ qua, mà hắn phải giết, giết và giết.



-Xin lỗi nàng…



Chỉ có thể thở dài một hơi mà bản thân biết chắc không thể chuộc tội dù là xóa ký ức của nàng, Vô Thường cũng bắt đầu cởi từng chiếc áo mềm trên cơ thể Vũ Điệp Vũ, dần dần khiến thân thể trắng muốt còn hơn cả tuyết của nàng lộ ra cùng với nội y trắng bạc có thêu vài bông hoa sen thuần khiết.



-Đầu tiên sẽ nơi này của nàng, ta mãi mãi không quên được ba nốt ruồi son rực rỡ đó.



Kéo chiếc quần nhỏ của Vũ Điệp Vũ ra một cách từ từ để dần dần làm lộ ra một vườn đào vẫn chưa có đến hai mươi cọng cỏ non nớt.



Đôi mắt của Vô Thường cố gắng giữ bình tĩnh đến cực độ, tập trung nhìn từng milimét trên vùng da thịt có hương thơm ngây ngất mùi dục hỏa công thân này.



-Phù…



-Nửa thân dưới của nàng chỉ có duy nhất một nốt ruồi son ở trên mép phải 2cm.



Thở ra một hơi nhẹ nhàng khi xem xét từ lòng bàn chân, ngón chân, kẽ chân đến tận hai mép miệng dưới, rồi đến eo nhưng không hề có ba nốt rồi son chụm lại một chỗ ở bất kỳ vị trí nào của Vũ Điệp Vũ. Vô Thường nhanh chóng lật cơ thể nàng nằm sâp, coi kỹ ở cặp mông trắng nõn còn đang nở nang của nàng.



-Không có.



Tách hai bờ mông để nhìn giữa khe và vòng xoáy nhỏ hấp dẫn đến kỳ lạ vẫn không thấy gì, tâm trạng của Vô Thường càng lúc càng tốt hơn. Hắn sau đó cởi áo nàng ra, sẵn tiện nhìn tấm lưng mềm không thể mềm hơn của nàng trước.



-Vẫn không.



Nhìn đến cổ xinh của nàng, Vô Thường lộ ra một nụ cười tươi.



-Không có, ta đã chắc chắn 90% nàng không phái Điệp Vũ của ta.



Tiếp đó, Vô Thường lập người nàng nằm ngửa như cũ để quat sát khu vực đồi núi tuyết hồng.




-Không có, không… có…!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!



Đến đây, Vô Thường bỗng dưng bị sốc nặng khi nhìn đến bộ ngực đang to lớn của Vũ Điệp Vũ.



-…



Trong im lặng vì đầu óc hắn đang ầm vang sóng lớn, hắn vội vã lập tức đưa hai tay lên đầu nàng, gáp gấp rẽ lên từng đường kẽ tóc đầy hương thơm để có thể nhìn thấy rõ những thứ in dấu trên da đầu của nàng.



Một đường, ba đường, bốn đường, năm đường…



Đến đường thứ năm, hai tay Vô Thường vô lực buông xuôi, gương mặt thì trở nên giống như người bị chết đứng khi gặp phải chuyện khó tin, hai mắt cũng dần dần đỏ lên cùng hơi nước mông lung đang nhanh chóng hình thành.



Trong đầu hắn, một âm thanh đẹp nhất trên đời, dịu dàng nhất trên đời, mê huyễn nhất trên đời bất chợt từ quá khứ quay trở về, vang lên những lời ngọt ngào nhất mà cuộc đời hắn từng nghe thấy và duy nhất nghe thấy.



Khi nàng giận.



“Hứ, hứ, hứ, hứ, hứ... hông thèm”.



Nàng cứ mỗi khi gặp hắn lại “hứ” rồi bỏ đi. Đưa gì, tặng gì, hứa gì cũng một câu nói “hông thèm”.



Khi nàng vui.



“Hì hì, hi hi, hì hì... hông cho anh biết”



Cứ mỗi lần gặp hắn nàng lại cười đẹp rạng rỡ hạnh phúc. Hỏi nàng, nàng luôn làm ra vẻ bí ẩn, khiến hắn phải tự đi mò từ từ để biết được.



Khi nàng khóc.



“Đừng nhìn em, hức hức… đi ra đi… sao anh không an ủi em, oa oa…”.



Nàng vừa khóc, hắn đến bên nàng liền bị nàng đuổi đi để hắn không thấy vẻ mặt đau buồn của nàng.




Hắn ở lỳ một góc bên cạnh thì nàng lập tức hăm dọa, dữ dằn quát lớn đuổi hắn đi.



Nhưng mà nếu năm phút sau hắn không bên cạnh, nàng sẽ tìm hắn và khóc lớn hơn, vừa khóc vừa mắng hắn không chịu an ủi nàng.



Khi nàng mệt.



“Cõng em đi… không được rời khỏi em một bước đâu đó. Nếu không em sẽ cắn anh, cắn anh thật mạnh có biết hông…”.



Nàng muốn được hắn cõng đi dạo phố lúc nửa đêm để ngắm trăng sao, tiện thể ngủ say trên tấm lưng yên bình của hắn.



Nàng không muốn hắn rời xa nàng dù chỉ là một bước chân. Tắm rửa, vệ sinh nàng cũng đều cần có hắn bên cạnh.



Chỉ là đi lấy cho nàng một ly nước trong năm giây, nàng đã cắn hắn thật mạnh bằng đúng số thời gian hắn khuất bóng cùng với nước mắt, nước mũi tèm lem.



