Chạy Nạn Không? Ta Có Bàn Tay Vàng!

Chương 3




Cuộc chè chén say xưa như địa ngục lần này kéo dài rất lâu. Sau khi xong xuôi, còn có mấy đứa bé nhặt những khúc xương ngựa kia lên, vươn lưỡi không ngừng liếm thịt nát và vết máu trên xương. Trên mặt nó không nhìn thấy được hình bóng của tội ác, chỉ có sự ngây thơ và thỏa mãn mà chỉ trẻ con mới có. Mà trên khuôn mặt bình thường luôn chết lặng của những người khác, đều có nụ cười nhẹ nhàng. Không có ai cảm thấy mọi chuyện thế này có gì là không đúng, chỉ có sự vui vẻ khi cuối cùng rồi cũng có thể chắc bụng.

Nhưng đối với mọi chuyện đã phát sinh, Khương Mạc cảm thấy một cảm giác rùng mình và khó chịu đến từ tận linh hồn. Nàng trốn tránh, núp đi. Chờ sau khi mọi người rời đi, mới ra ngoài.

Lúc này, trời cao mây nhạt, không có đám người điên cuồng ồn ào, xung quanh trở nên rất yên tĩnh, không khí an bình, hoàn toàn không thấy được cảnh tượng như địa ngục trước đó… Ngoại trừ ba bộ thi thể, thây ngựa và những tấm ván gỗ rơi tan tác trên mặt ra.

Khương Mạc vặn cái cổ đã cứng đờ, lê bước chân nặng nề, bước tới bên cạnh thi thể của thiếu nữ.

Đến khi thấy được hình dáng của thiếu nữ, hơi thở nàng ngừng lại. Trên khuôn mặt non nớt của thiếu nữ còn giữ lại một chút thống khổ, quần áo đã bị người ta phá tan thành từng mảnh, áo rách quần manh. Làn da trần trụi bên ngoài hiện đầy vết xanh tím và vết máu, toàn thân không có chỗ nào là bình thường, những người đó như là muốn cạo đi lớp lớp máu thịt trên người nàng để chắc bụng.

Hai bộ thi thể kia cũng đều như thế.

Nếu không phải có con ngựa kia, người bị ăn sống không biết sẽ là ai.

Cổ Khương Mạc nghẹn lại, đầu nàng trống rỗng, tìm không thấy một nơi thuộc về. Nén lại nỗi bi phẫn ngập tràn, răng nàng cắn chặt lấy môi, dù bờ môi bị cắn nát, nàng cũng không hề phát hiện. Điều duy nhất mà Khương Mạc có thể làm chính là liệm thi cho ba người, để bọn họ xuống mồ bình an.

Nàng lau đi bùn đất và tro bụi trên thi thể cho sạch sẽ, sau khi sửa sang đơn giản lại thì dọn tới những mảnh xe còn để lại. Cởi ra dây cương và những mảnh gỗ thừa, chiếc xe ngựa này trở thành một chiếc xe đẩy.

Khương Mạc cắn răng một cái, dùng sức đẩy thi thể vào ván xe gỗ, đi đến một nơi khác. Sau khi đi khoảng nửa giờ, mặt trời nghiêng về phía Tây. Khương Mạc bước đến một gốc cây già mấy người mới có thể ôm hết, thì dừng lại.

Đó là một gốc bạch quả, xem ra cũng đã sống được mấy trăm năm rồi. Thân cây cao lớn, nhánh cây mạnh mẽ, rễ cây rắc rối khó gỡ, bộ rễ cắm dưới lòng đất không biết sâu bao nhiêu. Có lẽ vì như thế, cho nên nó mới có thể tránh khỏi một kiếp, chỉ là những chiếc lá khô rơi đầy trên mặt đất cũng chứng kiến được sự gian nan của gốc cây bạch quả này trong trận hạn hán.

Chôn xương chốn này, có thân cây này bầu bạn, ít nhiều gì cũng tốt hơn đất hoang vu.

Khương Mạc ngẩng đầu nhìn thân cây bạch quả, nghĩ vậy. Trong ba lô của nàng có một cái xẻng công nghiệp đã dùng rất lâu, nó đã bầu bạn với Khương Mạc đến rất nhiều nơi. Nhưng nàng chưa từng nghĩ rằng sẽ dùng nó để đào một cái mộ. Đào lên lớp lá khô thật dày, mặt đất hiện ra, Khương Mạc vung xẻng lên, dùng hết sức bắt đầu đào.

Mỗi một xẻng vung xuống, hình ảnh lúc trước hiện lên từng chút từng chút một. Đáy lòng cũng theo đó nảy sinh sự áy náy và nỗi chán ghét bản thân mình tận cùng.

