Chân Lộ

Chương 211: Vô Thường Từ Bỏ




Vô Thường chết, tại Thần Giới, ở một trong mười nơi có thể được xem quyền năng nhất Thần Giới.



Bên trong một toàn cung điện khổng lồ và chỉ toàn những vị Thần có đủ hình dạng thân thể khổng lồ đi, đứng. Một thiếu nữ là người nhỏ bé duy nhất trong cung điện, thân hình cao chỉ 1m78 nhưng lại xinh đẹp tuyệt trần mà nếu để Vô Thường thấy được sẽ trực tiếp chết lặng trong sự vui mừng bởi vì nàng hoàn toàn y hệt Uyển nhi của hắn, không hề sai lệch một chi tiết nào. Nàng lúc này đang vừa gào khóc vừa dập đầu mạnh mẽ xuống gạch vàng ròng đến chảy máu đối với một nam tử to lớn nhất cung điên, hầu như to gấp 100 lần so với những vị Thần khổng lồ khác đang uy nghiêm ngồi trên Thần tọa.



-Con gái cầu xin cha…



Thiếu nữ dập đầu mạnh thêm một cái.



-Xin cha hãy cứu chàng ấy…



Thiếu nữ lại dập mạnh đầu thêm một cái.



-Một lần nữa thôi, con cầu xin cha, hư hư hư…



Thiếu nữ liên tiếp dập đầu mạnh mẽ xuống gạch vàng, Thần huyết không ngừng rơi xuống từng giọt.



Nam tử uy nghiêm to lớn và không hề rõ được mặt mũi nhìn thiếu nữ nhỏ như một con kiến quỳ bên dưới, hắn lạnh lùng nói.



-Đúng năm ngày trước ta không những cứu hắn còn tặng cho hắn một loại Tâm Đan có đủ mọi thuộc tính cùng một vạn sợi xích mà đáng lẽ ở Hạ Giới tuyệt đối không thể xuất hiện, tạo điều kiện cho hắn tu luyện thuận buồm xuôi gió, nhanh chóng tiến đến Thần Giới. Ấy vậy mà con nhìn xem, chỉ mới 5 ngày, ở Hạ Giới chưa đến 25 năm hắn đã chết, chết một cách không ra gì. Một kẻ yếu đuối, một tên phế vật, dù được thiên phú cao cấp như thế vẫn chết, con nói xem ta vì lý do gì phải cứu hắn một lần nữa?



Thiếu nữ nước mắt ròng rã nói gấp.



-Đó là bởi vì chàng ấy bảo vệ phân thân Hạ Giới của con nên chàng ấy mới…



-Không lý do nhưng nhị gì cả, ta đã quyết định không cứu thì sẽ không cứu một lần nào nữa. Sửa đổi vận mệnh một người dù là phàm nhân, ta cũng phải mất rất nhiều tinh hoa cùng của cải, mà đáng lẽ nếu ta dùng chúng đã có thể sáng tạo thêm một vài thế giới dược viên, cung cấp cho toàn bộ con dân của ta tu luyện.



Nam tử lập tức chen giọng lạnh nói, sau đó hắn lại lập rõ ràng thêm một lần nữa ý định của mình cho thiếu nữ nghe.



-Hắn không xứng để được ta cứu. Con nghe rõ chưa?



-Cha, cha, con van xin cha, chỉ một lần nữa thôi hãy cứu chàng ấy. Chỉ cần cha cứu chàng ấy, con sẽ nghe lời cha lấy Tam Hoa Thần Đế, con sẽ lấy hắn, chỉ cha cứu chàng thêm một lần nữa thôi, hức hức…



Liên tục dập đầu không ngừng, thiếu nữ cầu xin bằng đủ mọi cách, thậm chí cũng đồng ý làm nữ nhân của Tam Hoa Thần Đế, một trong ba Thần Đế mạnh nhất thời điểm hiện tại của Thần Giới.



Nghe điều này, nam tử khẽ đảo mắt tính toán, chưa được vài phần của giây, hắn gật đầu nói.



