Chí Tôn Đào Phi

Quyển 3 - Chương 10: Đại kết cục




Nhìn vị phu nhân đang đứng ở cửa kia, tuy rằng bà ta che mặt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự tao nhã toát ra từ trên người bà, khiến cho Thương Diễm Hách ánh mắt không khỏi sáng ngời, tiến lên phía trước, chắp tay hỏi: “Vị phu nhân này đền tìm bổn vương, không biết là có chuyện gì quan trọng?”

Người đến đây đúng là Lưu hoàng hậu, chỉ là vì không muốn gặp phải một số phiền toái không cần thiết, cho nên bà mới dùng lụa mỏng che mặt lại, dù sao nơi này cũng là kinh thành Thương Lang quốc, vốn dĩ là người đã “chết” mười năm, nhưng vẫn có nhiều người có thể nhận ra bà.

Giờ phút này nhìn thấy con út của mình, trong lòng nhịn không được mà kích động, ánh mắt lại nhu hòa hơn rất nhiều, chỉ là giờ phút này nơi hai người đang đứng cũng không tiện nói chuyện, không khỏi nói: “Chẳng lẽ Vương gia không thể mời ta vào vương phủ ngồi một chút hay sao?”

Sửng sốt một chút, vội vàng đi phía trước dẫn đường, nói: “Là bổn vương sơ sót, phu nhân mời!”

Trước mặc kệ người này có thân phận ra sao, có tư cách để cho đường đường là Vương gia như hắn lại đi phía trước dẫn đường hay không, chỉ riêng hơi thở phát ra từ trên người này, cũng không phải người bình thường có khả năng có được, hơn nữa, Thương Diễm Hách từ trước cho tới bây giờ cũng không hề có cái giá của Vương gia, nhất là ở trước mặt mỹ nữ.

Tiến vào đến bên trong Cẩn vương phủ, Thương Diễm Hách mời Lưu hoàng hậu vào trong ngồi xuống, cũng mệnh lệnh cho nha hoàn dâng trà lên, đợi qua một lúc mới hỏi: “Vừa rồi nghe nói là phu nhân đến từ Ngọc Diễm thành?”

“Đúng vậy”.

“Vậy không biết phu nhân đến Thương Lang thành có chuyện gì vậy? Không biết là bổn vương có thể giúp gì được hay không? Nếu như bổn vương có thể giúp đỡ được gì, phu nhân cứ việc nói, bổn vương nhất định sẽ không chối từ”.

Nghe vậy, Lưu hoàng hậu không khỏi che miệng cười khẽ vài tiếng, nói: “Nếu thế, vậy thì ta xin tạ ơn Vương gia trước, lần này ta đến tìm Vương gia, quả thật là có chuyện rất quan trọng muốn thương lượng với ngài”.

“Nha? Phu nhân mời nói”.

Lưu hoàng hậu nhìn bọn hạ nhân đứng hai bên trái phải, thấy thế, Thương Diễm Hách khẽ nhíu mày lại, nhưng hắn vẫn vẫy vẫy tay về phía mấy người bên cạnh: “Các ngươi đều lui xuống trước đi”.

“Dạ, Vương gia!”

Trong phòng chỉ còn lại có Thương Diễm Hách cùng với Lưu hoàng hậu, Thương Diễm Hách cười nhìn Lưu hoàng hậu, hắn cũng không hề nhận ra người đang ngồi trước mặt này lại là mẫu thân của hắn, dù sao, cũng đã mười lăm năm không được gặp bà, tuy rằng biết bà còn sống, nhưng mà cũng không thể dễ dàng mà nhận ra bà như vậy được.

Dù sao, mười lăm năm trước, hắn cũng chỉ là một đứa nhỏ mới tám tuổi, đã qua mười lăm năm, tuy rằng Lưu hoàng hậu vẫn trẻ tuổi như cũ, trên mặt hầu như không hề lưu lại nửa điểm dấu vết của năm tháng, nhưng dù sao dung nhan kia trong trí nhớ của Thương Diễm Hách cũng đã có chút mơ hồ, hơn nữa hiện tại bà lại che mặt lại.

Từ nhiều nguyên nhân như vậy, quả thật là khiến cho hắn không thể nhận ra ngay được, tuy rằng khí chất trên người bà có chút không giống với người bình thường, khiến cho hắn có cảm giác mơ hồ quen thuộc mà thân thiết, nhưng hắn vẫn không thể suy nghĩ theo chiều hướng như kia được.

“Hiện tại phu nhân muốn nói gì, có thể cứ việc nói”.

Nhìn Thương Diễm Hách trong ánh mắt tràn đầy đầy từ ái, Lưu hoàng hậu đột nhiên lấy khăn che mặt xuống khỏi mặt, nhìn thẳng vào ánh mắt đang kinh ngạc của Thương Diễm Hách, cười khẽ hỏi: “Hách nhi, con không biết ta là ai sao?”

Thương Diễm Hách ngây người tại chỗ, trong giây lát đứng bật dậy khỏi ghế, trong mắt tràn đầy sự ngạc nhiên cùng nghi ngờ, dường như đang cố gắng suy nghĩ cái gì đó, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lưu hoàng hậu, khuôn mặt kia ở nơi sâu nhất trong trí nhớ của hắn, khuôn mặt kia luôn khiến hắn tưởng niệm trong đáy lòng, chậm rãi từng chút gắn với người trước mắt này.

“Mẫu… Mẫu hậu?”

***

Lãnh Thanh Nghiên cùng Thương Diễm Túc cũng đã rời khỏi Ngọc Diễm thành, thậm chí còn rời đi trước hai ngày so với Lưu hoàng hậu, mà hiện tại, bọn họ cũng đã trên đường đi tới Sa Châu.

Đơn giản là Sa Châu ở ngay bên cạnh Thương Lang quốc, cho nên bọn họ còn phải đi khoảng hai ngày nữa, mới có thể tới Sa Châu, nói cách khác, ít nhất phải qua hai ngày nữa, bọn họ mới có thể nhìn thấy con trai bảo bối của mình được.

Hiện tại, bọn họ đang dừng lại một trấn nhỏ, mấy ngày nay đi đường coi như đều thuận lợi, nhưng đến chỗ này, hình như lại trở nên không thuận lợi vậy.

Hai người nhìn kẻ đột nhiên ngồi xuống bàn của bọn họ một cái, phía sau hắn đại khái có khoảng mười tên tùy tùng đi theo, liếc mắt nhìn nhau một cái, đối với vài kẻ rõ ràng là đến gây phiền toái này, hai người cũng không muốn để ý tới, tiếp tục ăn đồ ăn của chính mình, chờ hắn chủ động nói rõ ra ý đồ đến đây.

Thấy hai người không để ý đến sự tồn tại của bọn họ, đối phương hiển nhiên là vô cùng buồn bực, đột nhiên nặng nề vỗ mạnh xuống bàn, quát về phía hai người: “Các ngươi thật to gan, không thấy được bổn đại gia đã ngồi xuống đây rồi hay sao? Thế nhưng còn dám ngồi ăn uống trong này, các ngươi chán sống rồi đi?”

Hai người lại vẫn như cũ không thèm để ý đến hắn, nếu muốn tìm phiền toái bọn họ cũng không muốn tiếp, bọn họ còn đang vội tới Sa Châu gặp con trai bảo bối đâu, cũng không có thời gian ở nơi này mà lãng phí!

Có điều cứ như vậy, đối phương tự nhiên là càng thêm buồn bực, đột nhiên đứng lên, vươn tay muốn lật bàn lên.

