Chàng Lọ Lem

Chương 9: Chính xác là những gì Ta cần




Edit/ dịch bởi thảo Yupumi

Sáng hôm sau, Merlin dành cả nửa ngày đợi Gaius thức dậy. Gaius thứ hai bước ra khỏi phòng ngủ của mình, Merlin vọt lên khỏi chỗ ngồi trên bàn.

"Gaius!" Cậu ta gần như hét lên, "Ôngđã giúp Arthur tìm hiểu sự thật về tôi ngày hôm qua?! Sao ông có thể làm điều đó với tôi?"

"Merlin," Gaius nói một cách bình tĩnh, "Ta không nói với Ngài ấy điều gì..."

"Nhưng ông đã chỉ cho anh ta chính xác nơi để tìm!"

"Chà," Gaius lắp bắp, "Ôi, Merlin, ta chỉ muốn cậu hạnh phúc!"

"Nó sẽ làm cho tôi hạnh phúc nếu ông tôn trọng mong muốn của tôi, Gaius!" Merlin lắc đầu.

"Nhưng hãy xem lý do," Gaius cầu xin, "Arthur yêu cậu, Ngài không biết điều đó."

"Dừng lại," Merlin nói một cách trống rỗng, "ông cũng nói giống như Gwen."

"Cô ấy là một cô gái khôn ngoan!" Gaius trả lời.

"Điều mà cả hai người dường như không hiểu," Merlin nói, "đó là Ngài ấy là vua. Và tôi là người hầu của Ngài ấy."

"Arthur không quan tâm đến điều đó và cậu biết điều đó," Gaius phản bác, "cậu chỉ sợ thôi."

Merlin nghiến răng im lặng. Trong sâu thẳm, cậu biết Gaius đã đúng. Cậu sợ.

"Arthur chấp nhận bất kỳ ai có nhân cách tốt," Gaius nói, "Không cần biết đến địa vị của họ."

Cả hai im lặng một lúc lâu.

"Tôi chỉ là," Merlin cuối cùng nói khẽ, "Tôi chỉ không thể chịu đựng được nếu anh ấy từ chối tôi. Nếu tôi nói với Ngài ấy cảm giác của tôi nhưng Ngài không đáp lại tình cảm đó"

***

Thảo Yupumi hân hạnh tài trợ

Khi đến giữa buổi sáng, một hàng thanh niên tụ tập bên ngoài cung điện, bị lính canh ép vào hàng.

Khi bắt đầu băng qua sân trong, Merlin đột ngột dừng lại khi nhìn thấy họ. Gwen xuất hiện bên cạnh cậu, nhìn đâu đó giữa thích thú và lo lắng.

"Chuyện này là sao?" Merlin hỏi cô ấy.

Cô nghiêng đầu về phía những thanh niên trẻ tuổi đang xếp hàng, "Đó là tất cả những quý ông tự xưng là người đàn ông đeo mặt nạ," cô nhếch mép.

"Gì?!" Merlin hỏi một cách hoài nghi, "Nhưng tất cả đều..", cậu ta liếc nhìn xung quanh và hạ giọng, "nhưng tất cả đều đang nói dối!"

Gwen nhún vai, "Chà nếu người đàn ông đeo mặt nạ thực sự sẽ đến đây.." cô ấy cười toe toét.

"Chuyện này không vui chút nào, Gwen," Merlin nói qua hàm răng nghiến chặt, "nếu những kẻ này đều đang nói dối để cố làm quen với Arthur, thì họ... rõ ràng là không thể tin tưởng và có thể gây ra mối đe dọa an ninh!"

"Một mối đe dọa an ninh?" Gwen bắt chước, "Thành thật mà nói Merlin, anh sẽ phải làm tốt hơn thế."

"Cô đang làm gì ở đây?" Cậu bất bình hỏi.

"Bớt đánh trống lảng đi, Merlin," cô nói thẳng, "Anh đang ghen đấy."

"Ghen tuông?" Y chế nhạo, "trong số này... hả?" Cậu ấy lắc đầu. "Ai đó nên xử lí việc này," cậu chỉ về đám người đang xếp hàng.

"Ừ, đúng vậy," cô nói đơn giản.

Merlin thở hồng hộc, nhìn những người đàn ông với vẻ phẫn uất.

"Ôi, Merlin," Gwen nói, bình tĩnh một chút, "cách anh tự hành hạ mình."

***

Merlin lao vào phòng của Arthur và thấy rằng hắn ta đã mặc quần áo xong.

"Xin lỗi vì sáng sớm đã bắt cậu vội vã đến đây, Merlin," Arthur ân cần nói, "Ta quyết định thức dậy sớm vào sáng nay cho khởi đầu mới"

"Ồ," Merlin dừng lại, "Thần có thể cho rằng hàng đợi của những "vị khách" bên ngoài có liên quan đến điều đó không?"

"Phải," Arthur thở dài, "Ta phải nói rằng ta không mong đợi nhiều người đến như vậy."

"Ồ thôi nào," Merlin, "Tất nhiên là họ sẽ có cơ hội ở bên cạnh Ngài, ý tôi là anh thật h..."

Arthur nhướng mày.

"Ý tôi là," Merlin lắp bắp, "Ý tôi... muốn nói là, uh, ngài là... đức vua... một vị vua vĩ đại."

Arthur cười toe toét, "Cậu sẽ nói 'hoàn hảo'."

"Cái gì? Không, không, tôi không phải thế," Merlin lóng ngóng.

"Cậu nghĩ ta thật tỏa sáng," Arthur trêu chọc.

"Tôi không nói rằng tôi nghĩ thế..." Merlin cố gắng.