-Được, nếu con đã đồng ý lấy tiểu tử Tam Hoa Thần Đế thì ta sẽ rộng lòng cứu hắn một lần nữa.



-Được rồi, con lui về nghỉ ngơi đi, ba ngày sau theo ta đến Hoa Sơn Đỉnh để gặp lão thái bà bàn chuyện hôn sự với Tam Hoa Thần Đế.



Nghe nam tử nói, thiếu nữ dĩ nhiên rất vui mừng và rất tin tưởng lời hứa của cha nàng, một trong mười Thần Thiên duy nhất tại Thần Giới. Nàng vui vẻ lên trong nước mắt nói.



-Dạ, con cảm ơn cha.



Sau đó nàng đứng dậy, mang theo thân thể đã sắp trở thành người vô hồn khi nghĩ đến việc bản thân sẽ phải lấy một người nàng chẳng bao giờ có tình cảm, bỏ lại mối tình “như cá với nước, như trăng với sao” với một người nàng mãi mãi không bao giờ quên rời khỏi cung điện, khuất bóng.



Ngồi trên ngai vàng, nam tử nhìn bóng lưng nhỏ yếu của nàng rất rõ trong mắt mà âm thâm thở dài.



-Sai lầm lớn nhất của cha là đã đồng ý cho con xuống thế giới chết tiệt của lão đầu Bạch Quân để chơi và gặp tên tiểu tử đó nên mới khiến con ra nông nỗi này. Haizzz, sớm biết có ngày hôm nay, ngày đó cha hẳn không nên mũi lòng, giúp con cho hắn một mạng sống.



-Tàn Thiên!



Nam tử bỗng quát lên.



-Thuộc hạ có mặt.



Một nam tử nhỏ gấp 80 lần so với nam tử từ không khí xuất hiện, một chân quỳ gối cung kính với nam tử.



Nam tử vội từ hư không móc ra một đóa hoa bạch sắc có hình dạng tựa như đầu lâu con người rồi đưa cho nam tử. Hắn chỉ tay vào khoảng không để làm xuất hiện hình ảnh Vô Thường ngồi bên cạnh Vũ Điệp Vũ, lúc này hắn chỉ vào Vô Thường và nói.



-Nhờ ngươi cầm Cốt Khô Lâu Liên đến Luân Hồi Đảo, đưa tận tay cho Luân Hồi Tiên Sinh và nhắn với hắn rằng, ta muốn tên tiểu tử này phải vĩnh viễn không được luân hồi, tuyệt đối phải biến mất khỏi thiên địa.



-Vâng, thuộc hạ đã rõ.



Cầm đóa hoa bạch sắc, nam tử cung kính một câu liền biến mất khỏi cung điện, đi thực hiện nhanh nhiệm vụ được giao.



Ngồi trên Thần tọa, nam tử nghiêm nghị lẩm bẩm.



-Xin lỗi con gái, ta chỉ còn có cách này mới có thể khiến con quên đi được hắn. Hãy thứ lỗi cho cha.







Lần cuối Vô Thường mỉm cười nhắm mắt sau khi để lại lời nhắn cuối cùng cho Phượng Tiên Nhã. Hắn xuất hiện ở một không gian trắng xóa đầy mơ hồ, huyền ảo, mà cũng lẽ đây là thiên đường hắn vẫn thường nghe người đồn khi còn là Thiên Họa.



-Tiểu Họa Họa, tiểu Họa Họa, tỉnh dậy đi anh.



Nằm gục trên đất, một tiếng kêu gọi quen thuộc, dịu dàng mà hắn đã rất lâu rồi chưa nghe thấy chợt vang lên, khiến hắn mở đôi mắt mệt mỏi ra.




-Uyển nhi…



Chân thật thấy một cô gái mặc váy trắng hiện đại đang dịu dàng mỉm cười, mái tóc xuông mượt bay trong gió đứng cách mười bước chân phía trước. Hắn nở nụ cười hạnh phúc, thân thể mạnh mẽ đứng vụt dậy bước nhanh đến.



