Chỉ Muốn Độc Chiếm Em

Chương 10: Dằn mặt




Long Duệ Thần thực sự đi theo cô tới hội trường buổi họp lớp, sự xuất hiện của anh khiến lớp cô náo nhiệt hẳn lên.

“Sao Long tổng lại tới đây?”

“Long tổng quyền cao chức trọng trong giới tài chính tới đây á?”

Vừa vào tới địa điểm họp lớp, ngay lập tức Long Duệ Thần đã trở thành tâm điểm của buổi tiệc.

Rất nhanh những người theo lĩnh vực kinh doanh, tài chính đều đến bên cạnh anh để kéo quan hệ. Điều này dùng đầu gối cũng đoán được lí do, bởi anh nắm quyền giới tài chính của nước A.

“Xin lỗi, hôm nay tôi không muốn bàn chuyện công việc.” Long Duệ Thần lạnh nhạt trả lời rồi tới bên cạnh Cố Hân Nghiên, “Thư kí mà không lo cho sếp sao?”

Một câu nói này của anh đã thu hút rất nhiều bạn học đổ ánh mắt về phía họ đang đứng, có ánh mắt ngưỡng mộ, cũng có ánh mắt ghen ghét đố kị.

“Cố Hân Nghiên vào được Long Đằng cơ à, giỏi thật đó.”

“Chậc, chắc là lại dựa vào gương mặt xinh đẹp đó rồi.”

Cô nghe được những lời này lọt vào tai thì thở dài. Xinh đẹp và tài năng quá cũng là một cái tội, không làm gì mà cũng bị đổ oan.

“Sao em lại thở dài?” Long Duệ Thần vừa nói vừa rất tự nhiên để tay lên eo cô, cúi xuống nhìn cô với ánh mắt dịu dàng.

Cố Hân Nghiên mím môi, mãi một lúc lâu sau mới lên tiếng:

“Họ nói em dựa vào gương mặt này để vào Long Đằng.”

Long Duệ Thần nghe thấy thế thì hơi cau mày, ánh mắt có chút tức giận. Để anh biết được ai dám đặt điều về cô, nhất định anh sẽ tống cổ người đó ra khỏi nước A.



“Đừng nghĩ nhiều, anh có nhúng tay vào công việc của bên nhân sự đâu.” Nói đúng hơn là chưa kịp nhúng tay vào.

Cố Hân Nghiên vẫn thế, tâm trạng có chút trùng xuống. Nói cô không để tâm những lời kia là nói dối, mấy năm chăm chỉ học hành của cô đổi lại câu nói dựa vào mặt kiếm ăn quả thực có hơi ấm ức.

“Em biết, nhưng mà em không thể ngừng suy nghĩ về nó.” Cố Hân Nghiên nhỏ giọng nói, cô thực sự có chút tủi thân.

Long Duệ Thần nghe vậy thì đau lòng cho người trong vòng tay mình, khẽ xoa nhẹ eo cô trấn an.

“Ngoan, lát về đưa em đi ăn món ngon.” Nói rồi anh dẫn cô ngồi vào bàn tiệc, một khắc đôi bàn tay to cũng không rời khỏi tay cô.

Có lẽ người đàn ông cao lớn này thực lòng yêu cô, muốn cô luôn luôn vui vẻ. Nghĩ tới đây tâm trạng Cố Hân Nghiên tốt hẳn lên, chủ động đan tay với anh.

Long Duệ Thần thấy thế hơi khựng lại một chút, có lẽ là vì bất ngờ.

“Em tính dụ dỗ anh à, tự dưng chủ động như vậy làm gì?” Long Duệ Thần ngồi bên cạnh cố ý dịch sát lại cô, cúi đầu nỏi nhỏ.

Vành tai của Cố Hân Nghiên vốn đã rất mẫn cảm, bây giờ còn bị hơi nóng của anh phả vào có chút nhột, cô vô thức rụt người muốn né tránh.

“Em không có ý đó.” Cô ngẩng đầu lên đáp thì chạm phải ánh mắt nóng bỏng của anh.

Long Duệ Thần nhìn thấy vẻ mặt ửng hồng của cô thì nuốt khan, cầm lấy ly rượu vang trên bàn nhấp một ngụm để lấy lại tỉnh táo.

Cmn! Xinh đẹp chết người!

Sau khi Long Duệ Thần ngồi xuống bàn tiệc liền kéo cô ngồi xuống bên cạnh, còn chỗ bên kia thì để trống, chưa có ai ngồi.

Chắc không nói mọi người cũng đoán được số phận của chiếc ghế còn lại bên cạnh Phong Duệ Thần. Đương nhiên là nữ sinh lớp tôi tranh nhau tới sứt đầu mẻ trán rồi, và người thắng cuộc là người tôi rất quen mặt – Khương Hải Quỳ.



“Long tổng, anh có nhận ra em không?” Cô ta nói với giọng ngọt xớt, “Không nhớ cũng không sao ạ, em là nhân viên phòng nhân sự của Long Đằng.”

Long Duệ Thần có vẻ tâm trạng không được tốt lắm, cô có thể nhận ra điệu này bởi anh chỉ hơi cau nhẹ mày, nhìn qua rất khó để nhận ra.

“Ừ.” Anh nói xong liền lạnh lùng rút cánh tay của mình ra khỏi bàn tay của cô ta.

Lúc bấy giờ Khương Hải Quỳ mới nhận ra sự hiện diện của cô bên phải của anh, cô ta cau mày lên tiếng:

“Sao cô lại ở đây?”

“Tại sao không lại không thể ở đây?” Cố Hân Nghiên nhướn mày nhìn cô ta, hết sức thản nhiên, “Tôi cũng là bạn học của cô mà.”

Nghe cô nói xong có vẻ Khương Hải Quỳ cũng nhận ra sự hớ hênh của mình liền cười xòa, không nói chuyện với cô nữa mà quay sang bắt chuyện với anh:

“Bình thường em thấy anh không xuất hiện ở công ty nhiều, chắc là công việc nhiều lắm ha?” Cô ta vừa nói vừa rót thêm rượu vang vào ly của anh.

Với bổn phận là thư kí, trong trường hợp như này cô nên ngăn lại nhỉ?

“Xin lỗi bạn học Hải Quỳ, buổi chiều Long tổng còn có việc, không thể uống nhiều.” Cố Hân Nghiên vừa nói vừa lấy đi ly của anh đặt sang chỗ khác.

Cô ta thấy hành động của cô thì tỏ ra khó chịu, sau đó mới lên tiếng:

“Hình như thư kí Cố hơi quá phận thì phải, Long tổng cũng chưa có từ chối mà.”

“Ý của cô ấy cũng chính là ý của tôi.” Long Duệ Thần lúc này mới lạnh nhạt lên tiếng, ánh mắt đắc ý nhìn Cố Hân Nghiên, tay đặt lên eo của cô tuyên bố chủ quyền.

Cố Hân Nghiên khá chắc là cô ta cũng hiểu được ý trong lời nói của anh, chỉ tức giận nghiến răng mà chẳng thể làm gì.