Thấy thế, Lãnh Thanh Nghiên khẽ nhíu mày lại, Thương Diễm Túc chính là đem một bàn tay nhẹ đặt trên mặt bàn, nam tử kia có dùng sức thế nào, chính là cũng không thể khiến cái bàn di động chút nào.

Sắc mặt không khỏi khẽ biến, cảm thấy hình như mình đã động phải người không nên trêu vào. Nhưng trong khác điếm có nhiều người nhìn hắn như vậy, hắn chỉ cảm thấy nếu như hắn thực sự buông tha cho hai người này, về sau cũng không còn mặt mũi nào mà ra ngoài đường nữa.

Không khỏi dùng lực lớn hơn một chút, khiến cho cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên, nhưng vẫn không thể khiến cái bàn di động mảy may chút nào.

Lãnh Thanh Nghiên dừng lại chiếc đũa trong tay, quay đầu nhìn lướt qua những người vẻ mặt như đang xem kịch vui kia, lại nhìn về phía khuôn mặt đỏ bừng của kẻ kia, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, nhưng nàng cũng không có nói cái gì, chỉ là trao đổi ánh mắt với Thương Diễm Túc, sau đó lại giống như người không hề có chuyện gì cúi đầu ăn cơm bình thường.

Thương Diễm Túc vẫn dùng một bàn tay nhẹ nhàng đặt trên mặt bàn, thậm chí bàn tay khác còn gắp đồ ăn cho vào bát của Lãnh Thanh Nghiên, nhẹ giọng nói: “Nghiên nhi, ở lại đây nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại phải tiếp tục lên đường, mấy ngày nay cũng đã vất vả rồi, ăn nhiều một chút bổ sung thể lực”.

Lãnh Thanh Nghiên mỉm cười gật đầu, nói: “Đa tạ tướng công, có điều tướng công cũng ăn nhiều một chút, cũng đừng vì một số người nhàm chán mà hỏng mất tâm tình dùng bữa, tuy rằng chúng ta cũng không ở đây lâu, cho dù có ở nơi đây xảy ra chuyện gì đó cũng không sao cả, nhưng có thể không cần động thủ thì tốt nhất vẫn không cần động thủ”.

“Được, ta nghe Nghiên nhi”.

Dường như trong lúc vô tình nói chuyện, cũng khiến cho ánh mắt người nào đó khẽ biến, ngay cả sức muốn lật bàn cũng giảm một chút, có điều, cho dù tình huống có là như vậy, hình như hắn cũng không hề có chút dự tính muốn buông tha.

Đang muốn lật bàn, đại khái cũng đã phát hiện ra cho dù hắn có dùng sức thế nào cũng không thể mảy may động đến cái bàn được, cho nên cũng sẽ không muốn lãng phí thời gian, còn bị những kẻ ngồi trong đây nhìn như đang nhìn trò hay đi.

Hắn mở to hai mắt vẻ mặt ngoan tuyệt nhìn Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên, cả giận nói: “Các ngươi thật to gan, vậy mà dám không để bổn đại gia vào mắt, chẳng lẽ các ngươi không biết nơi này là địa bàn của bổn đại gia, kẻ nào dám bất kính với bổn đại gia, chính là kẻ thù của bổn đại gia!”

Lãnh Thanh Nghiên ngẩng đầu nhìn lên, thản nhiên nhìn nam tử này, nói: “Cho dù có là kẻ thù của ngươi, ngươi lại có năng lực gì làm gì chúng ta đây?”

“Ngươi… Ngươi con đàn bà thối này, đừng tưởng rằng bộ dạng ngươi đẹp một chút mà bổn đại gia không dám làm gì ngươi, coi chừng bổn đại gia cho ngươi làm tiểu thiếp!”

Thương Diễm Túc đột nhiên khẽ nhíu mày lại, trên người đột nhiên tản mát ra hàn khí, hắn ghét nhất là nghe thấy những lời này, dám muốn cướp Nghiên nhi của hắn đi để làm tiểu thiếp, quả thực đúng là chán sống rồi mà!

Lãnh Thanh Nghiên đúng lúc nắm lấy tay hắn, đề phòng hắn xúc động mà gây ra chuyện gì đó, mà nàng lại vẫn tiếp tục nhìn nam tử kia, khẽ nháy nháy ánh mắt, lơ đãng phát ra một cái mị nhãn, sau đó nhẹ nhàng chậm chạp nói: “Chẳng lẽ ta như vậy mà lại chỉ có thể làm tiểu thiếp của ngươi thôi hay sao?”

“Cục!”

Tuyệt đại tao nhã như vậy, nhiếp lòng câu hồn như vậy, không chỉ nam tử đối diện với Lãnh Thanh Nghiên, mà ngay cả tùy tùng bên cạnh hắn, còn có các tân khách bên trong khách sạn, đều nhịn không được mà cũng nuốt nuốt nước miếng, dường như độ ấm trong khách sạn đột nhiên tăng lên rất nhiều.

Thương Diễm Túc khóe miệng khẽ nhếch, cảm giác được gần như toàn bộ mọi người trong khách sạn đều tập trung nhìn trên người Nghiên nhi, trong lòng không khỏi có chút không vui, nhất là khi thấy Nghiên nhi thế nhưng lại liếc mắt đưa tình với nam nhân khác, mà còn là ngay trước mặt hắn.

Trên tay không khỏi dùng sức, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, trong mắt lóe ra một tia nguy hiểm quang mang, tiếng nói vang lên bên tai Lãnh Thanh Nghiên: “Nghiên nhi, không được lộ ra vẻ mặt như vật đối với người khác”.

Nháy nháy ánh mắt, vẻ mặt tràn ngập vô tội, trong lòng lại cười thầm không thôi, tiếp tục nhìn đến nam tử kia, trên mặt mang theo ôn ôn nhu nhu ý cười, nói: “Vị đại gia này, ngươi còn chưa có trả lời câu hỏi của ta đâu!”

Thương Diễm Túc khóe miệng nhịn không được lại là một trận run rẩy, nữ nhân nhà hắn căn bản không có để ý đến lời nói của hắn mà!

Mà ngay lúc này, hắn lại được nghe câu nói khiến cho hắn không biết nói gì, tên kia đang ngây ngốc nhìn Lãnh Thanh Nghiên, nói: “Nếu như ngươi nguyện ý, cho dù ta phải cho quản gia đuổi toàn bộ nữ nhân trong nhà ra, cũng tuyệt đối không có vấn đề!”

“Phanh!”

Thương Diễm Túc rốt cục không nhịn được nữa mà bạo phát, hắn không nỡ trách cứ Nghiên nhi, có điều kẻ mà dám đánh chủ ý với nương tử của hắn thì hắn cũng không có nửa điểm không nỡ.

Cái bàn ở trong tay hắn chuyển động đến phía trước một đoạn, vừa vặn đụng trúng bụng của nam tử kia, tuy rằng nhìn bên ngoài chỉ là nhẹ nhàng, nhưng cũng khiến cho nam tử kia cả người bay ra ngoài, đồng thời đem vài tên tùy tùng đứng sau hắn đánh bay ra bốn phía.

Lãnh Thanh Nghiên chớp chớp mắt, rốt cục quay đầu lại nhìn gương mặt bình tĩnh của Thương Diễm Túc, khuôn mặt nhỏ nhắn tiến đến trước mặt hắn, cẩn thận theo dõi biến động trong ánh mắt hắn, nhịn không được cười nhẹ, hỏi: “Tướng công, chàng tức giận sao?”