-Tiểu Họa Họa, anh lại đây, đến với em.



Nữ tử đưa cánh tay mềm mại ra kêu gọi hắn, chờ đợi hắn đến và nắm tay nàng như ngày trước, tràn đầy niềm vui và hạnh phúc.



-Chờ anh, Uyển nhi, anh sẽ đến ngay.



Bước chân mạnh mẽ, Vô Thường đã bắt đầu chạy thay vì đi bộ.



Thế rồi khi hắn chạy được hai bước chân, phía trước hắn bỗng dưng có chín thân ảnh mặc chiến bào xuất hiện, chặn lối đi của hắn. Cả chín thân ảnh không có mắt mũi, không rõ nam nữ đều bi thương nói.



-Chúa thượng, người bỏ chúng thuộc hạ rồi sao?



-Chúa thượng, người quên nhiệm vụ của mình?



-Chúa thượng, người đã không còn nhớ mình là ai?



Khẽ khựng lại một bước chân, Vô Thường cắn răng trong hơi nước mông lung ở khóe mắt quát.



-Tránh ra!



Hai chân bước mạnh phá tan chín thân ảnh, Vô Thường lại tiến bước nhanh thêm ba bước.



Làm xuất hiện trước mặt Vô Thường, che đi bóng dáng Uyển nhi của hắn là mười thân ảnh nữ nhân, ai nấy cũng đều có dáng người mê hoặc, uyển mị, hấp dẫn vô tận. Mười nữ nhân này đều run giọng rơi lệ nói.



-Phu quân (tướng công), chàng quên chúng thiếp rồi sao?



-Chàng đã quên sứ mệnh của mình rồi?



-Chàng… chàng muốn bỏ rơi chúng thiếp sao?



Vô Thường lần nữa khựng lại, trong đôi mắt mệt mỏi tuôn trào nước mắt không ngừng. Nhưng cũng chỉ vài giây qua đi, hắn mặc dù rất khó khăn trong việc di chuyển nhưng vẫn cố cắn chặt môi vượt qua mười nữ tử này.



Tiếp đó, khi hắn đi đến bước thứ chín, khoảng cách chỉ còn là một bước chân nữa thôi sẽ đến được với Uyển nhi của hắn. Hai bên đường bỗng xuất hiện vô số thân ảnh quỳ xuống đất, ai ai cũng đều gào thét van xin một cách thê lương với hắn.




-Bệ hạ, người đừng đi!



-Bệ hạ, xin đừng bỏ rơi con dân của người!



-Bệ hạ, bệ hạ, bệ hạ!!!



Vô Thường quỳ gối xuống đất không thể di chuyển, đôi mắt nhanh chóng tràn ngập huyết lệ cùng nổi bi ai khó tả, thế nhưng cho đến phút cuối, hắn vẫn lựa chọn con đường thằng tiến, dù là bò lết trên đường đi cũng phải đến nơi của Uyển nhi đã rất gần ở phía trước.



-Tiểu Họa Họa cầm lấy tay em.



Đợi Vô Thường bò đến chân mình, nữ tử cúi người mỉm cười rạng rỡ, xinh đẹp tuyệt trần giơ tay chào đón hắn.



-Ừm, cảm ơn em.



Nở nụ cười hạnh phúc và giơ tay lên cầm lấy tay nàng, Vô Thường được nàng nâng đỡ đứng dậy.



-Uyển nhi.



-Tiểu Họa Họa.



Ôm trầm lấy nữ tử trước mặt vào lòng, cảm nhận cơ thể quen thuộc, cảm nhận hơi ấm nồng nàn, cảm nhận mùi hương ấm áp bấy lâu đã xa chưa từng thấy, Vô Thường và nữ tử cứ thế quấn lấy nhau không rời, cả hai cùng thõa mãn nhắm mắt lại lặng im, yên bình thiếp đi trong vòng tay của người mình yêu.



