Ánh trăng bạc chiếu sáng con đường như xa như dài phía trước.
Khương Mạc cõng Yến Bình trở về. Yến Bình khóc mệt, nhóc nằm nhoài trên lưng Khương Mạc, mí mắt cụp xuống, như tỉnh như không. Khóc cũng rất tốn thể lực, dù sao vẫn là một đứa trẻ. Hơn nữa trời tối đen thui thế này, đứng cạnh ba bộ thi thể đã bắt đầu hư thối vẫn hơi khiếp người.
Khương Mạc cũng thở dài trong lòng suốt dọc đường đi. Nghĩ đến bộ dáng ngoan ngoãn hiểu chuyện ngày thường của Yến Bình, nàng lập tức đau đầu, tuổi còn nhỏ mà tâm tư đã sâu nặng thế này, nếu không kịp thời sửa lại, sau này khó có thể bảo toàn việc không đi đường chính.
Nói không quá lời, Yến Bình đúng thật là người khiến Khương Mạc phí nhiều tâm tư nhất từ khi Khương Mạc vào thế giới này, cũng là người nàng đau lòng nhất, cho nên nàng muốn nhóc sống thật tốt.
Sau khi trở về, Khương Mạc bất ngờ nhìn thấy người đang ngồi ngay ngắn ở nhà chính. Hắn ngồi trên chiếc xe bốn bánh, trên bàn thắp một ngọn nến. Nghe thấy tiếng vang, hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó tự đẩy xe về phòng.
Khương Mạc nhướng mày, cũng không nói gì cả, tăng nhanh tốc độ an trí Yến Bình rồi mới trở về phòng ngủ.
Cả ngày hôm nay quá mệt, người nàng mệt, trái tim lại càng mệt.
Nhưng mà sáng sớm ngày hôm sau, Khương Mạc đã rời giường. Tuy tối hôm qua nàng ngủ muộn, nhưng sau khi trở về nàng nằm xuống đã ngủ đi, vậy mà vô thức ngủ một giấc ngon, cho nên hôm nay tinh lực lại khôi phục dư thừa.
Hi Phù Ẩn cũng thức dậy sớm, nàng vừa mới bỏ gạo vào nồi, đã thấy người ngồi ở bên hồ. Cũng không biết là trong hồ này có cá hay không, Hi Phù Ẩn câu lâu như, thế mà mãi chẳng thấy được một con cá nhỏ. Khương Mạc nhìn mà tò mò, một lần hoài nghi kéo sợi câu lên xem, nhìn thấy mồi treo trên cần câu mới ngượng ngùng thả nó xuống. Hóa ra người này đúng là đang câu cá, nàng còn tưởng rằng người này rảnh rỗi giả vờ làm cao nhân.
Cháo nấu xong rồi, Yến Bình cũng dụi mắt bước ra. Khi nhóc thấy Khương Mạc, cơ thể cứng đờ lại, ánh mắt hơi trốn tránh.
Khương Mạc nhìn mà buồn cười, nàng trở về phòng, chuẩn bị dọn bàn ra ăn cơm sáng bên ngoài. Lúc đi ngang qua Yến Bình, nàng duỗi tay xoa đầu nhóc, sau đó cười nói: “Yến Bình có thể dọn bàn giúp tỷ một chút không?”
Yến Bình ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt vụt một cái đã sáng lên, liên tục gật đầu.
Đặt bàn ở bên hồ, lại dọn hai cái ghế dựa tới, Khương Mạc bèn bưng cháo trắng sang. Nàng còn luộc ba quả trứng gà, ba củ khoai lang đỏ, số lượng đầy đủ, ba người đều ăn đến no nê.
Cơm nước xong, thu dọn phòng bếp xong xuôi.
Yến Bình đi tới lén kéo xiêm y Khương Mạc: “Tỷ tỷ, có thể cùng đi với đệ đến một nơi không?”
Khương Mạc kinh ngạc gật đầu.
Trước lúc đi, Khương Mạc tìm một miếng vải bọc chân Yến Bình lại. Nàng không biết làm giày, chỉ có thể làm như vậy, để tránh cho chân nhóc bị thương. Chỗ lần này phải đến cũng không xa, đi chừng thời gian nửa chén trà về hướng Bắc là đến.
Đó là một cái hang cực kỳ nhỏ, bị người dùng nhánh cây phủ kín mít.
Yến Bình chạy qua đó, dọn nhánh cây sạch sẽ, sau đó duỗi tay vào xới vài cái, kéo ra một cái tay nải từ bên trong.
