Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 37: Vở kịch hay




“Hoàng Thiên, không ngờ là cậu thật sự gọi điện thoại cho tôi, đến đây đi, mời ngồi! ” Tô Lạc Yến chào hỏi Hoàng Thiên rồi ngồi xuống. Nhìn thấy khuôn mặt trong sáng và xinh đẹp của Tô Lạc Yến, Hoàng Thiên vẫn rất xúc động. Anh biết Tô Lạc Yến như vậy không phải là muốn cầu cạnh anh, từ thời cấp 3 đến giờ, người phụ nữ này chưa từng thay đổi. Cho tới bây giờ không bao giờ chán ghét người nghèo và yêu người giàu. Trong số những người xung quanh anh biết, rất ít người có thể không coi anh là con rể ăn bám, và Tô Lạc Yến là một trong số rất ít đó. Cô chắc chắn là một bảo vật quốc gia.

“Lạc Yến, tôi đã hứa với cậu. Đương nhiên tôi sẽ không thất hứa.” Hoàng Thiên cười nhẹ với Tô Lạc Yến rồi ngồi xuống.

“Bố, cậu ấy là Hoàng Thiên, là bạn học cũ của con.” Hoàng Thiên vội vàng giới thiệu với bố Tô Đức Minh.

Tô Đức Minh là một ông chủ lớn có tính khí tiêu chuẩn, mặc dù bây giờ ông ta đã xuống sắc. Nhưng khí chất vân còn đó. Vốn dĩ anh rất coi trọng Hoàng Thiên, bởi vì tối hôm qua Tô Lạc Yến đã nói với ông khi ông về nhà, chính vài câu nói của Hoàng Thiên đã khiến Đặng Nam thay đổi quyết định, thu hồi tất cả những dự án đáng ra phải có của nhà họ Tô trong tay nhà họ Vương. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy Hoàng Thiên, Tô Đức Minh thực sự thất vọng. Một người mặc quần áo bình thường và lái chiếc xe BYD hơn chín chục triệu, hàng sản xuất trong nước có thể xuất thân như thế nào? Chỉ cần nhà họ Vương nỗ lực hơn một chút, Đặng Nam nhất định sẽ thu lại dự án, hoặc là lại giao cho nhà họ Vương. Tô Lạc Yến nhìn thấy cha mình thờ ơ với Hoàng Thiên, cô hơi xấu hổ, nhưng cô vân rất thông minh.

“Hoàng Thiên, đây là bố tôi, người thường hơi buồn tẻ và không thích nói chuyện, hehe. ” Tô Lạc Yến cười.

Hoàng Thiên hiểu rằng Tô Lạc Yến nói điều này để tránh xấu hổ. Trên thực tế, những sếp lớn có thể tiếp quản dự án đều là những người bộc trực và có tài hùng biện bậc nhất, làm sao có thể không nói chuyện?

“Cháu chào chú.” Hoàng Thiên rất lễ phép chào hỏi.

Tô Đức Minh chỉ khịt mũi, lỗ hổng tâm lý của ông ấy quá lớn. Tối qua háo hức đến mức ngủ không yên, rốt cuộc ông ấy cũng kiếm được vài tỷ đồng nhờ nhận thầu một phần nhỏ của dự án công viên nước, và khoản nợ của ông ấy gần như đã được giải quyết. Bên cạnh đó còn có công việc hoàn thiện của Sơn trang Cầm Viên, có thể kiếm bộn tiền. Nhưng bây giờ xem ra cái gọi là “đại gia” trong miệng con gái ông không thể đảm bảo điều này. Nhưng Tô Lạc Yếnvẫn tin tưởng vào Hoàng Thiên. Cô cũng hiểu rằng cha cô không có lòng tin với Hoàng Thiên, nên cô nói: “Ba, đừng lo lắng. Bạn học cũ của con không bao giờ nói những lời vô nghĩa.

Con tin cậu ấy.”

“Con gái à, mọi chuyện không đơn giản như con nghĩ đâu. Có cảm giác như những dự án này vẫn bị nhà họ Vương giật dây.” Tô Đức Minh cười gượng nói, phì phèo khói thuốc.

“Sao vậy? Hôm qua Đặng Nam đã tuyên bố rằng những dự án này được thực hiện theo quy tắc và sẽ không được giao cho gia Giang họ Vương chút nào? ” Tô Lạc Yến nói.

Tô Đức Minh võ vai con gái và nói:” Kinh nghiệm xã hội của con còn nông cạn. Đặng Nam là một tên tỉnh vi. Hắn ta cố tình mượn sườn của núi lửa. Hắn ta không chỉ giữ mặt mũi cho Hoàng Thiên mà còn nhân cơ hội lấy hối lộ của nhà họ Vương.”