Nhìn khuôn mặt tươi cười kia của Lãnh Thanh Nghiên, Thương Diễm Túc mọi đè nén trong lòng phút chốc đều tan thành mây khói, khẽ nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của nàng, nói: “Không cần đùa giỡn như vậy”.

Cong cong cái miệng nhỏ nhắn, dường như là có chút oan ức, khẽ gật gật đầu, lên tiếng: “Nha”.

Trong lòng cũng đã sớm cười ngất trời, nàng thích nhìn thấy bộ dáng Túc như bây giờ, chẳng những khiến nàng cảm thấy được Túc đối với nàng thực để ý, muốn độc chiếm lấy nàng.

Mà quan trọng hơn là, chẳng lẽ không thấy thi thoảng hắn biểu hiện ra một chút biểu hiện khác với bình thường, là một chuyện rất vui vẻ hay sao? Hơn nữa, bộ dáng hắn giờ phút này, quả nhiên là thực đáng yêu nha!

Nhìn đến trong mắt Lãnh Thanh Nghiên ẩn nhẫn ý cười, Thương Diễm Túc không khỏi có chút bất đắc dĩ, khẽ nhéo cái mũi nhỏ của nàng, nói: “Được rồi, đừng đùa nữa, nếu như có điều gì muốn hỏi, thì cũng nhanh nhanh mà hỏi đi”.

Nhẹ nhàng mà vuốt vuốt ngón tay hắn, trên mặt tươi cười sáng lạn, nhìn hắn nói: “Ai nha, tướng công thật sự là hiểu người ta nha, không thì, tướng công giúp người ta hỏi đi!”

Thương Diễm Túc cũng không có cự tuyệt, trực tiếp đứng lên khỏi ghế ngồi, đi đến trước mặt nam tử đã bị hắn đánh bay ra ngoài, nam tử kia giờ phút này chính là vô lực ngồi trên sàn, vẻ mặt sợ hãi nhìn Thương Diễm Túc đang ngày càng đến gần hắn.

“Ngươi muốn tự mình nói? Hay là muốn chúng ta dùng phương pháp để cho ngươi nói ra?” Thương Diễm Túc ngồi xổm trước mặt hắn, vẻ mặt cười yếu ớt hỏi.

Nam tử kia nuốt nuốt nước miếng trong cổ họng, trong mắt khó nén sợ hãi, nhưng hắn vẫn cố nói: “Cái gì mà nói hay không? Ta hoàn toàn không biết ngươi đang nói cái gì!”

“Không biết?” Thương Diễm Túc trong mắt hàn quang chợt lóe, càng tiến sát đến người nọ thêm vài phần, nói, “Tự ngươi phải hiểu rồi mới đúng chứ, quả nhiên là không biết ta đang nói cái gì sao?”

“Hừ!”

Lãnh Thanh Nghiên ngồi ở bên cạnh, cũng không mở miệng nói gì, chỉ chống má nhìn Thương Diễm Túc, khóe miệng mang theo một tia nhợt nhạt ý cười, dường như là cảm ứng được cái gì đó, quay đầu đem tầm mắt chuyển đến phía cầu thang.

Từ nơi đó truyền đến tiếng bước chân, hẳn là có người đang đi lên lầu, Thương Diễm Túc xốc nam tử kia lên khỏi sàn, không biết là đang trao đổi cái gì, chỉ là sắc mặt nam tử kia càng ngày càng tái nhợt, nhìn về phía Thương Diễm Túc ánh mắt lại tràn ngập kinh hãi.

“Ực!”

Ngay khi hắn sắp nhịn không được mà muốn nói ra cái gì đó, từ phía cầu thang kia đột nhiên xuất hiện ba vị công tử trẻ tuổi đại khái khoảng hai mươi tuổi, hình như là bạn tốt, lại mơ hồ như vị công tử đứng ở giữ kia là cầm đầu.

Nhìn thấy ba người này, nam tử kia giống như là được ăn thuốc an thần, đột nhiên đem những lời chuẩn bị nói ra nuốt trở lại trong mồm, sau đó trong mắt là tràn ngập kích động cùng mong chờ nhìn về phía ba người vừa lên lầu kia.

Thương Diễm Túc cũng đem ánh mắt chuyển đến ba người vừa mới xuất hiện kia, khẽ nhíu mày lại, trong mắt hiện lên một tia tinh quang, sau đó lại đem tầm mắt chuyển đến trên người nam tử kia, cười hỏi: “Hay là ngươi muốn để cho ba người này tới cứu ngươi?”

Sợ hãi nhìn Thương Diễm Túc, đối với câu hỏi của hắn cũng không thể trả lời, chỉ là cẩn thận đem tầm mắt đảo qua khắp ba người kia, mà ba người kia cũng đã đem lực chú ý để trên người Thương Diễm Túc.

Ngay lúc này, Lãnh Thanh Nghiên cũng đứng lên, đi đến bên người Thương Diễm Túc, vươn tay xách cổ nam tử kia lên, quay đầu lại vẻ mặt ngọt ngấy nhìn Thương Diễm Túc, nói: “Tướng công, hình như có nhiều người không muốn cho chúng ta rời khỏi đây a”.

Thương Diễm Túc khẽ gật đầu, nhưng trên mặt lại một bộ không thèm để những người này trong mắt, xoay người lại nhìn ba người kia, còn không đợi bọn họ mở miệng đã nói: “Vẫn là để cho người sau lưng các ngươi xuất hiện đi, nếu không, ta cũng không dám cam đoan các ngươi có thể bình yên rời khỏi đây”.

Lời này khiến cho ba người kia đồng thời biến sắc, ngay cả những tân khách khác trong tửu lâu cũng có chút không dám tin nhìn về phía Thương Diễm Túc, bởi vì ba người này có thể nói là bá vương ở đất này, người nào dám can đảm có nửa điểm bất kính với bọn họ, lập tức sẽ bị ba người này trả thù.

“Lớn mật, ngươi có biết chúng ta là ai không?”

Tên cầm đầu phẫn nộ quát lên, hiển nhiên là đối với việc Thương Diễm Túc không để bọn họ vào mắt như vậy, rất là bất mãn.

Có điều Thương Diễm Túc ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, quay đầu lại đối diện với Lãnh Thanh Nghiên, trên mặt mang theo một tia khó hiểu.

Cũng không muốn cùng những người này nói những lời vô nghĩa, Lãnh Thanh Nghiên đã nghĩ muốn trực tiếp động thủ, mà đối tượng động thủ chính là kẻ đang bị nàng nắm trong tay này đây.

Mắt thấy Lãnh Thanh Nghiên vậy mà nói động thủ liền động thủ, ba gã công tử mới xuất hiện không khỏi kinh hãi, nhưng với bản sự của bọn họ sao có thể ngăn cản động tác của Lãnh Thanh Nghiên được?

Chỉ là khi tay Lãnh Thanh Nghiên sắp chụp đến trên đỉnh đầu nam tử kia, đột nhiên một thanh âm thanh thúy vang lên: “Chờ một chút, không nên động thủ a, mẹ!”

Cùng với thanh âm này vang lên, một tiểu tử phấn điêu ngọc mài từ phía sau ba người kia đi ra, rất nhanh liền chạy tới trước mặt Lãnh Thanh Nghiên, không chút do dự ôm lấy chân của nàng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn chớp ánh mắt vẻ mặt đáng yêu nhìn mẹ, nói: “Mẹ, ôm!”

Lãnh Thanh Nghiên lúc này cũng buông nam tử trong tay ra, xoay người ôm tiểu tử kia lên, tùy ý để tiểu tử kia thân thiết cọ cọ trên mặt nàng, nói: “Cục cưng, hiện tại hẳn là có thể nói cho chúng ta biết, đây là có chuyện gì đi?”

