Chỉ Mãi Là Giấc Mơ

Chương 23




Tôi đi ra ngoài mới nhận ra là quên không mang theo chìa khóa ô tô thì bèn vội trở về phòng để lấy.

- Hạo, em quên chìa khóa xe, anh có thấy…

Vừa đẩy cửa, tôi đã nhìn thấy Tôn Hạo nằm trên mặt đất. Tôi sợ quá bèn chạy đến nâng đầu anh dậy, nước mắt cứ thế chảy xuống, gọi lớn:

- Hạo, Hạo, anh mau tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, đừng dọa em như thế, anh sẽ khiến em sợ đấy.

Nhưng dù có gọi bao nhiêu lần thì Tôn Hạo cũng không thể tỉnh lại như hôm trước nữa. Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy chứ?

- Thím Lã, thím Lã,…

Thím Lã vội vàng chạy đến phòng tôi, nhìn thấy tôi ôm Tôn Hạo cũng hốt hoảng hỏi:

- Thiếu phu nhân…

- Thím cùng cháu đưa Hạo xuống xe, sau đó thím gọi điện đến bệnh viện bảo họ chuẩn bị để tiến hành cấp cứu.

- Vâng.

Vừa đỡ Tôn Hạo xuống, tôi vừa cố gắng thật bình tĩnh dặn dò thím Lã vài điều. Sau khi đưa Tôn Hạo lên xe xong, tôi cũng vội lái nhanh đến bệnh viện. Phải nhanh lên mới được.

……………………………..

Khi tôi đến nơi thì có 4 y tá đã đứng ở đó chờ, họ giúp tôi đưa Tôn Hạo xuống và đưa anh đang trong tình trạng hôn mê sâu vào ngay phòng cấp cứu.

Tôi ngồi đợi ở bên ngoài, cứ ngồi thừ ra như vậy, ngay cả khi Lâm Dao rồi Lạc Thành và bạn bè của Tôn Hạo đến lúc nào tôi cũng chẳng biết. Lúc tôi nói chuyện với anh chẳng phải vẫn rất tốt đẹp hay sao? Trông anh cũng ổn định còn hơn mấy ngày trước nữa mà. Tôi vừa ra ngoài mới có 2 phút mà quay lại anh đã như thế rồi. Thật sự…

- Tử Lăng, đừng lo, Tôn Hạo sẽ không làm sao đâu.

Lâm Dao ôm lấy vai tôi, tôi quay sang nhìn cô ấy nhưng chẳng nói gì cả, mà bây giờ tôi cũng không biết mình nên nói những gì nữa.

Tôi tuy bây giờ vẫn chưa phải là bác sĩ nhưng tôi biết tình hình của Tôn Hạo lúc này, hôn mê sâu thật sự rất nguy hiểm. Tôi biết, biết tất cả, biết rồi ngày này rồi sẽ đến nhưng không ngờ lại sớm như vậy.

- Tử Lăng, Tôn Hạo đã từng hứa với anh là sẽ chăm sóc em cả đời này thật tốt, anh ấy sẽ không nuốt lời đâu.

Lâm Dao, Ngô Lạc Thành rồi những người bạn khác như Hạ Quân Dật, Hạ Tuyết Tâm, Trình Thiên Lam đều lên tiếng an ủi tôi. Nhưng dường như những lời an ủi mà họ nói, tôi chẳng nghe rõ được câu nào nữa.

Ca phẫu thuật đã qua 2 tiếng.

Tôi vẫn ngồi ở đó, chẳng động đậy nhiều, giờ cứ như người mất hồn, mắt nhìn vào cánh cửa phòng phẫu.

“Con cầu xin ông trời, hãy cứu lấy anh ấy, bởi bây giờ ngoài ông ra thì chẳng ai có thể cứu được Hạo. Con không thể cứ buông tay để anh ấy rời xa con, rời xa con vĩnh viễn như thế được. Ông trời à, chỉ cần ông cứu Hạo, con tình nguyện bỏ tất cả mọi thứ.”

Cánh cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở ra, tôi chạy vội đến trước mặt bác sĩ Trần. Ông ấy nhìn tôi lắc đầu nói:

- Tử Lăng, Viện trưởng, xin lỗi, tôi đã cố gắng hết sức rồi.

Tôi ngã gục xuống đất, may mắn có Trình Minh Viễn đứng gần đó đã đỡ tôi. Tôi cười mỉa mai:

- Không thể nào, ông đang lừa tôi, lừa tôi đúng không? Làm sao có thể như vậy chứ, Hạo làm sao lại không thể cứu được nữa? Không phải, tất cả đều là giả dối, mọi người đều lừa tôi.

Tôi nói mãi, tôi không tin mọi chuyện lại như vậy, rồi cuối cùng tôi khóc lớn. Ông trời, con đã cầu xin ông như vậy, con tình nguyện đánh đổi mọi thứ mà con có chỉ để giữ lại mạng sống của Hạo nhưng tại sao ông lại tuyệt tình như vậy?

…………………………………..

Đến khi bình tĩnh lại, tôi lau hết nước mắt rồi đi đến phòng bệnh của Hạo. Cả người tôi run lên, cố bình tĩnh nhưng tôi không làm được.

Tôn Hạo nhìn thấy tôi thì mỉm cười, tôi ngồi xuống giường, nhìn anh mà không biết mình nên nói gì lúc này. Nụ cười của anh, ngay cả lúc này sao mà vẫn mang cái vẻ bình yên như vậy chứ?