“Bố, ý bố là Đặng Nam đang lạt mềm buộc chặt đúng không? Có phải là để nhận được nhiều lợi ích hơn từ nhà họ Vương không?”

“Đúng, hơn hai mươi tỉ đồng tiền lãi. Để có được những dự án này, nhà họ Vương phải đưa cho Đặng Nam rất nhiền, chỉ cần số tiền hối lộ tăng lên thì dự án vẫn không có chỗ cho chúng ta.” Tô Đức Minh lắc đầu bất lực. Tô Lạc Yến bình tĩnh lại sau khi nghe. Cô yếu ớt dựa vào lưng ghế và ngừng nói. Nghe những gì Tô Đức Minh nói về dự án như vậy, Hoàng Thiên phải thán phục rằng Tô Đức Minh vẫn rất kinh nghiệm và hiểu biết. Tình huống này thực sự có thể xảy ra, đặc biệt là trong xã hội hướng về tiền bạc này. Nhưng sau tất cả, Tô Đức Minh vẫn không thể nghĩ ra những dự án này dành cho ai, không biết Hoàng Thiên là người có tiếng nói cuối cùng!

“Hoàng Thiên, cậu uống bia hay rượu?”

Tô Lạc Yến bất đắc dĩ cười cười, trong lòng thật rối bời. Hoàng Thiên cười nhìn cô nói: “ Tôi đang lái xe nên không uống rượu. ” Vừa nhắc tới chuyện xe, Tô Đức Minh càng tức giận hơn, khi nhìn thấy Hoàng Thiên lái BYD, ông không biết phải làm sao!

“ Vậy thì, cậu thích ăn gì? Đây là thực đơn. ” Tô Lạc Yến nhẹ nhàng hỏi Hoàng Thiên, sau đó đưa thực đơn cho Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên cũng không khách sáo với Tô Lạc Yến, dù sao trong lòng anh, người con gái này trước đây luôn dịu dàng dễ chịu, lúc còn đi học đã chăm sóc anh nhiều như vậy.

Anh chỉ nghĩ đến việc gọi món mình thích ăn, nhưng đúng lúc này, một thanh niên ở ngoài cửa đang len lén liếc nhìn vào trong.

“Hì hì, Tô Lạc Yến thật sự mời tên vô dụng Hoàng Thiên tới. ” Vương Tử Tuyên quay người lại nói với Lâm Minh Thủy.

“Anh ơi, anh cũng thật là làm sao, anh đi theo Tô Lạc Yến làm gì vậy?” Lâm Minh Thủy hỏi Vương Tử Tuyên.

Vương Tử Tuyên mỉm cười đắc thắng nhìn Lâm Minh Thủy và nói: “Này, em không hiểu những thú vui ở trong đó, thua một đối thủ mà mình không phục, không làm nhục bọn họ một phen thì làm sao có được cảm giác thành công chứ?”

“Anh nói gì nữa, đêm qua anh như mấy đời không gặp đàn bà, người ta nửa đêm còn chưa ngủ nổi, mà sáng mới thức dậy đã phải thấy Tô Lạc Yến.” Lâm Minh Thủy than thở.

“Haha, đây là một vở kịch hay để xem.

Lâm Minh Thủy em chỉ cần nhìn thôi. Tô Lạc Yến, con chó cái này, không phải cô đã giúp Hoàng Thiên đối đầu với chúng ta đêm qua sao? Cô ấy đang nghĩ rằng mình đang ôm được một cái cây to như Hoàng Thiên? Phải vậy không? Hôm nay cho cô ấy biết Hoàng Thiên là đồ vô dụng, cô ấy ôm là thứ rác rưởi.” Vương TửTuyên cười tự đắc.

“Ồ, cậu chủ nhà họ Vương, vào đi. Tôi rất nóng lòng muốn xem kịch hay này.” Lúc này, Tố Huệ, bạn thân nhất của Lâm Minh Thủyđã giục Vương Tử Tuyên. Vương Tử Tuyên rất hào hứng, vẫy tay gọi Lâm Minh Thủy và Tố Huệ đi theo anh ta.

Sau đó một người đàn ông và hai phụ nữ bước vào nhà hàng.Tô Lạc Yến nhìn thấy ba người này vào lúc này, cô choáng váng.

Hoàng Thiên cảm thấy có gì đó không ổn, quay đầu nhìn lại cũng vô cùng kinh ngạc.

“Ôi. Thật là trùng hợp, đến đây mà cũng đụng phải.” Vương Tử Tuyên cười một cách kỳ quái, đi tới bàn của Hoàng Thiên.

Tôn Lạc Yến không nói gì, cô thực sự ghét Vương Tử Tuyên. Vốn dĩ cha cô đã bao thầu dự án, cha con nhà họ Vương còn đi hối lộ Đặng Nam, giành lấy dự án thật sự là quá đủ rồi.

