Khi Thanh Chỉ tỉnh lại liền nhìn thấy người mà y tuyệt đối không muốn nhìn thấy nhất.
Thánh Vũ đế mỉm cười ôm y vào trong ngực: “Tỉnh rồi?”
Thanh Chỉ sợ hãi đẩy ra lồng ngực rắn chắc của hắn, lại giống như lấy trứng chọi đá, không hề có tác dụng.
“Đừng lộn xộn.” Thánh Vũ đế nắm lấy bàn tay nhỏ của y ôn nhu đặt vào lòng bàn tay mình.
“Ngươi…..” Nước mắt rất nhanh đảo quanh đôi mắt xinh đẹp của Thanh Chỉ.
Thánh Vũ đế thương tiếc ôm y vào lòng, lấy khăn tay ôn nhu lau đi nước mắt trên khuôn mặt nho nhỏ của Thanh Chỉ, điểm điểm mũi nhỏ của y, “An nhi là nam hài tử, sao lại giống mấy tiểu nha đầu thích khóc ni?”
Nước mắt đảo quanh hốc mắt Thanh Chỉ, ngơ ngác nhìn nam nhân kia, “Ngươi…..”
“Không được gọi là ngươi, phải gọi là phụ hoàng.” Thánh Vũ đế xoa nắn hai má non mềm của y.
“Phụ hoàng…..” Thanh Chỉ dùng âm thanh nho nhỏ, nếu không chăm chú nghe sẽ không nghe y khẽ gọi.
Thánh Vũ đế nở nụ cười, chăm chú ôm Thanh Chỉ vào lòng, nghĩ đến tiểu hài tử dịu ngoan này ở trong cung phải chịu bao nhiêu ngược đãi cùng bất công, nhớ đến Yến phi bị một tay hắn đưa vào chỗ chết, Thánh Vũ đế nhẹ nhàng vỗ về Thanh Chỉ: “An nhi ngoan, đừng sợ, phụ hoàng thương ngươi, sẽ không để ai bắt nạt ngươi….”
Thẳng đến tết, Tống Lăng mới nhìn thấy Thanh Chỉ. Đáy lòng hắn luôn có một cảm giác xấu, ánh mắt phụ hoàng nhìn An nhi tuyệt đối không phải là ánh mắt của một phụ thân nhìn con của mình, đó là một loại mê luyến, điên cuồng, là loại làm Tống Lăng lo lắng cùng hoảng sợ. Tống Lăng nhiều lần muốn gặp An nhi lại bị Cẩm y vệ của phụ hoàng khách khí ngăn lại bên ngoài Ân Chu Uyển, một lồng giam hoa lệ, thật sự muốn vĩnh viễn ràng buộc An nhi sao?!
“Ca!” An nhi mở ra song chưởng nhào vào lồng ngực hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn của hài tử đỏ lên, trên người là một kiện áo bào Thiên Tàm ti, bên trên dùng chỉ vàng thêu hoa văn phượng hoàng, một kiện y phục hoàng sắc, cho dù Tống Lăng là thái tử cũng không dám sử dụng.
Cho dù trong lòng đầy tâm sự, Tống Lăng cũng không biểu hiện trước mặt An nhi. Ôm lấy tiểu nhân nhi vào lòng, hôn nhẹ lên khuôn mặt hồng hồng nhỏ nhắn của y, “An nhi có nhớ ca không?”
An nhi nhẹ nhàng gật gật đầu, ngoan ngoãn vùi đầu vào lồng ngực ca ca.
Nhìn An nhi ngây thơ, Tống Lăng nhíu mày, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên mái tóc dài của An nhi, thăm dò hỏi, “An nhi, mấy ngày nay đệ cùng phụ hoàng đều ở cùng nhau?”
An nhi gật đầu, “Ân, ở bên trong Ân Chu Uyển.”
Tâm Tống Lăng đột nhiên chìm xuống, Ân Chu Uyển, nơi đó chưa từng có phi tần hay sủng thần nào được ở lại qua đêm. Sắc mặt Tống Lăng một trận xanh một trận trắng, thấp giọng hỏi, “Hắn đã ôm ngươi?” (ý của thằng này là cha nó có nện đệ nó chưa =])
An nhi lại gật đầu, “Phụ hoàng ôm đệ ngủ, còn hôn hôn đệ.” Dứt lời, vươn hai tay ôm lấy cổ Tống Lăng, “Phụ hoàng cũng không phải đáng sợ như đệ nghĩ, hắn rất tốt.”
Cả người Tống Lăng run lên, do dự một lúc lâu, không biết làm thế nào để giải thích cho An nhi hiểu việc loạn luân kinh thế hãi tục này.
“An nhi.” Một bàn tay to lớn đoạt lấy An nhi từ trong ngực Tống Lăng.
