Chị Dâu Của Nữ Chính

Chương 111: Chương 111




Trời mưa dầm rả rích, mây mờ che đỉnh.

Ninh Hồi vừa bước xuống thềm đá thì lập tức hoang mang chạy xộc trở về.



Thanh Đan tức giận nhìn nàng rồi đưa ô giấy thấm lớp dầu đã chuẩn bị xong.

Ninh Hồi biết nàng ấy lại sắp lải nhải, vội nhận lấy rồi cong mắt mỉm cười, vội chạy vào trong màn mưa.

Nàng chạy mau nên Thanh Đan đang lải nhải chẳng ngờ.

Thanh Đan bất đắc dĩ, nàng ấy quay đầu vẫy tay với Xuân Đào rồi tự mình lấy chiếc ô khác đi về phía phòng bếp nhỏ.

Góc tường trồng mấy bồn hoa lan dạ hương trắng, vừa mới nở hoa, hương thơm quẩn quanh nơi góc phòng như muốn hòa tan trong màn mưa, chỉ còn chút mùi thoang thoảng.

Mấy chậu hoa lan dạ hương vốn do Ninh Hồi chăm sóc, nhưng từ khi Hàn Ý Lan tặng nàng giống Dạ Dạ Hương thì nàng có mới nới cũ.

Ghế đẩu mà Thanh Đan chuẩn bị lúc trước bị nước mưa làm ướt nhẹp, không thể ngồi được.



Ninh Hồi đành phải vén váy ngồi ở mép bên cạnh.



Dù trên mái hiên đã ngừng nhiễu giọt nhưng nước vẫn cứ thấm vào trong lòng đất.

Nàng vô cùng sầu não.

“Cũng đã lâu rồi mà sao còn chưa thấy rễ lẫn cỏ dại thế?” Dạ Dạ Hương không mọc dài, tại sao khuôn viên năm, sáu thước không hề có một ngọn cỏ?

Thanh Thanh Thảo Nguyên mong đợi nhìn ra ngoài, lỗ tai giật vài cái, không có lòng dạ mà suy đoán: “Có thể Dạ Dạ Hương kèm theo các loại cỏ khô thì sao?”

Ninh Hồi: “…”

Gấu trúc trở mình, co lại thành một khối, lười biếng nói: “Cu à, từ bỏ đi, ta cảm thấy Dạ Dạ Hương không thể mọc nổi.”



Mấy cái khác trồng cũng tầm hơn nửa tháng, chúng đã lên mầm cả rồi.

Ninh Hồi thở dài, từ từ đi vào nhà trong, nàng bưng ly trà nóng uống hai ngụm, Xuân Đào ở phía sau bức bình phong ló đầu ra, nói: “Thiếu phu nhân, Biên lão phu nhân bên Phúc An Viện mời đại phu, hình như bị bệnh, ngài có muốn qua xem không.”

Tiết trời nóng lạnh mấy hồi, Ninh Hồi nghĩ e rằng lão nhân gia đã bị bệnh.

Trên người không có việc nên nàng chỉnh trang dựa theo Thanh Miêu và Xuân Đào bảo rồi miễn cưỡng đi qua đó.

Trên đường, Thanh Miêu nói chuyện với nàng để giải sầu, cười nói: “Không phải Thiếu phu nhân bảo rằng mấy ngày nữa đến Tử Huyện sao? Nghe đâu quản sự thôn trang bên kia báo là hoa cỏ ở đó mọc tươi tốt, đặc biệt là hoa đào, hiện tại vừa hé nụ, đợi chúng ta qua là thích hợp nhất.”

Thật ra không gian trong thảo nguyên đã có hoa đào nhưng Thanh Miêu nói thế đã gợi lên hứng thú của Ninh Hồi.

Mà Xuân Đào ở bên cạnh cũng lên tiếng chòng ghẹo: “Sao mà Thanh Miêu tỷ tỷ chỉ nhớ mỗi hoa đào thế, chẳng lẽ muốn ăn trái đào à?”