“Oa, Hoàng Thiên, không ngờ bây giờ anh lại giàu có như vậy, lại lái một chiếc Bentley. ” Lâm Minh Thủy nhìn Hoàng Thiên một cách trìu mến với vẻ ngưỡng mộ. Đối với mối tình đầu thời cấp 2, đàn ông luôn có một sự phức tạp đặc biệt. Hoàng Thiên cũng là một người đàn ông bình thường, cho dù hôm qua Lâm Minh Thủy cũng rất khó chịu. Nhưng vào lúc này, vẻ mặt trìu mến và say sưa của cô vẫn khiến trái tim Hoàng Thiên lay động.

“Ừ. ” Hoàng Thiên gật đầu, anh ta đã lên xe Bentley rời khỏi khách sạn vào đêm qua. “Anh thật sự rất tuyệt. ” Lâm Minh Thủy giương đôi mắt to nhìn Hoàng Thiên một cách mê đắm. Hoàng Thiên có chút bối rối về. Lâm Minh Thủy đang làm cái quái gì vậy? Cho dù cô ấy thực sự ham hư vinh, ham tiền và muốn móc tiền từ ví của anh, cũng không thể ở trước mặt bạn trai Vương Tử Tuyên mà làm thế này sao?

“Bentley không là gì cả, chỉ là phương tiện đi lại thôi.” Hoàng Thiên bày tỏ suy nghĩ của chính mình, đối với anh, ngay cả việc lên chuyên cơ cũng chỉ là chuyện trong phút chốc, cũng không có gì để khoe khoang. Khi anh nói điều này, Lâm Minh Thủy nhìn Tố Huệ và Vương Tử Tuyên, ba người họ cùng cười một lúc. Vừa cười, ba người vừa khinh thường nhìn Hoàng Thiên.

“Tôi nói này Hoàng Thiên, sao da mặt của cậu dày thế? Cho cậu tý ánh nắng mặt trời mà nghĩ mình sẽ rực rỡ. “Vương TửTuyên chế nhạo nói với Hoàng Thiên.

Lâm Minh Thủy che miệng cười vui vẻ: “Hoàng Thiên, tôi phát hiện cậu thật sự là thấp kém, cậu cho rằng có thể nói dối che mắt tôi để tôi có thể coi trọng cậu một chút sao? Cậu xem có phải là lòng tự trọng cũng bị hèn mọn.”

“Vương Tử Tuyên đã kiểm tra rồi, chiếc Bentley đó hoàn toàn không phải của cậu.

Cậu lái chiếc xe BYD bị hỏng. Hahaha, tôi đang muốn trêu chọc cậu. Cậu còn không biết xấu hổ thừa nhận Bentley là của cậu, tôi còn phải chỉ thẳng mặt cho cậu hiểu?” Sau đó Tố Huệ cũng chơi trò chế giễu.

Hoàng Thiên cau mày, những người này là ai? Làm sao có thể có một người bạn học như vậy! Hơn nữa, anh không thừa nhận có một chiếc Bentley, chỉ là anh đã lái nó vào đêm qua.

Tô Lạc Yến lạnh lùng nhìn bọn họ, lúc này mới nói: “Mấy người ở đây cười nhạo Hoàng Thiên? Hay là rảnh rỗi quá không có chuyện để làm?” Nhìn thấy Tô Lạc Yến cất lời, Vương Tử Tuyên đột nhiên chế nhạo, nhìn vào Tô Lạc Yến và sau đó tại Tô Đức Minh, hắn nói: “Tô Lạc Yến, có phải cô đã rất hạnh phúc đêm qua? Chẳng qua đó chỉ là sự vui sướng nhất thời mà thôi!”

“Ý anh là gì vậy?”Tô Lạc Yến khẩn trương, điều cô cảm thấy lo lắng nhất vẫn xảy ra.

“Hehe, vì cô là bạn cùng lớp với Lâm Minh Thủy, cho nên tôi sẽ nói điều đó cho cô biết sớm hơn. Đặng Nam đã hứa sẽ giao lại tất cả dự án đó cho nhà chúng tôi rồi.” Vương Tử Tuyên cười nói.

“Tôi không tin.”

“Cô không tin sao? Như vậy càng dễ xử lý. Tôi sẽ để Đặng Nam tới đây, để anh ấy đích thân nói với cô.” Vương Tử Tuyên cười lấy điện thoại ra, sau đó nhìn Hoàng Thiên bằng ánh mắt trêu chọc.

“Thằng nhãi ranh vô dụng, hôm qua mày ra mắt nói Đặng Nam. Nhưng hôm nay tao sẽ cho mày cảm giác bị tát vào mặt.”