Nước mắt và mồ hôi cùng rơi xuống, làm ướt bùn đất.

Khương Mạc sinh ra trong một thời đại hòa bình, cuộc sống bình yên mà hạnh phúc. Trước khi phát hiện bản thân có dị năng, ngay cả một con cá, một con gà, nàng cũng chưa từng giết. Một con chuột, một con gián thôi là cũng có thể dọa nàng đến mức kêu ú ớ. Nhưng từ khi xuyên qua tới đây, thời gian chẳng qua chỉ mới có ba ngày ngắn ngủi, nàng đã chứng kiến quá nhiều sinh mạng biến mất trước mắt mình. Từ kinh hoàng bối rối lúc ban đầu, đến nhìn mãi thấy quen, sau đó là sự chết lặng. Nếu như không phải vì chuyện hôm nay đã đánh thức nàng, có lẽ không được bao lâu, nàng cũng sẽ bị bị thời đại này đồng hóa.

Khi đồ ăn trong ba lô tiêu hao gần như không còn nữa, sau đó có lẽ nàng cũng sẽ trở thành một thành viên trong đám người hành hung đó, mặt mũi dữ tợn, mất đi nhân tính vì mạng sống.

Không biết đã đào bao lâu, đống đất cuối cùng đã bị xẻng vung ra ngoài, hố đã đào xong. Cái hố này sâu chừng bốn thước, không lớn, hình dáng không tính là hợp quy tắc. Khương Mạc bò ra từ đáy hố, theo thứ tự kéo ba bộ thi thể vào trong hố, sau khi sắp xếp chỉnh tề, bắt đầu đắp đất.

Mặt trời ngã về phía Tây, hoàng hôn bước đến, Khương Mạc cũng đã dựng xong một nấm mồ đơn giản.

Thể lực của Khương Mạc không kém, nhưng trải qua một phen này, cũng mệt mỏi cực kỳ. Nàng nghỉ ngơi một lát, lấy ra ly nước từ trong ba lô, uống một ngụm nước nhỏ, lại gặm một miếng bánh nén khô. Nhai bánh quy mà không nỡ nuốt xuống, ăn rất nhã nhặn.

Thật ra nàng rất đói bụng, cũng rất khát. Nhưng đường đi hôm nay không biết dài bao lâu, nàng nhất định phải cam đoan số thức ăn này có thể bảo đảm để nàng đi đến phương Nam. Cho nên nàng phải tính đường lâu dài, vật có thể tiết kiệm được thì cứ tiết kiệm.

Sau khi ăn đồ xong, mắt thấy trời sắp tối, Khương Mạc đứng dậy, bái lại nấm mồ mới dựng lên này.

Khương Mạc đứng một lúc trước mộ, thật lâu sau, nàng buông tiếng thở dài.

Lúc này, sắc trời mờ nhạt, xung quanh ít người qua lại.

Khương Mạc đi quanh gốc cây già một vòng, ngạc nhiên phát hiện ra, mặt trái của gốc cây lại có một hốc cây. Nhưng cách một khoảng cách, hốc cây là giống như bị cành dây leo khô chặn lại. Nếu là rửa sạch sẽ, có lẽ có thể dùng để qua đêm.

Ôm suy nghĩ như vậy, nàng đến gần quan sát, vừa định dọn dẹp một chút, xem xem hốc cây lớn bao nhiêu, thì đột nhiên bị thứ gì đó cuốn lấy chân một phen.

Trong khoảnh khắc đó, Khương Mạc từng đi qua vô số nơi khủng bố hơn bị hoảng sợ.

Nàng kinh sợ thét ra tiếng, không ngừng vung chân, muốn vứt thứ trên chân ra ngoài, nhưng thứ kia lại như dính liền trên chân của nàng. Phải biết rằng, nàng mới chôn ba người ở bên cạnh. Lúc này, cho dù là kẻ không tin quỷ thần, cũng có thể bị dọa cho mất hồn.

“Khụ khụ khụ.”

Bấy giờ, hốc cây lại đột nhiên truyền ra tiếng vang, cơ thể Khương Mạc tạm dừng, nàng đè lại lồng ngực đang nhảy thình thịch, nuốt nuốt nước miếng, lấy hết can đảm cắn răng nhìn xuống dưới. Lúc này, nàng mới phát hiện, chân nàng bị một bàn tay nắm lấy. Đó là một bàn tay rất xinh đẹp, trắng nõn như ngọc, khớp xương rõ ràng. Bởi vì dùng sức, nên gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

Sững sờ một lúc, nàng mới phản ứng lại, sau đó nhìn kỹ theo bàn tay đó, mới phát hiện trong hốc cây đang nằm ngồi một người. Mà cửa động của hốc cây cũng là bị người dùng cành khô và lá cây che đậy, chỉ để lại một lỗ nhỏ để người bên trong thở dốc.

