Chàng Rể Ẩn Thân

Chương 38




Trương Bá Sinh nở nụ cười, tiễn Lâm Thùy Hân rời đỉ, thẳng cho đến khỉ đèn chiếu hậu của xe biến mất khỏi tầm mắt của Trương Bá Sinh, nụ cười trên mặt Trương Bá Sinh cũng biến mất.

Đứng trước khuôn viên biệt thự, Trương Bá Sinh nói với khoảng không trước mặt: “Đi điều tra xem người tên Tống Thiên là do ai cử đến?1′

Từ sau buổi âm nhạc kết thúc, Trương Bá Sinh có thể nhìn ra Tống Thiên không đúng cho lắm, dựa vào hiểu biết và kinh nghiệm của mình, những gì Tống Thiên làm trước mặt anh ta giống như trò đùa của một đứa trẻ ngây thơ vậy.

“Là mẹ của anh họ anh, Lâm Vương.” Một giọng nói trầm thấp vang lên trong khoảng không. Dù ai đó cố ý quan sát thì sẽ phát hiện ra là không thể nào xác định chính xác nguồn gốc của giọng nói này là từ đâu.

“Thì ra là bà ta.” Khóe miệng Trương Bá Sinh cong lên: “Anh đừng quá lo lắng, chỉ là một đám tôm tép mà thôi, vợ của tôi hoàn toàn có thể đối phó được. Anh cứ tiếp tục quan sát, sau đêm thất bại đó, dự là sẽ có tổ chức khác phải người đến Châu Xuyên.”

“Đã hiểu.” Giọng nói trầm ấm vang lên rồi mất hút, như thể nó chưa từng xuất hiện trước đây.

Trương Bá Sinh kiểm tra lại thời gian rồi bước ra ngoài, tài khoản của ban tổ chức của anh vẫn chưa được giải quyết.

Những người quen thuộc với Trương Bá Sinh đêu biết anh ấy không phải là người thích gây chuyện, nhưng tuyệt đối là người có thù ắt báo. Kẻ nào khiêu khích Trương Bá Sinh đều là kẻ hoặc là có năng lực khiến Trương Bá Sinh e ngại, hoặc là phải chịu cái giá đau đớn về thể xác, về nửa câu trước thì từ trước đến nay vẫn chưa từng xuất hiện.

Ai có thể ngờ được rằng người con rể của nhà họ Lâm này lại có thể che mắt cả thiên hạ.

Trước tiên, Trương Bá Sinh phát định vị cho Hàn Châu, nói với cô cảnh sát xinh đẹp ghét kẻ ác như giặc ráng mình đang chờ cô ta ở nhà, sau đó tự mình đi đến quán bar Sắc Nguyệt.

Trong quán bar Sắc Nguyệt, bây giờ đã ba giờ chiều, còn chưa tới thời gian kinh doanh mà quán bar đã tấp nập người.

ở Thành phố Châu Xuyên này, có thể xem bang Lam Diệp là tổ chức bang lớn nhất, số lượng lên tới hàng nghìn thành viên.

Cả quán bar Sắc Nguyệt ngập trong khói thuốc mờ ảo, ở hành ghế tại chính giữa đại sảnh của quán Bar có ba người đàn ông trung niên đang ngồi, ba người này là ba thủ lĩnh của bang Lam Diệp.

Người đứng đầu của bang Lam Diệp được đặt biệt danh là Lê Công, biệt danh Lê Công này có liên quan đến hành vi và cách ông ta giải quyết vấn đề.

Ông Đầu Báo, cũng là một trong những người đứng đầu trong bang Lam Diệp, có thể nói rằng một phần ba lực lượng của bang Lam Diệp là do ông ta dùng nắm đấm để tạo thành.

Ông Ba Rắn Độc là tên hung ác nhất, sự hung ác của ông đáng sợ đến mức người đi đường khỉ nhắc đến tên ông ta thôi cũng phải rùng mình.

Lúc này, Lê Công đang cau mày hút thuốc, không nói bất kỳ lời nào, cái gạt tàn thuốc trước mặt ông ta đầy tàn thuốc.

“Đại ca, lo lắng gì sao? Thằng nhóc kia dám tới, chúng ta sẽ đánh nó tàn phế mới thôi!” Ông Hai Báo vươn cánh tay cường tráng vỗ vào lồng ngực của mình.

“Anh hai, không đơn giản như anh nghĩ đâu.” Ông Ba Rắn Độc dựa lưng vào ghế sô pha,

đầu ông ta tết thành nhiều bím dạng sợi dây thừng: “Anh cả và em nhận được tin tức, hai ngày nay có kẻ hỏi thăm bang Lam Diệp của chúng ta. Đám người đó không hề đơn giản, bên trong còn có bóng dáng của Sấm Sét Đen.”

“Sấm Sét Đen?” Sắc mặt ông Hai Báo chợt biến sắc: “Ý anh là, người đứng đầu bang của cả tỉnh Ninh Thuận?”

“ừ.” Lê Công gật đầu, dập điếu thuốc trong tay: “Lần này chúng ta đã động đến nhà họ Lâm, dựa theo bối cảnh nhà họ Lâm thì cũng có thể mời được Sấm Sét Đen đến. Nếu là như vậy, chúng ta nhất định phải chuẩn bị cho một trận chiến khó khăn trước mắt.”

Ông Hai Báo hít một hơi thật sâu rồi đập mạnh vào mặt bàn kính trước mặt, với cái đập này, mặt bàn dưới lòng bàn tay liền nứt ra: “Mẹ nó chứ, đến thì đến, không phải chỉ là một Sấm Sét Đen thôi sao? Còn đây là Thành phố Châu Xuyên, là địa bàn của bang Lam Diệp chúng ta chẳng lẽ chúng ta lạỉ để cho Sấm Sét Đen tác oai tác quái?”