“Đây là cái gì?” Khương Mạc hỏi.
“Đây là đồ mẹ giấu đi.”
Yến Bình vừa nói vừa mở nó ra. Khi mảnh vải cuối cùng được xốc lên, Khương Mạc mới thấy rõ bên trong là mấy quyển sách, một xấp giấy và bút mực, cùng với mấy món đồ đáng giá khác. Xem ra mẹ của Yến Bình chắc hẳn cũng biết rõ tính nết huynh đệ Chu gia, cho nên trước khi đến gặp bọn họ thì đã giấu đi mấy món đồ quan trọng.
Khương Mạc không biết giá tiền ở nơi đây nên cũng không biết đồ trong túi đáng bao nhiêu tiền, thứ chân chính khiến nàng hứng thú là sách bên trong túi.
Khương Mạc duỗi tay cầm sách lên, tổng cộng có ba quyển: Luận Ngữ, Mạnh Tử và Xuân Thu.
Là ba quyển trong Tứ thư Ngũ kinh.
Cha của Yến Bình là tú tài, mẹ cũng là con gái của thầy giáo. Rất rõ ràng, mẹ của Yến Bình muốn để nhóc đi đường khoa cử. Nhưng chân Yến Bình bị cụt, người có tàn khuyết, con đường này còn có thể đi được không?
“Tỷ tỷ, cái này cho tỷ.”
Yến Bình thấy sách trong tay Khương Mạc, biểu cảm cứng đờ, nhưng sau đó ánh mắt lại trốn tránh, đẩy đồ đáng giá trong túi tới trước mặt Khương Mạc.
Khương Mạc âm thầm thở dài một hơi, sau đó nói: “Cái này là đồ mẹ đệ để lại cho đệ, tỷ không cần.”
Ngay sau đó, lại chặn câu tiếp theo của Yến Bình vào trong cổ họng: “Yến Bình, sau này đệ có tính toán gì không? Tỷ và Hi Phù Ẩn không ở đây bao lâu, đệ suy nghĩ kĩ một chút đi, nghĩ xong thì nói cho tỷ.”
Yến Bình im lặng cúi đầu.
“Đi thôi, trở về.”
Khương Mạc thu dọn tay nải một lần nữa, dắt Yến Bình trở về.
Hai hôm nay cũng coi như là nghỉ ngơi chỉnh đốn, tiếp theo Khương Mạc phải tính toán chuyện sau này.
Nàng thu dọn phòng trước một chút, sau đó rửa sạch đồ ăn và vật phẩm sinh hoạt có ích lại một lần. Ngẫu nhiên cũng sẽ vào núi tìm trái cây và rau dại có thể ăn được. Lúc may mắn còn có thể tìm được vài món ăn hoang dã, chẳng qua bây giờ tình cảnh không ổn, thịt có thể vào miệng không chỉ gầy, hơn nữa còn dai, cũng chỉ có thể tăng thêm chút khí đốt.
Kể từ ngày Khương Mạc hỏi tính toán sau này của Yến Bình, nhóc suy nghĩ hai ngày, sau đó nói cho nàng, nhóc muốn ở lại.
Khương Mạc cũng có sự tính toán riêng của mình, nàng mang theo Hi Phù Ẩn, hai người vốn đã đi rất gian nan. Bây giờ tình huống bên ngoài ai cũng nói không chắc, nguồn nước nơi này đầy đủ, lại có đồ ăn để lại, đương nhiên là tốt rồi.
Nếu không phải đã đồng ý với Hi Phù Ẩn, bản thân Khương Mạc cũng muốn ở lại. Chỉ là một mình Yến Bình ở đây, nàng cũng lo lắng, dù sao nhóc vẫn là một đứa trẻ. Nghĩ đến chuyện sau này đã thấy đau đầu, Khương Mạc bèn tìm tới Hi Phù Ẩn thương lượng một chút.
Tuy rằng có chút kinh ngạc với chuyện Khương Mạc sẽ tìm đến hắn để thương lượng mấy chuyện này, nhưng hắn vẫn nghiêm túc phân tích lợi ích và tác hại trong đó.
Sau khi nghe xong lời Hi Phù Ẩn nói, cuối cùng Khương Mạc vẫn quyết định đồng ý với Yến Bình, để nhóc ở lại. Chẳng qua những ngày sau đó, Khương Mạc thường xuyên mang Yến Bình theo bên người, dạy nhóc một vài kỹ năng sinh tồn ở dã ngoại. Ví dụ như nói cho nhóc biết, những loại quả dại nào trong rừng có thể ăn được, những loại rau dại nào có thể vào miệng. Còn có cả một vài phương pháp đi săn động vật nhỏ.
