Chỉ Tâm Như Thủy

Chương 8




Xuân đi thu đến, đảo mắt đã qua năm năm.

Thanh Chỉ đã trưởng thành thành một thiếu niên xinh đẹp, y mười bốn tuổi, so với những đứa trẻ cùng lứa càng thêm nhỏ nhắn trầm tĩnh, nhưng lại làm cho người khác rất có thiện cảm. Thánh Vũ đế đặt y trên đầu quả tim mà thương yêu, thiếu niên mười bốn tuổi lớn lên trong hoàng cung đầy âm mưu tội ác lại ngoài ý muốn thanh thuần ngây thơ.

Trên dưới cả nước đều biết, Thất hoàng tử là tâm can bảo bối của Thánh Vũ đế.

———————Ta là phân cách tuyến đáng eo————————-

Kinh thành.

Hôm nay trong phủ Thái Bình Quận Vương đặc biệt náo nhiệt. Hôm nay là sinh nhật hai mươi mốt tuổi của Thánh Bình Quận Vương Tống Văn. Vương gia, thế tử trong cung tới dồn dập, Thái Bình Quận Vương Tống Văn từ lâu đã không còn là một thiếu niên ngả ngớn, trên khuôn mặt tuấn tú mang tươi cười ôn hòa xoay tới xoay đi. 

“Tam ca.” Một thiếu niên hống hách chào hỏi, chấp tay cười nói, “Khí thế nơi này của Tam ca thật lớn!”

“Ngũ đệ.” Tống Văn tiến lên nghênh đón.

“Đi một chút, hôm nay không chuốc ngã ngươi ta liền chổng ngược đi về”

Cùng Tống Võ đến là Lục hoàng tử Tống Lễ ngây ngốc hỏi, “Ngũ ca, chổng ngược lại thì làm sao mà đi?” 

Nhất thời mặt Tống Võ đỏ bừng lên, chuẩn bị nổi trận lôi đình liền bị Tống Văn tiến lên ngăn cản, cười làm lành nói, “Hai vị đệ đệ đến phòng bên cạnh ngồi một chút, hôm qua ta mới mua được một ít trà ngon, các ngươi đến nếm thử.”

“Uống trà cái gì? Nhanh lên, cùng đi uống rượu!” Tống Võ kéo cổ tay hắn.

“Không được, một lát nữa quý nhân trong cung đến ni.” Tống Văn bĩu môi cười nói.

“Ai vậy?” Tống Lễ xoa xoa mũi. t

Tống Văn cười lạnh, “Còn có thể là ai?”

Đang nói chuyện, xa xa một bộ liễn (xe vua ngồi) minh hoàng đi đến, trước sau đều được Ngự Lâm quân bảo hộ, cho dù là Thánh Vũ đế cũng không phô trương đến mức này.

Bộ liễn dừng lại trước mặt ba người, rèm xe minh hoàng được một cánh tay tinh tế trắng nõn vén lên, “Tam hoàng huynh, ta đến muộn, mong huynh thứ lỗi.”

Tống Văn Tống Võ ngơ ngác nhìn bóng người kiều diễm phía sau rèm không rời mắt, mãi đến khi An nhi đến trước mặt bọn họ hành lễ, Tống Văn lúc này mới giật mình tỉnh mộng, nhanh chóng nâng y dậy, “Thất đệ chớ khách khí.”

Tống Võ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tống An, si ngốc nhìn y, vươn tay véo lên hai gò má non mịn của y. An nhi kinh hô một tiếng, nhất thời không kịp né tránh, đôi mắt to tròn ngân ngấn lệ quang. 

“Ngũ đệ!” Tống Văn kinh hãi biến sắc, hắn không giống Tống Võ ngây thơ lỗ mãng, Tống An được phụ hoàng xem như bảo bối mà giấu trong cung không bước ra khỏi cửa một bước, cho dù là công chúa cành vàng lá ngọc cũng không được như thế, huống chi còn sắc nước hương trời……. Trong cung cũng có lời đồn, cho dù mình nhắm một mắt mở một mắt cũng biết ba đến năm phần.