Thanh Miêu khẽ hừ, mặc kệ nàng ấy, ngược lại nói với Ninh Hồi: “Thiếu phu nhân có nói với Thế tử là khi nào đi chưa? Chúng nô tì đã chuẩn bị đồ đạc sẵn sàng.”



Ninh Hồi muốn mau lên đường sớm nhưng mà…

“Năm ngày sau là sinh nhật của biểu muội, muội ấy đã nói với ta từ lâu, một mình biểu muội trong kinh thành thì tốt xấu gì cũng qua ngày đó rồi bàn tiếp.”

Thân là tỷ tỷ thì nàng cũng không thể đi trước sinh nhật của muội muội, cách kì thi xuân chỉ còn nửa tháng, chuyến này đi lẫn về rồi lại đi Nam Giang thì cũng mất tầm đó.

Trong lòng Ninh Hồi tính toán mọi thứ, bước chân cũng khẽ khàng hơn.



Nàng nắm cán ô, đầu ngón tay út khẽ chạm vào tua rua xanh sẫm trên thân ô.

Rẽ từ phiến đá sang hàng lang gỗ đỏ thẫm, đèn lồng trên xà nhà theo gió mà lay động, nó vẫn chưa được đốt, gấm lụa bên trên đã thấm ướt.

Ninh Hồi vừa đạp lên tấm gỗ trên hành lang, đế giày ướt sũng in lên đó vài dấu chân.



Nàng giữ tua rua và dừng lại, từ từ thu chân về, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại.

Nàng đột nhiên dừng lại khiến Thanh Miêu và Xuân Đào cũng vội vàng ngừng bước theo, hai người liếc mắt, phía trước là hoa anh thảo sắc vàng đung đưa trong màn mưa, nó nở rực rỡ, cánh hoa thật đẹp.





Nó đưa cánh hoa nửa xuyên qua hàng rào như đang thăm dò bên ngoài.

Cô nương mười sáu tuổi chắp hai tay sau lưng, đầu ngón tay vô thức vò cánh hoa khiến nó rụng rơi đầy đất.

Nàng ta hơi ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, đôi môi ngập ngừng vài lần.

Cách hơi xa nên khó thấy rõ nét mặt, cũng không biết đang nói gì.

Thanh Miêu vô thức nhìn sang Ninh Hồi bên cạnh, ngược lại, Xuân Đào nghi ngờ hỏi: “Thế tử hồi phủ từ bao giờ nhỉ?”

Ninh Hồi nào biết chứ, nàng từ từ cất ô đi, chỉ đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn đầu bên kia.

Bùi Chất phải nén cơn ho vì phấn hoa anh thảo, hắn mất kiên nhẫn, nheo mắt: “Tránh ra.”

Hứa Phù An ra khỏi viện tử mà không dẫn theo hạ nhân, nàng ta đi chơi rồi bị lạc đường.



Đúng lúc trời mưa, thế là nàng ta tránh vào bên trong hành lang, đứng bên cạnh khóm hoa anh thảo chờ hạ nhân nào đó mang ô đi ngang qua, lại chẳng ngờ chạm mặt Bùi Chất vừa từ Quan Sở về.

Lần trước chỉ thấy từ đằng xa, nay được nhìn gần thì nàng ta càng cảm thấy vị đại biểu huynh này vô cùng tuấn lãng.

Nàng ta lắp bắp chào một tiếng, lại nghe tiếng quát lạnh lùng như thế.

Ngoại trừ cởi mở trước mặt Ninh Hồi và Bùi lão phu nhân thì cách Bùi Chất đối xử với người ngoài rất khác biệt.



Chẳng cần biết ngươi là ai, phụ thân hắn là Bùi Kính ở trước mặt cũng như thế, vẫn là dáng vẻ âm u dọa người vô cùng.



