Tử Điệp không biết chính mình đến tột cùng ngủ bao lâu, vừa cảm giáctỉnh lại đã là thời điểm chạng vạng, nhất lũ tà dương xuyên thấu qua cửa sổ len lỏi vào trong phòng, không khỏi làm cho người ta nghĩ đến “Đẹpnhất bất quá tịch dương hồng” những lời này. Nằm ở trên giường, trướcmắt hết thảy lại một lần nữa chứng thật này không phải mộng mà là sựthật đã xảy ra, chính mình thật sự trở lại một cái triều đại nào đó, Tử Điệp không khỏi lo lắng thân thể ở hiện đại, mình liền như vậy chếtđi, mẹ nhất định sẽ thực thương tâm, bọn họ chỉ có mình nàng là nữ nhi,nếu có một ngày mình trở về có hay không trở lại trước kia là chínhmình, tình cảnh trước mắt mình nên làm gì bây giờ, có nên nói với bọn họ là mình không phải là nữ nhi của họ hay không, nhưng là lại nên giảithích như thế nào đây,nói ra ai sẽ tin tưởng, aiiiii…! Quên đi, khôngnghĩ nữa, xem như là một chuyến du lịch đi, ta phải hiếu thuận với chamẹ chủ nhân thân thể này ,ai bảo ta chiếm thân thể nữ nhi người ta làmchi… , Tử Điệp suy nghĩ thiệt nhiều, tâm đang bối rối cũng dần dần bìnhtĩnh trở lại, binh đến đem làm, thủy đến thổ yêm(binh đến tướng đỡ,nước đến đất chặn), ta cũng không tin người hiện đại như ta mà cũng không đấu lại một đám đồ cổ.
“Tiểu Nhị, ta đã ngủ bao lâu rồi” ?
Tiểu Nhị từ bên ngoài đi vào, cười nói: “Tiểu thư, người đã ngủ vàicanh giờ rồi, cho tới bây giờ chưa từng thấy người ngủ an ổn như vậy,phu nhân chờ người dùng cơm , nhìn người ngủ rất ngon nên dặn không chongười khác quấy rầy người” .
“Nga. Tiểu Nhị, vì sao ta bị bệnh mà chỉ có nương ta đến xem ta,những người khác trong nhà như thế nào lại không có tới xem ta” ? TửĐiệp dò hỏi.
“Là như vầy, lão gia bình thường sự vụ bận rộn, triều đình có rấtnhiều chuyện chờ lão gia đi xử lý, mỗi lần lão gia trở về nhìn ngươithời điểm ngươi đã ngủ rồi, thiếu gia cũng có rất nhiều việc, bất quábọn họ đều có đến xem bệnh tình của ngươi” .
Tử Điệp từ miệng Tiểu Nhị ước chừng biết, nàng có một gia đình hạnhphúc mỹ mãn, có tình yêu thương của cha mẹ và ca ca, cha cùng ca đều đảm nhiệm chức vụ trọng yếu trong triều, chỉ là chức quan lớn cỡ nào thìkhông biết, hiện tại triều đại gì cũng không biết, chính mình họ gì cũng không biết, Tử Điệp không dám hỏi nhiều lắm sở làm cho người khác hoàinghi, chỉ có thể về sau từ miệng của người khác biết được mà thôi.
Tâm tình cũng tốt lên một chút, nghĩ hảo hảo đi ra xem thưởng thứcngôi nhà của mình ở cổ đại có hình dạng như thế nào , đúng lúc này bụngcũng không chịu thua kém thầm thì kêu lên, bỗng nhiên nhớ tới mình cònchưa có ăn cơm, nương còn đang chờ mình ăn cơm đâu. Nhưng là chính mìnhkhông biết dùng cơm ở nơi nào, vì thế đối với Tiểu Nhị nói:
“Hảo đói, ngươi dẫn ta đi tới nơi dùng cơm đi” .
Tiểu Nhị mở to hai mắt nhìn Tử Điệp, giống như là không quen biết nàng.
“Làm sao vậy, ta có cái gì không đúng sao? Tử Điệp trêu ghẹo cười nói.
“Tiểu… Tiểu thư, người trước kia chưa bao giờ nói đói , mỗi lần người ăn cơm người đều nói ăn no, phu nhân mỗi ngày chờ người ăn cơm mà lolắng chỉ sợ ngươi không ăn cơm, thân thể sẽ càng ngày càng suy yếu” .
“Hắc hắc… , hôm nay tâm tình tốt, cảm giác được đói bụng, ngươi mau mang ta đi đi, ta chết đói bây giờ” .
“Tốt” .
Tử Điệp liền đi theo Tiểu Nhị, dụng tâm nhớ kỹ phương hướng con đường nhỏ này. Trong lòng ở âm thầm ghi khắc từ hôm nay trở đi mình phải dung nhập với cuộc sống nơi đây.