Chào Anh, Thổ Hào!

Chương 75: Vợ chồng




Trương Kỳ Kỳ vô thức cảm thấy lời này của Tô Khả giống như không phải lời hữu ích.

Tô Khả nhìn Trương Kỳ Kỳ mỉm cười, đôi mắt đen láy lấp lánh, cái loại vui sướng tự đáy lòng này nhìn gai mắt thế nào ấy.

Trương Kỳ Kỳ không ưa Tô Khả vui vẻ như thế, lập tức hậm hực đâm một câu: "Này, Tô Khả ba mẹ anh muốn ly hôn, anh vui vẻ cái gì hả!"

Tô Khả rũ mắt xuống, trên mặt hiện ra vẻ cô đơn, giọng nói dường như cũng ảm đạm rất nhiều: " Một người cha như vậy, còn không bằng tách bọn họ ra!"

Trương Kỳ Kỳ thấy anh như thế, trong lòng bỗng dưng mềm nhũn, thò người ra vỗ vỗ trên lưng Tô Khả, ôn nhu nói: "Tô Khả, anh không phải đói bụng sao? Muốn ăn cái gì?"

Tô Khả ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt lóe sáng: "Em cho anh một tô mì là được rồi."

Trương Kỳ Kỳ đồng ý, xoay người đi phòng bếp.

Hai người ngồi cùng nhau ăn mì xong, Trương Kỳ Kỳ tự nhiên đi thu dọn nhà bếp, mà Tô Khả thì cầm điện thoại di động lên không biết đang làm cái gì.

Trương Kỳ Kỳ vừa rửa chén vừa xuyên qua cửa thủy tinh nhìn Tô Khả, cảm thấy mình bận rộn mà Tô Khả lại nhàn nhã như thế, thật sự là giận điên người!

Cô tính toán đợi tương lai khi chính thức kết hôn, cô nhất định phải hảo hảo chế biến Tô Khả, mỗi ngày để cho anh rửa chén lau chùi.

Trương Kỳ Kỳ lại không biết là, lúc này Tô Khả đang xem giáo trình anh tìm được ở trên mạng. Tác giả của giáo trình cũng coi như có lòng, tiến hành theo chương, nội dung cũng dần dần phức tạp và đa dạng, Tô Khả hôm nay đang nghiên cứu một vài động tác phức tạp.

Anh vừa tiến hành đi sâu vào học tập, vừa nhìn Trương Kỳ Kỳ ở phòng bếp bận rộn tiến hành tưởng tượng.

Hai người cách một tấm kính, mạnh ai bận việc người nấy, mỗi người đều có suy nghĩ, nhưng lại dị thường hài hòa.

Đợi hết thảy sẵn sàng, Trương Kỳ Kỳ và Tô Khả lại lên lầu nhìn mẹ Tô Khả.

Mẹ Tô Khả ngủ coi như vững vàng, Tô Khả và Trương Kỳ Kỳ đứng ở một bên nhìn trong chốc lát.

Tiểu Huệ thấp giọng nói: "Các người trước đi nghỉ đi đi, tôi ở chỗ này trông coi!"

Tô Khả nhìn Trương Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ, chúng ta đi lên lầu nghỉ ngơi đi!"

Trương Kỳ Kỳ: ". . ." Những lời này sao nghe kỳ quái vậy? Chẳng lẽ là người dâm thấy dâm?

Cô liếc mắt Tô Khả, thấy Tô Khả nghiêm trang mặt không biểu tình, liền có chút xấu hổ, cảm giác mình hoàn toàn suy nghĩ nhiều, liền định ở lại trông coi mẹ Tô Khả: "Không cần, tôi -- "

Tay Tô Khả lặng lẽ vỗ sau lưng cô một cái, Trương Kỳ Kỳ tạm thời đem lời muốn nói đổi thành." Tiểu Huệ, tôi nghỉ một lát sẽ tới đây thay cô" .

Trương Kỳ Kỳ vừa đóng cửa phòng ngủ của mẹ Tô Khả, tay của cô liền bị Tô Khả kéo lại.

