Chỉ Vì Cô

Chương 4: Loạn như nồi lẩu thập cẩm




Ban đầu đã nói là buổi tối ăn bít tết khoai tây chiên, mẹ lại kén cá chọn canh đòi ăn đồ chay. Cẩn lại rất ủng hộ ý kiến của mẹ, trầm trọng đả kích người xem thịt như mạng là tôi, Vincent vừa mới tan học về không lâu cũng không tránh được tặc lưỡi.

[ Mẹ đặt tên tiếng Anh cho Dương Dương là Vincent, từ nay về sau sẽ dùng tên Vincent ].

Không thể làm gì hơn, đành phải quyết định ra bên ngoài ăn. Hai người phụ nữ bàn bạc một hồi, quyết định đi ăn lẩu.

Quán lẩu khá đông khách, không nhịn được thắc mắc, giờ không phải cuối tuần, sao lại đông người dữ vậy. Cầm lấy tờđơn gọi món mẹ đưa qua, không nhịn được bật cười. Gọi bảy tám món, không một món nào không liên quan đến thịt.

"Mẹ, đây là món chay của mẹ á hả...... Ồ, quả nhiên......" Tôi cầm tờ đơn gọi món cười.

"Nói nhảm cái gì! Nhanh nhanh cái tay lên!" Mẹ trừng tôi một cái, xong lại mỉm cười nhìn Vincent: "Muốn ăn cái gì nha? Món cá viên này không tệ....."

Mẹ cười đến hiền lành, chỉ tiếc cái loại hiền lành này không quá quen thuộc với tôi......

Không bao lâu, đồ ăn được dọn lên. Bên cạnh bàn là xe đẩy bốn tầng bày đầy khay đồ ăn. Một ngụm bia vào bụng, vớt cá viên ăn.

Mẹ và Cẩn vẫn còn đang trò chuyện, cái gọi là 'ăn không nói ngủ không nói' chỉ có tôi và Vincent làm được. Hai ngườiphụ nữ này tán gẫu khí thế ngất trời, hoàn toàn không thèm để ý gì tới cái nồi lẩu đang nóng hôi hổi.

Mẹ vẫn luôn rất tốt với Cẩn, từ sau vụ tôi rùm beng gây ra chuyện không mấy vui vẻ gì hồi lớp 11, mẹ liền bắt đầu thường xuyên về xem tôi, mấy tháng gần đây lại về càng nhiều. Tôi và với mẹ có thể tâm sự, có thể trò chuyện, có thể đùa giỡn, điều duy nhất không đề cập đến chính là quá khứ của chúng tôi, mẹ như thế khiến tôi cảm thấy thân thiết, nhưng đôi khi, lại có chút xa lạ.

Nội dung câu chuyện của hai người phụ nữ này tự nhiên là liên quan đến tôi, tựa như khi họ rảnh rỗi gọi điện thoại tán gẫu, đôi khi sẽ nghe thấy tên tôi được nhắc tới. Hình ảnh người một nhà hòa thuận vui vẻ ăn nồi lẩu như vậy là điều màmấy tháng trước ngay cả nghĩ tôi cũng không dám nghĩ, mà hiện tại, hết thảy đều trở thành sự thật. Nồi lẩu trong quán bốc khói nghi ngút, phỏng chừng lòng tôi đã lâng lâng như đè gió cưỡi mây.

Nhớ là mẹ không thích ăn lẩu, nếu tôi nhớ không lầm thì một người đã ở nước ngoài nhiều năm như mẹ hẳn là thích ăn sủi cảo hơn chứ. Người thích ăn lẩu là tôi, mẹ đúng là một người mạnh miệng nhưng mềm lòng......

Vincent ăn xong rất nhanh, ghét bỏ câu chuyện phiếm của người lớn không có chỗ cho nó chen vào, được Cẩn ngầm đồng ý liền chạy sang con đường nhỏ bên cạnh quán lẩu đi dạo. Mẹ vẫn chỉ lo tán dóc, một miếng đồ ăn cũng chưa đụng.