"Cậu biết không, Merlin?" Arthur hỏi, dành một chút thời gian để nhìn Merlin thẩm định. "Đánh giá ngay bản thân cậu."

"Gì?" Merlin gằn giọng.

Arthur nhún vai, "Ừ, cậu biết đấy, ta chỉ nói từ quan điểm quan sát," mắt Arthur đọng lại trên Merlin, "rằng bản thân cậu đâu tệ đến thế."

"Ờm cảm ơn?" Merlin nói, bị sock trước sự chú ý này.

"Ừ, chắc có thứ gì đó dưới nước ở Ealdor," Arthur cười toe toét, "Nói về điều này, ta muốn hỏi cậu xem cậu có biết gì về một con rồng đến thăm nơi đó không?"

"Ồ," Merlin mở to mắt, "Ừm, không, tôi... không nghĩ vậy."

"Chết tiệt," Arthur thì thầm, "Dù sao thì ta cũng hiểu thời gian của nó rất ngắn ngủi, và có thể nó đã có trước thời đại của cậu.

Arthur đã nhìn Merlin một cách kỳ vọng nhưng tuyệt vọng đến nỗi Merlin không thể nào làm hắn thất vọng được.

"Anh biết đấy, bây giờ cậu đề đến nó," Merlin nói, "Tôi đã nghe những người dân làng lớn tuổi hơn nói về một Long vương ở lại trong một thời gian ngắn."

Mặt Arthur sáng lên, "Cậu có biết người phụ nữ gã ta ở cùng là ai không?"

"Tôi..." Merlin lắp bắp, "Tôi không chắc, không. Người lớn không thích tám chuyện quá nhiều khi bọn trẻ chúng tôi ở xung quanh."

Arthur trầm ngâm. "Hừm," hắn nghĩ lớn, "Có lẽ... có lẽ cậu có thể liên lạc với người quen ở quê nhà?"

"Ồ," Merlin lắc đầu, "Tôi đã không ở đó khá lâu rồi, rất nhiều người đã kết hôn và chuyển đi, người duy nhất tôi biết chắc là vẫn còn ở đó..."

Arthur có vẻ lo lắng, "Có phải tên ngốc đã từ chối cậu không."

"Tôi chưa bao giờ nói anh ấy là một tên ngốc," Merlin trả lời, thích thú.

"Không," Arthur nói, "nhưng ta đang nói."

Một khoảng lặng kéo dài bao trùm trong các căn phòng.

"Arthur..." Merlin bắt đầu.

"Còn mẹ cậu thì sao?" Arthur hỏi đột ngột.

"Mẹ tôi...?"

"À vâng," Arthur nói, "Bà ấy vẫn ở Ealdor, phải không?"

"Uh..." Merlin khó có thể để mình tiếp tục nói dối Arthur, "Ừ. Đúng là bà ấy."

"Thông minh!" Arthur nói, "Ta sẽ gửi cho bà ấy ngay lập tức!"

"Tuyệt vời," Merlin khẽ vang lên.

"Merlin, ta đã hy vọng cậu sẽ giúp ta sàng lọc hàng nam nhân dưới kia," Arthur nói với cậu ta, "Đi cùng."

Merlin khẽ than thở và đi theo sau Arthur.

***

Thảo Yupumi hân hạnh tài trợ

Hai giờ sau, Merlin ngồi thụp xuống bàn bên cạnh Arthur, ngay lúc ấy, một trong số những người xếp hàng đã tự biến mình thành tên hề.

"Bệ hạ," anh ta nói, "Nhan sắc của ngài, quả là không gì sánh được. Tóc của ngài, vàng như ánh mặt trời! Đôi mắt của ngài, trong xanh như bầu trời."

"Chúng giống như nước suối hơn!" Merlin nói, khó chịu, và sau đó cậu nhận ra mọi người đang quay lại nhìn cậu. "Ồ, xin lỗi, anh cứ tiếp tục đi."

"Đôi tay của ngài, thưa đức vua," anh ta nói một cách đáng kinh ngạc, "thật cường tráng và...lớn. Và ngài biết người ta nói gì về những người đàn ông có đôi bàn tay khổng lồ, cái đấy của họ cũng rất..."

"Ngưng đã!" Arthur ngăn anh ta lại, "Đủ rồi. Ta chỉ có một câu hỏi cho ngươi."

"Vâng, thưa Bệ hạ tôn kính?" Anh ta hỏi.

"Nam nhân đeo mặt nạ đã đánh rơi một món đồ có giá trị khi cậu ấy chạy trốn khỏi vũ hội," Arthur nói, "Món đồ đó là gì?"

"Uh," anh ta ấp úng, "đó là... một chiếc đồng hồ bỏ túi, thưa đức vua."

"Không," Arthur trả lời, "Anh có thể đi."

Khi các lính canh hộ tống thanh niên kia rời đi, anh ta phản đối, "Nhưng thưa bệ hạ! Thần là một người tình tuyệt vời, thần có thể cho ngài tham khảo!"

Merlin nghiêng người về phía Arthur, "Điều này thật nực cười," cậu thì thầm.

"Cậu nói đúng," Arthur lắc đầu, "Ta lẽ ra phải biết rằng một dòng người bất tận sẽ xuất hiện... Ta không biết phải làm gì".

Merlin đứng dậy khỏi ghế và lớn giọng,

"Các quý ông, đó là tất cả cho ngày hôm nay, cảm ơn."

Những nam nhân thầm rủa khi bị ép giải tán.

"Cảm ơn Merlin," Arthur nói khẽ khi căn phòng trống rỗng, "Cậu luôn biết chính xác những gì ta cần".