“Ai nha nha, không có việc gì nha, người ta chính là nghe nói mẹ cùng phụ thân đến đây, cho nên đã nghĩ muốn hoan nghênh hai người một chút mà thôi!”

“Hoan nghênh?”

Lãnh Thanh Nghiên thần sắc quái dị nhìn về phía nam tử vừa rồi suýt chút nữa thì lật cái bàn của bọn họ, lại còn đùa giỡn nàng, lại nhìn nhìn ba vị công tử nhìn qua liền biết là ăn chơi trác táng, không khỏi khóe miệng run rẩy vài cái, sau đó hiện lên một nụ cười khó hiểu.

Tiểu tử kia há há miệng, đang định nói cái gì, cả người giống như bay lên, sau đó là rơi vào một vòng ôm ấm áp dày rộng.

Không có chút do dự xoay người, cọ cọ lên mặt Thương Diễm Túc vài cái, ngọt ngào kêu “Phụ thân, cục cưng rất nhớ người nha!”

Khóe miệng khẽ nhếch, vươn tay đẩy tiểu tử đang không ngừng cọ trên mặt ra một chút, tầm mắt đảo qua những người kia, hỏi: “Hiện tại con đang ở nơi nào?”

“Nha? Phụ thân muốn làm gì a?”

“Hay là con cảm thấy hiện tại ở lại trong tửu lâu cũng không sao”.

Thương Diễm Túc cười đến vô cùng ôn nhu, vô cùng sáng lạn, vô cùng hiền lành, tiểu tử kia đột nhiên cảm giác được cả người đều là lạnh lẽo, nhịn không được co rúm lại một chút, yếu ớt liếc mắt nhìn Thương Diễm Túc một cái, sau đó quay đầu lại nhìn về phía ba người đang khiếp sợ kia, nói: “Các ngươi còn thất thần làm cái gì? Nhanh chóng đi trước dẫn đường a!”

“Đâu, nha, a, lão đại mời!”

“…”

Trong một tiểu viện nho nhỏ, nam tử đã từng đùa giỡn với Lãnh Thanh Nghiên vẻ mặt mồ hôi lạnh đầm đìa, lúc trước hắn làm vậy chính là do tiểu tử kia mệnh lệnh, làm cho hắn ngăn cản Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên hai người rời nơi này đến Sa Châu, nhưng mà cũng không hề biết hai người trước mắt lại là cha mẹ của tiểu tử kia.

Có điều đối với “Đùa giỡn” của hắn, Lãnh Thanh Nghiên thật ra cũng không hề so đo tính toán với hắn, bởi vì hiện tại nàng còn có chuyện quan trọng hơn cần chú ý.

“Cục cưng, nên nói một chút con đang làm gì vậy a?”

Tiểu tử kia cười tủm tỉm nhìn Lãnh Thanh Nghiên, nói: “Mẹ đừng nóng giận, kỳ thật con chỉ là muốn để cho mẹ đến Sa Châu muộn vài ngày mà thôi”.

“Hử? Vì sao?”

“Này… Này thôi, không thể nói ra trước được nha?”

Khẽ nhíu mày lại, gật đầu, nói: “Được, không nói trước cũng được, chẳng qua nếu con không muốn cho chúng ta đến Sa Châu bây giờ, con cứ nói thẳng, tại sao lại muốn tìm người đến diễn màn vừa rồi?”

Hơn nữa lại còn là màn diễn kém cỏi như vậy. Nghĩ, Lãnh Thanh Nghiên không khỏi đem tầm mắt đảo qua bốn người đứng bên cạnh, đối với xưng hô của bọn họ với cục cưng vười rồi, lại khiến cho nàng có điểm để ý.

Tiểu tử kia hắc hắc cười khẽ vài tiếng, tiến đến bên cạnh Lãnh Thanh Nghiên, cả người đều ghé vào trên đùi của nàng, nói: “Người ta chỉ là muốn đùa với mẹ một chút mà thôi, hơn nữa, bọn họ cũng thực ngốc, thế nhưng để cho mẹ vừa liếc mắt một cái là nhận ra bọn họ đang diễn trò, ai!”

Vươn tay chỉ chỉ những người bên cạnh, hỏi: “Bọn họ lại là loại người nào?”

“Bọn họ a?” Tiểu tử kia chớp chớp đôi mắt to đáng yêu, trên mặt tươi cười miễn bàn là có bao nhiêu đắc ý, đung đưa cái đầu vài cái, nói, “Bọn họ là tiểu đệ mà cục cưng mới thu nha, mẹ, thế nào, có phải cục cưng rất lợi hại hay không?”

Tiểu đệ? Lãnh Thanh Nghiên khóe miệng run rẩy vài cái, một đứa nhỏ mới có bốn tuổi, lại có một đám ít nhất gấp nó bốn lần tuổi làm tiểu đệ? Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên cảm giác con trai của mình thực là có tiềm chất làm lão đại hắc đạo.

Thương Diễm Túc cũng là nhịn không được ho nhẹ một tiếng, nhìn tình huống trước mắt, hắn hẳn là nên nói cái gì đây?

***

Bởi vì cục cưng yêu cầu, Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên hai người quả nhiên cũng không có tiếp tục đến Sa Châu, chính là ngừng lại trên trấn nhỏ kia, mỗi ngày đều đến một vài nơi gần đó du ngoạn, về phần con trai bảo bối của bọn họ, thường thường cũng ngẫu nhiên ở vài nơi lại gặp mặt.

Tuy rằng rất tò mò xem tiểu tử kia đang làm cái gì, nhưng mà nếu đã đáp ứng bé, tạm thời không đi Sa Châu, cũng sẽ không hỏi chuyện của bé nữa, hai người Thương Diễm Túc cũng đem tò mò trong lòng áp chế lại, an tâm ở lại đâu du ngoạn vài nơi.

Dù sao chỉ cần con trai bảo bối không xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng không có gì cần lo lắng.

Mà cũng trong mấy ngày này, tình thế Thương Lang quốc lại thay đổi vài lần, ngự lâm quân đột nhiên quay giáo làm cho Trữ hoàng hậu cùng Thương Diễm Trác trở tay không kịp, hơn nữa điều này trong nháy mắt cũng khiến cho thế lực của bọn họ yếu đi rất nhiều.

Về phần Trữ nguyên soái ngoài biên cảnh đứng bên cạnh họ, vẫn đang bị Thiên Ưng quốc đột nhiên gây khó dễ làm chậm cước bộ, không thể cung cấp trợ giúp lớn cho kinh thành, mà Thương Diễm Hách bên kia lại là có thêm Thương Diễm Trạch là đại trợ lực, dù sao Ngọc Diễm quốc tạm thời không có chủ ý muốn gây khó dễ Thương Lang quốc là được.

Bởi vì Thương Diễm Túc đột nhiên buông tay mặc kệ, thậm chí còn biến mất khỏi kinh thành, vốn dĩ chuyện náo nhiệt nhất là ở Lạc vương phủ hầu như toàn bộ đều chuyển đến Cẩn vương phủ, không chỉ có các văn võ đại thần duy trì cho Thương Diễm Túc, mà ngay cả Lăng Vũ cũng đều chuyển đến Cẩn vương phủ.

Đương nhiên, sở dĩ hắn còn ở chỗ này, hoàn toàn là vì Ưng Dung Kiều còn chưa ra khỏi cung được, dường như còn chưa tìm được cơ hội tốt, hẳn là còn phải đợi một đoạn thời gian nữa.