- Có thể giúp anh ngồi dậy không?

Giọng anh bây giờ yếu ớt quá, nghe vậy mà tôi thật sự rất đau lòng. Tôi đỡ anh ngồi dậy rồi ôm chầm lấy anh. Anh cũng ôm lấy tôi.

- Anh xin lỗi…

- Tại sao, tại sao chứ?

- Đừng hỏi anh tại sao như thế.

Tôn Hạo ôm chặt lấy tôi hơn, anh tựa hẳn đầu vào đầu tôi:

- Tử Lăng, 5 năm trước vì lỗi của anh nên đã khiến em bị tổn thương. Cho đến 5 năm sau, vì anh mà em lại phải chịu thêm đau khổ. Anh thật sự có lỗi với em, tất cả là lỗi của anh. Anh biết, lỗi lầm của anh rất lớn nhưng mà, kiếp này anh không thể trả hết nợ cho em được, chỉ có thể đợi kiếp sau thôi. Nhưng mà Tử Lăng, kiếp sau em đừng yêu anh, hãy yêu một người có thể cho em hạnh phúc ấy.

- Tôn Hạo, anh đã nói anh nợ em thì anh phải trả. Em không quan tâm kiếp sau thế nào, anh hãy trả nợ cho em ngay trong kiếp này đi.

Tôi có thể cảm nhận được những giọt nước mắt của Tôn Hạo đang rơi trên vai mình, tôi thật sự cảm thấy trái tim mình lúc này đang lạnh buốt.

- Hứa với anh, dù không có anh ở bên cạnh, em phải sống cho thật tốt. Anh không yêu cầu em điều gì cả, chỉ muốn thấy em lúc nào cũng hạnh phúc mà thôi. Như vậy có được không?

- Không có anh, em thật sự hạnh phúc được sao?

- Em phải thật hạnh phúc…

Giọng của anh dần nhỏ đi, tim tôi bắt đầu quặn đau. Tôi cố ôm chặt lấy anh, cố gắng cảm nhận hơi ấm từ anh, cố gắng cảm nhận trái tim đang đập của anh, cố gắng cảm nhận hơi thở của anh.

- Tôn Hạo…

- Ôm anh chặt hơn một chút được không?

- Được, em ôm chặt anh.

Tôi ôm chặt Tôn Hạo hết sức có thể, rồi nghe thấy anh nói:

- Anh xin lỗi… anh yêu em…

Hai tay Tôn Hạo đang ôm chặt tôi bỗng buông thõng xuống, mắt anh đã nhắm lại, đầu anh lúc tỳ hẳn xuống vai tôi. Tôi kinh hoàng không thể tin nổi, vừa khóc vừa gọi tên anh:

- Tôn Hạo, Tôn Hạo, anh tỉnh lại đi, tại sao anh lại đối xử với em như thế? Những lời anh hứa với em tại sao anh lại không thực hiện? Tại sao, Tôn Hạo? Anh nói đi….

Còn gì đau đớn hơn khi người bạn yêu bỗng nhiên rời bỏ bạn mà đi? Còn gì đau đớn hơn khi bạn chỉ muốn một cuộc sống hạnh phúc bình dị bên người đó nhưng lại không thể làm được? Còn gì đau đớn hơn khi bạn không thể nắm chặt lấy tay người đó, để rồi vì thế mà mãi mãi không gặp lại được nhau nữa?

Tôi đã từng yêu, đã từng đau khổ rồi lại yêu, tôi từng đánh mất rất nhiều thứ. Giờ tôi chỉ muốn tìm lại những gì mình đã mất mà thôi. Tôi không ham muốn điều gì quá lớn lao, tôi chỉ hy vọng được ở bên cạnh anh, người mà tôi yêu nhất cuộc đời này, tại sao ông trời lại nhẫn tâm như vậy?

Tôi đã từng nghĩ tôi là một người hạnh phúc nhất, rồi tôi sẽ có được điều mà tôi hằng muốn từ lâu. Nhưng giờ tôi mới nhận ra, tôi không thể giữ thứ đó lâu được, nó không thuộc về tôi. Mà một thứ đã không phải là của mình thì sẽ không bao giờ có thể có được.

………………………………….

Ngày đưa tang Tôn Hạo, trời mưa nhỏ.

Tất cả quá trình từ việc hỏa táng cho đến khi chôn đều diễn ra rất thuận lợi, còn tôi đứng ở bên cạnh đó.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chiếc ô đang cầm trên tay cũng lệch đi, những hạt mưa rơi xuống khiến khuôn mặt tôi ướt đẫm. Bây giờ anh đang ở đâu? Anh nhìn thấy em đúng không Hạo? Nhưng em lại không thể nhìn thấy anh nữa rồi, không bao giờ.

-Tử Lăng…

Ngô Lạc Thành giúp tôi cầm thẳng ô lên, giọng anh, tôi nghe thấy toàn là sự xót xa mà thôi.

- Em cẩn thận cảm lạnh.

- Lạc Thành, có lẽ Hạo đang nhìn em, từ trên trời. Sang một thế giới mới, anh ấy sẽ không còn đau đớn vì bệnh tật nữa.

- Tử Lăng…

Tôi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời rồi lại cúi xuống.

Tôi nhìn thấy Tôn Hạo lúc này đang đứng ở ngay trước mặt tôi, anh đang mỉm cười nhìn tôi. Nụ cười ấy thật ấm áp, thật bình yên.

Tôi cũng mỉm cười.

_Hết