"Hai người có thể ăn xong trước rồi hẵng nói tiếp được không?" Tôi tức giận nói, gắp một miếng cá viên vào chén của mẹ, "Mau mau mau, mau lấp đầy cái miệng......"

"Khỉ nhỏ, mẹ có chuyện muốn nói với em á!" Cẩn cười kêu tôi một tiếng.

"Dạ?" Tôi nhìn Cẩn một cái, quay đầu nhìn mẹ chằm chằm, vẻ mặt khinh khỉnh: "Mẹ? Chuyện mẹ muốn nói cho em còn có thể là chuyện tốt sao, chắc chắn lại là đang đào một cái hố đen vũ trụ cho em nhảy......"

Mẹ không lập tức phản kích mà lại suy nghĩ một hồi rồi nói:

"Ngày mai, mẹ định hai người sẽ đi Bắc Kinh?"



"Ngày mai? Hai người nào?" Tôi nhìn mẹ một cái, lại nhìn Cẩn một cái, "Ngày mai con còn phải đi làm!"

"Không phải nói con!" Mẹ trừng tôi một cái, "Mẹ là nói Đỗ Cẩn!"

"Đi Bắc Kinh? Hai người? Gì chứ?" Tôi sảng hồn, chuyện gì xảy ra? Vừa tới liền bắt cóc vợ tôi? Tôi nhất định không chịu!

"Không phải chuyện của con con hỏi nhiều như vậy làm gì?" Mẹ rống tôi một tiếng.

"Mẹ mang vợ con đi mà không cho con hỏi sao? Đi Bắc Kinh làm gì?" Nói xong, tôi nhìn Cẩn chằm chằm.

"Tôi theo giúp mẹ giải quyết công việc!"

"Giải quyết việc gì? Vì sao?" Tôi không thuận theo, không buông tha trợn mắt nhìn mẹ, "Nói đi! Mẹ gạt con chuyện gì?"

Mẹ cố ý phớt lờ tôi, "Không phải là con phải đi làm sao, ngày đầu tiên chính thức đi làm, không đi không được."

"Vợ con cũng phải đi làm mà!" Tôi bất mãn nói.

Mẹ nhìn Cẩn một cái, cười hỏi: "Công việc của con ở trường......"

"Dạ đã giải quyết xong hết rồi!" Cẩn cười nói. 囧, hoá ra hai người này đã sớm bàn với nhau xong, chỉ có mình tôi chẳng hay biết gì.

Nói xong, Cẩn nhìn tôi cười, "Ngày mai giờ văn sẽ được thay thế bằng môn tiếng Anh, chờ tôi trở về sẽ tìm thời gian dạy bù......"

Điên rồi, nói cách khác......

Tôi phải dạy 6 tiết...... Hèn gì vừa nãy Cẩn còn nói muốn tôi phải soạn bài trước cho 3 buổi, còn bảo lo trước khỏi họa......

Tôi cảm thấy mình bị hai người phụ nữ này tính kế...... Trong bụng đầy phiền muộn!

"Mẹ!" Tôi lén lút thăm dò.

"Hử?"

"Có phải mẹ đã làm chuyện gì đáng xấu hổ không dám nói cho con biết đúng không? Với lại, sao uncle lại không đi cùng mẹ giải quyết công việc?"

"Con bớt quan tâm giùm cái!" Mẹ trừng tôi một cái.

"Không phải là mẹ có bầu đấy chứ!" Tôi cười quỷ dị.

"Cút! Đầu óc của con toàn mấy thứ không đàng hoàng...." Mẹ đột nhiên mắng to, dẫn tới người chung quanh bắt đầu chú ý.

Ăn xong lại đi dạo một lúc rồi mới về nhà, trên đường tôi vẫn mãi cố gắng thăm hỏi xem bí mật mà hai người kia bàn bạc rốt cuộc là chuyện gì. Hỏi mãi mới có được chút thông tin, đại khái là liên quan đến việc di cư của chúng tôi, lúc này tâm trạng lo lắng mới có thể buông xuống.

Về nhà, Vincent liền chui thẳng vào phòng sách để làm bài tập về nhà, mẹ cười khen thằng bé hiểu chuyện, sau đó lại dùng vẻ mặt khinh bỉ bảo tôi chẳng bằng ai......