Tô Khả nắm tay cô liền đi lên lầu. Phòng ngủ của anh ở phía trên.

Trương Kỳ Kỳ dùng sức vẫy một cái lại không vẫy ra được, có chút nóng nảy, hạ giọng nói: "Tô Khả, anh muốn làm cái gì?"

Tô Khả quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt thâm u.

Trương Kỳ Kỳ lập tức đã hiểu rõ, vội nói: "Hôm nay không được, thật không thích hợp!"

Ánh mắt Tô Khả có chút u oán, cuối cùng vẫn là khuất phục.

Mười phút sau, tiểu Huệ xuống lầu đi ăn, Trương Kỳ Kỳ và Tô Khả thay thế cô ta vào trong phòng ngủ trông coi mẹ Tô Khả.

Khi mẹ Tô Khả ...tỉnh lại, trước nhìn thấy Tô Khả trên ghế sa lon phía trước cửa sổ, tiếp đó nhìn đến Trương Kỳ Kỳ trên ghế sa lon đối diện cuối giường.

Tô Khả và Trương Kỳ Kỳ đều là ngồi ở chỗ kia ngủ, khác nhau là trên người Trương Kỳ Kỳ đắp một tấm thảm mỏng, tay để ở phía dưới chăn mỏng, rõ ràng cho thấy sau có người giúp cô đắp lên đấy. Mà trên người Tô Khả không có đắp cái gì.

Mẹ Tô Khả có chút ngẩn người.

Bà ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Phòng ngủ của bà là hai lớp màn, hôm nay chỉ kéo lên màn mỏng, lờ mờ có thể nhìn ra bên ngoài trời âm u, tựa như tâm trạng giờ phút này của bà.

Mẹ Tô Khả và chồng cùng nhau gây dựng sự nghiệp, ở bên ngoài cũng lang bạt qua, như thế nào nhìn không ra mập mờ giữa Tô Khả và Trương Kỳ Kỳ ? Chỉ cần Trương Kỳ Kỳ ở đây, đôi mắt Tô Khả liền không tự chủ được liên tục dính trên người Trương Kỳ Kỳ !

Đàn ông lúc còn trẻ chỉ thấy vẻ xinh đẹp của người phụ nữ, nhưng lại không biết hôn nhân môn đăng hộ đối mới càng ổn định.

Trương Kỳ Kỳ không xứng với Tô Khả!

Bà giả bộ như không biết, thế nhưng đã có tính toán của mình -- vì Tô Khả, cũng phải bóp chết tình cảm của Tô Khả và Trương Kỳ Kỳ!

Mà bà muốn làm chính là vừa kéo dài, vừa bảo Tô Khả thân cận. Kéo dài tới khi Trương Kỳ Kỳ chủ động rời khỏi, đồng thời bảo Tô Khả gặp vài cô gái môn đăng hộ đối, từ đó gặp được người thích hợp với anh hơn Trương Kỳ Kỳ.

Nghĩ tới đây, bà liền mở miệng gọi một tiếng "Kỳ Kỳ" .

Trương Kỳ Kỳ rất tỉnh ngủ, lập tức liền mở mắt. Cô mơ hồ hai giây, lập tức đứng lên nói: "Cậu mợ-- "

Theo cô đứng lên, chăn mỏng đắp ở trên người cô rơi trên sàn nhà.

Trương Kỳ Kỳ sững sờ, vội khom lưng nhặt chăn mỏng lên. Cô vừa nhìn, liền biết là Tô Khả giúp cô đắp lên, liền đi qua khoác lên trên người Tô Khả, sau đó mở miệng hỏi: "Bà mợ, bà uống nước sao?" hệ thống sưởi hơi nhà Tô Khả mở quá lớn, mặc dù có lắp đặt thêm máy hơi ẩm, nhưng vẫn còn có chút khô hanh.

Mẹ Tô Khả lẳng lặng nhìn Trương Kỳ Kỳ khoác tấm thảm lên trên người Tô Khả, đè nén nhìn không quen trong lòng xuống, mở miệng nói: "Giúp tôi rót chén nước ấm đi!"