Cánh tay kia, đúng là vươn ra từ cái hốc dưới.

Bởi vì bị nhánh cây chắn lại chặt chẽ, cho nên không thể thấy rõ dáng vẻ của người bên trong. Nhưng xuyên qua khe hở, Khương Mạc có thể cảm thấy được có một đôi mắt đang nhìn nàng siết sao.

Phản ứng đầu tiên, Khương Mạc muốn cứu người, nhưng mà đến giây tiếp theo, động tác của nàng cứng lại. Những cảnh ngộ mà từ trước đến giờ nàng gặp phải lập tức ùa lên trên. Bây giờ, ngay cả mạng mình mà nàng cũng khó giữ, càng nói gì đến cứu người? Mà nàng sao có thể biết được người này có phải người tốt hay không? Câu chuyện và người nông dân và con rắn, cũng không phải là hiếm thấy.

Sau khi bồi hồi giữa ranh giới cứu và không cứu, nàng cắn răng một cái, nhắm mắt lại trong đau đớn.

Khương Mạc cứng rắn, dùng sức đá một chân, muốn thoát khỏi cái tay kia. Nhưng cái tay kia vẫn kiềm chặt lấy chân nàng, vì dùng sức, bên cạnh lòng bàn tay trở nên trắng bệch.

Khương Mạc ngồi xổm xuống, dùng tay bắt đầu bẻ từng ngón từng ngón tay hắn ra. Nhưng căn bản không có tác dụng, vừa bẻ ngón này ra, ngón tiếp theo lại đè xuống, hơn nữa dùng sức lớn hơn. Quanh đi quẩn lại mấy lần, Khương Mạc từ bỏ.

Nàng nhìn bàn tay trên chân mình, nhấp môi, biểu cảm càng thêm phức tạp. Nàng tự nhận rằng bản thân mình không phải là một kẻ tàn nhẫn. Mọi chuyện xảy ra trong hôm nay đã khiến nàng cạn kiệt sức lực, nàng trơ mắt nhìn ba người kia chết đi, sau đó lại không thể vượt khỏi sự cắn rứt lương tâm.

Trong lúc đó, nỗi thống khổ và đau đớn khó mà diễn tả bằng lời.

Mà nay, người này ở đây, nàng lại vì mạng sống của bản thân, khoanh tay đứng nhìn. Nếu sau này nàng có thể sống sót trong lần tai họa này, vậy thì nửa đời sau thì sao? Nửa đời sau nàng có thể sống an nhàn, an tâm sao?

Không cần nghĩ nhiều, Khương Mạc hiểu rõ bản thân.

Sẽ không bao giờ.

Quãng đời còn lại của nàng sẽ bị mọi thứ bây giờ tra tấn, sống chết bất an. Nghĩ vậy, đột nhiên Khương Mạc thông suốt, người này đã chú định không nên chết, nếu không cũng sẽ không gặp được nàng.

Im lặng một hồi nữa, Khương Mạc hoàn toàn thay đổi suy nghĩ.

Cứu trước rồi nói.

Nàng duỗi tay kéo ra mấy thứ lấp đi hốc cây. Không biết kẻ lấp hốc cây lúc trước này là ai, rốt cuộc hắn là vì phòng ngừa người bên trong ra ngoài, hay là vì phòng ngừa người bên ngoài nhìn thấy. Thế mà lại lấp kín cả hốc cây.

“Ngươi, ngươi chờ một chút, cửa hốc cây này bị lấp kín.”

Sau khi nói xong, cũng không biết người này đã ở bên trong bao lâu. Khương Mạc do dự một chút, lại hỏi: “Ngươi thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái hay không?”

Im lặng một lát, bên trong truyền đến một giọng nam suy yếu: “Khát…”

Khương Mạc nghe vậy, thả ba lô trên lưng ra, lấy ấm nước ra rót một chút nước, thử một hồi lâu, thế mà chỉ có cái lỗ người kia vươn tay ra là có thể nhét ly vào.

Không biết có phải là sợ nàng chạy mất hay không, lúc này người kia vẫn luôn nắm lấy chân nàng.

Khương Mạc nhìn một lúc, nét mặt có chút khôn kể, đáy lòng khó chịu không thể nói thành lời, nàng nhẹ nhàng nói: “Ngươi buông ta ra trước, đưa tay ra đằng sau, ta sẽ đưa chút nước cho ngươi.”