Mẹ làm ầm ĩ quyết tâm ngủ ở nhà chúng tôi, Cẩn cười đồng ý. Tôi cũng đã lấy lí do không có phòng riêng cho khách để đấu tranh, cuối cùng lấy thất bại chấm dứt cuộc chiến.

May mà trong phòng sách còn giữ lại một cái giường xếp, mẹ cười mắng tôi, có tận bốn phòng sao không thu xếp riêng một phòng cho khách mà lại cố tình làm thành hai phòng sách.

Mẹ nào biết đâu rằng, lúc trước thiết kế căn nhà này, tôi không hề có ý định tiếp nhận bất luận sự quấy rầy nào.

Nhưng nếu là mẹ, cũng không tính là 'quấy rầy'.

"Hừ, cũng không nói cho con biết là việc gì!" Tôi vừa chạy đến phòng ngủ lấy gối vừa trừng mẹ một cái.

Mẹ đang thử áo ngủ mà Cẩn đưa, vừa nghe tiếng càu nhàu của tôi, đã lập tức ngưng mọi hoạt động lại.

"Việc gì thì cũng liên quan với con cái rắm!"

Cẩn đang đứng đối diện mẹ liền cười gượng. Đó giờ Cẩn vẫn luôn bó tay không biết làm sao với mấy câu kiểu này của mẹ.

"Thiệt tình! Sao mấy người ai cũng như vậy hết vậy! Mẹ là một, A Đạt là hai, há mồm là rắm ngậm miệng là rắm. Mẹ nhìn lại mẹ tốt xấu gì cũng là một phần tử trí thức, không chê mất mặt à!" Tôi ở một bên tức giận nói. Thật không biết làmẹ lây A Đạt, hay A Đạt lây mẹ, không hiểu sao gần đây mẹ càng ngày càng tiếp cận trường phái phóng khoáng của A Đạt......

"Con với cái mất nết, con còn dám nói mẹ? Hồi con còn nhỏ, trong một đám ở nhà trẻ thì con là đứa đánh rắm to nhất......"

囧! Hình tượng hình tượng......

"Mẹ, mẹ đừng nói bậy trước mặt vợ con!" Tôi nổi giận, sao bà má già này lại có thể như vậy?

"Vợ con thì sao?" Mẹ liếc nhìn Cẩn đang cười đến vô tri, "Con không đánh rắm hả?"

"Dạ?...... Hơ...... Này...... Này......" Cẩn lập tức ú ớ.

"Sao hả?" Mẹ quay đầu, nhìn Cẩn một cái, tiện đà trừng tôi một cái.

Quả nhiên lần này Cẩn không nói nên lời, "Này" cả nửa ngày cũng không có đoạn dưới.

"Hả!" Mẹ rống lên một tiếng, quay đầu nhìn một cái.

"Ủa, tiểu Cẩn, sao con lại đỏ mặt?" Mẹ ngạc nhiên nói......

囧! Mẹ này thật là, thật sự hỏng mất!

Ôm gối nằm chạy đến phòng sách, buồn bực ngồi chơi máy tính.

Bài giảng đã chuẩn bị ổn thỏa, nhưng tâm tình lại không vui.

Mẹ nói muốn dẫn vợ đi hai ngày, tối ngày hôm sau sẽ trở lại. Dường như sau khi tốt nghiệp đại học đến giờ, chúng tôi chưa bao giờ xa nhau lâu như vậy.

Không biết vì cái gì, trong lòng có chút mất mác không thể ức chế.

Thói quen là một loại sức mạnh rất đáng sợ, nó âm thầm lặng lẽ biến đổi một người, lại không hề để cho người ta haybiết, mãi cho đến lúc bừng tỉnh nhận ra, lại phải chịu đựng thống khổ do những thay đổi mà thói quen mang lại.

Đang lúc nghĩ vẩn vơ, Cẩn chậm rãi đi vào phòng sách.

"Tối ngủ sẽ không lạnh ha!"