Trương Kỳ Kỳ đồng ý, đi qua máy đun nước bên cạnh rót nước.

Lúc cô rót nước nghiêng người với mẹ Tô Khả, mẹ Tô Khả nhìn thân thể yểu điệu kia của cô, cảm thấy muốn Tô Khả thay lòng đổi dạ, thật sự là gánh nặng đường xa, sợ là phải từ Trương Kỳ Kỳ bên này bỏ công sức rồi.

Uống xong một chén nước, yết hầu của mẹ Tô Khả cuối cùng nhuận được một chút, lúc này mới lên tiếng đánh thức Tô Khả: "Tô Khả, con không cần ở cùng mẹ, nhanh đi công ty đi!"

Tô Khả lấy tay lau mặt một cái, nhẹ gật đầu: "Được." Anh quả thật là về công ty có việc.

Anh nhìn Kỳ Kỳ: "Kỳ Kỳ, tôi trở về phòng dội nước liền đi, cô ở nhà với mẹ giúp tôi nhé!"

Trương Kỳ Kỳ trong lòng chê hắn nói thân mật quá, nhưng trên mặt rất bình tĩnh: "Được."

Sau khi Tô Khả rời khỏi, mẹ Tô Khả cũng yên tĩnh trở lại, dựa vào gối mềm Trương Kỳ Kỳ lót cho bà ngẩn người.

Trương Kỳ Kỳ cũng không quấy rầy bà, cầm một quyển sách ngồi trên ghế sa lon trước cửa sổ xem.

Đợi dưới lầu vang lên tiếng khởi động xe thể thao, mẹ Tô Khả lúc này mới lên tiếng hỏi: "Kỳ Kỳ, con có bạn trai chưa?"

Trương Kỳ Kỳ nhìn mẹ Tô Khả, trầm ngâm một chút mới nói: "Có."

Mẹ Tô Khả trên mặt hiện ra mỉm cười: "Cậu ta là cái dạng đàn ông gì?"

Trương Kỳ Kỳ cúi đầu suy nghĩ, trên mặt hiện ra nụ cười ngẩn ngơ: "Anh ấy thật sự là người đầy khuyết điểm . . . Về nhà một lần liền bày ra vẻ đại gia, chưa bao giờ làm việc nhà. . . thích hút thuốc. . . thích xài tiền bậy bạ. . . Đối với ba mẹ con không đủ tôn trọng. . . chủ nghĩa đàn ông rất nghiêm trọng. . ."

Nói hồi lâu, cô cũng cảm thấy có chút buồn cười: "Anh ấy thật sự quá nhiều tật xấu!" Tô Khả lại không phải là người đầy khuyết điểm sao?

Mẹ Tô Khả càng nghe càng không đúng: chẳng lẽ bà nhìn lầm? Tô Khả và Trương Kỳ Kỳ không có gì? Con bé nói tuyệt đối không phải Tô Khả!

Ở trong lòng mẹ Tô Khả, Tô Khả con của bà anh tuấn, cao lớn, tài giỏi, chịu khó, hiếu thuận, thiện lương. . . Quả thực là tập hợp ngàn vạn ưu điểm vào một thân, chính là thanh niên hoàn mỹ nhất vũ trụ.

Bà nhịn không được nói: "Ừm, bạn trai con cùng Tô Khả nhà chúng ta hoàn toàn khác nhau, Tô Khả chẳng những lớn lên tốt, người cũng rất tài giỏi, vẫn còn rất hiếu thuận thiện lương!"

Trương Kỳ Kỳ: ". . ." Bà mợ, bà xác định bà nói là Tô Khả?

Cô cười thầm con trai trong mắt mẹ không chỗ nào không phải ưu điểm, nhưng không nói nhiều.

Mẹ Tô Khả cũng trầm mặc một lát, lúc này mới nói: "Kỳ Kỳ, buổi chiều con không có việc gì chứ?"