Đương nhiên, nàng không yên tâm nhất là sợ có người ngoài lòng dạ khó lường tìm đến nơi này, hại Yến Bình. Cho nên trong khoảng thời gian này, nàng thừa dịp bố trí một vài bẫy rập bên ngoài. Nàng không biết nhiều về các loại bẫy nên tất cả đều dựa vào Hi Phù Ẩn. Tuy rằng ngày thường người này chẳng nói chẳng rằng nhưng lại rất là thông minh. Hắn vẽ bản thiết kế cho Khương Mạc, nói cho nàng phương pháp làm đại khái, Khương Mạc làm bẫy theo ý của hắn, hiệu quả cực kỳ tốt.
Mặt khác, chính là ba quyển sách mà mẹ Yến Bình để lại. Đây thật sự không cần Khương Mạc phải nói thêm điều gì, Yến Bình suy nghĩ mấy ngày, đã tự cầm sách đi tìm Hi Phù Ẩn.
Hi Phù Ẩn đúng là không phải người thường, mấy thứ tối nghĩa khó hiểu trong mắt Khương Mạc, hắn lại nói rất đĩnh đạc. Khi hắn dạy dỗ Yến Bình, nói có sách, mách có chứng, lời lẽ dễ hiểu, cực kỳ lợi hại. Ngay cả Khương Mạc cũng đi qua ké mấy tiết học.
Nửa tháng sau, Khương Mạc tính toán lên đường.
Yến Bình kéo tay nàng, lưu luyến không rời, lần từ biệt này, không biết khi nào mới có thể gặp mặt. Khương Mạc rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đến bên miệng rồi, lại phát hiện không thể nào nói lên. Nàng dừng lại rất lâu, mới cứng đờ nói: “Yến Bình, một mình đệ phải chăm sóc bản thân cho thật tốt. Cơm mỗi ngày nhất định phải ăn no, ngủ cũng phải thật ngon. Biết không? Còn nữa, trong phòng đệ có một đôi giày, tay nghề tỷ không tốt, đệ mang nó trước đỡ vậy.”
Khương Mạc chưa từng làm giày, nàng chịu mùi thối, bóc đôi giày của huynh đệ Chu gia ra, nghiên cứu hồi lâu mới làm được nó.
Yến Bình đỏ mắt gật đầu, Khương Mạc suýt chút nữa đã không nhịn được, hốc mắt cũng đỏ lên.
“Sách ở trong phòng đệ, ta đã chú thích xong cả rồi, đọc cho tốt.”
Hi Phù Ẩn ngừng lại, mới nói tiếp: “Người sống một đời không phải chỉ có con đường khoa cử là có thể đi được, đọc sách khiến người sáng suốt, thư trung hữu nữ nhan như ngọc*.”
*thư trung hữu nữ nhan như ngọc: ý chỉ khuyên răn cố gắng học hànhYến Bình cũng gật gật đầu.
“Đi thôi.”
Lời có thể nói cũng đã nói xong rồi, Khương Mạc nén cay đắng trong lòng, đẩy Hi Phù Ẩn xoay người rời đi. Hai người vừa mới quay lại, chỉ nghe thấy “bịch” một tiếng, Yến Bình quỳ ở sau lưng bọn họ, lại là vài tiếng trầm đục, nhóc dập đầu mấy cái, nói bằng một giọng nức nở: “Tỷ tỷ, thầy, hai người đi thong thả. Hai người nhất định phải trở về thăm Yến Bình!”
Khương Mạc nghe mà rơi lệ lã chã, nàng lau nước mắt đi, quyết tâm, rời đi không quay đầu lại. Nếu không đi nữa, nàng sợ mình sẽ không đi nổi.
Bóng người của bọn họ dần xa, cho đến khi biến mất, một hồi lâu sau, Yến Bình mới khóc thút thít đứng dậy.
Nhóc trở về phòng mình, cầm lấy sách trên bàn, nhìn những câu chú thích ngập tràn bên trong. Lại cầm lấy chiếc giày với đường may thô ráp bên giường, nhịn không được nữa, lệ rơi đầy mặt.
…
Khương Mạc đẩy Hi Phù Ẩn, một đường im lặng đi về phía trước, mũi và hốc mắt đều đỏ bừng, vẫn mãi không thể ngừng đỏ, tâm trạng nàng sa sút, không có chút sức lực nào.