Họ đã bỏ lại phía sau lưng hàng vạn, hàng triệu, hàng tỷ cặp mắt u oán, căm ghét, thù hận và ngập tràn lời nguyền rủa của vô số bóng đen mơ hồ đang từ từ biến mất khỏi không gian trắng xóa thơ mộng của hai người.



-Tiểu Họa Họa, đi, theo em đến thế giới của riêng em và anh.



-Ừm, anh sẽ theo em đến chân trời góc biển, mãi mãi không xa rời một lần nào nữa.



Chừng năm phút sau, nữ tử cầm tay Vô Thương dắt đi, đi đến một cánh cửa diệu kỳ, ở bên trong cánh cửa là một mảnh đất tràn ngập hương thơm hoa cỏ, có nắng vàng ấm áp, có gió thanh mát mẻ, có bờ biển sóng vỗ rì rào êm dịu cùng một ngôi nhà bình dị, nhỏ nhắn trên một ngọn đồi gần đó.



-Két… ầm!



Hai người vừa bước vào mảnh đất yên bình, cánh cửa lập tức đóng chặt lại, đưa hai người vào cõi vĩnh hằng.



-Hừ!



Bất quá khi Vô Thường và nữ tử vừa biến mất sau cánh cửa, bên trong không gian trắng xóa chợt xuất hiện một bóng đen đậm đặc và mơ hồ cùng với một tiếng hừ lạnh.




-Chỉ là một tia ý thức độc lập được diễn sinh ra trong lúc ta ngủ say lại tự cho rằng mình chính là một cá thể khác biệt? Không, ngươi chỉ là tạm thời mà thôi. Hãy nhớ lấy bản thân ngươi là ai.



Sau đó bóng đen chợt đổi sắc, giọng điệu tựa như kẻ nhíu mày lo âu nói.



-Thời gian đã đi qua rất lâu kể từ ngày đó, hy vọng bọn chúng đều đã đi vào giấc ngủ vĩnh hằng.



Dứt lời, hai bàn tay bóng đen liên tục va chạm mười ngón tay vào nhau, kết ấn tạo thành một loại thuật pháp bí ẩn.



Một giây trôi qua, sau tổng cộng 210 lần va chạm giữa mười ngón tay, bóng đen âm trầm quát.



-Chuyển Sinh Chi Thuật!







Thần Giới. Luân Hồi Đảo.



Luân Hồi Tiên Sinh sau khi hí hửng nhận lấy Cốt Khô Lâu Liên, hắn nhanh tay lấy ra La Bàn Luân Hồi dò xét sinh linh đã được người nhờ vả xóa sổ để chuẩn bị thực thi.



Thế nhưng dù đã đã kiểm đi kiểm lại rất nhiều lần trên La Bàn Luân Hồi vẫn không hề thấy có sinh linh nào giống như yêu cầu, hắn liền lâm vào trầm tư.



“Sinh linh không có trong La Bàn Luân Hồi chỉ có ba khả năng, Một là đã tiêu tán khỏi thiên địa. Hai là một tồn tại khủng bố vượt qua luân hồi, La Bàn Luân Hồi không có đủ khả năng và đẳng cấp để kiểm soát. Ba là con rối của một tồn tại khủng bố, được tồn tại khủng bố dùng sức mạnh che giấu đi vận mệnh”.



“Sinh linh được yêu cầu là người ở Hạ Giới vậy thì chỉ có hai khả năng, đã tiêu tán khỏi thiên địa hoặc được tồn tại khủng bố che giấu đi vận mệnh. Nếu đã tiêu tán khỏi thiên địa thì nhiệm vụ của ta đã hoàn thành. Còn nếu được tồn tại khủng bố che đi vận mệnh, ta tốt nhất đừng nên cố tìm hiểu, kẻo không thì chết lúc nào lại không hay”.



Nghĩ như vậy, Luân Hồi Tiên Sinh lập tức thu hồi La Bàn Luân Hồi, hắn cười vui vẻ nói với nam tử là người của Thần Huyền Thiên Điện.