Khi nàng động tình.



“Trời tự dưng nóng quá anh nhỉ… méow méow meow… trái chuối này thật to, thật ngon… ưm, em, em cảm thấy… tối, tối nay em muốn… hừ hừ, để em xem tối nay anh chạy đi đâu… tối nay cấm anh vào phòng đấy…”



Nàng luôn đổi tính cách khác nhau để hắn không hề cảm thấy buồn chán, mãi mãi chỉ yêu một mình nàng.



Có lúc nàng giả bộ cởi vài khuy áo, làm lộ ra một góc trái cây dụ hoặc hắn bổ nhào vào người nàng.



Có lúc nàng giả làm mèo kêu, ánh mắt nhìn hắn chẳng khác gì một liều xuân dược mạnh nhất khiến hắn điên cuồng.



Có lúc nàng lại hóa thân thành nữ y tá, vừa cầm trái chuối vừa vút ve trước mặt hắn khiêu khích. Những lúc này nhìn gương mặt xấu hổ của nàng khi phải đóng giả thành nữ y tá dâm đãng thật khiến hắn buồn cười.



Rồi có lúc nàng khúm núm hai chân, gương mặt đỏ lên, đôi mắt lúc liếc hắn, lúc chuyển đi nơi khác đầy e thẹn, khiến hắn như con sói lao đến đè nàng xuống.



Có lúc nàng làm cô vợ ngoan, nấu ăn, vui vẻ dùng cơm xong, khi hai người vào giường ngủ liền chân thật đưa ra yêu cầu.



Có lúc nàng lại hóa thành nữ tặc, không cướp tiền chỉ cướp sắc, mạnh bạo xé quần áo hắn, cưỡng bức hắn không thương tiếc.



Lại có lúc nàng giả bộ cấm túc hắn, không cho hắn đến gần dù một bước chân nhưng nếu hắn không đến thật, chỉ năm phút sau hắn sẽ nghe thấy tiếng khóc hoặc tiếng kêu rên tự xử của nàng vang vọng ra. Kết quả hôm sau nàng sẽ không nhìn mặt hắn suốt một ngày.



Và khi nàng chết.



“Đừng khóc, em không muốn nghe đâu. Tiểu Họa Họa của em, lần cuối em muốn được nghe anh nói, anh yêu em”.



Để rồi khi hắn vừa dứt câu “anh yêu em, cuộc đời anh dù bao nhiêu kiếp cũng chỉ yêu một mình em”, nàng mang theo nụ cười ngọt ngào đáp lại một câu “em cũng vậy” liền vô lực nhắm mắt trong vòng tay của hắn.



Vô Thường hai tay ôm đầu, lưng dựa vách tường nghẹn ngào lời nói trong vô hạn nước mắt.



-Ngực trái có hai nốt ruồi son, một trên, một dưới. Nàng nhéo tai ta bảo rằng "nó tượng trưng cho kiếp trước em và anh đang chơi đùa vui vẻ".



-Núm ở ngực phải khuyết đi một phần tư. Nàng chu mỏ tức giận nói "kiếp trước anh cắn trộm mất của em nên mới như vậy đó, hừ hừ, đáng ghét".



-Trên đầu nàng có một dấu bớt màu tím nhạt. Nàng cắn cổ ta và nói "nếu không phải do kiếp trước em vì bảo vệ anh nên bị sư phụ gõ vào đầu thì làm sao có cái bớt đó chứ".



-Nàng từng nói, “nhớ đó, kiếp sau, sau nữa, mãi mãi luôn, anh phải nhớ những đặc điểm này của em và tìm em. Không tìm em, em sẽ, hức hức…” và nàng đã khóc sau đó, khóc rất nhiều khi nghĩ đến khả năng ta sẽ quên mất.



Nhìn gương mặt gầy gò của Vũ Điệp Vũ bởi vì nàng đã khóc, đã mất ngủ suốt ba ngày ba đêm kể từ khi người ca ca yêu thương nàng nhất chết đi, Vô Thường có đau khổ, có vui mừng, có bi thương, có nhung nhớ, có tội lỗi, có vô số loại cảm xúc phức tạp đan xen nhau nói.



-Nàng không phải Điệp Vũ, không phải mối tình đầu của ta, không phải người mà ta cảm thấy có lỗi nhất trong cuộc đời.



-Mà nàng là người ta yêu nhất suốt cuộc đời và mãi mãi cho đến hiện tại ta vẫn không thể xóa được hình bóng của nàng, thậm chí chỉ vì một chút giống nhau giữa trán nàng và trán tiểu Liên đã khiến ta vượt qua ranh giới tình anh em ruột, để trở thành người yêu đầu tiên của ta tại thế giới này.



-Đó có phải là nàng không… Uyển nhi…



Nằm xuống bên cạnh Vũ Điệp Vũ, ôm thân thể trắng mềm của nàng trong vòng tay, ngửi hương thơm lay động lòng người trên đầu nàng, Vô Thường nhắm lại đôi mắt đỏ hoe và yên giấc.



Hiện tại hắn chỉ muốn nằm, nằm một giấc say như thế này bên cạnh người hắn yêu nhất, nhớ nhất, mà có lẽ nàng cũng không thật sự là Uyển nhi như hắn mong đợi. Nhưng mà chỉ như thế, chỉ một chút lầm tưởng như vậy thôi, hắn cũng mãn nguyện rồi.