Tuy rằng trong lòng lo lắng, nhưng đã chờ nhiều năm như vậy rồi, cũng không ngại mà đợi thêm vài ngày nữa, hơn nữa, Ưng Dung Kiều cũng không phải không thể ra cung gặp hắn, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất hắn có thể nhẫn nhịn tiếp.

Bên trong Cẩn vương phủ, Ưng Dung Kiều đối mặt với đám người Thương Diễm Hách, trên mặt lộ ra vẻ vô tội, nói: “Chuyện này ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra a, cũng đã lâu rồi ta không biết tình hình trong Thiên Ưng quốc, có lẽ còn không biết nhiều hơn mấy người các ngươi đâu”.

Đối với câu trả lời như vậy, đám người Thương Diễm Hách cũng không có cách nào, bởi vì đây cũng là sự thật, Ưng Dung Kiều gần đây đối với Thiên Ưng quốc hoàn toàn như không có gì liên hệ, mà đối với tình huống như vậy, Thiên Ưng quốc bên kia lại cũng không hề có động tĩnh gì.

Có lẽ người khác không biết, nhưng Ưng Dung Kiều chính mình cũng là rõ ràng, Thiên Ưng quốc thế nhưng chưa có tới hỏi tội mình cùng Lăng Vũ, nguyên nhân lớn nhất trong đó có lẽ là do hoàng huynh, nghe nói, hoàng huynh đã được lập làm thái tử, hiện tại ở Thiên Ưng quốc gần như là người tối cao.

Có điều về phần Thiên Ưng quốc vì sao lại đột nhiên tập trung hỏa lực ở biên cảnh, nàng cũng là thật sự một chút cũng không biết.

Thương Diễm Hách thoáng trầm ngâm một chút, cũng không rõ hành vi này của Thiên Ưng quốc rốt cuộc là có mục đích gì, chẳng lẽ là lại muốn muốn đánh trận sao? Hình như cũng không phải như vậy, bọn họ chỉ là đem hỏa lực tập trung ở biên cảnh, lại cũng không hề có ý xuất binh tiến công, chỉ là đem các binh sĩ ở biên cảnh chế trụ.

Nếu thực sự là như vậy, hành vi của bọn họ như đang âm thầm giúp đỡ Thương Diễm Hách, đem nơi dựa vào lớn nhất của Trữ hoàng hậu chế trụ lại. Nhưng mà, khả năng này cũng khiến cho Thương Diễm Hách đáy lòng có chút sợ hãi, không thể xác định.

Nhưng dù vậy, cũng không có nghĩa là bọn họ sẽ bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, gần như cùng đêm đó, một ít chứng cứ phạm tội của Trữ hoàng hậu cùng Thương Diễm Trác những năm gần đây liền xuất hiện tại ngự thư phòng của Thương Lang hoàng.

Trước kia, cho có những chứng cứ này cũng không dám tùy tiện lấy ra, nếu không vạn nhất khiến cho triều chính rung chuyển, khiến Trữ hoàng hậu bọn họ chó cùng rứt giậu, có thể xảy ra chuyện không ổn, nhưng hiện tại, ngự lâm quân quay giáo, nơi dựa vào lớn nhất của bọn họ, quân đội của Trữ nguyên soái lại bị Thiên Ưng quốc đột nhiên xuất binh chế trụ mà không thể nhích người, cơ hội ngàn năm có một như vậy, bỏ lỡ chính là đứa ngốc!

Về phần làm như vậy có thể khiến cho biên cảnh không xong hay không, điểm ấy Thương Diễm Hách nhưng thật ra cũng không phải thực lo lắng, có Thương Diễm Trạch ở bên cạnh trấn áp, còn có Thiên Ưng quốc quân đội đột nhiên nhảy ra, cho dù Trữ Bân kia muốn khởi binh tạo phản, chỉ sợ cũng không có can đảm này.

Tuy rằng đến tận lúc này, đều còn không biết Thiên Ưng quốc hành động như vậy là có ý gì.

Dường như tình huống trước mắt, thật sự là đang giúp Thương Diễm Hách bọn họ chế trụ Trữ Bân tiếp quân cứu viện cho kinh thành.

Chỉ chớp mắt, cũng đã nửa năm trôi qua, trong nửa năm này, Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên hai người ngoại trừ không có đến gần trước Sa Châu phụ cận, gần như là đã đi dạo khắp chung quanh một vòng, hơn nữa trong nửa năm này, số lần bọn họ nhìn thấy con trai bảo bối của mình tổng cộng không đến mười lần.

Mà trong nửa năm qua, cũng đủ để Thương Diễm Hách bọn họ đối phó với Trữ hoàng hậu những người bên kia, Trữ hoàng hậu bị Thương Lang hoàng đày vào lãnh cung, Thương Diễm Trác lại bị đày đến nơi xa xôi làm phiên vương, hơn nữa không có thánh chỉ, cả đời không được rời khỏi đất của mình.

Đây vẫn là Thương Lang hoàng niệm tình phụ tử, đối với hắn thủ hạ lưu tình.

Hơn nữa trong nửa năm này, còn xảy ra một chuyện vô cùng trọng đại, Dung phi nương nương mưu hại con nối dòng của Hoàng Thượng, lại ám sát Hoàng Thượng, còn muốn đâm Hoàng Thượng bị thương, bị ban cho khăn trắng mà chết.

Có điều người ngoài cũng biết rõ, Thương Lang hoàng trong gần một năm nay, trừ bỏ đến cung Như quý phi cùng Dung phi ở lại, cũng không có sủng hạnh các phi tử khác.

Về phần cái gọi là là Hoàng Thượng con nối dòng, chính là có vị phi tử khó chịu nổi tịnh mịch, cùng thị vệ trong cung tư thông, không cẩn thận mang thai, vừa vặn bị người nào đó “Rắp tâm bất lương” lợi dụng.

Từ khi Dung phi nương nương được “Ban thưởng chết”, Lăng Vũ vẫn luôn ở tạm trong Cẩn vương phủ lại như đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian.

Nhiều chuyện xảy ra như vậy, Thương Lang hoàng khó nén bi thương trong lòng, đột nhiên bị bệnh, hơn nữa bệnh tình kia càng ngày càng nghiêm trọng, đến hiện tại, trạng huống đã là gần đất xa trời, toàn bộ Thương Lang thành đều bao phủ một tầng lo lắng.

Trong một chiếc xe ngựa đi đến Thương Lang thành, Lãnh Thanh Nghiên đem đầu khẽ tựa vào trên vai Thương Diễm Túc, nhẹ giọng nói: “Túc, bọn họ nói phụ hoàng sắp băng hà, chàng tin hay không?”

Thương Diễm Túc ngay cả mí mắt cũng không nhấc một chút, không chút để ý nói: “Ông ấy cũng đã sớm muốn chết”.

Lãnh Thanh Nghiên nhịn không được bật cười, nói: “Hiện tại chúng ta như vậy là làm gì a? Trở về gặp mặt ông lần cuối sao? Tiễn ông một đoạn đường? Hay vẫn là đi đối mặt với cạm bẫy chờ chúng ta?”

“Ta tin tưởng lúc này đây khẳng định không phải chúng ta quay về gặp mặt ông ấy lần cuối, về phần tiễn ông ấy đoạn đường, ta cũng không có hứng thú gì”.

“Vậy cũng chỉ có thể đi đối mặt với cạm bẫy đang chờ chúng ta?”