Nhất là lúc không thể kiềm chế nổi, mặt mày hắn trở nên tối sầm, vừa lạnh lùng vừa hung dữ, không khác gì bầu trời mây đen mưa gió ngoài kia.

Dáng vẻ này còn khiến cho đám lõi đời trong Quan Sở run sợ thì chớ nói chi đến đại tiểu thư luôn được nuông chiều như Hứa Phù An.

Hứa Phù An ngơ ngác chẳng kịp phản ứng: “Hả?”



Bùi Chất mất sạch kiên nhẫn, hắn liếc nhìn Tề Thương bên cạnh, gã bèn giơ kiếm lên, dùng vỏ kiếm quét ngang qua, trực tiếp đẩy người kia ra.

Sức gã không lớn nhưng do Hứa Phù An đang hốt hoảng nên lảo đảo một cái, suýt nữa ngã xuống đất.



Đến lúc nhận ra thì nàng ta hơi tức giận, trên mặt cũng mang theo cảm xúc, mở miệng nói: “Tề thị vệ không hề biết lễ nghĩa gì cả.”

Tề Thương ôm kiếm, cau mày: “Bảo ngươi rồi mà ngươi đứng ngẩn ở đó nên giúp ngươi thôi, ở đó mà lải nhải.”

Hứa Phù An vốn không giận gì mấy nhưng nghe thế thì mặt đỏ lên vì tức.

Bùi Chất xoay người nhặt hầu bao bên cạnh cột đỏ, hắn mặc kệ hầu bao đã dính nước mưa mà chỉ kéo sợi dây, lạnh lùng nhìn nàng ta.

Ánh mắt kia tự như lưỡi dao sắc bén cắt đứt người, Hứa Phù An vô thức lùi về sau, cả người run lẩy bẩy.

Sắc mặt Bùi Chất vẫn lạnh như sương: “Còn dùng ánh mắt này thì khoét mắt ngươi.”

Giọng điệu của hắn vẫn như thường nhưng rất dọa người.



Hứa Phù An tránh ánh mắt theo bản năng, chân mềm nhũn dựa lưng vào cột, rõ ràng là trời mưa mát mẻ nhưng nàng ta chợt đổ mồ hôi lạnh.


Bùi Chất nhếch môi cười giễu, Tề Thương bỗng nói: “Thế tử, là Thiếu phu nhân.”

Bùi Chất dừng lại, quay đầu nhìn thì quả nhiên trông thấy Ninh Hồi cầm ô đang nhìn mình, hắn khựng lại rồi cất bước đi qua.

Trông thấy hắn tới, Ninh Hồi lay ô giấy dầu trong tay, do dự rồi cũng bước sang.

Nàng đi nhanh, hơi cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày của mình, một lúc mới ngẩng lên, lông mày vẫn cau lại.



Nàng liếc mắt nhìn Hứa Phù An ngơ ngác đứng dựa cột, Ninh Hồi bĩu môi, hỏi Bùi Chất: “Các ngươi đang nói gì?”

Bùi Chất siết nắm tay che miệng hắng giọng, thản nhiên nói: “Không nói gì, râu ria thôi.” Hắn lại hỏi: “Nàng tính đi đâu vậy?”

Ninh Hồi hơi bực bội, mắt hạnh lườm hắn rồi nhìn sang nơi khác, trả lời: “Đi thăm tổ mẫu.”

Bùi Chất lại nói: “Ta mới từ chỗ tổ mẫu về, nàng vừa mới ngủ lại thì đi từ từ thôi.”


Ninh Hồi khẽ ồ lên, lại nhìn Hứa Phù An đang nơm nớp lo sợ: “Hứa biểu muội không sao chứ?”

Con ngươi Bùi Chất khẽ động: “Bây giờ chắc là ổn rồi.”