Lời nàng vừa dứt, chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh, Khương Mạc nhìn mà vừa khó chịu, vừa sốt ruột. Đang lúc nàng còn muốn nói thêm chút gì đó nữa, thì bàn tay nắm lấy chân nàng hồi lâu, cuối cùng cũng thả lỏng ra.

Khương Mạc thấy thế, vội vàng đặt cái ly xuống mặt đất, đưa vào từ cái lỗ kia.

Sau đó nàng quỳ rạp dưới đất, để sát mắt nhìn vào, mãi đến khi nhìn thấy một bàn tay bưng ly lên, nàng mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nàng đứng dậy rút ra cái xẻng công nghiệp vừa mới đặt xuống, nói với người bên trong: “Ngươi lui về phía sau, ta dùng đồ đập gãy đống nhánh cây này.”

Sau khi nói xong, nàng đợi một hồi, sau đó giơ xẻng lên, tiếp theo lại hô vào trong một câu: “Ta bắt đầu đập.” Sau khi nói xong thì mạnh mẽ vung xẻng.

Tuy rằng mấy nhánh cây khô này trên cơ bản đã chết héo hết rồi, nhưng sự dẻo dai của mấy sợi dây leo phía trên vẫn còn nhiều, một xẻng vung xuống, chỉ để lại một chút dấu vết mờ nhạt ở trên.

Thấy tình huống như thế, Khương Mạc biết ngay làm như thế là không được, cứ thế thì phải đập đến năm nào tháng nào chứ.

Cho nên nàng lại quan sát một phen, tay cầm xẻng xoay một cái, dùng cái cạnh sắc của xẻng hung hăng vụt vào thân cây bên cạnh. Cái xẻng công nghiệp này, nàng bảo dưỡng rất tốt, còn sắc bén hơn chủy thủ bình thường. Lần này tìm đúng chỗ dùng sức, lập tức chém đứt ngay dây leo.

Vừa thấy làm vậy có tác dụng, Khương Mạc không khỏi nở nụ cười vui sướng, nàng an ủi người bên trong: “Ngươi chờ một lúc, lát nữa ta sẽ đưa ngươi ra ngoài.”

Vừa nói, nàng vừa vung xẻng.

Vụt xuống vài lần, dây leo theo tiếng đứt đi. Dây leo vừa đứt, cành khô bên trong giòn hơn, không cần dùng sức bao nhiêu là đã gãy luôn.

Tìm đúng phương pháp, động tác của Khương Mạc nhanh hơn rất nhiều. Chỉ vài ba lần là có thể chém ra một cái lỗ lớn, lộ ra khuôn mặt của người bên trong.

Khương Mạc tâm tư phức tạp, do dự một hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn về phía của người bên trong. Nhưng không nghĩ tới, vừa nhấc đầu lên, nàng đã ngơ ngẩn.

Hóa ra, bên trong chính là một người đàn ông rất đẹp.

Khương Mạc đã từng học qua một câu thơ: Diễm sắc một cõi riêng, thiên hạ chẳng người tranh.

Trước kia, nàng không hiểu, bây giờ nàng mới hiểu được, chắc là cũng chỉ có người trước mắt mới có thể xứng với câu thơ này. Chẳng qua, nàng cũng chỉ sửng sốt trong một thời gian ngắn ngủi, sau đó lại tăng nhanh tiến độ.

Người này cũng không biết là đã chờ ở bên trong bao lâu, sắc mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt. Nếu như không phải đôi mắt vốn bình tĩnh không gợn sóng của hắn có một chút dao động khi nhìn thấy Khương Mạc, nàng sẽ hoài nghi người này còn có ý thức hay không.

“Ngươi, ngươi chờ một chút, ta sắp có thể cứu ngươi ra ngoài rồi.”

Khương Mạc mím môi nói.

“Đa tạ.”

Người đàn ông nhẹ nhàng giật giật đôi môi khô nứt, phun ra hai chữ. Giọng hắn đã khàn, nói rất tốn sức, hẳn là nếu như không có ly nước trước đó của Khương Mạc để nhuận họng, chỉ sợ lúc này cũng sẽ không nói ra thành lời.

Sau khi người đã được lộ ra, Khương Mạc càng thêm cẩn thận, nhưng động tác của nàng vẫn rất trôi chảy, hai ba cái đã hoàn toàn loại bỏ vật ngăn chặn ở cửa động. Rồi sau đó, nàng mới buông xẻng xuống, vươn tay: “Đến đây, ngươi nắm lấy tay ta, cẩn thận bước ra ngoài.”