Thương Diễm Túc không khỏi nhíu nhíu mày, dường như đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó khiến cho hắn thực buồn rầu, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng, nói: “Kỳ thật sẽ gặp phải chuyện gì, không cần nghĩ cũng có thể đoán được”.

“Vậy chàng tính làm sao bây giờ?”

Đột nhiên cúi đầu hung hăn hôn miệng Lãnh Thanh Nghiên một cái, sau đó xoay người nằm xuống giường, đầu gối lên trên đùi của Lãnh Thanh Nghiên, nhẹ giọng nói: “Ta sẽ không để cho ông ta thực hiện được”.

Cười khẽ một tiếng, trên tay chậm rãi quấn quanh tóc của hắn, nói: “Chúng ta có nên cưỡi ngựa đi đến kinh thành trước hay không? Như vậy có vẻ sẽ nhanh hơn một chút”.

“Yên tâm đi, trước khi chúng ta đến được kinh thành, phụ hoàng khẳng định sẽ không băng hà”.

Tiểu tử kia ngồi ở bên cạnh, cũng không để ý đến đối thoại giữa Lãnh Thanh Nghiên cùng Thương Diễm Túc, chỉ là nằm úp sấp ở nơi đó không biết là đang suy nghĩ cái gì, hơn nữa đối với việc đến kinh thành trước hình như rất có ý kiến, bởi vì bé thật sự là bộn bề nhiều việc a!

Có điều khi nghe thấy phải gặp mặt hoàng gia gia “lần cuối cùng”, bé mới bất đắc dĩ phải ngồi lên xe ngựa này. Ai, chỉ cần không đến một tháng nữa, hẳn là có thể hoàn thành không khác biệt lắm.

***

Bên ngoài tẩm cung của Thương Lang hoàng, đã có rất nhiều người đứng đó, biểu tình trên mặt mỗi người đều là vô cùng lo lắng bi thương, mà ở bên trong tẩm cung, nơi này cũng chỉ có một vài người, Thái Hậu, Như quý phi, Thương Diễm Hách, còn có vài vị trọng thần trong triều đình, đồng thời cũng là đại thần tâm phúc của Thương Lang quốc.

Thái Hậu khẽ thở dài, lắc lắc đầu, nhìn Thương Lang hoàng nói: “Nếu như con đã suy nghĩ kĩ rồi, tự nhiên là ai gia sẽ không ngăn trở, chỉ là, vì sao lại nhất định phải dùng phương thức như vậy chứ? Trực tiếp hạ chỉ thoái vị, sau đó đi ra ngoài dạo chơi cũng là như nhau thôi mà?”

“Mẫu hậu thứ tội, trẫm đây là lo lắng Túc nhi sẽ không muốn tiếp nhận ngôi vị hoàng đế, hơn nữa, dù sao bên trong hậu cung còn nhiều phi tử như vậy, nếu như trẫm còn sống, chung quy cũng không thể quang minh chính đại lạnh nhạt với các nàng như vậy được”.

“Vậy ngươi làm như vậy thì có thể an tâm?”

“Mẫu hậu, vấn đề ở đây không phải là an tâm hay không, đối với những nữ tử này, nhi thần tuy có chút áy náy, nhưng cũng không có gì hơn, cũng sẽ không phải bởi vì lạnh nhạt với các nàng mà cảm thấy không an tâm. Nếu lựa chọn tiến cung, bất kể nguyên do của các nàng là gì, cũng sẽ phải chuẩn bị tốt tâm lý sẽ bị lạnh nhạt, huống chi, mẫu hậu cũng biết, trẫm cũng không sủng hạnh quá mấy vị phi tử”.

Thái Hậu lắc lắc đầu, có vẻ rất chút bất đắc dĩ, nhưng cũng không có phản đối hành vi của Thương Lang hoàng.

Thương Lang hoàng rất nhanh đem ánh mắt chuyển đến vài vị đại thần tâm phúc, nói:” Trẫm đi rồi, tân hoàng còn cần các ngươi phụ tá, mọi chuyện đành nhờ vào vài vị vậy”.

“Hoàng Thượng nói quá lời, có thể phụ tá tân hoàng, đây là vinh hạnh của chúng thần, chúng thần nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của Hoàng Thượng, thỉnh Hoàng Thượng cứ việc yên tâm”.

Thương Diễm Hách ngồi ở ghế bên cạnh, ngáp một cái thật to, nói: “Phụ hoàng, người xác định thất ca nhất định sẽ thừa kế ngôi vị hoàng đế sao?”

“Hừ, trẫm cũng đã băng hà, chẳng lẽ hắn còn có thể phản kháng được hay sao? Cho dù hắn biết rõ trẫm là giả chết, nhất định hắn cũng sẽ không nói việc này ra, nếu đã như vậy, ngươi cảm thấy hắn còn có khả năng phản kháng hay sao?”

Thương Diễm Hách miệng méo xệch, không nói gì nữa, nhưng mà hắn có cảm giác mọi chuyện cũng sẽ không đơn giản như vậy, hơn nữa không biết vì sao, vài ngày gần đây hắn có cảm giác như có người đang ở sau lưng hắn tính kế, trong lòng bồn chồn.

***

Lãnh Thanh Nghiên cùng Thương Diễm Túc mang theo con trai bảo bối đi thẳng một đường, cũng không bị ai ngăn cản đã tiến vào trong hoàng cung, sau đó một đường đi vào tẩm cung của Thương Lang hoàng, thoáng thi lễ, sau đó đem tầm mắt tìm tòi trên người Thương Lang hoàng đang nằm giả chết trên giường.

Khẽ vuốt cái trán, có chút vô lực nói: “Đừng giả bộ nữa, có chuyện gì ông liền nói rõ đi, miễn cho ta lại phải giả “Chăm sóc người thân trước lúc lâm chung” “.

Nghe vậy, những người trong tẩm cung đều nhịn không được mà khóe miệng run rẩy, mà Thương Lang hoàng cũng từ trên giường ngồi dậy, bất mãn nhìn Thương Diễm Túc, nói: “Thật đúng là đồ bất hiếu, có ai nói chuyện với phụ hoàng mình như vậy sao?”

Thương Diễm Túc hoàn toàn không để ý đến sự bất mãn của ông, nói thẳng nói: “Tôi biết ông đang nghĩ cái gì, có điều hiện tại tôi cũng nói luôn cho ông biết, nghĩ cũng đừng nghĩ, đừng tưởng rằng ông giả chết mà tôi cũng không có cách nào”.

“Ngươi đang uy hiếp trẫm?”

“Tôi cũng chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, cái ngôi vị hoàng đế của ông, thích cho ai liền cho người đấy đi, chỉ cần đừng có vứt lên đầu tôi là được, tôi cũng không có hứng thú ngồi trên cái vị trí đó”.

Thương Lang hoàng trợn tròn đôi mắt, hung hăng nhìn chằm chằm hắn, tuy rằng sớm đã biết hắn không có hứng thú đối với ngôi vị hoàng đế, nhưng mà đến tận lúc này hắn lại vẫn có thể nói như vậy được!

Hừ hừ vài tiếng, nói: “Ngươi hiện tại nói những lời này cũng đã vô dụng, ngươi phải hiểu rằng, vòng tay huyết ngọc tơ vàng đã đeo trên tay Vương phi ngươi, lại không thể lấy xuống được, ngay cả Bích Nhãn Long Tinh cũng đã ở trong tay con ngươi, chẳng lẽ ngươi lại vẫn còn muốn chống đối?”