Ngay khi ông Hai Báo vừa nói xong, ông ta liền nghe thấy một tiếng nổ lớn, cánh cửa khóa chặt của quán bar Sắc Nguyệt bị một một lực từ bên ngoài đá văng ra.

“Ai?”

Lúc này, hầu như mọi ánh mắt đêu đổ dồn về phía cửa quán bar, mà ở đại sảnh quán bar có ít nhất một trăm năm mươi thành viên băng Lam Diệp ở đó.

ở lối vào của quán bar, Trương Bá Sinh mặc áo vest trắng, quần đi biển, chân đi dép tông, hai tay đút túi quần, miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó nhặt từ ven đường, mắt nhìn mọi người trong đại sảnh:” Ái chà, nhiều người như vậy, mở tiệc sao?”

“Đại ca, chính là anh ta” ông Ba Rắn Độc chằm chằm Trương Bá Sình, thấp giọng nói ở bên tai Lê Công: “Lần này nhiệm vụ mà chúng ta nhận được là phải giải quyết thằng nhóc này, tên Sấm Sét Đen kia, cũng chính là thằng nhóc này tìm.”

Lê Công liếc mắt nhìn về phía sau Trương Bá Sinh, phát hiện Trương Bá Sinh chỉ có một thân một mình đi tới. ông ta “Hừ” lạnh một tiếng: “Nhóc con, không biết là ai cho mày lòng dũng cảm mà dám đến đây một mình vậy hả?”

Trong khỉ Lê Công đang nói, tất cả hơn một trăm người trong bang Lam Diệp đứng trong hội trường đều mang vẻ mặt không mấy thiện cảm nhìn chằm chằm vào Trương Bá Sinh

“Ai cho tôi lòng dũng cảm sao?1′ cỏ đuôi chó trong miệng Trương Bá Sinh bị nhổ ra: “Đương nhiên là chính tôi rồi.”

“Ngông cuồng!” Lê Công tức giận hét lên, cảm giác bị khinh thường khiến ông ta vô cùng khó chịu.

“Nếu mày đã tự dâng tới cửa, cũng tiết kiệm công sức chúng tao đỉ tìm, tất cả mau xông lên đánh nó tàn phế cho tao.”

Khi Lê Công vừa nói dứt từ “Nó” thì đã nhìn thấy Ông Hai Báo hung hăng xông về phía cửa. Mặc dù đã ở tuổi trung niên nhưng cơ thể cũng như tốc độ ra tay của ông ta vẫn rất mạnh mẽ.

Khi các thành viên trong hội nhìn thấy ông Hai Báo bắt đầu ra tay, tất cả đều đứng dạt sang một bên, như thể đang xem một vở kịch. Aỉ cũng đứng im không vội ra tay, trong mắt họ, dường như thấy được Trương Bá Sinh sắp bị hành hạ tơi tả.

“Nhóc coi, tao rất khâm phục lòng dũng cảm của mày, mày có tính cách giống thời trai trẻ của tao. Nhưng dũng cảm là một chuyện, năng lực là một chuyện khác, hôm nay, để tao dạy cho mày biết tốt xấu là gì!” ông Hai Báo vươn tay ra tóm lấy vai Trương Bá Sinh.

Trương Bá Sinh yên lặng đứng đó, hai tay

đút vào túi quần, cũng không buồn nhúc nhích một cái. Ngay khi nắm đấm của ông Hai Báo cách anh ấy chưa đầy nửa mét, khóe miệng Trương Bá Sinh nhếch lên, đồng thời tiến lên phía trước một bước.

Trong giây tiếp theo, ông Hai Báo lúc đầu còn tỏ vẻ hung hăng, ngạo mạn, giờ đã như viên đạn lao thẳng ra ngoài, không những vậy còn đụng trúng vài thành viên trong hội, thậm chí khiến một vài người ngã lăn ra đất.

Lại nhìn bàn tay vừa nắm lấy vai Trương Bá Sinh của ông Hai Báo, lúc này không chút lực nào mà rủ xuống, trên mặt ông ta lộ ra vẻ kinh hãi.

“Làm sao… Làm sao có thể!” ông Hai Báo không dám tin nhìn Trương Bá Sinh, ông ta đã lăn lội trong bang phái hơn hai mươi năm, đã đánh vô số trận, ông ta cũng đã từng chứng kiến vô số đối thủ hung hãn, nhưng ông ta chưa bao giờ cảm thấy vô lực như bây giờ. Vừa rồi, ông ta còn chưa kịp nhìn rõ tên thanh niên này ra tay như thế nào thì đã bị anh ta đánh thành bộ dạng vậy.

“Ông nói đúng.” Trương Bá Sinh tiến lên hai bước, bước vào cửa quán bar Sắc Nguyệt, hai tay vòng ra sau lưng rồi đóng của lại, nói: “Dũng cảm là một chuyện, năng lực là một chuyện

khác. Tôi rất khâm phục lòng dũng cảm của ông khi dám ra tay với tôi. Nhưng tiếc là năng lực của ông quả thực làm tôi đây không dám khen ngợi.”

“Bắt lấy nó!” Lê Công hét lên, hiện tại vừa tức giận lại vừa kỉnh sợ. ông ta rất hiểu rõ anh em của mình, tuyệt đối là cao thủ, nhưng lại khônq phải là đối thủ đối với tên thanh niên này.