Hắn nhấn mạnh hai chữ “bây giờ”, lời muốn khoét mắt vẫn quanh quẩn bên tai, Hứa Phù An lắc đầu, mãi đến khi nhìn thấy Ninh Hồi thì cảm giác da đầu tê dại mới giảm xuống, nhỏ giọng gọi tẩu tử, chân chạy đi khỏi.

Động tác kia rất nhanh, tựa như có hổ báo đang đuổi theo phía sau, trong nháy mắt đã hòa vào màn mưa.

Ninh Hồi thấy nàng ta đi, rốt cuộc cũng không còn người ngoài, nàng nhào vào ngực Bùi Chất, cọ lên vạt áo thấm lạnh của hắn, ồm ồm nói: “Ta không thích nàng ta, Bùi Chất chàng đừng nói chuyện với nàng ta nhé.”

Lòng nàng không sâu nên dù không nói vẫn có thể nhìn thấy, Bùi Chất vùi đầu, kiên nhẫn hỏi: “Vì sao không thích?”

Ninh Hồi suy nghĩ một lúc vẫn mờ mịt, nàng lắc đầu: “Không biết, dù sao cũng không thích.”

Không nghe được lời muốn nghe nên Bùi Chất hơi thất vọng, hắn thở dài trong lòng, xoa đầu nàng nói: “Vậy thì vừa hay ta cũng không thích nàng ta.”

Ninh Hồi mỉm cười, nàng lại vui vẻ, ngửa đầu muốn hôn nhưng bị đầu ngón tay của Bùi Chất chặn trán nàng lại.

Đầu ngón tay sượt qua trán, lành lạnh, trông thấy sắc mặt hắn trắng bệch thì trên mặt nàng mang theo vẻ lo lắng, nhón chân đưa tay lên sờ trán hắn, nhíu mày nói: “Hơi nóng, Bùi Chất chàng bệnh rồi sao?”

Bùi Chất nắm tay nàng, mười ngón tay đan xen vào nhau, hắn cũng mặc kệ người bên cạnh mà dẫn nàng đi về Tây Cầm Viện, từ tốn nói: “Chỉ hơi khó chịu, không quá mệt.”

Tay kia hắn đưa hầu bao bị bẩn cho nàng: “Nói về nó thì không bằng phu nhân thêu giúp ta một cái hầu bao đi, biết đâu ta vui thì lập tức hết bệnh.”

Ninh Hồi còn muốn nói chuyện khác, vừa hay nhìn thấy thứ đung đưa trước mặt mình chính là cái mà Xuân Đào nói là hầu bao thêu Thiết Thú baba, trong đầu nàng chỉ còn nỗi xấu hổ, vội đoạt nó rồi cất vào trong tay áo, đỏ mặt nói: “Đã dặn không được đem ra ngoài mà.”

Nếu để người khác biết là do nàng thêu thì nàng sẽ mất hết mặt mũi!

Bùi Chất nhướng mày: “Không đem ra ngoài, cất trong tay áo.”

Bấy giờ, Ninh Hồi mới thở phào nhẹ nhõm, cũng còn may.



Da vẫn nằm trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, chưa bị mất mặt.

Nàng khẽ hừ, rút tay lại, khiêu khích hắn: “Trở về ta sẽ cố gắng luyện tập thêu cho chàng một cái thật đẹp để mang ra ngoài nhé.



Nhưng mà… làm gì có hầu bao nào để chữa bệnh chứ? Bùi Chất chàng bị sốt đến nỗi hồ đồ rồi!”

Càng nghĩ càng cảm thấy đúng là vậy, nói xong thì Ninh Hồi trợn tròn mắt.

Bùi Chất nhận lấy ô từ trong tay Thanh Miêu, nghiêng người che cho nàng, khẽ cười đáp: “Hầu bao không thể trị bệnh nhưng phu nhân có thể.”

Phu nhân của hắn là viên thuốc bọc đường, coi như không chữa hết bệnh thì vẫn ngọt ngất ngây lòng người..