Nhíu mày lại, trên mặt có chút không kiên nhẫn, nói: “Tôi nhớ rõ chuyện này cũng đã nói qua, những thứ đó đều không phải là vật truyền thừa của ngôi vị hoàng đế”.

“Trẫm khi nào nói qua nói như vậy?”

Khẽ nhíu mày lại, hơi suy nghĩ một chút, lập tức đem tầm mắt chuyển dời đến trên người Thái Hậu, nói: “Hoàng Tổ mẫu, ngày đó những lời này hình như là ngài nói, không biết ngài có còn nhớ rõ hay không?”

Đột nhiên bị cuốn vào Thái Hậu khẽ xoa nhẹ cái trán vài cái, nói: “Ai, quả nhiên là già đi, ai gia đều không nhớ rõ trước kia rốt cuộc đã nói những cái gì a”.

“…”

Thương Diễm Hách nhịn không được “Phốc xích” một tiếng bật cười, nhưng rất nhanh liền bưng kín miệng, cúi đầu không dám nhìn thẳng ánh mắt hàn quang của thất ca phóng tới, cúi đầu lại vẫn cười trộm như cũ không thôi.

Lãnh Thanh Nghiên chính là ôm tiểu tử kia đứng ở bên cạnh, đối với loại chuyện này, nàng tốt nhất vẫn là đứng ở bên cạnh không nên nói cái gì thì hơn, hết thảy giao cho Túc xử lí đi.

Thương Diễm Túc tầm mắt theo Thương Diễm Hách trên người dời đi trở về, nhìn người ngồi bên cạnh Thái Hậu – Như quý phi, mặt mày không khỏi nhăn lại, hỏi: “Nếu ông cứ như vậy rời đi, Như di phải an trí thế nào đây?”

Lời này làm cho Như quý phi cũng là sửng sốt một chút, lập tức cười nói: “Túc nhi đừng lo, ta về sau cũng sẽ làm bạn bên cạnh mẫu hậy, như thế không phải rất tốt sao?”

Mà những lời này của Như quý phi khiến cho Thương Diễm Túc không khỏi híp mắt lại nhìn, nhìn Như quý phi, nói: “Như di, vì sao ta cảm thấy, người hình như một chút cũng không thèm để ý đến việc phụ hoàng có để ý đến người hay không a?”

“Vì sao nói như vậy?”

“Hơn nữa, mẫu hậu đối với sự tồn tại của người cũng không hề để ý, điều này vô cùng không hợp với lẽ thường”.

Thương Lang hoàng nhìn Như quý phi liếc mắt một cái, đột nhiên nói: “Bởi vì, Nhã nhi vẫn luôn không phải phi tử của trẫm”.

Yên tĩnh, bên trong tẩm cung đột nhiên vô cùng yên tĩnh, Thương Diễm Túc cùng Thương Diễm Hách đều là vẻ mặt không dám tin, thẳng nhìn Thương Lang hoàng, gần như đều là trăm miệng kinh hô: “Ngài nói cái gì?”

Như quý phi trên mặt vẫn là nụ cười như cũ, chỉ là đáy mắt hình như có một chút ảm đạm.

Thái Hậu vỗ nhẹ tay nàng, sau đó nói: “Nhã nhi quả thật cũng không phải là phi tử của phụ hoàng các ngươi, mà là Vương phi của Thập Nhất hoàng thúc các ngươi.”

“Thập Nhất hoàng thúc?” Thương Diễm Túc sửng sốt, lập tức nói, “Thập Nhất hoàng thúc không phải đã cách thế từ hai mươi năm trước sao?”

Nói xong, dường như nghĩ tới điều gì đó, trên mặt hiện lên một tia không dám tin, nhưng cũng không có nói, chính là nhìn Thái Hậu.

Thái Hậu khẽ thở dài, gật đầu nói: “Đúng vậy, hai mươi năm trước, nếu không có Thập Nhất hoàng thúc ngươi xả thân cứu giúp, thì người cách thế cũng là phụ hoàng các ngươi, trước khi hắn lâm chung đã đem Nhã nhi phó thác cho phụ hoàng các ngươi.Lúc ấy, Nhã nhi cũng đã mang thai, nhưng mà nàng cùng với Thập Nhất hoàng thúc có hôn ước, dựa theo quy củ, Nhã nhi sẽ bị thiêu chết. Ai gia còn có phụ hoàng cùng mẫu hậu các ngươi vì bảo hộ nàng, còn có cốt nhục trong bụng nàng, liền nghĩ cách đem nàng tiến cung, phong làm quý phi, tự nhiên, tất cả mọi người đều nghĩ đứa nhỏ trong bụng nàng là cốt nhục của phụ hoàng các ngươi”.

Chỉ là mấy câu nói đã đem chuyện tình năm đó nói một cách rõ ràng, chỉ là những tình huống và chi tiết năm đó tuyệt đối không phải là đơn giản như vậy, nghe Thái Hậu nói, Thương Diễm Túc cùng Thương Diễm Hách hoàn toàn ngây dại.

Thương Diễm Hách há miệng thở dốc, cẩn thận hỏi lại: “Hoàng… Hoàng tổ mẫu, vậy Linh nhi nàng…”

“Không có, Linh nhi nàng chính là nữ nhi của Thập Nhất hoàng thúc các ngươi”.

***

Thương Lang hoàng rốt cục vẫn thuận lợi “Băng hà”, hơn nữa đến cuối cùng, ông cũng không buông tha cho Thương Diễm Túc khiến cho hắn phải kế thừa ngôi vị hoàng đế, cũng không biết rốt cuộc là ông nghĩ như thế nào, có lẽ ông cũng chỉ là muốn nhìn Thương Diễm Túc sẽ giải quyết vấn đề này như thế nào.

Hoàng đế băng hà, đương nhiên là toàn bộ Thương Lang quốc đều thương tiếc cùng đau khổ, chẳng qua loại cảm xúc này cũng không có xuất hiện ở trên đám người Thương Diễm Túc, thậm chí, Thương Diễm Túc trên người còn mạnh mẽ tản ra oán khí cùng lửa giận, nguyên nhân tất nhiên là do bức di chiếu chết tiệt kia, thế nhưng vẫn muốn làm cho hắn phải kế thừa ngôi vị hoàng đế!

Ngay khi sau ba ngày đưa tang Thương Lang hoàng, tân hoàng mất tích, chính là, khi bọn họ còn đang tìm kiếm tung tích của tân hoàng, lại phát hiện hắn biến mất không thấy.

Mà ngay khi mọi người đang chuẩn bị lên đường tìm kiếm Thương Diễm Túc, Tiết công công đột nhiên mang đến một đạo thánh chỉ, đó chính là thánh chỉ tân hoàng thoái vị, để cho Cẩn vương Thương Diễm Hách đăng làm hoàng đế theo chiếu thư.

Đây là đạo thánh chỉ thứ nhất, cũng là duy nhất, cùng cuối cùng mà Thương Diễm Túc xuất ra.

***

Ngoại thành, phương hướng đi Sa Châu, hai con ngựa phóng nhanh trên đường, Lãnh Thanh Nghiên quay đầu nhìn người bên cạnh chính là Thương Diễm Túc, hỏi: “Túc, chúng ta cứ rời đi như vậy, thật sự là không có vấn đề gì sao?”

Thương Diễm Túc tâm tình có vẻ vô cùng tốt, cười nói: “Yên tâm đi, không có việc gì, cho dù có, cũng đã không còn quan hệ gì với chúng ta”.

“Ha ha, cửu đệ nhất định sẽ hận chàng đến chết mất”.

“Đó là chuyện của hắn!”