Bọn họ đi đến gần trưa, tới gần giữa trưa mới tìm một nơi thích hợp nghỉ ngơi.
Khương Mạc lấy mấy quả dại từ giỏ xách trong xe ra, vừa lấy quả ra, nhìn thấy đồ đặt ở dưới, Khương Mạc sững sờ.
Sau đó như là nghĩ tới điều gì, nàng cũng kéo ba lô sang mở ra nhìn, quả nhiên đồ bên trong đúng như nàng dự đoán.
Tay Khương Mạc buông lỏng ra, trong lòng càng thêm khó chịu.
Hóa ra Yến Bình đã nhét đầy đồ ăn vào rổ và ba lô của bọn họ. Trứng gà, thịt khô, khoai lang đỏ, khoai tây và một túi gạo lớn.
Hi Phù Ẩn thấy thế cũng im lặng, tâm tư của đứa bé này còn thiện lương và cẩn thận hơn cả tưởng tượng của họ.
Nhìn một hồi, Khương Mạc hức một tiếng khóc ra ngoài. Khóc đến mức trời sụp đất nứt, hù Hi Phù Ẩn nhảy dựng. Hắn chưa từng thấy Khương Mạc khóc đến như vậy, sắc mặt hắn cứng đờ, một hồi lâu sau mới vươn tay cứng nhắc vỗ nàng: “Đừng khóc.”
Khương Mạc khóc đến mức thở hổn hển, vừa khóc vừa nói: “Yến Bình… đệ ấy, đệ ấy sao lại hiểu chuyện đến vậy, đệ ấy mới, mới mười tuổi, đệ ấy đưa hết đồ ăn cho, cho chúng ta, đệ ấy làm sao, làm sao bây giờ?”
Nghĩ đến hình ảnh về Yến Bình, trái tim nàng đã đau đến chịu không nổi, sao có người lại ác độc như vậy, nỡ đối xử với một đứa bé như thế.
“Đệ ấy hẳn phải để lại đồ ăn cho mình.”
Hi Phù Ẩn tiếp tục cứng đờ an ủi.
“Nhưng, nhưng đệ ấy gầy như vậy, nhỏ, nhỏ như vậy. Đứa bé khác, mười, mười tuổi, đã lớn rất cao, đệ ấy mới, cao bao nhiêu. Một mình đệ ấy sống trong núi sâu rừng già, xung, xung quanh đều là nguy hiểm.”
Khương Mạc khóc đến mức đầu không tỉnh táo, trái tim như bị một bàn tay to không ngừng bóp chặt.
“Đứa bé sẽ sống tốt thôi.”
Hi Phù Ẩn cũng chưa từng an ủi người nào, lần đầu tiên thấy được tình huống thế này. Mắt thấy Khương Mạc càng khóc càng lợi hại, cả người cũng luống cuống.
Khương Mạc hai mắt đẫm lệ nhìn Hi Phù Ẩn, sau đó đột nhiên duỗi tay lập tức ôm lấy eo hắn, dựa vào trong lòng ngực hắn, không nhịn nổi mà khóc rống. Nàng đau lòng đến độ sắp không thở nổi, nàng ôm chặt lấy Hi Phù Ẩn, giống như người sắp chết đuối ôm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Cả người Hi Phù Ẩn cứng lại, tay hắn treo ở giữa không trung, đầu trống rỗng. Chân hắn không thể đi lại, tuy rằng không thể tránh khỏi việc ấp ấp ôm ôm, nhưng hai cái ý vị khác nhau. Lúc trước là bị bất đắc dĩ, bây giờ lại chỉ là một cái ôm thuần túy. Là một người con gái yếu ớt dựa vào trong lòng một người đàn ông khóc thút thít.
Trái tim Hi Phù Ẩn nhảy lên vài cái.
Thật lâu sau đó, hắn mới chần chờ duỗi tay vòng lấy Khương Mạc. Cảm nhận được sự gầy ốm của người trong lòng ngực, Hi Phù Ẩn không tự giác tăng sức lực hơn.
Trong nửa tháng này, Khương Mạc nghĩ mọi cách cách tẩm bổ người cho họ, tuy rằng đều tăng thêm chút thịt, nhưng vẫn gầy đến khiếp người.
Lần đầu tiên Hi Phù Ẩn ý thức được, người con gái vô số lần kéo hắn về từ chốn sinh tử lại yếu đuối như thế.