“A~” Tống Võ tựa như vừa tỉnh mộng, nhanh chóng thu tay về.

An nhi nhanh chóng đẩy hắn ra, lùi về sau hai bước, đề phòng nhìn bọn họ.

“An nhi!” Tống Lăng vừa đến đã nghe thấy động tĩnh trong Thái Bình Vương phủ, nhanh chân bước đến. 

“Ca!” An nhi như một con chim nhỏ mở ra song chưởng nhào vào lồng ngực hắn.

Tống Văn giật mình. Theo thông lệ, hoàng tử đủ mười sáu tuổi sẽ được phong vương tước, xuất cung thành lập môn hộ. Chỉ có Tống An là được ở lại trong cung, đồng nghĩa với việc không hề có tước vị, ở trước mặt phụ hoàng, huynh đệ bọn họ đều xưng nhi thần mà Tống An chữ ‘thần’ này không thể gọi, chỉ có thể xưng là hài nhi. Nhưng thái tử, tự nhiên so với mấy huynh đệ Quận Vương bọn họ cao hơn rất nhiều, nhìn thấy phải thi hành quân thần chi lễ. Việc này chính là quy củ của hoàng tộc Tống gia, ngàn vạn ánh mắt đều nhìn chằm chằm ngươi, tự nhiên không thể có một điểm sai sót nào. Tống An đối với thái tử rõ ràng thân mật hơn nhiều, trong đây có nhiều huynh đệ như vậy, y chỉ gọi Tống Lăng là ca ca, còn những người khác y đều khách khí gọi một tiếng hoàng huynh. Bất chợt, trong lòng Tống Văn nổi lên cảm giác chua xót. ( úi định mệnh, cái gọi yêu từ cái nhìn đầu tiên là đây sao, vãi lờ.) 

“Đã lâu không gặp, An nhi lại nặng lên a!” Tống Lăng không còn mang gương mặt nham hiểm lạnh lùng thường ngày mà thay vào đó là nụ cười ôn nhu thân thiết, hắn khéo léo ôm An nhi lên cao, thân mật chạm chạm mũi y.

An nhi cười hì hì, vươn tay kéo vạt áo Tống Lăng.

Tống Văn là nhân vật cỡ nào? Trong nháy mắt lại treo lên nụ cười, “Thái tử điện hạ, thất hoàng đệ, bên trong mời.”

Tống An cùng thái tử ngồi trên chủ vị, một người là hoàng đế tương lai, một người là hoàng tử được hoàng đế sủng ái nhất, sắp xếp như thế không ai dám dị nghị.

Đến chiều, người phủ thái tử đến báo Binh bộ phái người đến nói có việc quan trọng muốn thương lượng, Tống Lăng gật đầu, cáo từ, cùng Tam đệ xoay người nhìn An nhi, ôn nhu nói, “Ca đưa đệ hồi cung.” 

Tống Văn cười nói, “Hiếm khi có dịp Thất đệ được ra ngoài, đương nhiên phải chơi đến tận hứng, thái tử yên tâm, thần đệ nhất định sẽ hộ tống Thất đệ an toàn hồi cung.”

Đôi mắt to của Tống An vụt sáng trông mong nhìn hắn, Tống Lăng buồn cười xoa xoa hai gò má mềm mại của y, “Không được uống rượu, không được trở về quá muộn, biết không?”

An nhi lập tức dùng sức gật đầu, dù sao cũng là hài tử mới mười ba mười bốn tuổi, ngày ngày đều ở trong cung hiếm khi được ra ngoài tựa như được thoát khỏi lòng chim nhỏ bé kia.

Nhìn nụ cười của y, Tống Lăng bất giác nở nụ cười ôn nhu, quay đầu bảo hạ nhân mang đến cho hắn một cái áo choàng dày một chút để ngừa buổi tối y về trời chuyển lạnh, lúc này mới lưu luyến rời đi.