"Dạ!" Tôi vươn tay vỗ nhẹ lên lưng Cẩn. "Đi ngủ sớm một chút đi! Ngày mai em phải dậy sớm dến trường, không đưa hai người đi được, cô và mẹ cẩn thận một chút!"

"Ừm!" Cẩn nói xong liền đặt ly sữa đã được hâm nóng trong tay lên bàn.

"Em cũng vậy, đừng có ngủ không được đó!" Cẩn nhẹ nhàng cúi xuống, hôn lên má tôi một cái.

Chậm rãi, nàng đi ra khỏi phòng sách, mà tôi, nhìn trang word đang mở mà ngẩn người.

Không biết khi nào lại bắt đầu nảy sinh ý định viết một đoạn truyện xưa. Tạo ra một trang mới trên mạng. Cẩn nói muốn tôi sửa lại tên nhân vật chính, khi viết hãy thử mang những việc đã xảy ra trên người mình đặt lên trên người khác, lấygóc độ người ngoài để thấy được sự chênh lệch, khách quan đối đãi sự tình.

Viết vài đoạn, lại khiến tâm trạng trở nên u uất. Tôi là thế đấy, nếu muốn viết cái này cái nọ, nhất định phải có tâm trạng. Nếu viết một đoạn văn u ám, nhất định phải điều chỉnh tâm tình đến mức thấp nhất, tình đến thì bút mới động.

Cố tình chỉ có một mình ngồi trong phòng sách, không có tí tâm tình viết lách nào. Nhìn ly sữa trên bàn, bỗng nhiên cầm lấy uống một hơi cạn sạch. Tiếng kim đồng hồ tíc tắc vang lên.

Không biết qua bao lâu, QQ lóe lên, con cú đêm Tiểu Nguyệt Hòa Nam vẫn còn đang tung tăng nhảy nhót trong group. Hàn huyên vài câu, vẫn cảm thấy trong lòng trống rỗng. Nhưng ít ra có người bầu bạn bên cạnh, loại cảm giác này vẫntốt hơn cảnh một mình ngẩn ngơ nhiều.

Cho nên, con người vẫn là cần bạn bè. Ít nhất là trong một đêm khuya cô đơn, sẽ cần một ai đó để chuyện trò.

Hàn huyên một hồi, tựa hồ nghe thấy tiếng nói chuyện cách vách. Có tiếng sột soạt, không biết là mẹ không ngủ hay là Cẩn không ngủ.

Chậm rãi đứng lên, mò vào phòng ngủ. Dường như nhiệt độ hơi thấp, không biết hai người có bị lạnh không?

Bình thường đều là tôi bên trái, Cẩn bên phải. Đèn phòng ngủ tắt tối om, không nhìn thấy thứ gì. Chậm rãi sờ soạng về hướng giường bên phải, muốn nhìn một chút xem nàng có đắp kín chăn hay chưa, thuận tiện với tay cầm lấy remote đặt ở đầu giường chỉnh lại nhiệt độ.

Tay vừa đụng một cái, mềm nhũn, nhẹ nhàng bóp một cái......

"Bốp" một tiếng, tay bị đánh một phát, rất là dùng sức.

"Cái đồ mất nết xấu xa t*ng trùng lên não, con sờ chỗ nào thế hả......"

囧, thì ra là mẹ......

"Ngất, là mẹ à, sao mẹ lại ngủ bên này!" Tôi 囧...... Lần này xem như bị mẹ vố một phát hiện nguyên hình.

"Con với chả cái chả được cái tích sự gì, buổi tối không lo ngủ chạy qua đây sờ loạn cái gì!!" Trong bóng tối, mẹ còn đang gào thét, "Sờ nhầm người rồi biết không hả?"

"Dạ biết rồi! Sờ rồi mới biết, sao bụng vợ con lại nhiều mỡ như vậy được......"

Bịch, một vật gì đó bay lại đây, đoán chừng là mấy cái gối trên giường, có điều là không trúng tôi.

Tình huống nguy hiểm, chạy là thượng sách.

"Điều hoà trong phòng chưa chỉnh nhiệt độ đâu, hai người tự xử đi!" Nói xong, tôi chạy ra khỏi phòng ngủ!