Chánh Tà Lưỡng Đạo

Chánh Tà Lưỡng Đạo - Chương 73: Một đường sinh cơ




Mắt thấy Tần Túc đi lên sao chép bí tịch võ học, lão tổ Lữ gia mới thẳng chân rời Tàng Kinh Các, cùng Lữ Chính Thuần du ngoạn hoa viên:



“Có phải ngươi đang thắc mắc tại sao ta lại cố ý tăng thêm giá cả có lợi cho hắn không?”



Lão tổ Lữ gia thân mình già nua dừng lại trước một cây thụ, mắt nhìn những tán cây hỏi.



“Thứ cho hài nhi ngu dốt!”



“hahaha….ngươi không hiểu thì cũng dễ hiểu thôi, đối với mấy lão già sắp chết như ta mới bắt đầu có cảm giác lo sợ a”



Ngừng một nhịp, lão thở dài nói:



“Ngươi nói xem vị Tần tiên sinh này tuổi xấp xỉ bao nhiêu?”



“Tầm 20 – 21”



“Đúng vậy, tầm đó mà đã chuẩn bị đột phá tấn tích lên Tiên Thiên ngươi thấy thế nào?”



Lão lại hỏi



“Nếu như vị này là đệ tử trong mấy tông môn lớn kia thì hẳn là ít nhất phải có một ghế hạch tâm, tuy nhiên nghe chấu nhi nói người này hình như chỉ là một khách khanh mới vào của một đoàn thể nhỏ ở Đằng Sơn Thành mà thôi.”



Lữ Chính Thuần cúi người đáp.



“Chính thế, không tông môn, không gia thế, không có hậu phương, tay không đi đến bước đường này, ngươi nghĩ xem chúng ta có nên đánh cuộc tạo một cái nhân tình hay không?”



Lữ Chính Thuần im lặng không đáp lại, vị lão tổ này lại cười nói tiếp:




“Tiếp đến ta phải bắt đầu nhập tử quan đột phá lên Tiên Thiên hậu kỳ rồi, chẳng biết là sẽ may hay rủi, nhưng cho dù có thành công đi nữa, ít nhiều cũng chỉ tăng được 10 năm thọ nguyên”



“Nhưng mà nhiêu đó vẫn còn chưa đủ, lúc này hi vong đột phá lên Tông Sư của ta đã chỉ còn là mộng tưởng mà thôi, mười năm thời gian hẳn là không ngắn nhưng cũng chẳng dài, chỉ hi vọng là vị Tần tiên sinh này có thể trưởng thành, tương lai có thể là một minh hữu giúp đỡ Lữ gia những lúc nguy nan nhất”



Lão tổ Lữ gia bắt lấy một chiếc lá đang rơi xuống rồi lại thả ra cho nó rơi xuống dòng nước cuốn đi, nhân sinh cũng như thế, Diêm Vương đã muốn mạng, phàm nhân như lão há lại có thể từ chối.



“Tuy nhiên cầu người không bằng cầu mình, Thuần nhi, ngươi phải nhớ cố gắng hết sức trên con đường tu luyện, đừng để cho những cám dỗ đu bám, nghe chưa!”



“Vâng!, hài nhi cẩn tuân lời dạy của Phụ thân”



……………………………….




Mất hết tổng cộng ba ngày thời gian, Tần Túc mới có thể đem toàn bộ 30 cuốn nhân cấp đê giai võ học, 25 cuốn trung giai và 20 cuốn cao giai, 1 cuốn hoàng cấp sơ giai, 1 trung và 1 cao.



Toàn bộ bí tịch võ học được hắn sao chép lại hầu hết được phân bố rãi rác ở các hệ, các loại binh khí, một ít về huyết mạch, thể chất,….xem như căn cơ võ học của thế lực sắp xây cơ bản là thành khung rồi.



Sau khi hoàn thành giao dịch, Tần Túc cũng chẳng muốn nán lại Lữ gia thêm nữa, vội đi đến chào từ biết Lữ Chính Thuần một chút>



“Tần tiên sinh, đã sao xong rồi đấy à!”



Thấy Tần Túc đi đến, Lữ Chính Thuần liền mặt cười tươi đón tiếp nồng hậu.



“A, Lữ gia chủ, tại hạ dự định hôm nay sẽ hồi thành, nên có đến từ biệt một chút”



Tần Túc rất nhanh liền đi vào vấn đề:




“Hình như Tiền bối đã….”



“đúng vậy, chắc tiên sinh còn nhớ tới dược thảo và yêu tinh mà lần trước săn bắt trên thân của Tử Xích Cự Hạt chư nhỉ, phụ thân nhờ đó đã bắt đầu bế tử quan đột phá rồi, còn thành hay bại chuyện này khó nói……”



“Lữ tiền bối vận phú như thiên hào, chắc chắn là có thể thành công thôi…A trời cũng chẳng còn sớm nữa, Tần mỗ cũng nên lên đường thôi!”



Tần Túc nhìn sắc trời đã sắp sẫm tối liền vội cáo từ rời đi.



“vậy được tại hạ tiễn một đoạn”



“À, Tần mỗ còn có một chuyện, không biết Lữ tiên sinh có biết “Không Tâm Thảo” chốn nào không?”



“Không Tâm thảo…Không Tâm…A ta nhớ ra rồi, hai tháng sau, Lữ gia ta tổ chức một hội đấu giá hình như có một cộng “Không Tâm Thảo” do ai đó nhờ đấu giá giúp đây mà…”



Cảm giác có chút quen quen, Lữ Chính Thuần suy ngẫm một chút liền thốt lên.



“Haha…vậy được hai tháng sau, Tần mỗ lại làm phiền quý gia một chuyến nữa rồi”



Ra đến cuối ngõ, Tần Túc quay người chào Lữ Chính Thuần một cái, miệng cười nói.



“Hhahaha….hảo, hảo”



……………………………