Trương Kỳ Kỳ đang muốn nói "Không có việc gì", thế nhưng vừa nhìn mẹ sắc mặt Tô Khả, lập tức sửa lời nói: "Cũng không phải là chuyện lớn gì, con ở chỗ này với dì!" Mẹ Tô Khả không muốn cô ở cùng, cô cũng sẽ không ì ở chỗ này không đi.

Mẹ Tô Khả vẻ mặt hòa ái cười: "Con đi làm việc của con đi, thật không cần canh giữ ở chỗ này, con mở TV cho dì là được!"

Trương Kỳ Kỳ liền đứng dậy mở TV. Cô biết rõ mẹ Tô Khả cũng là người hâm mộ Lý Thụy, liền từ trong list phát chọn phim Lý Thụy đóng vai chính 'trường kiếm giang hồ'.

Mẹ Tô Khả luôn miệng nói cảm ơn, rất là khách khí.

Sau khi rời khỏi Tô gia, Trương Kỳ Kỳ vẫn không có ra Cẩm Tú viên, liền điện thoại cho công ty quản lý gia đình, hẹn dì giúp việc buổi sáng kia tới cửa tiệm cô tiếp tục quét dọn.

Gọi xong cú điện thoại này, cô trực tiếp đi cửa hàng bán hoa ở cửa tiểu khu.

Bên trong tiểu khu nhà Trương Kỳ Kỳ có một hoa viên, ông chủ ở cửa tiểu khu có một cửa hàng mặt tiền bán các loại hoa cỏ cây xanh.

Cô không muốn lãng phí thời gian, liền dựa theo thực vật trên mạng giới thiệu, chọn sáu chậu xương rồng, sáu chậu lan điếu, hai chậu Lục La và hai gốc lớn tích thủy Quan Âm, đặt tiền cọc lưu lại địa chỉ liền trở về tiệm.

Đợi trong tiệm quét dọn sạch sẽ thì trời đã tối rồi.

Trương Kỳ Kỳ tiễn người giúp việc ra về, lúc này mới phát hiện đèn đường mờ nhạt đã lập loè ánh đèn nê ông, thì ra đã là buổi tối.

Cô mở đèn trong tiệm lên, nhìn thực vật màu xanh bóng và mặt tiền cửa hàng xinh đẹp dưới ánh đèn rực rỡ, trong lòng quả thực là thỏa mãn khó có thể hình dung.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Trương Kỳ Kỳ vang lên, cô tưởng Tô Khả, lấy điện thoại di động ra vừa nhìn, lại phát hiện là một số lạ.

Sau khi nhận mới biết được là điện thoại giao hàng, những quyển sách đặt trên mạng đã được gửi tới.

Trương Kỳ Kỳ không nghĩ tới trễ như vậy rồi mà anh trai giao hàng còn làm việc, cảm thấy rất xấu hổ, liền đọc địa chỉ tiệm bánh mì, sau đó ở trong tiệm đợi bưu kiện.

Anh trai giao hàng rất nhanh liền chạy tới.

Khi Trương Kỳ Kỳ đang ở bên ngoài ký tên, nghe được từ xa xa bên đường truyền đến tiếng động cơ xe thể thao, tiếp theo đó là tiếng thắng xe chói tai, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện là xe Tô Khả, liền cúi đầu tiếp tục ký tên.

Anh trai giao hàng gắng sức xách hai cái bao to xuống: "Có muốn tôi giúp cô một tay xách vào hay không? hai bao này cô xách nặng đấy!"

Trương Kỳ Kỳ ngẩng đầu thấy Tô Khả đã xuống xe, vội vẫy tay gọi anh: "Tô Khả, tới giúp em xách cái này với!"

Tô Khả đi nhanh tới, từ bưu kiện trong tay anh trai giao hàng nhận cái bao, một tay xách đi theo Trương Kỳ Kỳ vào trong tiệm.

Sau khi thả bao trên sàn nhà, anh mới hỏi Trương Kỳ Kỳ: "Nặng như vậy, bên trong là cái gì?"