-Đã xong, sinh linh đó từ nay vĩnh viễn không thể xuất hiện trong thiên địa một lần nào nữa.



-Cảm tạ Luân Hồi Tiên Sinh. Tạm biệt ngài, tiểu nhân cần quay về gấp để báo cáo với chúa tể.



Nam tử nhỏ chỉ bằng nắm tay của Luân Hồi Tiên Sinh lập tức chấp tay cung kính.



-Ừm, ngươi về đi. À mà nhắn với lão già ấy là ta cảm ơn đóa Cốt Khô Lâu Liên nhá.



-Vâng, tiểu nhân cáo từ.



Chấp tay cung kính lần cuối, nam tử lập tức xoay người bay đi, chớp mắt đã ở ngoài biển lớn mà mất hút.



Còn lại chỉ là nụ cười gian xảo của Luân Hồi Tiên Sinh khi chẳng cần làm gì lại được người dâng đồ tốt lên đến tận miệng.



-He he he… hố hố hố… hà hà hà…







Tiên Giới.



Ngay khi bóng đen trong không gian trắng xóa thi chuyển “Chuyển Sinh Chi Thuật” thì tại Vĩnh Hằng Tiên Mộ, nơi yên nghỉ vĩnh hằng của các vị Tiên tối thượng. Lúc này ở mười ngôi mộ tối cao nhất, quý trọng nhất, nằm ở trên cao nhất, có một chiếc quan tài bỗng mở nắp ra.



Từ bên trong quan tài thoát ra một luồng khí kỳ lạ, luồng khí này sau đó liền hóa thành một nam thanh niên đẹp nhất trên đời, không nam nhân nào khác có thể so sánh dù là Vô Thường với Thiên Địa Thể.



Nam thanh niên vừa xuất hiện liền đảo quanh qua chín ngôi mộ ngang hàng với ngôi mộ của hắn, cứ thế vòng qua vòng lại, xem tới xem lui, mọi ngóc ngách, mọi chi tiết đều không bỏ qua, cực kỳ kĩ càng. Lại qua thêm vài giây, rốt cuộc hắn cũng lên tiếng mờ mịt như hư vô mờ ảo.



-Ta thật ghen tỵ với các ngươi khi có thể vui vẻ tiến vào giấc ngủ vĩnh hằng, vô ưu vô lo. Còn ta thì ngày đêm mang theo sự lo lắng, sợ rằng hắn vẫn chưa chết thật sự nên chẳng bao giờ dám nghỉ ngơi…



Lúc này, nam thanh niên bất chợt nghiêm trọng nói.



-Và ta hoàn toàn không sai, mới khi nãy thôi ta đã cảm ứng được sức mạnh của hắn, một loại sức mạnh khiến ra run sợ đến từ bản tâm chợt lóe lên rồi biến mất. Nhưng mà cũng rất may, trong đó ta vẫn cảm nhận được sự yếu nhược, nhỏ bé của hắn, xem bộ hắn vẫn chưa lấy lại được sức mạnh ở thời kỳ đỉnh phong nhất của mình.



-Haizzz…



Nam thanh niên thở dài.



-Dù vậy thì để một lần nữa tiêu diệt được hắn, tiêu diệt được một vị Tiên, sức một người như ta có lẽ không đủ… vĩnh viễn không đủ. Tiên Giới hiện tại nếu không có tiểu bối nào đạt cấp độ nhưng chúng ta thì e rằng ngày hắn phục hận sẽ không còn xa.



Dứt lời, nam thanh niên lập tức biến mất khỏi Vĩnh Hằng Tiên Mộ.



Báo hiệu thế giới đang chuẩn bị đón nhận một hồi tai kiếp vô cùng kinh khủng và khó lường trong tương lai.



----



Cuối cùng cũng đã kết thúc Quyển 2.



Quyển 3 - Tái Sinh - Vị Hoàng Tử Có Thiên Phú 1 Sợi Xích