Rất nhanh, bọn họ đã đến một trấn nhỏ cách Sa Châu hai ngày đường, mà trong khoảng thời gian này, thời gian dừng lại, cũng đã đến gần ba tháng thời gian.

Tiểu tử kia lại một lần nữa mất tích, năm ngày sau đó lại xuất hiện ở trước mặt hai người Thương Diễm Túc, vẻ mặt thần bí nói cho bọn họ, hiện tại có thể đi Sa Châu.

Hai ngày sau, Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên đi vào Sa Châu, tiểu tử kia dẫn bọn hắn đến một nơi, hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt khiến cho kinh ngạc.

“Cục cưng, con đây là… Muốn làm gì?”

Tiểu tử kia vẻ mặt đắc ý ngẩng đầu lên, cười như giống như một chú mèo con, nói: “Mẹ, không phải mẹ nói, phía bên kia biển rộng còn có người sao? Người ta muốn nhanh đến đó xem một chút!”

Sa Châu của Thương Lang quốc, cũng chính là ở vùng duyên hải, mà giờ phút này ở trước mặt hai người Thương Diễm Túc, xuất hiện là một con thuyền thật lớn đó là tàu đi biển, thiết kế vô cùng tinh diệu, khiến cho Lãnh Thanh Nghiên vừa thấy liền cảm thấy quen mắt, cái này hình như chính là tàu đi biển mà cục cưng đã năn nỉ nàng cùng Thương Diễm Túc thiết kế.

Lúc ấy, cục cưng nói, muốn biết một chút về thuyền có thể đi ngang biển có hình dạng như thế nào.

Nhìn mẹ và phụ thân ngạc nhiên, tiểu tử kia càng đắc ý, nói: “Mẹ, người ta muốn đi ngao du thế giới nha, mẹ có muốn cùng đi với con không? Còn có phụ thân, nếu như người cũng muốn đi, bản mỹ nam có thể cho người đi theo, nhưng không được tranh mẹ với con nha!”

Lãnh Thanh Nghiên ngồi xổm xuống, nhẹ vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa con bảo bối, hỏi: “Cục cưng, đây là thành tựu của con gần một năm qua sao?”

“Dạ!”

“Cũng là nguyên nhân khiến con cướp đoạt tiền tài khắp nơi sao?” Trong một năm này, bạc của tiểu tử kia ở chỗ nàng, nhưng hình như là đều bị lấy ra hết.

Tiểu tử kia tiếp tục gật đầu, cười rất vui vẻ, “Dạ!”

Trong một năm qua, Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên không chỉ không được cho phép tiến đến Sa Châu, thậm chí ngay cả hỏi thăm tình huống của Sa Châu bên này đều không thể, cho nên tuy rằng đối với sự tình này đã nghe qua, nhưng lại không thể ngờ lại là chính con của bọn họ, thế nhưng lại làm ra được một con thuyền đi biển lớn tới vậy, hơn nữa, còn rất hoàn mỹ.

Đương nhiên, chủ yếu vẫn là công lao mà lúc trước Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên cố gắng vẽ và thiết kế, nhưng mà bảo bối của bọn họ, không thể che dấu được sự thông minh tuyệt đỉnh, dù sao, bé mới chỉ bốn tuổi a, hơn nữa chỉ với thời gian một năm ngắn ngủi, làm ra một con thuyền đi biển như vậy.

Thân thuyền tuy rằng không phải rất lớn, nhưng mà vô cùng chắc chắn, hơn nữa đường cong tuyệt đẹp, thân tàu mượt mà, các loại trang bị cùng với bản thiết kế giống như đúc.

Lãnh Thanh Nghiên kích động đến nỗi không nói lên lời, cả miệng đều là ngây ngô cười toe toét.

Thương Diễm Túc vỗ nhẹ lên chiếc thuyền mới, đột nhiên đem tiểu tử kia ở trong lòng Lãnh Thanh Nghiên bế ra, xoa xoa cái đầu bé nhỏ của bé, nói: “Tốt xấu gì thuyền này cũng là bổn vương thiết kế ra, bổn vương đáp ứng, cho con cùng tiến lên đi chung, đương nhiên, con không được giành nương tử với ta!”

“A? Phụ thân quả là gian trá, rõ ràng hẳn là người không thể cùng người ta giành mẹ mới đúng, hơn nữa, chiếc thuyền này là do người ta tạo ra mà, bạc cũng là người ta trả!”

“Bạc ta cũng có thể trả lại cho con”.

“Không cần!”

“Hơn nữa không tính lợi tức!”

“Hừ hừ, cho dù cha cho con bạc gấp mấy chục lần như vậy, con đều không cần!”

“Thật sự?”

“Đương nhiên!”

“Vậy một trăm lần thì sao?”

“Hắc hắc, có thể suy nghĩ một chút nha!”

“…”

Vài sư phụ đóng thuyền đi tới trước mặt Thương Diễm Túc, hướng về phía bọn họ hơi hơi hành lễ, nói: “Đây là chiếc thuyền biển hoàn mỹ nhất mà ta tạo ra, đa tạ công tử cung cấp bản thiết kế hoàn mỹ nhất này, làm cho chúng ta đời này sẽ không còn tiếc nuối”.

Thương Diễm Túc cùng Lãnh Thanh Nghiên liếc mắt nhìn nhau một cái, đồng thời đem tầm mắt chuyển đến trên người tiểu tử kia, hơn nữa hướng tới vị sư phụ kia hoàn lễ nói: “Các vị sư phó khách khí, nếu mà không có kỹ thuật ký càng của các ngươi, làm sao có thể làm ra một chiếc thuyền cùng bản vẽ rống y hệt như vậy chứ?”

Không biết từ khi nào, phía sau đám người Thương Diễm Túc, xuất hiện một nhóm người không nên xuất hiện ở trong này, đều là một vẻ mặt ngạc nhiên cùng sợ hãi khi nhìn thấy chiếc thuyền biển to lớn này.

“Cháu ngoan, có thể cho chúng ta cùng đi chung được không?”

Ba người vội vàng quay đầu lại, liền thấy Thương Lang hoàng đã băng hà dắt theo Lưu hoàng hậu, hẳn là đã được ban thưởng cái chết công chúa Ưng Dung Kiều cùng Lăng Vũ, Diệp Trần Nhiên, U Minh Dạ, Thập Nhất công chúa Thương Ngọc Linh, dĩ nhiên là toàn bộ đều xuất hiện ở tại nơi này.

Mà người nói chuyện, đúng là Thương Lang hoàng, giờ phút này, hai mắt ông tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm thuyền biển kia, hận không thể ngay lập tức bay lên mà nhìn.

Nhìn đến Diệp Trần Nhiên cùng U Minh Dạ, Thương Diễm Túc trực giác cảm giác được nguy hiểm, vội vàng đem Lãnh Thanh Nghiên ôm chặt, vẻ mặt đề phòng nhìn hai người kia, nói: “Các ngươi như thế nào lại ở chỗ này?”

Diệp Trần Nhiên đung đưa cái đầu, căn bản là không có nhìn đến vẻ mặt với biểu tình không chào đón của Thương Diễm Túc, cười tủm tỉm nói: “Hiếm khi con nuôi bảo bối lại có thể làm ra một con thuyền tốt như vậy, ta nếu không đến tìm hiểu một phen, chẳng phải là thực thực xin lỗi chính mình sao? Hơn nữa, bản thần y gần đây vừa vặn nhàm chán, không có việc gì để làm, cùng các ngươi rời bến đi xem xem thế giới bên ngoài rốt cuộc là như thế nào, cũng là một quyết định không sai a!”