Trương Kỳ Kỳ cầm dao rọc giấy rọc bao bì: "Sách cần bày ở trong tiệm ."

Tô Khả thấy tủ đọc sách, nhìn lại một chút hai cái bao khổng lồ này, lông mày nhướng lên: "Nhiều sách như vậy đều đặt ở trong tiệm?"

Trương Kỳ Kỳ không khỏi có chút chột dạ: "Trong đó có một bộ Agatha tra án hàng loạt là quà sinh nhật em chuẩn bị cho một người bạn . . ."

Tô Khả lập tức hỏi: "Ai?"

Trương Kỳ Kỳ ngẩng đầu nhìn anh.

Tô Khả hôm nay mặc quần jean áo lông, lộ ra dáng người đặc biệt cao gầy, lúc này từ trên cao nhìn xuống, trên mặt tuấn tú không có một tia biểu lộ, nhìn càng có cảm giác áp bách. Cô quyết định vẫn là nói thật thôi, miễn cho bị Tô Khả nhìn thấu lại gây chuyện: "Là bạn học cấp 3 của em Hồ Hiểu Đông!"

Tô Khả: ". . ." Trong lòng của anh có chút chua chát, Trương Kỳ Kỳ cho tới bây giờ vẫn chưa có tặng quà cho anh đâu!

Anh cũng không nói chuyện, một gối hơi cong ngồi xổm xuống từ trong tay Trương Kỳ Kỳ cầm dao rọc giấy, lưu loát mở đóng gói ra, tìm được bộ Agatha tra án hàng loạt kia, sau đó chất ngay ngắn thành hai chồng bảo Trương Kỳ Kỳ nhìn.

Đôi mắt đen láy của Tô Khả nhìn Trương Kỳ Kỳ, nhưng không có lên tiếng.

Trương Kỳ Kỳ bị anh nhìn đến mức trên lưng cũng toát ra tầng một mồ hôi lạnh, ngập ngừng nói: "Tổng cộng 61 cuốn. . ."

Tô Khả rũ mắt xuống, trên mặt hiện ra vẻ mặt cô đơn: "Anh cũng thích xem sách Agatha."

Trương Kỳ Kỳ rất không nhìn nổi anh như vậy, lập tức liền nói: "Cái bộ sách này tặng cho anh là được rồi!" Thật ra cô mới mở miệng liền đã hối hận, cảm giác mình lại bị Tô Khả bẫy, nhưng lại không thể đổi ý, chỉ có thể ở trong lòng khinh bỉ Tô Khả.

Tô Khả ngước mắt nhìn cô, đôi mắt sáng lấp lánh: "Vậy anh giúp em chuẩn bị quà sinh nhật cho Hồ Hiểu Đông nhé."

Trương Kỳ Kỳ cũng chỉ có thể đồng ý.

Cô và Tô Khả cùng nhau xếp toàn bộ sách còn sót lại lên giá sách, lúc này mới lên tiếng hỏi Tô Khả: "Anh có chuyện gì à?"

Tô Khả hơi kinh ngạc: "Anh đón em về nhà!"

Trương Kỳ Kỳ: "Nhà của em gần như vậy, trực tiếp đi về là được rồi, không cần anh đón."

Tô Khả mỉm cười" Là về nhà hai chúng ta."

Trương Kỳ Kỳ: ". . ."

Tô Khả đôi mắt nhìn cô, trên khuôn mặt tuấn tú cười dịu dàng: "Kỳ Kỳ, là em tự đi theo anh, hay là anh ôm em đi?" Lúc chiều Trương Kỳ Kỳ trốn tránh, buổi tối anh cũng không thể để cho cô né tránh nữa.

Trương Kỳ Kỳ hậm hực: "Anh nếu dám dùng sức mạnh, em báo cảnh sát đó!"

Tô Khả cười càng sâu hơn, ý vị thâm trường nói: "Kỳ Kỳ, anh và em là vợ chồng, cảnh sát sẽ không quản đâu!"

Trương Kỳ Kỳ: ". . ."