“Phụ hoàng?!” Tống Lăng đại chấn, nhanh chóng quỳ xuống, không dám ngẩng đầu. Thánh Vũ đế vẫn trấn định, Tống Lăng không thể đoán được tâm tư hắn.
“Nhị hoàng đệ ngươi vừa rồi bảo rất nhớ ngươi, bọn họ đều đang chờ ở đại sảnh, ngươi chớ để bọn họ chờ lâu.” Thánh Vũ đế bất động thanh sắc ra lệnh trục khách.
Tống Lăng bái chào từ biệt, đi đến hậu viện mới phát hiện quần áo của mình sớm đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Thánh Vũ đế ôm chặt An nhi, trong mắt hiện lên quang mang hung ác nham hiểm. Những lời vừa rồi hắn đều nghe thấy, một chữ cũng không bỏ sót. Hắn cũng rõ ràng tình cảm của mình đối với hài tử xinh xắn trong ngực, tình cảm của hắn như hồng thủy vỡ đê, mãnh liệt đến tột cùng. Nhưng mà Thánh Vũ đế biết, biết rất rõ, An nhi là nhi tử thân sinh của chính mình. Hắn do dự, không dám vượt qua Lôi Trì nửa bước. (Lôi Trì: Tên của một con sông cổ ở huyện Vọng Giang, tỉnh An Huy Trung Quốc). Thánh Vũ đế luôn luôn kiêu ngạo ngông cuồng không ai sánh bằng giờ phút này lại nơm nớp lo sợ, tâm đầy khủng hoảng, hắn sợ mình loạn luân trở thành trò cười của thiên hạ, lại càng sợ tiểu hài tử thuần khiết như hoa Ngọc Lan* phải chịu thương tổn. Thánh Vũ đế thở dài một hơi, hay là đời này chỉ cần bảo vệ y chu toàn thì hắn đã thỏa mãn, Thánh Vũ đế chỉ muốn y được hạnh phúc. Hắn sẽ không chạm vào An nhi, càng sẽ không làm ra việc gì trái với luân thường, chỉ cần y cười với mình. Có điều, An nhi chỉ có thể là của mình, hắn có thể cho An nhi tất cả thứ tốt nhất, khắc chế chính mình không chạm vào y, nhưng tuyệt đối hắn sẽ không để An nhi rời khỏi mình! An nhi chỉ có thể cười với mình, hắn hận không thể nhốt An nhi vĩnh viễn trong chiếc lồng hoa lệ sâu thẫm trong hoàng cung này để mỹ lệ của y chỉ vì mình mà nở rộ, ai cũng không thể cướp y khỏi tay hắn, cho dù thái tử, cốt nhục của mình cũng không thể……
An nhi bị hắn kìm chặt đến đau đớn, xoay xoay thân mình, nhưng làm thế nào cũng không thoát được, bĩu bĩu cái miệng nhỏ, trong mắt viết hai chữ ủy khuất thật to, “Đau…”
Thánh Vũ đế như vừa tỉnh mộng, nhanh chóng thả lỏng lực trên tay, tay chân luống cuống, “Đau nơi nào? An nhi ngoan, đừng sợ, phụ hoàng xoa xoa cho con….”
Lúc này An nhi mới yên tĩnh lại, oa trong lồng ngực Thánh Vũ đế, tựa đầu lên vai hắn.
Thánh Vũ đế sủng nịch vỗ về y, “Đêm nay Lê viên có xướng tuồng, có hầu tử nhào lộn, phụ hoàng dẫn An nhi đi xem a.”
An nhi bĩu bĩu môi, kiếp trước Thanh Chỉ đã quen chơi mấy trò chơi trên máy tính, xem phim bom tấn Hollywood, sao có thể để mấy cái hí kịch này vào mắt, lắc lắc đầu thuận tiện ngáp một cái.
“Mệt sao?” Thánh Vũ đế mỉm cười, “Thực sự là tiểu hài tử không thể thức khuya.”
“Con mệt, muốn trở về.” An nhi mơ mơ màng màng nhắm mắt lại.
“Không được, hôm nay là giao thừa, phụ hoàng phải mở yến tiệc chiêu đãi quần thần, phải đến giờ tý mới xong.” (Giờ Tý là khoảnh khắc từ 23 giờ sáng đến 1 giờ sáng)
An nhi ủy khuất, hai mắt mông lung sương mù nhìn hắn.
Bộ dáng ngây thơ kia làm lòng Thánh Vũ đế không khỏi run lên, ôm An nhi vào lòng, “Mệt liền ngủ, phụ hoàng ôm ngươi.”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của An nhi xuất hiện tia tươi cười nhợt nhạt, y ở trong lòng phụ hoàng tìm một vị trí thoải mái, an tâm đi vào giấc ngủ.